Cô Ấy Không Thể Nói - Quý Tinh Hồi

Chương 46




Tết âm lịch cứ thế trôi qua, đối với Từ Khả khoảng thời gian này hệt như một giấc mơ vậy, trong thời gian tết nhất ngắn ngủi thế mà xảy ra nhiều chuyện khó tin, cái tết âm lịch này là cái tết có rất nhiều điều đáng nhớ trong đời cô, cả vui lẫn không được vui.

Sau đó mùa xuân đã đến, ở hai bên đường có không ít những cây đã nở ra muôn màu sắc hoa, còn có những tán cây đã điểm màu tươi mới.

Buổi sáng lúc thức dậy cô có nhận được tin nhắn Thẩm Trí gửi tới

Thẩm Trí: Chào buổi sáng, giờ này chắc em đã dậy rồi đúng không? Hừm, anh thì chuẩn bị ngủ một giấc.

Mới sáu giờ sáng anh đã gửi tin nhắn cho cô, đã qua mấy ngày kể từ đêm nguyên tiêu, mấy ngày nay Thẩm Trí chưa từng xuất hiện lần nào nữa cả, anh nói bận việc của cả hai công ty đổ dồn vào một mình anh.

Chỉ là nếu có chút thời gian anh sẽ gửi tin nhắn cho cô, còn nói anh nhớ cô.

[Bận đến thế sao? Đã thức suốt đêm rồi nên anh mau chóng ngủ một giấc đi đã]

Từ Khả vẫn rất lo lắng cho anh, thức nguyên đêm nhất định cả người sẽ đau nhức lắm, anh nói gần đây anh bận bịu chắc hẳn là mấy ngày liền anh chưa được nghỉ ngơi tử tế gì cả.

Thẩm Trí: Được, hôm nay anh sẽ nghỉ ngơi, lát nữa em phát trực tiếp hả?

[Không phát trực tiếp]

Cô chỉ tính là quay một đoạn video mới mà thôi.

Thẩm Trí: Không phát trực tiếp hay sao?

Giọng điệu của anh như là có hơi tiếc nuối, Từ Khả nghĩ rằng nếu như cô mà phát trực tiếp thì chắc chắn anh sẽ vào xem mà không thèm nghỉ ngơi cho coi.

Cô không để ý tới anh nữa, đi rửa tay bắt đầu làm những món bánh hôm nay muốn bán.

Làm xong sớm một chút cũng được, tối nay cô phải giúp mấy người chị Nhạc Nhạc kết toán, dì Lưu vẫn chưa quay lại mà cũng không biết dì ấy có còn quay lại hay không, nếu không thì cô phải thuê thêm một người làm công để thi thoảng trông tiệm giúp cô nữa.

Nếu như trong tiệm muốn tuyển thêm một người chắc là tuyển không nổi, cô cũng không thể trả tiền lương cho một nhân viên toàn thời gian.

Thật ra có nhiều lúc chỉ mình cô bận bịu với cái tiệm này cũng xong, nhưng mà có khi khách đặt bánh kem muốn bên cô tự giao qua, khi mà cô đi giao thì cũng cần có người trông tiệm giúp.

Còn trong tiệm mà cần làm thêm gì thì căn bản buổi sáng cô làm một ít, giữa trưa khi vắng khách làm thêm một chút nữa là được, mỗi lần làm cô cũng không dám làm quá nhiều sợ bán không được.

Cô chỉ làm vừa đủ bán, làm nhiều thì sợ bán không hết, cũng không thể để đến ngày thứ hai vì nó sẽ không còn tươi ngon nữa.

Bây giờ đang làm mùa xuân, cô còn đang nghiên cứu thêm các màu như hồng nhạt, xanh nhạt, tím nhạt, loại màu sắc này trông có vẻ “tiên khí” nên làm bánh ngọt chắc hẳn là đẹp lắm.

Mấy loại bánh kem nhỏ, bánh mochi đều có đủ.

“Tiểu Khả à, trưa nay qua bên đó ăn cơm nha em” Đang làm bánh trứng thì giọng nói của chị Nhạc Nhạc vang lên.

Bây giờ mới hơn mười giờ sáng, Từ Khả vẫn còn đang ngẩn người nhìn chằm chằm lò nướng, đột nhiên giọng nói ấy vang lên kéo suy nghĩ cô về thực tại.

Một tiếng đing đang vang lên, vừa hay mẻ bánh này đã nướng xong.

Từ Khả cười với Điền Nhạc Nhạc rồi đeo bao tay vào lấy bánh trứng vừa nướng ra.

Lô bánh trứng vừa nướng vô cùng thơm ngon, cô nhanh tay cầm một cái đưa cho chị Nhạc Nhạc.

Điền Nhạc Nhạc cũng không khách sáo gì cả, trực tiếp cầm bánh trứng lên cắn một ngụm: “chị đến đúc lúc ghê ha”

Từ Khả cười rồi mới lấy lô bánh trứng ra.

Điền Nhạc Nhạc vừa ăn bánh trứng vừa nhìn cô làm công chuyện ở bên cạnh, chị ấy luôn cảm thấy cô gầy hơn trước, lại nhớ tới những chuyện xảy ra ở cửa tiệm cô trong Tết thì mới nói: “Tiểu Khả, chuyện cửa tiệm em bị đập phá sau khi báo cảnh sát xong thì có tiếp tục truy cứu hay không, cả cái tiệm bị đập ra nông nỗi này thì phải bắt bồi thường tiền, nếu tụi nó không chịu thì nhốt moẹ hết vào tù đi”

Từ Khả đặt cái bánh trứng cuối cùng vào tủ rồi lại cầm cái mâm ở quầy thu ngân dẹp gọn vào bếp, lúc này cô mới cầm bút lên viết chữ: [Vẫn đang tiến hành lập án, chắc hẳn sẽ mở phiên toà sơ thẩm để giải quyết]

Hôm qua Cảnh Hoà đã gọi cho cô nói rằng Từ Vọng Long còn có liên quan tới những vụ khác, trước đó nó đã ăn cắp ăn trộm đồ của người khác rồi, liên quan hình như hơn hai mươi ngàn nhưng vẫn chưa bị cảnh sát bắt được, lần này tính sổ luôn một lần, có lẽ sẽ ngồi tù lâu hơn, Cảnh Hoà cũng đã tranh thủ xem phạt nặng bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Khó trách lần đầu họ đến tiệm cô quấy nháo chỉ có Triệu Hương Liên và Vương Phán, còn nó thì không dám lộ diện.

Từ Khả cũng không hiểu sao, rõ ràng biết con người của Từ Vọng Long đê tiện như thế, tội lỗi đầy người mà còn khoe khoang khắp nơi, sao mà Vương Phán có thể chịu gả cho nó, còn học theo nó làm người ác nữa chứ.

Nghe nói rằng trong khoảng thời gian này Vương Phán liên tục khóc nháo ở trại tạm giam, Triệu Hương Liên thì không có làm gì nhưng chỉ riêng Vương Phán luôn kêu oan uổng, muốn gặp cô để nói chuyện.

Từ sau ngày đó chị cả đến tìm cô xong thì cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa cả, cũng không biết bây giờ chị ấy như nào rồi.

Chỉ có một chuyện buồn cười là hai ngày nay người cha đẻ của cô đòi đi thuê luật sư để kiện cô tội bất hiếu không dưỡng lão cho ông ấy, không chu cấp tiền. Ông ấy muốn dùng cách thức này để ép cô rút lại đơn kiện, kết quả là thiếu chút nữa lòi ra chuyện bọn họ buôn bán trẻ em, vậy mới chịu yên tĩnh trở lại.

Căn bản sẽ không có vị luật sư nào dám nhận vụ kiện của ông ấy, cô và ba mẹ nuôi vẫn còn thành lập quan hệ nuôi dưỡng nên những yêu cầu mà ông ấy đưa ra vốn dĩ không có khả năng thành lập mà.

“Vậy là tốt rồi, tốt nhất phạt nặng một chút, họ ức h**p người quá đáng” Khi nói tới chuyện này lòng Điền Nhạc Nhạc tràn đầy căm phẫn, ngay cả miếng bánh trứng trên tay chỉ ấy cũng bị cắn thật mạnh.

Từ Khả cười gật đầu, cô cũng hi vọng chuyện này kết thúc nhanh một chút, cô không muốn chỉ vì vụ kiện này mà bản thân chạy tới chạy lui mất thời gian, còn làm phiền tới Cảnh Hoà.

Qua một khoảng thời gian nữa cô còn muốn về quê nhà ba mẹ nuôi, tháng sau là tiết thanh minh, cô không về ngay thanh minh mà đợi tới tháng tư, vì hôm đó là ngày giỗ của ba mẹ nuôi.

Mỗi năm cô đều về quê nhà cúng bái bọn họ, thi thoảng cũng sẽ đi vào thanh minh nhưng phần lớn đều là đi vào ngày giỗ của ba mẹ nuôi, cúng bái ba mẹ nuôi mình.

Cô cũng không mong muốn chỉ vì chuyện này mà làm chậm trễ chuyện cô về nhà cúng bái ba mẹ nuôi.

“Cái cậu thanh niên mà còn đẹp trai hơn minh tinh đâu rồi, em với cậu ta phát triển tới bước nào rồi?” Điền Nhạc Nhạc lại hỏi, lần này trên gương mặt chị ấy mang theo nét tươi cười khó giấu.

Vừa hỏi tới thì trên mặt Từ Khả vừa hoảng vừa đỏ.

Cô lắc đầu, tỏ vẻ chẳng có tiến triển gì cả.

Cô chưa từng quên lời ‘thông báo’ của Thẩm Trí ngày hôm đó, vừa chân thành vừa thắm thiết thông báo cho cô biết anh thích cô, nếu đổi thành ai khác có lẽ người đó sẽ động tâm trăm ngàn lần rồi.

Nhưng mà, cô cũng không biết làm cách nào để bản thân tốt hơn, buôn bán đuuọc nhiều tiền hay bản thân mình có thể nói được.

“Chị thấy cậu trai đó rất tốt nha, mặc dù cái vẻ đẹp trai đó sẽ khiến cho người khác thấy chẳng an toàn gì cho cam nhưng mà đẹp quá cũng sẽ khiến cho người khác thấy cậu ấy đào hoa đa tình!”

Điền Nhạc Nhạc ăn miếng bánh trứng cuối cùng rồi nói tiếp: “Nhưng cậu ấy thật sự rất chân thành. Trước đây chị nghĩ cậu ấy nói sẽ dắt bạn bè đến tiệm lẩu ủng hộ là lời nói suông, em nhìn đi cậu ấy giàu có thể, ăn mặc hàng hiệu thời thượng, chị còn tưởng cậu ấy chỉ đi vào những nhà hàng sang trọng mà ăn thôi chứ!”

[Anh ấy tốt lắm, sẽ không so đo đâu]

“Đúng vậy, ăn còn vui vẻ dữ lắm cơ, cậu ấy nói sẽ giới thiệu bạn bè qua ăn bên chị. Đừng có nhìn cặp mắt đào hoa của cậu ấy, hẳn là đôi mắt thâm tình cả đời yêu chỉ một người thôi đó!” Nhắc tới Thẩm Trí thì trên mặt Điền Nhạc Nhạc luôn lộ vẻ tươi cười.

“Nói thật nhé, chị còn đang muốn mình trẻ ra chừng tám mười tuổi gì đó để chạy đi theo đuổi cậu ấy đây nè!”

Nghe vậy Từ Khả liền bật cười.

Cô thật sự rất bội phục những người có tính cách như chị Nhạc Nhạc, nếu thích ai thì mạnh dạn theo đuổi, phóng khoáng nói ra cảm xúc của mình.

Cô chỉ cảm thấy nếu mình được sinh ra trong một gia đình tốt hơn, cái gì cũng tốt, thì có lẽ khi cô gặp được Thẩm Trí thì sẽ không ngần ngại mà theo đuổi anh ấu.

Cô cũng muốn bản thân mình có được sự rộng rãi cũng dũng khí như thế để khi đối diện anh cô có thể nói ra mình thích anh.

“Thật mà, chị thấy cậu ấy rất để ý em luôn đó, đêm nguyên tiêu cậu ấy còn đưa em về tận tiệm, đợi em vào trong thật lâu sau cậu ấy mới lái xe rời đi đó” Điền Nhạc Nhạc nói.

[Chị cũng thấy được sao?]

Từ Khả cũng không nghĩ tới chuyện đêm nguyên tiêu Thẩm Trí chở cô về sẽ bị chị ấy thấy được.

Hình như khi đó những cửa hàng xung quanh cô thì chỉ có tiệm lẩu của chị Nhạc Nhạc còn mở mà thôi.

[Bọn em đi xem hoa đăng]

Cô cũng không giấu giếm.

“Tiểu Khả, em rất đáng giá, chỉ cần em dũng cảm thêm một chút, nếu không em thử nghĩ xem tại sao cậu ấy lại để ý em như vậy, chắc chắn là thích em lắm rồi. Em đừng có nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng túm lấy cậu ấy đi” Điền Nhạc Nhạc đổi thành một giọng nói nghiêm túc.

Từ Khả chỉ cười, không trả lời chị ấy.

“Nhớ lát qua bên chị ăn cơm nhé, chị về làm công việc đây, mấy hôm nay dì Lưu không ghé thì khi em cần đi ra ngoài giao bánh nhớ nói chị một tiếng nha” Điền Nhạc Nhạc cũng không nói thêm nhiều, dù sao chuyện tình cảm của người khác chỉ họ hiểu là được, người ngoài như chị ấy nói thêm một câu cũng không tốt.

Từ Khả gật đầu, cô tải video lên máy tính rồi bắt tay vào cắt nối biên tập.

Giữa trưa thì Từ Khả nhận được thông báo, bên cục cảnh sát muốn cô đầu giờ chiều nay đến trại tạm giam một chuyến, họ bảo Vương Phán muốn gặp cô, tuyệt thực chỉ vì muốn gặp cô.

Từ Khả cũng không biết Vương Phán muốn làm gì, mà nếu như cô đi ra ngoài thì phải nhờ ai trông tiệm của cô mới được.

Cuối cùng trong lúc ăn trưa thì cô nói với chị Điền Nhạc Nhạc.

Đầu giờ chiều quán lẩu cũng không có nhiều khách khứa, thế nên cô chỉ đành nhờ chị ấy trông cửa tiệm giúp cô một chút mà thôi.

Trên đường chạy đến trại tạm giam thì Từ Khả đã nhắn wechat cho Cảnh Hoà hỏi thử có chuyện gì xảy ra, Cảnh Hoà nói có thể Vương Phán muốn khuyên cô rút đơn kiện nên cứ luôn kêu khóc rằng mình oan uổng, nói bản thân cô ấy bị Từ Vọng Long xúi giục, hi vọng Từ Khả có thể buông tha cho cô ấy.

Bọn người Từ Vọng Long bị đưa đến trại tạm giam cũng đã một khoảng thời gian rồi, khi mà cô đến đó thì cảnh sát dắt cô đến một căn phòng kín.

Từ Khả nhìn căn phòng kín bưng thế này thì lòng hơi khiếp sợ, những kí ức không mấy tốt đẹp khi nhỏ cứ lần lượt ùa về.

Đợi được vài phút thì cảnh sát dắt theo Vương Phán tiến vào.

Nhìn thấy Vương Phán thì Từ Khả hơi hoảng hốt giật mình, cả người cô ấy đều gầy sọp, sắc mặt tím tái nhợt nhạt, trong tròng mắt là sự ảm đạm thiếu sáng, đầu tóc lộn xộn như là già đi hơn mười tuổi.

Cô xoa xoa ngón tay mình, nhíu mày nhìn Vương Phán.

Vương Phán ngồi xuống xong thì muốn đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Bàn tay trên bàn của Từ Khả nhanh chóng rụt về, cô chưa từng quên chuyện ngày đó Vương Phán nhào tới đè cô xuống để bọn họ đánh.

Vương Phán sửng sốt, như là cô ấy không nghĩ đến cô sẽ có phản ứng lớn như thế, ánh mắt chậm rãi di chuyển từ bàn tay cô lên đến khuôn mặt của cô.

[Cô nói nhất định phải gặp tôi, có chuyện gì sao?]

Từ Khả cầm bút lên viết chữ, cô không muốn phí thời gian vào nơi này, một lòng chỉ nghĩ mau mau giải quyết cho xong để cô về lại tiệm, sợ có khách đặt bánh kem mà cô không có ở đó nữa.

“Tôi cầu xin cô hãy buông tha cho tôi, là Từ Vọng Long xúi giục tôi đó thôi, tôi vốn dĩ không muốn chạy tới tiệm cô quậy phá đâu” Thấy thế Vương Phán mới mở miệng, khi cô ấy nói chuyện thì ngữ khí đều khó khăn mệt mỏi, còn mang theo chsut khủng hoảng nữa.

[Cô là người trưởng thành]

Từ Khả nhìn cô ấy rồi trả lời một câu như thế.

Đã là người trưởng thành thì nên phân biệt phải trái đúng sai, không phải chỉ cần người khác xúi giục một cái là chạy đi làm chuyện xằng bậy không suy xét gì cả.

“Tôi cũng là người bị hại mà, huhuhu, tôi còn cách nào khác đâu chứ?” Vương Phán khóc nức lên: “Cô tưởng tôi muốn gả cho Từ Vọng Long hay sao, vì sao tôi phải gả cho một tên khốn không có gì trong tay chứ, là vì ba mẹ tôi muốn tiền nạp lễ nên đã chuốc say tôi ném lên giường của Từ Vọng Long mà thôi”

“Tôi chỉ mới hai mươi bốn tuổi, tôi không muốn ngồi tù đâu, huhuhu, bọn họ chỉ vì mấy vạn đồng tiền, chỉ vì số tiền đó đem đi mua xe cho em trai tôi mà nhẫn tâm bán đi tôi, tôi còn cách nào nữa chứ?”

Càng nói thì Vương Phán khóc càng thương tâm.

Nghe đến đó thì cảm giác buồn nôn vì ghê tởm của Từ Khả lại xuất hiện.

Vì sao lại có thể loại cha mẹ như thế chứ, nhẫn tâm hại đời con gái mình!

[Vì sao cô không báo cảnh sát? Bọn họ làm thế là phạm pháp?]

Từ Khả cố nén đi sự buồn nôn của mình mà hỏi lại Vương Phán.

Thật ra Vương Phán cũng rất đẹp gái, ngũ quan đoan chính đường hoàng, đặc biệt là mũi tinh xảo, xét đi xét lại cũng là một cô nàng thanh tú, nhưng mà bây giờ càng nhìn chỉ càng thấy toàn thân đồi bại, tàn tạ.

“Báo cảnh sát?” Từ ngữ này đối với Vương Phán vừa xa lạ vừa căm hận, cả gương mặt đầy nước mắt của cô ấy co rúm lại hệt như đang bật cười: “Bọn họ là ba mẹ ruột của tôi đó, sao tôi có thể báo cảnh sát? Cô cho tôi là cô sao, ngay cả ba mẹ và em trai ruột của mình cũng có thể báo cảnh sát bắt bọn họ lại?”

[Cô không cần phải gượng ép tôi như thế, trừ bỏ quan hệ dựa trên sinh học thì tôi chỉ có quan hệ huyết thống với bọn họ mà thôi, còn những thứ khác căn bản chẳng có gì cả. Cho dù có quan hệ thì sao, bọn họ đối xử với tôi như thế tôi cũng sẽ báo cảnh sát mà thôi. Hơn nữa, cô cũng có thể báo án vụ Từ Vọng Long]

Từ Khả cau mày, đã thế rồi mà Vương Phán còn có thể quy tội trên người cô sao.

“Tôi làm sao có thể báo cảnh sát, loại chuyện thế này…!!!” Nghe được lời nói của Từ Khả nên Vương Phán có hơi cuồng loạn: “Không phải ai cũng có thể thoát ly ra giống cô đâu. Tôi không còn lựa chọn, không còn lựa chọn nào cả, bọn họ sẽ đánh chết tôi thôi”

Có, có rất nhiều người không dám bước lên một bước nào cả, tỉ như chị cả của cô.

Đó không phải là lỗi của họ, mà là lỗi của những người làm cha mẹ đáng hận này đây.

[Đã thế thì sao cô còn muốn đi theo Từ Vọng Long làm chuyện xấu, cô cũng là nạn nhân, sao mà có thể giúp hắn để biến mình thành hung thủ chứ?]

Từ Khả đột nhiên nhớ tới cô đã từng nhìn thấy một câu nói ở trên mạng như thế này: Đồ long nhân cuối cùng cũng trở thành ác long, những thứ đó đều do bản thân họ chọn lựa*

*Câu này có nghĩa là muốn làm người ác hay người xấu thì do bản thân người đó chọn lựa chứ chẳng ai ép buộc nổi.

“Cô cho là tôi có quyền lựa chọn hay sao? Bọn họ nói rằng đã chọn cho cô một nhà chồng thật tốt rồi, còn được mười vạn tiền nạp lễ, đến lúc đó cầm tiền vào thành phố mua nhà là tôi có thể vào trong thành phố sống, bọn họ còn dụ dỗ tôi cô có một căn nhà ở đây, đến lúc đó nhà của cô chính là nhà của Từ Vọng Long, tôi còn có thể có thêm một căn nhà ở thành phố lớn này nữa, tôi có thể cách li khỏi cha mẹ kinh tởm đó của tôi rồi”

Thoạt nhìn Vương Phán hình như tinh thần hơi bất ổn, nói tới nói lui nhưng ánh mắt vẫn trừng to, con mắt giống như muốn lọt ra ngoài.

“Cô dựa vào đâu mà có thể thoát li khỏi bọn họ, tôi ganh ghét cô, tại sao cô có thể mua được ngôi nhà trong thành phố, có nhà riêng của mình mà tôi thì lại bị cha mẹ mình absn rẻ cho một kẻ không có gì trong tay, cô còn có một người bạn trai thật tốt, vô cùng đẹp trai mà lại giàu có nữa chứ!”

Cô ấy đang nhắc tới Thẩm Trí, đầu mày Từ Khả luôn nhíu chặt lại.

Cô không hi vọng Thẩm Trí dính vào đóng bùn nhơ này chút nào cả, những chuyện này nào có liên quan đến Thẩm Trí đâu chứ.

“Dựa vào đâu mà cô có thể sống tốt như thế? Dựa vào đâu mà tôi phải chịu hết những cảnh vũ nhục tra tấn này chứ, phải gả cho một kẻ tôi không yêu, tôi không muốn thế”

[Cô cảm thấy tôi đã thoát ra khỏi bọn họ hay sao?] Từ Khả nhìn cô ấy rồi hỏi lại.

Nếu như đã thoát khỏi thì làm sao có chuyện nháo nhào như hôm nay cơ chứ?

[Cô có rất nhiều lựa chọn, cô có thể phảng kháng, nhưng mà cô không chịu, cho nên cô ném hết thảy những thứ dơ bẩn lên người tôi, tôi có tội hay vô tội, tôi chẳng ohair cũng là nạn nhân hay sao?]

Vương Phán sửng sốt một chút rồi lại nhìn về phía Từ Khả, nhìn thấy cô ấy đang đứng lên đưa cuốn sổ trước mặt cho mình xem, trên cuốn sổ là chữ viết xinh đẹp chỉnh tề cho dù có tức giận đi chăng nữa, là nét chữ riêng biệt của cô.

Vốn dĩ cô có thể nói chuyện.

Cô ấy đột nhiên nghĩ tới người con gái trước mắt đây vốn dĩ có thể nói chuyện, nhưng mẹ của Từ Vọng Long đã kể rằng sau khi bị bán đi, rồi bị cướp về một lần nữa nên k*ch th*ch mới không thể nói chuyện được.

Đột nhiên Vương Phán thấy hơi hổ thẹn, ít nhất người trước mắt đây so với cô ấy thì cô ấy còn có thể nói chuyện, vậy mà cô ấy lại chọn một con đường tối tăm không lối thoát.

Nhưng mà cô ấy không muốn ngồi tù, không muốn bản thân còn trẻ như thế mà gánh phải một tiền án trên tấm lưng này.

[Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua ý nghĩ ban đầu của mình, tôi cũng sẽ không rút đơn kiện]

Từ Khả giãn đôi mày ra rồi tiếp tục nói: [Nếu như cô có yêu cầu kháng án thì có thể mang hết những chuyện này của cô nói ra, có thể sẽ được giảm nhẹ hơn]

Hơn nữa trong chuyện này cả cô ấy và Triệu Hương Liên đều chỉ là đồng phạm, sẽ không bị phán quá nặng.

Những thứ còn lại cô không muốn nhiều lời nữa, cũng không muốn tiếp tục nghe mấy chuyện thế này.

Đều là con gái với nhau, đều là những đứa trẻ bị gia đình thân sinh hãm hại.

Ở cục cảnh sát cũng không quá lâu, vốn dĩ có hạn chế về mặt thời gian tuy niên Từ Khả có quen biết với bên này nên không sao cả, khi trở về đầu óc cô trống rỗng, cô không ngừng nghĩ đến gương mặt nhợt nhạt tím tái của Vương Phán và những lời đã nói với cô ấy hôm nay.

Cô không nghĩ tới ba mẹ của Vương Phán vậy mà làm ra mấy chuyện như thế với cô ấy, hơn nữa Từ Vọng Long là tội phạm, ba mẹ nó là đồng loã.

Trên đường về Từ Khả kể cho Cảnh Hoà nghe tình cảnh của Vương Phán một cách đơn giản nhất, nếu như có thể cô cũng hi vọng Vương Phán không phải ngồi tù, nhưng mà cũng phải phạt thế nào để quản thúc được cô ta, nhưng chắc chắn sẽ lưu lại án hình sự mà thôi.

Đây là mức án nhẹ nhất rồi, cô cũng không còn cách nào cả, về sau Vương Phán có như thế nào cũng đều do bản thân cô ấy tự chọn lựa mà thôi.

Từ Khả vẫn cảm thấy buồn nôn lắm, sau khi xuống xe thì cô đứng ngay bên vệ đường ho khan một lúc mới trở về trong tiệm mình.

Đã hơn bốn giờ chiều, trong tiệm bật đèn sáng trưng.

Cô vừa đi vào trong thì thấy trong tiệm có mấy người khách đang xếp hàng tính tiền, nhưng mà người đứng sau quầy thu ngân không phải là chị Nhạc Nhạc như trước đó mà là cái người đàn ông đẹp trai lúc nào cũng khiến cô mong nhớ kia.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...