Lúc mà Thẩm Trí nhận được tràng dài dấu chấm hỏi từ Lâm Giai Ngạn thì anh còn đang đứng trong cửa tiệm của Từ Khả.
Anh muốn đợi bé cưng tỉnh ngủ mới dắt theo chú chó về nhà, bằng không để con bé ngủ ở ghế an toàn phía sau nom cũng chẳng mấy an toàn, hơn nữa anh cũng tiện thể về nhà khoác thêm áo ấm cho bé cưng vì buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống thấp, lạnh thế sợ con bé sẽ cảm mạo.
Thẩm Trí: Giúp một chút đi, mấy món này không nhiều đâu, chắc cỡ một trăm đồng mà thôi.
Lâm Giai Ngạn: Đây là vấn đề tiền bạc hay sao? Đây là vấn đề nguyên tắc đó!
Thẩm Trí: Cậu có nguyên tắc cái cù lôi!
Lâm Giai Ngạn chính là kẻ không có quy tắc nhất trong đám.
Trong chốc lát Lâm Giai Ngạn lại trả lời một tin: Trí Bảo à, đầu óc cậu đang có vấn đề đúng không? Hay để tớ chạy qua dắt cậu đi bệnh viện khám xem sao ha.
Thẩm Trí: …
Chuyện sai lầm của anh chính là đi tìm Lâm Giai Ngạn, sớm biết thế đã tìm Tiêu Đồng cho rồi.
[Trí Bảo à, ba đã dạy con đừng có trêu ghẹo con gái nhà người ta như thế rồi, thế là không đứng đắn biết chưa]
Một lát sau Lâm Giai Ngạn lại gửi thêm một tin nhắn gợi đòn qua cho anh.
Thẩm Trí: À thì ra cậu thèm đòn, có chịu giúp hay không?
Lâm Giai Ngạn: Ui ui, con lớn không thể giữ trong nhà, ba đương nhiên giúp con rồi!
Thẩm Trí: …
Anh không muốn để ý tới con người của Lâm Giai Ngạn này nữa, dai như đỉa đúng là lãng phí thời gian của anh mà.
Thẩm Trí cầm điện thoại lướt một lát rồi lại ném điện thoại lên mặt bàn, mặc kệ cái tên ngáo ngơ Lâm Giai Ngạn này đi.
Từ Khả thấy Thẩm Trí luôn cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó, tưởng anh đang bận rộn xử lí công việc nên cũng không dám qua bên đó mà quấy rầy tới anh.
Vì sợ ồn ào làm phiền tới giấc ngủ của bé cưng nên cô còn cố tình chỉnh âm thanh điện tử của cánh cửa nhỏ lại một chút.
Trên ứng dụng bán online lại có một đơn mới, cái bánh bốn tấc cuối cùng trong tiệm đã được mua, bây giờ chỉ còn thừa chút bánh mì thôi, ngay cả bánh trứng và bánh bông lan cuộn cũng đã bán sạch hết rồi.
Lâm Giai Ngạn: Đệt, A Trí ơi đầu óc của cậu đúng là không bình thường, vị trí của tôi vượt ra ngoài phạm vi giao hàng rồi.
Lát sau Thẩm Trí nhận được tin nhắn của người bạn tốt.
Anh nhìn tin nhắn, đúng là anh đã quên mất việc còn có phạm vi giao hàng nữa, lúc này anh mới nhìn thoáng qua bên quầy thì thấy Từ khả đang đóng gói bánh kem, đồ còn thừa lại cũng không nhiều.
Thẩm Trí: Không cần, cậu đúng là thứ phế vật vô dụng.
Lâm Giai Ngạn: Cậu đùa hả? Rốt cuộc cậu đối với con gái nhà người ta có tâm tư gì hả, vậy mà còn không chịu thừa nhận rằng mình động tâm.
Anh còn có thể có tâm tư gì nữa chứ, Thẩm Trí nghĩ, anh gửi cho Lâm Giai Ngạn một cái icon mặt ngốc rồi lại ôm bé cưng đứng dậy.
“Anh dắt chó về trước đây, tối nay anh qua đón em” Anh nhìn Từ Khả rồi nói.
Từ Khả nhìn bé cưng tròn vo nằm trong lòng anh còn chưa có tỉnh ngủ nên mới chủ động đi qua dắt dây xích chó giúp anh.
“Cậu ơi” Vừa bước ra ngoài thì Thẩm Duy lèm nhèm tỉnh, hình như là chưa có ngủ đủ nên ánh mắt con bé mơ màng, ngay cả giọng nói cũng có hơi nức nở.
“Còn buồn ngủ không, nếu buồn ngủ thì lên xe ngủ tiếp nha” Thẩm Trí cúi thấp đầu nhìn cháu gái, bé cưng ngủ khiến cho gương mặt đỏ bừng hệt như một trái táo nhỏ.
Thẩm Duy không trả lời mà cọ cọ mặt vào trước ngực anh, đôi mắt dần nhắm lại.
Từ Khả vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Thẩm Duy, con bé rất dính Thẩm Trí, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn không có khóc nháo gì hết.
Đêm giao thừa mà cô gặp bé cưng đó, tuy trong vành mắt đều đẫm nước nhưng vẫn sẽ tươi cười chào hỏi cô.
Đi đến bên xe thì Thẩm Trí mở cửa ghế sau, bên trong có trang bị ghế an toàn cho bé cưng, chiếm hết một nửa vị trí, đợi cho bé cưng ngồi ngay ngắn ổn thoả thì anh mới nhận lấy dây xích chó, vòng qua cửa bên kia để chú chó lên ngồi ghế bên cạnh.
“Tối nay anh qua, đợi anh” Trước khi lên xe Thẩm Trí còn không quên dặn dò cô một câu.
Từ Khả gật đầu.
Thẩm Trí thấy cô nở nụ cười, hình như có chút bất đắc dĩ, lại nói tiếp: “Nhớ chờ anh!”
Chữ “chờ” này anh đặc biệt nhấn mạnh khiến cho Từ Khả không khỏi nghiêng đầu nhìn anh.
Mãi một hồi lâu anh mới khởi động xe rời đi.
Quay về tiệm thì Từ Khả luôn cảm thấy trong đây cứ thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt thơm mát, chính là loại mùi hương trên người Thẩm Trí, tựa như đang nhắc nhở cô rằng anh đã tới đây, trễ chút nữa anh còn lại tới, để gặp mặt cô.
Hạt mầm nhỏ tí ti trong lòng cô nay đã mạnh mẽ vươn mình thành cây cao, điên cuồng cắm rễ sâu vào lòng cô rồi lại tuỳ tiện lớn lên trong ấy.
Khi Thẩm Trí dắt bé cưng về nhà thì phát hiện trong nhà đang đón khách.
Người nhà họ Bạch, còn có cả Bạch Vân Thư.
Nhìn thấy anh thì Bạch Vân Thư nhanh chóng nở một nụ cười tươi rói.
Đôi mày đẹp của Thẩm Trí lập tức nhíu lại, anh cũng không kiêng dè gì mà hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Bạch Vân Thư bị sự lạnh lùng không thể nào che giấu của anh làm cho sửng sốt một chút: “Chú và dì hẹn ba mẹ em đến mừng nguyên tiêu, nên em cũng đi theo”
“À” Thẩm Trí trả lời một câu nhạt nhẽo rồi lại không thèm nhìn cô ấy cái nào, chỉ đi một hướng lên lầu.
Anh đã cự tuyệt rất rõ ràng rồi nên cũng chẳng cần phải khách sáo nể mặt ai, miễn cho mấy người kia lại lầm tưởng anh có ý gì đó với cô ta.
Bạch Vân Thư tràn đầy thất vọng mà nhìn bóng lưng anh đi lên lầu, cô đã hạ mình thật thấp nhưng mà ngay cả một cái liếc mắt Thẩm Trí còn không muốn ném cho cô.
Cô cho rằng chỉ cần bản thân mình cố gắng thêm một chút nữa thôi thì có thể khiến Thẩm Trí tôn trọng cô mấy phần.
“Anh trai, anh về rồi sao?” Khi ôm Thẩm Duy lên lầu hai thì vừa khéo gặp Thẩm Yểu đang từ trong phòng bước ra.
“Ừm, em mặc thêm áo ấm cho Duy Duy đi, tối nay anh dắt bé cưng ra ngoài ngắm hoa đăng” Thẩm Trí cười nói: “Em muốn đi cùng không hay là muốn cùng với Lê Triệt trải qua thế giới hai người?”
“Em cũng muốn đi ra ngoài nhưng mà có Lê Triệt đi theo không tiện lắm” Thẩm Yểu hơi ảo não, bởi vì Lê Triệt là minh tinh nên vừa bước ra cửa liền bị công chúng nhận ra, như thế dễ gây náo loạn lắm.
“Sao mà nói anh đi theo không tiện hả, sao anh lại bị người ta ghét bỏ thế rồi?” Vừa mới dứt lời thì đã vang lên giọng điệu bất mãn của Lê Triệt: “Hừm, bé Thẩm Yểu à, em có ghét bỏ anh thì cũng không tài nào ném anh đi được đâu”
“Mau dắt Duy Duy thay một cái áo ấm, mặc thêm một lớp áo bên trong nữa” Thẩm Trí vừa thấy cậu ta đã không hề khách khí mà nhét bé cưng vào lòng cậu ấy.
Bé cưng còn tưởng rằng cậu và ba đang đùa giỡn với nhau nên bật cười khanh khách.
Lê Triệt ẵm bé cưng trong tay rồi đi về phía phòng mình, vừa đi vừa mắng thầm: “Sao mình cứ cảm thấy mình và bé Thẩm Yểu sinh con giùm hắn thể nhỉ? Đúng là không công bằng mà, còn nữa Thiếu Gia à, anh xem xem trên vòng bạn bè của Lâm Giai Ngạn đăng cái gì thế, hay là tối nay em dắt anh đi một chuyến tới bệnh viện khám luôn nha!!!”
“Lâm Giai Ngạn?” Nghe vậy thì Thẩm Trí mới nhanh chóng tìm điện thoại mở lên xem.
Chỉ thấy Lâm Giai Ngạn chụp màn hình đoạn tin nhắn họ vừa trò chuyện ban nãy đăng vào trong vòng bạn bè, còn kèm một câu cap: “Trí Bảo à, con thay đổi rồi, con không thương ba nữa”
Thẩm Trí: “…”
Anh và Lâm Giai Ngạn có một đống bạn chung trên wechat, bây giờ bài đăng của Lâm Giai Ngạn đã được hai mươi mấy lượt thích, bình luận thì cũng một mớ, ngay cả kẻ ít nói như Trấc Văn Lan cũng bình luận bên dưới một câu rằng: [Anh Thẩm Trí có cô gái yêu thích rồi hả?]
[Lâm Giai Ngạn, mau xoá bài đăng trên vòng bạn bè cho tớ!]
Lâm Giai Ngoạn trả lời trong vài giây: Không xoá, nói mấy câu dễ nghe coi!
Thẩm Trí: …
Thẩm Yểu ngồi bên cạnh đưa đầu qua dòm vào máy anh trai mình, cô không nhịn được mà bật cười.
Thẩm Trí liếc mắt nhìn em gái rồi lại đưa tay nhéo nhéo mặt em ấy: “Em còn cười nữa hả?”
“Em chỉ thấy thì ra cũng có một ngày anh khiến cho tài năng của Lê Triệt được xuất đầu lộ diện mà thôi” Thẩm Yểu nhẹ nhàng nói.
Thẩm Trí nhìn giao diện trò chuyện với Lâm Giai Ngạn, đột nhiên anh nhớ ra nếu mà trong vòng bạn bè anh người có thể để anh nhờ mua hết sạch bánh kem thật sự thì chỉ có mình Lê Triệt mới làm nổi mà thôi.
[Cậu không xoá cũng đợc, đừng có tưởng tớ không biết chuyện giữa cậu và Trần Tứ]
Anh lại gửi cho Lâm Giai Ngạn một tin nhắn như thế nữa.
Lâm Giai Ngạn: …
Thẩm Trí cũng mặc kệ không thèm quan tâm, nếu đã đăng nhiều người thấy thế rồi, bây giờ muốn xoá cũng đã muộn.
Anh nhìn thoáng qua lầu dưới lại hỏi: “Bạch Vân Thư tới khi nào?”
“Đã đến được một lúc rồi, luôn ngồi dưới đó chờ anh, còn ba mẹ cô ấy thì qua bên nhà ba mẹ bên kia rồi” Thẩm Yểu nói: “Em cũng đã khuyên nhủ cô ấy”
Chuyện này nếu nói đến thì phải trách ba mẹ cô, rõ ràng anh trai đã cự tuyệt nhưng ba mẹ vẫn cứ sắp xếp, thậm chí còn muốn xếp một chỗ ở công ty dược nhà bọn họ cho Bạch Vân Thư.
Kết quả khi mà nói ra thì ba mẹ đã ầm ĩ một trận với anh trai.
“Không sao đâu” Thẩm Trí nói một câu rồi lại đi xuống lầu.
Chỉ thấy Bạch Vân Thư vẫn còn ngồi ở chỗ ban nãy, chưa từng rời đi.
“Cô Bạch” Anh đi qua bên đó gọi một tiếng.
Bạch Vân Thư ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp rạng ngời nhưng bây giờ đâu đâu cũng thấy toàn là tiều tuỵ.
“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi” Thẩm Trí nhìn cô ấy.
“Nhưng…” Bạch Vân Thư vẫn cố vòng vo trái phải hệt như là muốn tìm một lí do thoái thác chuyện này.
“Chuyện cô đi tìm Từ Khả tôi sẽ không so đo với cô, tuy rằng tôi không biết cô đã nói gì với em ấy, nhưng chắc là cô sẽ không hi vọng tôi làm ra mấy chuyện khó coi với cô đâu nhỉ?” Lời nói của Thẩm Trí lạnh lẽo thêm mấy phần.
“Anh làm sao biết em…” Bạch Vân Thư trừng to hai mắt nhìn anh, không thể tin mà hỏi: “Anh thật sự thích con nhỏ câm kia sao?”
“Ừ” Thẩm Trí bình tĩnh trả lời, ngay cả vẻ mặt cũng lạnh lùng như cũ: “Cô đừng có tưởng là dùng ba mẹ tôi thì có thể ép buộc tôi, tôi ghét nhất là loại người bày mưu tính kế trước mặt mình”
“Cô ấy là kẻ câm, hơn nữa gia thế cũng không tốt, anh làm sao có thể thích cô ấy?” Bạch Vân Thư dường như cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, nếu như Thẩm Trí thích một cô nàng nào đó xinh đẹp giỏi giang hơn cô thì cô đúng là không còn gì để nói.
Nhưng mà trời xui đất khiến cô lại bị bại trận dưới tay một kẻ không có gia thế, còn là một kẻ câm.
“Cô lo gì tới chuyện tôi thích em ấy?” Thẩm Trí trêu chọc một câu: “Ép buộc sẽ không lâu dài, tôi hi vọng cô hiểu được đạo lí này”
Chuyện tình cảm của anh không càn phải phơi bày trước mặt một người ngoài, trừ bỏ những người thân cận thì anh cũng không cần thiết chia sẻ với ai chuyện tình cảm cũng như là người con gái mình thích cho họ nghe cả.
Người kia là người mà anh thích, cho dù chỉ có một phần thì người khác cũng không xứng để được nghe.
Anh đã từng khách sáo với Bạch Vân Thư, nhưng nếu càng khách sáo nữa thì sẽ khiến cho người khác hiểu lầm rằng anh đang đắn đo, mà họ được một tấc lại tiến thêm một thước.
Vậy thì đừng có mà trách anh không biết khách sáo.
Nước mắt Bạch Vân Thư nhanh chóng chảy ra khỏi hốc mắt, trên gương mặt ấy là biểu cảm không thể tin được.
Gia thế cô tốt vậy, bằng cấp cao, con người ưu tú, vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại không thể nào lọt nổi vô mắt của anh, cô thật sự vẫn không thể nghĩ ra bản thân mình thua ở chỗ nào.
“Tôi cũng lười đứng đây hơn thua với cô, là do cô cứ đâm đầu kiếm chuyện” Thẩm Trí nhìn cô, gằn từng tiếng nói vô cùng nghiêm túc: “Cô Bạch, cô là một người tốt, người thích cô hay yêu cô tuyệt đối không phải là tôi! Dây dưa nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu như tôi thật sự có ý với cô thì ngay lần gặp đầu tiên tôi đã bày tỏ lòng mình!”
Đương nhiên cũng có khả năng kiếm tìm một đời cũng chẳng có ai thích được!
Nhưng những lời này Thẩm Trí không nói.
Anh đã đợi rất lâu mới có thể đợi được Từ Khả đi đến bên cạnh đời anh.
Từ Khả sẽ không để cho anh chờ đợi trong trống rỗng, không để anh chờ đợi cả đời này.
Bạch Vân Thư dường như là vừa khóc vừa lao ra khỏi nơi đó, Thẩm Trí vẫn đứng yên một chỗ nhìn tin nhắn mà Từ Khả gửi đến cho anh.
[Bánh trong tiệm đã bán xong hết rồi]
Chưa từng có khoảnh khắc nào mà anh nóng lòng muốn gặp cô ngay lúc này cả.
Chỉ muốn lập tức, lập tức nhìn thấy cô.
Đồ trong tiệm bán hết sớm hơn dự tính, khi mà khách đặt bánh kem đến lấy thì cũng thuận tiện mua luôn mấy túi bánh mì còn thừa lại.
Lúc đó chỉ khoảng sáu giờ, Từ Khả vào trong tắm rửa một trận rồi thay bộ quần áo khác.
Cô ngồi ở trong tiệm vừa xem điện thoại vừa đợi Thẩm Trí.
Cũng không biết vì sao, nhưng mà cảm giác chờ đợi này vẫn là lần đầu tiên cô có được, vừa sốt ruột vừa sợ hãi.
Vừa sợ là công dã tràng, thật sự có vài thứ rõ ràng bắt được trong tay mà hoá ra lại chẳng có gì cả.
Chờ không lâu lắm thì đã thấy xe của Thẩm Trí đậu ngay trước tiệm cô.
“Tư Khả” Anh hạ cửa kính xe xuống rồi gọi cô một tiếng.
Từ Khả ngước mắt lên nhìn, thấy anh ngồi trong xe đang vẫy tay với cô.
Cô tắt đèn khoá cửa, đi đến trước xe chỉ thấy Thẩm Duy đang ngồi ghế sau ôm theo bình sữa mà uống, bộ dáng đáng yêu đến mức cô chịu không nổi.
Cô đang nghĩ tới bản thân mình có phải là muốn ngồi vào ghế sau hay không, đột nhiên Thẩm Trí mở cửa rồi đi xuống.
[Hửm]
Cô hơi nghi hoặc, nhưng chỉ một giây sau Thẩm Trí đã ôm chặt cô vào lòng.
Từ Khả bị động tác ôm của anh làm cho ngây ngất, không biết anh làm sao mà lại ôm cô mạnh như thế.
Gương mặt cô dường như dán chặt vào lồng ngực anh, làm cho cô có hơi khó thở.
Hơn nữa đang ở trên đường cái, xe cộ qua lại người đến người đi như thế, Từ Khả cảm giác như có rất nhiều người đang đứng nhìn bọn họ.
Cô đưa tay níu níu góc áo của anh, không biết anh đang bị sao nữa.
Ôm mãi một lúc lâu thì Thẩm Trí mới buông cô ra, trên mặt treo một nụ cười đẹp mắt.
Từ Khả nhìn anh, vốn muốn hỏi anh bị sao mà thế, trong lúc nhất thời cô cũng không biết hỏi sao nên chỉ khoa chân múa tay vài cái.
“Lên xe đi em” Thẩm Trí mở cửa sau xe: “Em ngồi ghế sau đi, chơi với Duy Duy”
Vốn muốn để cô lên ngồi ghế phó lái nhưng thấy cô ban nãy cứ nhìn chằm chằm vào bé cưng phía sau, đành phải để cô ngồi ghế sau thôi.
Từ Khả cũng không dám nhìn anh nữa nên nhanh chóng ngồi xuống ghế sau, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Đây là lần thứ hai Thẩm Trí ôm cô, nhưng cái ôm này hoàn toàn không giống cái ôm mà cô khóc hôm đó.
Chính là giống như cả người cô bị điện giật, đầu óc cứ vang lên tiếng ong ong.
Từ Khả vẫn đang thất thần nhưng lại có một bàn tay mũm mĩm béo ú níu lấy quần áo cô, cô nghiêng đầu nhìn qua chỉ thấy Duy Duy đang nhìn chằm chằm cô mà cười, cô mới giơ tay sờ sờ cái mũ trên đầu bé cưng.
Bé cưng đội một cái mũ đỏ và quàng khăn ở cổ, đôi mắt xinh đẹp đó vẫn cứ dán chặt vào người cô, vừa uống sữa vừa cười.
“Chào chị” Thẩm Duy ôm bình sữa, giọng dịu dàng mềm mại mà hô một tiếng.
Từ Khả được cô bé gọi mà thấy cả tim mình mềm nhũn, làm sao có bé cưng đáng yêu thế này nhỉ, đặc biệt khi mà cô bé ôm bình sữa, cô nhịn không được mà lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh.
“Con bé vui vẻ nãy giờ đó, nghe được đi chơi là thế” Thẩm Trí nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thì chỉ thấy Từ Khả đang chụp ảnh bé cưng.
Từ Khả nhìn qua Thẩm Trí, do anh đang lái xe nên cô cũng không thể dùng thủ ngữ với anh, lại càng không thể gõ chữ trên điện thoại cho anh xem nên cứ luôn nở nụ cười như thế.
Kỳ thật cô cũng thấy hơi lạ, tết nguyên tiêu mà bé cưng không ở nhà đón với ba mẹ mà lại theo cậu ra ngoài, chắc hẳn là con bé rất thích cậu của mình.
“Trước tiên chúng ta tìm một chỗ ăn tối đã” Thẩm Trí nói.
[Anh còn chưa ăn tối sao?]
Lúc này đã sắp bảy giờ, cô còn tưởng Thẩm Trí ăn xong bữa tối mới chạy qua đây chứ!
Cô Ấy Không Thể Nói - Quý Tinh Hồi
Chương 43
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
