Thẩm Trí….sao anh lại đến đây?
Từ Khả sửng sốt mất mấy giây, sau khi lấy lại tinh thần thì mới nhanh chân chạy qua bên quầy phụ anh đóng gói.
Chờ khách mua bánh đã rời đi hết rồi cô mới lại nhìn qua Thẩm Trí.
Mỗi lần nhìn anh cô đều cảm thấy một cảm giác tươi mới, hôm nay anh vuốt hết tóc ra sau cột thành một chùm nhỏ, lộ một phần trán ra nên nhìn anh càng thêm ngông cuồng phóng túng.
Anh mặc một cái áo len đen cổ cao, bên trong có thêm áo sơ mi trắng sọc và một chiếc áo khoác lông có mũ đội.
[Sao anh lại đến đây? Không phải nói là đang bận rộn nhiều việc hay sao?]
Cô nhìn chằm chằm anh một hồi rồi mới hỏi, động tác trên tay cô rất chậm.
Anh đã thức trắng nguyên một đêm vậy mà còn không chịu ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
“Đã hết bận rồi nên hôm nay tự cho bản thân một ngày nghỉ” Thẩn Trí nói rồi cúi đầu nhìn cô: “Sao mặt em đỏ thế, vành mắt cũng đỏ, có chuyện gì sao em?”
Anh đưa mặt lại rất gần cô, trong giọng nói không giấu được sự lo lắng.
Từ Khả tránh về sau rồi lại lắc đầu.
Chắc là ban nãy khi vừa xuống xe thì cô có buồn nôn, đứng bên vệ đường nôn khan một trận, chính là cái loại cảm giác muốn nôn mà cố nén lại cho nên giờ đây ánh mắt và gương mặt đều đã ửng đỏ.
[Nghỉ phép một ngày sao anh không ở nhà ngủ một giấc thật ngon đi chứ?]
Cô lại cố tình nói vòng vo.
“Ngủ rồi, sáng sáu giờ đã ngủ tới tận hai giờ chiều nay, sau đó anh đi đến phòng tập thể thao rồi mới vòng qua bên này” Phát hiện cô đang né tránh mình cho nên khi nói chuyện người đàn ông này còn cố tình kề gương mặt càng gần hơn, còn cười thân mật với cô: “Muốn gặp em thôi”
Thật ra trong nhà anh cũng có phòng tập thể dục chuyên dụng nhưng mà chỉ một người tập thì hơi nhàm chán cho nên anh luôn đi sang phòng luyện quyền anh ở gần công ty.
Từ Khả dứt khoát không nhìn anh nữa, cô chỉ cầm khăn lông lên mà lau quầy thu ngân.
Trên quầy thu ngân còn để hai gói hàng online đã đóng xong xuôi hết rồi.
“Em đi qua bên trại tạm giam có chuyện gì thế?” Thấy cô thẹn thùng nên Thẩm Trí cũng không trêu cô nữa mà nghiêm túc hỏi cô.
Lúc trở về gương mặt và vành mắt đã đỏ thành như thế chắc chắn là gặp chuyện không mấy vui vẻ rồi.
Từ Khả nhớ đến những lời mà Vương Phán nói, đầu óc cô trì trệ mấy giây nên mới tiện đà lắc lắc đầu với anh.
“Từ Khả” Thấy cô như thế nên Thẩm Trí càng thêm lo lắng, anh dịu dàng kêu cô một tiếng.
Từ Khả ngước mắt lên nhìn anh, cô nghĩ tới Thẩm Duy rồi nghĩ tới Trần Tứ.
[Phải chăng có thể sinh ra trong một gia đình hạnh phúc hoà thuận cũng là một loại may mắn không anh?]
Cô nhịn không được mà hỏi.
Trên thế gian này có bao nhiêu cha mẹ thật lòng thương yêu con mình đây? Có bao nhiêu cha mẹ thật lòng mong chờ đứa con mình được chào đời đây?
Ngay cả người đàn ông vô cùng tốt đẹp trước mặt cô đây cũng chẳng mấy hoà thuận với gia đình mình.
“Phải” Thẩm Trí bình tĩnh trả lời: “Có rất nhiều người xem chuyện kết hôn sinh con như là một nghĩa vụ cần phải hoàn thành trong đời, như là một lộ trình trên cuộc đời họ chứ không phải do chính bản thân họ mong muốn như thế”
Cho dù hai người yêu nhau thì cũng không hoàn toàn thương yêu con cái của họ, bọn họ chỉ lợi dụng việc trưởng thành của con mình để can thiệp và lạm dụng quyền lợi cha mẹ của bọn họ mà thôi.
Ba mẹ anh chẳng phải cũng như thế hay sao, họ yêu nhau nhưng không hề thương yêu con cái của mình.
Từ Khả thở dài, lại cười với anh: [Em không sao đâu nên anh cứ yên tâm, em đã nói rõ với chị Cảnh tình huống ở trại tạm giam rồi]
“Ừm” Thẩm Trí dựa vào trên quầy thu ngân rồi nghiêng đầu nhìn qua cô.
Ánh mắt của anh sâu lắng trầm tĩnh, đôi con ngươi đen nhánh cất giấu rất nhiều cảm xúc nhưng trong khoé mắt vẫn nồng đậm ý cười.
[Duy Duy đâu anh?]
Từ Khả lại hỏi.
“Đang ở cùng ba con bé” Giọng nói của Thẩm Trí hơi miễn cưỡng, cả đầu anh ghé vào trên quầy thu ngân.
[Vậy anh có muốn đem một chiếc bánh kem nhỏ về cho bé cưng hay không?] Cô lại hỏi anh.
Người đàn ông nhìn chữ viết trên cuốn sổ của cô, đôi mày đẹp chợt nhíu lại: “Em đuổi anh về hả?”
Từ Khả vội lắc đầu.
“Em chán ghét phải nhìn thấy anh hả?” Anh còn hỏi tiếp.
Lúc này Từ Khả vừa lắc đầu vừa xua tay, cô muốn gặp anh chứ cho nên cô mới kích động như thế, nhưng cô cũng sợ tâm tư của bản thân mình bị bại lộ trước mặt anh.
“Ha ha ha ha~” Thẩm Trí cúi đầu phì cười thành tiếng, lại vươn một tay của mình ra bắt lấy bàn tay đang đong đưa của cô: “Từ Khả à, bộ dáng bây giờ của em thật sự rất khiến người khác có lòng khi dễ lắm đó”
Từ Khả ngây ngốc nhìn anh, cô biết bản thân mình lại bị anh trêu đùa nữa rồi.
Nhưng mà cái người này làm sao có thể cười dễ nghe đến thế, lại còn đẹp trai nữa chứ.
Tiếng cười trầm thấp lười nhác, dáng vẻ anh ghé cả người trên quầy giống như một chú mèo lười biếng tao nhã vậy.
Bàn tay cô bị anh nắm chặt đang muốn rút về thì lại bị anh kéo tới kề sát gương mặt đẹp trai của anh.
Bàn tay lạnh như băng chạm vào da thịt ấm nóng của anh dường như vẫn hơi run rẩy một chút, giống như là bị điện giật vật, truyền từ đầu ngón tay lan đến toàn thân.
Bởi vì ban nãy nôn khan mà mặt Từ Khả còn chưa hết đỏ, giây phút này mặt càng đỏ hơn nãy giống như là vừa uống xong một li rượu đỏ đã ủ lâu năm.
“Chỉ một lát thôi” Giọng nói của anh vẫn còn một chút trầm khàn giống như là đang đè nén, khắc chế điều gì đó.
Anh muốn thân mật với cô, nhưng lại sợ độ ấm từ đầu ngón tay cô cũng chưa đủ để trấn an được lòng anh, khiến cho những mỏi mệt buồn lo của anh tiêu tán đi hết.
Từ Khả đứng bên cạnh không dám nhúc nhích, cô để anh tuỳ ý dán tay cô lên che phủ gương mặt anh, cô cũng không rõ giờ phút này đây anh đang có biểu cảm như thế nào, chỉ biết khoé mắt khoé môi anh đều nhiễm ý cười.
Có nhân viên giao hàng đi vào nhận đơn, khi mà âm thanh điện tử của cánh cửa vang lên thì Từ Khả hệt như kẻ trộm sợ người ta bắt gặp, cô run rẩy muốn rút tay về nhưng lại bị anh nắm càng chặt hơn.
Mí mắt Thẩm Trí cũng chưa nâng lên, anh cứ luôn ghé vào trên bàn như thế, hình như môi anh còn vô ý đảo qua lòng bàn tay cô, cuối cùng dừng lại ở mỗi một đầu ngón tay của cô mới thôi.
Đầu ngón tay cô thơm ngon như miêng bánh kem bơ, khiến cho anh muốn há miệng ra cắn một ngụm mới chịu.
Nhân viên giao hàng cũng không để ý rằng sau quầy thu ngân có một người đang nằm sấp nên chỉ vào nhận đơn rồi đi ngay.
Từ Khả cũng nhận ra cảm xúc dịu dàng lướt qua lòng bàn tay mình khi nãy, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông chỉ thấy anh cũng đang nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình, còn kỹ lưỡng quan sát một phen.
Chú ý tới tầm mắt của cô, Thẩm Trí mới ngước mắt lên nhìn cô một cái rồi cười khen: “Ngón tay của em đẹp thật”
Bàn tay phải của Bé Câm đều đủ cả năm hoa tay, nhưng da tay vẫn hơi thô ráp, vừa nhìn vào liền biết đây là một bàn tay chăm chỉ chịu khó.
Nói xong anh mới buông tay cô ra, nếu còn không buông nữa thì cả gương mặt Bé Câm đỏ còn hơn là máu.
Anh đưa một tờ giấy qua cho cô: “Có khách đặt bánh kem, họ nói bảy giờ lại tiệm lấy, em làm kịp không?”
Từ Khả nhìn bàn tay của mình, trên tay vẫn còn lưu lại độ ấm của anh như muốn thiêu đốt làn da cô, cô cẩn thận quan sát người đàn ông đang nằm sấp kia, rồi lại đối diện với ánh mắt thấm đuộm ý cười của anh.
Cô nhanh chóng nhận lấy tờ đơn rồi nhìn qua, yêu cầu cũng khá đơn giản sau đó cô mới gật đầu đi vào bếp làm bánh bông lan trước.
Thẩm Trí nghiêng đầu nhìn thoáng qua sau bếp rồi lại lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Cảnh Hoà và Lâm Giai Ngọc, hỏi thăm tình hình bên đó một chút.
Tuy Lâm Giai Ngọc không công tác ở trong trại tạm giam nhưng cậu ấy vẫn có thể giúp anh hỏi thăm tin tức bên đấy.
Anh cũng đã biết việc bên cục cảnh sát đã tra thêm mấy tội ăn cắp của Từ Vọng Long, tốt nhất là phán nặng một chút.
Chủ yếu bây giờ cần đề phòng ba ruột của Từ Vọng Long sẽ qua đây làm ra cái hành động ngu xuẩn gì đó, nhưng mà anh đoán cũng không gây ra sóng to gió lớn gì cả, nhưng mà anh sợ rằng đám bọn họ muốn cá chết lưới rách* mà qua đây trả thù Từ Khả, như thế mới khiến người ta khó lòng phòng bị.
Thẩm Trí đang nhắn tin với Cảnh Hoà thì sau lưng có người gõ gõ vài cái.
Anh xoay đầu qua chỉ thấy Từ Khả đang ghé đầu vào cửa sổ.
“Hửm?” Anh nhíu mày nhìn cô.
[Anh có muốn vào trong ngủ một lát hay không?]
Từ Khả làm một động tác thủ ngữ với anh.
“Không đi” Thẩm Trí trả lời: “Anh đến đây để thăm em chứ không phải đến đây ngủ”
Từ Khả: “…”
“Em cứ bận đi, đừng để ý tới anh” Anh lại nói thêm.
Từ Khả mím mím môi, cô chỉnh lại mũ trên đầu mình rồi lại tiếp tục làm bánh bông lan.
Trong tiệm liên tục có khách đi vào, thấy Thẩm Trí đang đứng quầy thu ngân đều sẽ phát ra một tiếng than nhẹ.
Thẩm Trí bận rộn tính tiền một hồi rồi mới đứng dậy đi tới bếp sau mà nhìn Từ Khả làm bánh bông lan.
“Gần đây đều một mình em ở trong tiệm hay sao? Dì phụ việc em lúc trước vẫn chưa quay về hả?” Thấy bộ dạng nghiêm túc làm việc của cô thì Thẩm Trí mới hỏi.
Từ Khả gật đầu, cô cho kem bơ vào trong túi bắt kem rồi ngước mắt nhìn anh một cái, thật ra cô vẫn luôn muốn khuyên anh quay về nghỉ ngơi không cần phải ở bên đây phụ giúp cô, trong mắt anh toàn là tơ máu chắc chắn đã mấy ngày liền anh chưa nghỉ ngơi đàng hoàng buổi nào cả.
Nhưng nếu cô mà nói thế chắc chắn anh sẽ nghĩ cô đang có ý muốn đuổi anh về.
Thẩm Trí không biết cô đang suy nghĩ điều gì, anh tựa người ở một bên nhìn cô, tầm mắt không bỏ qua mỗi một chi tiết nhỏ nào của cô cả.
“Em thích kiểu bạn trai như thế nào?” Nhìn một chốc anh không nhịn được mà hỏi cô.
Hôm đó Trần Tứ còn chưa nói xong cả câu, tối hôm qua nhân lúc tăng ca có cả Trần Tứ thì anh mới nhớ ra mà hỏi cô ấy.
Trần Tứ mới nói rằng Từ Khả thích mấy kiểu con trai như ánh mặt trời, hoạt bát sáng sủa, nghe thế anh luôn cảm thấy Trần Tứ đang có ý muốn bẫy anh đây mà.
“Hả?” Từ Khả đang làm mà bị câu hỏi đột ngột của anh khiến cho cô vô thức phát ra một âm đơn, ngay cả kem bơ trên tay cũng rớt ra mặt bàn.
Thấy phản ứng của cô thì Thẩm Trí mới biết quả nhiên cái cô Trần Tứ kia có ý muốn bẫy anh đây mà.
Từ Khả ngước mắt lên nhìn anh, mãi một lúc sau cô mới dọn dẹp kem bơ trên bàn.
Trước tới nay cô đều không nghĩ tới vấn đề này, loại chuyện thích dạng con trai như thế nào thì chỉ có một lần trong lúc trò chuyện thì Trần Tứ hỏi qua cô mà thôi.
Lúc đó cô mờ mịt lắc đầu, chuyện này là một chuyện xa xôi trong cuộc đời cô, nhưng mà trong khoảnh khắc lúc đó đầu cô đã nhảy ra gương mặt của người đàn ông này.
Nếu như mà lấy người đàn ông này làm tiêu chuẩn thì chắc hẳn là về sau cô sẽ không thể nào gặp được người đàn ông thứ hai như Thẩm Trí mất.
“Em thấy anh thế nào?” Thẩm Trí hỏi: “Có phù hợp với tiêu chuẩn người em thích không? Nếu không phù hợp thì cứ nói anh để anh thay đổi”
Từ Khả vốn còn đang suy nghĩ đến vấn đề ban nãy anh hỏi cô, nhưng mà nghe tiếp những lời này của anh thì cô nhanh chóng lắc đầu, lại cảm thấy hình như lắc đầu không đúng lắm nên mới muốn giơ tay ra nói gì đó, nhưng mà không cẩn thận dùng sức tay hơi mạnh nên kem trong túi đã nhanh chóng vọt ra dính vào mặt anh.
Cô: “..”
Thẩm Trí không nghĩ tới mặt mình sẽ dính đầy kem bơ như thế nên anh cũng ngây ngẩn một chút, mấy giây sau anh mới giơ tay lên để lau bơ trên mặt mình.
Không lau thì thôi, lau rồi thì cả mặt dính đầy bơ.
“Em đây là biểu đạt sự chán ghét anh sao?” Giọng điệu của anh có hơi bất đắc dĩ.
Từ Khả lắc đầu như cái trống bỏi, cô buông túi kem trong tay ra rồi nhanh chóng lấy khăn giấy đưa anh.
[Anh vào trong rửa mặt đi]
Tóc anh cũng dính kem, nhìn vào có hơi buồn cười.
“Không cần, anh lau là được” Thẩm Trí lấy tay lau mặt rồi lại nhìn cô đang hoảng loạn, anh thở dài: “Vậy em cứ bận trước đi, tối nay chúng ta nói tiếp”
Nói xong anh lại quay về phía bên quầy thu ngân.
Vừa hay có khách đi vào, anh ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện người này có hơi quen mắt.
Khách đến là một người phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi, nhìn kĩ một chút thì thấy đây chắc là người phụ nữ mà tối đó anh cùng Từ Khả đi ăn cơm đã từng gặp qua.
Người phụ nữ ấy dắt theo hai đứa trẻ, trong đó có một đứa đụng phải hai người họ, anh nhớ rõ ràng chính là vì thái độ cùng ánh mắt của người phụ nữ này nhìn Từ Khả không giống bình thường.
“Ôi, đã đổi người rồi sao?” Thấy sau quầy thu ngân có một người đàn ông ngồi thì Từ Kiêu hơi run sợ một chút.
“Không có, em ấy đang làm bánh kem bên trong” Thẩm Trí mở miệng trả lời.
Từ Kiêu nhìn Thẩm Trí, chị ấy cũng chưa từng quên người đàn ông này, trước đây đi cùng Từ Khả, anh đẹp trai như thế muốn người ta quên cũng khó lòng mà làm được.
Từ Khả nghe tiếng nói chuyện nên nhìn qua cửa sổ, thấy khách đến là Từ Kiêu thì động tác trên tay dừng lại.
Chị ấy,…sao chị ấy lại đến đây nữa? Không phải cô đã dặn đừng có tới nơi này nữa mà.
Nếu như giờ chị ấy còn đến đây sợ rằng ba ruột bọn họ sẽ tìm tới được nơi của chị ấy mất.
Từ Kiêu cũng thấy được cô, mỉm cười rồi mới đi tới bên quầy bánh cúi người chọn bánh kem trong tủ.
Từ Khả cũng không để ý đến chị ấy nữa, cô muốn làm cho xong cái bánh kem khách đặt, bây giờ đã gần sáu giờ, nói không chừng khách sẽ đến sớm hơn một chút.
Cô nhanh tay bắt những bông hoa xinh đẹp và phết kem cho bánh.
Từ Kiêu chọn mua một vài cái bánh mì và hai hộp bánh bông lan sau đó mới đi đến quầy thu ngân tính tiền.
Thẩm Trí thuần thục đóng gói, sau khi lấy tiền mà thấy chị ấy chưa có ý định rời đi anh mới hỏi: “Chị tìm em ấy có việc hả?”
Vẻ mặt của Từ Kiêu có hơi ngưng trọng, sau đó chị mới gật đầu.
“Hai người…” Thẩm Trí muốn hỏi hai người có quan hệ như thế nào, nhưng anh lại nhìn người con gái đang bận rộn phía trong, lời muốn hỏi cũng không thốt ra miệng được.
Tối hôm đó Từ Khả cứ luôn quay đầu lại nhìn chị ấy, ánh mắt đó khiến người khác vô cùng đau lòng, hơn nữa gương mặt của người phụ nữ này giống Từ Khả mấy phần.
Từ Kiêu cũng nhìn chằm chằm Thẩm Trí bằng ánh mắt dò xét, người đàn ông này không giàu thì sang, lớn lên lại đẹp trai như thế cũng không biết có quan hệ gì với Từ Khả đây.
Đợi một lát thì Từ Khả đã làm bánh kem khách đặt xong, cô đem ra đặt ở tủ lạnh trong quầy.
Từ Khả xoa xoa tay nhìn Từ Kiêu, cô cau mày lại.
“Em không sao chứ?” Từ Kiêu lo lắng hỏi.
Từ Khả lắc đầu.
“Chị nghe nói bọn họ chạy đến đây đập tiệm em hả?” Nói đến chuyện này vẻ mặt của Từ Kiêu rất nghiêm trọng: “Em đừng mềm lòng”
[Sao chị nghe nói được?]
Đôi mày Từ Khả nhíu càng chặt, chẳng lẽ bọn họ đã tìm được chị hai cô rồi sao?
“Trong lúc chị vô tình có nghe được một người bà con xa nhắc tới” Từ Kiêu nắm tay cô: “Em đừng mềm lòng cũng đừng quan tâm gì hết, bọn họ dám làm dám chịu, nếu có khó khăn gì em cứ nói với chị”
[Em không có khó khăn gì hết, chị đừng qua đây nữa]
Khi Từ Khả viết chữ thì tay cô dùng sức thật mạnh tì lên đầu bút lông, trên giấy cũng xuất hiện dấu vết rất sâu.
“Em là em gái của chị!” Từ Kiêu lớn giọng nói một câu.
Những lời như này khiến cho Từ Khả và Thẩm Trí đều cả kinh, biết hai người là chị em ruột thì Thẩm Trí có hơi ngạc nhiên, mà Từ Khả còn sợ hãi hơn khi chị ấy lớn tiếng nhận chị em với cô.
Cô lắc lắc đầu, chữ viết trên tay càng nhanh hơn, viết cũng không gọn gàng: [Em và gia đình đó đã không còn quan hệ, em không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào với họ cả, nhưng chị thì không giống vậy]
Chị ấy không giống với cô, một khi để cho bọn họ tìm được chắc chắc bọn họ sẽ luôn hút máu của chị, gây phiền phức cho chị.
“Chị là chị gái em ấy?” Từ Kiêu còn muốn nói gì đó nhưng mà Thẩm Trí đã lên tiếng hỏi trước.
Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, vừa bình tĩnh vừa dịu dàng, phút chốc làm cho không khí cứng ngắc trong tiệm trở nên hoà hoãn lại.
Từ Kiêu gật đầu nhìn Thẩm Trí.
“Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, sẽ chia sẻ khó khăn với em ấy. Cho nên chị đừng lo lắng nữa, cũng hạn chế qua lại, ít nhất trước khi những chuyện này được giải quyết xong thì chị đừng tới tìm em ấy” Vẻ mặt của anh nghiêm túc, lời nói của anh vừa hờ hững lại vừa dịu dàng.
Cô Ấy Không Thể Nói - Quý Tinh Hồi
Chương 47
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
