Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 21



Năm Triều Tịch hai mươi tuổi, cô tham gia một khóa học ở khoa và quan sát một người thật trần như nhộng. Suốt quá trình nhìn từ video giảng dạy đến khi người thật trình diễn, đôi mắt cô bình tĩnh không một gợn sóng, tâm lặng như nước…

 

Cô đã tặng Giang Ngư và Giang Yên rất nhiều quà vào ngày lễ trưởng thành, hướng đi của hai người khác nhau, trong đó chỉ có một món quà duy nhất giống nhau là bao cao su…

 

Cô phổ cập cách dùng bao cao su khoa học mà mặt không hề đổi sắc. Cô cũng có thể nói từ "sự giãn nở của mô xốp*" với Lục Trình An bằng thái độ nghiêm túc.

 

*Đây là thuật ngữ thường được sử dụng trong các lĩnh vực Y học và Sinh lý học, đặc biệt là trong mô tả các quá trình liên quan đến cơ thể con người, như là sự giãn nở của thể xốp trong d**ng v*t khi có sự c**ng c*ng.

 

Tuy nhiên điều này không có nghĩa cô có thể thoải mái thảo luận với Lục Trình An về vấn đề thường ngày họ sử dụng kích cỡ gì hay loại bao cao su nào ở nơi công cộng, chưa kể là thậm chí hai người họ còn chưa đi xa tới bước đó.

 

Mặt Triều Tịch đỏ bừng, hết lần này tới lần khác, cô vẫn chưa thể nói một chữ "không".

 

Người thèm muốn bạn trai cô đang đứng ngay trước mặt cô, cô không thể làm Lục Trình An mất mặt.

 

Triều Tịch giả vờ bình tĩnh: "Hình như năm hộp không đủ nhỉ?"

 

Lục Trình An trả lời với thái độ thong dong: "Cuối tuần lại tới mua bổ sung thêm là được."

 

Người phụ nữ muốn xin thông tin liên lạc đứng bên cạnh: "…"

 

Dù có bình tĩnh đến đâu thì Triều Tịch vẫn là cô gái chưa từng trải chuyện đó.

 

Lúc tính tiền, cô nhìn số bao cao su đáng ra sẽ không xuất hiện trong xe đẩy, ánh mắt lóe sáng: "Anh có chắc là muốn trả tiền hết chỗ này không?"

 

"Lấy hết đi."

 

Triều Tịch không nói gì nữa.

 

Bầu trời đêm sao thưa thớt, cái nóng như thiêu đốt ban ngày bị làn gió đêm nhẹ nhàng thổi bay đi.

 

Giờ đã là cuối hè, nhiệt độ về đêm giảm mạnh, gió lạnh thổi qua.

 

Triều Tịch hạ cửa sổ xe xuống, cơn gió lạnh từ bên ngoài ập tới khiến cô tỉnh táo hơn mấy phần. Tự nhiên Triều Tịch nhớ ra một chuyện, anh cũng là cao thủ tình trường nên về phương diện kia anh chỉ đang ngựa quen đường cũ mà thôi.

 

Nếu nói để ý thì chắc cũng không đến mức, đó là chuyện xảy ra từ nhiều năm trước rồi, không cần thiết phải lôi ra để tính toán chi li làm gì nhưng nếu nói không để ý chút nào thì lại không phải.

 

Thời điểm lấy đồ ra khỏi cốp xe, Triều Tịch ném năm cái hộp cho anh: "Của anh đấy."

 

Lục Trình An còn không thèm liếc nhìn lấy một lần, anh cầm túi đồ mua sắm ra ngoài: "Vứt đi em."

 

"Anh không cần à?"

 

"Anh cần làm gì?" Anh đứng ở hành lang, thứ ánh sáng vàng nhạt mờ ảo từ ngọn đèn đầu hành lang chiếu rọi lên khuôn mặt anh, nó khiến anh trông thật dịu dàng. Bấy giờ anh khẽ nhếch miệng, để lộ nụ cười có phần hờ hững: "Vốn dĩ anh chưa dùng thứ này bao giờ, giữ nó lại chỉ tổ chướng mắt."

 

Triều Tịch là bác sĩ, cô biết rõ cấu tạo sinh lý cơ thể người, đàn ông có xu hướng h*m m**n t*nh d*c nhiều hơn phụ nữ.

 

Tất nhiên cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc mấy năm nay anh có bạn giường, không có bạn gái và không có bạn tình là hai chuyện khác nhau. Thứ cô muốn xác nhận là anh cô đơn cả về thể xác lẫn linh hồn.

 

May mắn câu trả lời cô nhận được là điều cô mong muốn, là câu nói vừa rồi của anh: "Vốn dĩ chưa dùng bao giờ".

 

Cảm giác kinh ngạc và khiếp sợ trôi qua, muôn vàn cảm xúc lẫn lộn đan xen trong đầu cô.

 

Triều Tịch cúi đầu nhìn mấy cái hộp, một lúc lâu sau cô mới rời đi. Cô không lấy chúng, cũng không vứt, để mấy thứ đó nằm yên trong cốp xe.

 

Lục Trình An xách đồ vào nhà giúp Triều Tịch, cô rót cho anh cốc nước. Khi Triều Tịch đang sắp xếp lại đống đồ vừa mua, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, cô cũng không thèm ngoái đầu lại nhìn, nói: "Anh nhìn giúp em xem là ai gọi."

 

Lục Trình An liếc mắt nhìn, anh nói với giọng rất nhẹ: "Thẩm Lâm An."

 

Triều Tịch vội buông đống đồ trên tay xuống rồi chạy tới nghe điện thoại.

 

Cô cũng không kiêng dè gì, bấm mở loa ngoài, tiếng cười của Thẩm Lâm An vang vọng trong căn phòng yên tĩnh: "Cô ngủ rồi à?"

 

Triều Tịch đáp: "Vẫn chưa."

 

Cô nhận thấy ánh mắt Lục Trình An có vẻ không mấy thân thiện, trông giống như kẹp dao giấu kiếm, rét căm căm. Tất nhiên là cô chọn cách phớt lờ, đặt điện thoại xuống bàn, xoay người đi sắp xếp đồ trong tủ lạnh.

 

Thẩm Lâm An: "Tôi vừa mới tan làm, thấy đồ của bệnh viện phát cho tôi."

 

"Ừm."

 

"Tôi đã xem qua hợp đồng của cô, có mấy chỗ không thỏa đáng lắm, ngày mai tôi sẽ tới gặp để nói trực tiếp với cô."

 

Triều Tịch hợp tác với đoàn làm phim "Tâm Tâm Tương Y", tất nhiên sức lao động không phải thứ miễn phí nên phải ký hợp đồng. Văn phòng Thẩm Lâm An hợp tác với bệnh viện mà Thẩm Lâm An lại là cố vấn pháp lý của bệnh viện, thế nên anh ta chịu trách nhiệm về hợp đồng của cô là lẽ đương nhiên.

 

Triều Tịch: "Ngày mai anh tới đây khi nào?"

 

"Có lẽ là sau giờ tan tầm, khoảng hơn bảy giờ nhé?" Thẩm Lâm An rất giỏi việc hỏi dò: "Lúc ấy cô đi làm hay tan làm rồi?"

 

Triều Tịch: "Tan rồi."

 

Nghe giọng anh ta khá nhẹ nhàng, không có xen lẫn suy nghĩ ngoài luồng nào khác: "Vậy chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm, vừa ăn vừa nói chuyện được không?"

 

Bàn tay đang sắp xếp lại mấy món đồ của Triều Tịch dừng lại, cô nhìn về phía Lục Trình An theo bản năng.

 

Bấy giờ anh đang tựa người bên cạnh tủ bát và quay mặt về phía cô, lưng dựa tường, dáng người cao lớn nhưng lại toát ra tâm thế lười biếng. Anh cầm một cốc nước trên tay, mắt nhìn xuống, ánh đèn mờ nhạt trong phòng bếp chiếu trên khuôn mặt anh trông thật dịu dàng.

 

Đầu mí mắt có bóng phản chiếu, cảm xúc tối nghĩa khó phân biệt.

 

Nghe thấy câu nói vừa rồi, anh ngẩng đầu dựa vào tủ bát, đường cong cổ dài ra, đuôi mắt hơi nhướn lên, mặt lộ biểu cảm có phần mỉa mai và khinh thường.

 

Mà anh lại đang tận hưởng những động tác nhỏ theo bản năng của cô.

 

Lục Trình An nói: "Nhìn anh làm gì, anh có bao giờ quản em trong mấy chuyện này đâu?"

 

Giọng anh vang lên bất chợt.

 

Bấy giờ Thẩm Lâm An ở đầu dây bên kia ngây ngẩn cả người, anh ta im lặng vài giây, do dự mãi mới hỏi: "Lục Trình An?"

 

"Ừm." Anh đáp với giọng điệu lười biếng.

 

Vào khoảnh khắc Triều Tịch quay đầu lại, chính cô cũng cảm thấy động tác của mình hơi kỳ quái, cũng không phải cô chưa từng ăn cơm với bạn khác giới bao giờ. Trước khi ra nước ngoài, cô cũng từng hẹn hò mấy lần, con em thế gia nói chuyện thẳng thắn, nhìn về phía cô bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu thương.

 

Huống hồ cô và Thẩm Lâm An đi ăn cơm là để bàn chuyện công việc, mà dù không phải công việc thì cô và anh ta cũng coi như là bạn bè.

 

Dường như Thẩm Lâm An ý thức được gì đó, anh ta không nói thêm nữa.

 

Triều Tịch hắng giọng: "Vậy ngày mai gặp." Cô cũng không nhắc đến chuyện đi ăn.

 

Cúp máy, Lục Trình An hỏi cô: "Hợp đồng gì vậy em?"

 

Triều Tịch trả lời: "Hợp đồng hợp tác với đoàn làm phim."

 

"Thẩm Lâm An à?"

 

"Anh ta là cố vấn pháp lý của bệnh viện em…" Triều Tịch sắp xếp tủ lạnh xong xuôi, cô khép cửa tử lại rồi xoay người, tựa lưng vào tủ bát, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng nhìn anh: "Anh còn chuyện gì muốn hỏi thì hỏi đi."

 

Lục Trình An lắc đầu.

 

"Anh không muốn hỏi em quen biết anh ta thế nào hả?"

 

"Anh muốn biết nhưng cũng không cần thiết phải hỏi lắm."

 

Cô nhướn mày.

 

Anh nói: "Em đã là bạn gái của anh rồi, anh hỏi chuyện đó làm gì nữa."

 

Nhưng lúc chuẩn bị đi ra cửa, anh quay người, đứng ở sảnh ngay gần cửa ra vào, nói: "Nhưng anh vẫn hơi khó chịu."

 

Triều Tịch chưa kịp hiểu vấn đề: "Gì cơ?"

 

"Không phải hơi, mà là rất khó chịu." Lục Trình An nói: "Vợ chưa cưới của anh đồng ý đi ăn cơm với người khác giới ngay trước mặt anh."

 

Dáng vẻ của anh bây giờ có vài phần tương tự với trước kia.

 

Anh cau mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu nhưng đuôi mắt vẫn hơi nhướn lên như đang cười, mà nụ cười ấy vừa lạnh lùng vừa hờ hững. Nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác đứng đây giờ phút này, có lẽ họ sẽ run rẩy trước anh.

 

Thế nhưng Triều Tịch thì không.

 

Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Trình An, cô cảm giác mạch máu trong người mình như sắp bục đến nơi, máu nóng sôi trào như thể cô quay trở lại ngày hôm đó… ngày đầu tiên cô gặp anh.

 

Cậu thiếu niên đắm chìm trong ánh nắng sáng ngời, khắc ghi trong ký ức mười năm của cô.

 

Nụ cười dẫn xuất hiện trên môi Triều Tịch, cô gọi tên anh: "Lục Trình An."

 

Anh lười biếng ngước mắt lên: "Hử?"

 

"Em vẫn biết phân biệt rõ sự khác nhau giữa bạn bè và chồng chưa cưới." Nghe giọng cô rất bình tĩnh, cô nói chậm rì: "Vậy nên anh không cần phải cảm thấy không vui."

 

 

Trưa ngày hôm sau, Triều Tịch nhận được cuộc gọi từ Giang Ngư, cô vừa ăn cơm vừa nghe điện thoại.

 

Giang Ngư: "Em sẽ về nhà vào ngày kia."

 

Triều Tịch: "Lần này em được nghỉ bao lâu?"

 

"Khoảng nửa tháng." Giang Ngư nói: "Em sắp vào đoàn phim rồi."

 

Giang Ngư là kiểu phụ nữ đẹp lạnh lùng, sang trọng, cô ấy đã nhận được rất nhiều lời mời vàng ngọc từ lĩnh vực phim điện ảnh và truyền hình trong suốt mấy năm trước. Nhưng lúc ấy Giang Ngư tập trung hơn vào sàn catwalk, hơn nữa những bộ phim cô ấy nhận được đều là kiểu phim chiếu mạng không có tiếng tăm gì nên công ty đã từ chối hết. 

 

Mấy năm nay thì cơ hội thăng tiến cũng như các hợp đồng quay phim, quảng cáo tốt hơn rất nhiều, chưa kể sự việc với Lâm Bỉnh Dương trước đó cũng góp phần làm tăng độ nổi tiếng của cô ấy trong nước lên rất nhiều.

 

Gần đây cô ấy còn tham gia một chương trình truyền hình thực tế chủ đề cạnh tranh ngoài trời, chương trình này hiện đang làm đến mùa thứ ba. Hai mùa trước của chương trình khá nổi tiếng và nhận được sự yêu thích từ khán giả, còn mùa ba thì nổi ngay trước khi nó phát sóng.

 

Công ty quyết định rèn sắt khi còn nóng, nhận tiếp dự án phim cho cô ấy.

 

Triều Tịch không để ý mấy chuyện này lắm, cô hỏi theo phép thường: "Em quay phim gì?"

 

"Phim chữa bệnh."

 

Triều Tịch nhíu mày: "Tâm Tâm Tương Y?"

 

Giang Ngư: "Sao chị biết?"

 

Cô đặt bát đũa xuống, giờ cô cũng không biết nên đánh giá từ "duyên phận" thế nào nữa: "Sao mà không biết được, bộ này quay ở bệnh viện bọn chị, chị còn là bác sĩ giám sát, chỉ đạo diễn viên bọn em ấy."

 

Giang Ngư kinh ngạc: "Trùng hợp thế."

 

"Đúng vậy."

 

Ban đầu Giang Ngư vốn đang rầu rĩ không vui vì hành trình bận rộn sắp tới nhưng sau khi nghe vậy tâm trạng cô ấy đã tốt hơn rất nhiều: "Vậy có phải em sẽ gặp chị thường xuyên hơn không?"

 

Nghe thế, Triều Tịch sửng sốt.

 

Nếu để so với Giang Yên thì Giang Ngư ít nói và sống khép kín hơn, hiếm khi cô ấy thốt ra những lời như vậy để bày tỏ nỗi nhớ của mình.

 

Lúc ở nước ngoài, Triều Tịch liên lạc với họ suốt nhưng chủ yếu là qua điện thoại. Mỗi lần điện thoại kết nối là Giang Yên lại nói "chị, em rất nhớ chị" nhưng Giang Ngư thì không.

 

Giang Ngư không giỏi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài nhưng Triều Tịch biết cô ấy không muốn rời xa cô chút nào.

 

Thế nên cứ kết thúc các buổi diễn catwalk hàng năm là Giang Ngư lại tới London với cô, lần nào cô ấy cũng ở lại suốt cả một kỳ nghỉ.

 

Triều Tịch cười thầm, giọng nói mềm hơn vài phần: "Có lẽ ngày nào cũng gặp đấy."

 

Nghe giọng Giang Ngư nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Vậy em không làm phiền chị nữa, em học lời thoại tiếp đây."

 

Sau khi cúp máy, nhóm Wechat lại bắt đầu bùng nổ.

 

Là nhóm của Triều Tịch, Giang Ngư và Giang Yên.

 

Giang Yên cũng biết chuyện này, cô ấy mừng kinh khủng, còn nói đến lúc đó sẽ tới chỗ họ thường xuyên. Giang Ngư lại tỏ thái độ ghét bỏ, nói Giang Yên tới cũng chẳng để làm gì, chỉ đứng nhìn cuộc vui.

 

Triều Tịch cong môi cười, cô không nói gì, tắt điện thoại di động rồi tiếp tục ăn cơm.

 

Trước giờ tan tầm, Triều Tịch nhận được điện thoại của Thẩm Lâm An.

 

Đúng lúc Thẩm Túy cũng đang đứng ở hành lang, khi nhìn thấy tên liên lạc hiện trên màn hình điện thoại, ánh mắt cô ta tràn ngập vẻ mê hoặc, chế nhạo: "Cô với anh trai tôi thân thiết như vậy từ khi nào thế, còn gọi điện thoại nữa."

 

Tiểu Mộng đứng bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở: "Bác sĩ Thẩm, có phải cô quên chuyện bác sĩ Triều đã có chồng chưa cưới rồi không?"

 

Thẩm Túy có vẻ mất tự nhiên, cô ta nhìn họ bằng nét mặt không cảm xúc: "Ồ."

 

Trước khi nghe điện thoại, Triều Tịch có lòng giải thích: "Là chuyện hợp đồng hợp tác với đoàn làm phim."

 

Sau đó cô bấm nghe máy.

 

Có vẻ Thẩm Lâm An muốn tới đón nhưng Triều Tịch từ chối: "Tôi lái xe tới, ngày mai tôi còn phải lái xe đi làm nữa."

 

Vì thế nên hai người hẹn gặp ở nhà hàng.

 

Hình như Thẩm Lâm An muốn đón ý nói hùa theo khẩu vị Triều Tịch vì cô đã du học ở nước ngoài nhiều năm nên đã đặt một nhà hàng đồ phương Tây. Nhà hàng phương Tây này có vẻ là nhà hàng nổi tiếng trên mạng, lối trang trí theo phong cách ins, đồ trang trí đơn giản mà trông lại khá có phong cách.

 

Lưng ghế sofa rất cao, có thể chắn tầm mắt của người bàn trước ngồi bàn trước và bàn phía sau.

 

Nhà hàng chia làm hai tầng trên dưới, không có nhiều chỗ ngồi lắm, đếm chưa tới mười bàn, cực kỳ kín đáo.

 

Hơn nữa mỗi bàn ăn còn nằm cạnh cửa sổ sát đất, có thể nhìn ngắm khung cảnh đêm tuyệt đẹp mà ồn ào náo nhiệt nơi thành phố phồn hoa.

 

Gọi món xong, Thẩm Lâm An thở phào: "Ban đầu tôi còn sợ cô không thích ăn đồ Tây chứ."

 

Triều Tịch: "Cũng may, tôi không quá ghét cái gì cả."

 

Dường như khi ở bên cạnh Thẩm Lâm An cô sẽ không bao giờ phải tìm chủ đề để nói chuyện, anh ta rất giỏi giao tiếp và biết cách tạo nhiệt, anh ấy nói cái gì Triều Tịch cũng có thể đưa ra phản hồi ngay được.

 

Trường hợp có những cuộc nói chuyện ngượng ngùng khó xử là bởi vì một bên đang nói mà bên kia không thể tiếp lời được. Tuy nhiên thì các chủ đề mà Thẩm Lâm An đề cập tới đa số xoay quanh chủ đề chữa bệnh liên quan tới Triều Tịch.

 

Cuối cùng Thẩm Lâm An cũng nói về hợp đồng.

 

Triều Tịch hoàn toàn không biết hợp đồng có vấn đề ở chỗ nào, Thẩm Lâm An dùng bút đỏ đánh dấu tất cả những chỗ mà anh ta thấy có vấn đề rồi đưa cho Triều Tịch xem: "Mấy cái này không hợp lý lắm, nó chiếm quá nhiều thời gian riêng tư của cô, chưa kể mức tiền lương nhận được còn thấp hơn mức trung bình của một người chỉ đạo kỹ thuật."

 

Triều Tịch kinh ngạc: "Anh từng tiếp xúc với giới giải trí rồi à?"

 

"Không hẳn, tôi chỉ hỏi đồng nghiệp của mình thôi." Thẩm Lâm An tận tâm đến đáng sợ: "Nhưng không sao đâu, đến lúc đó tôi sẽ nói trực tiếp với bên bộ phận pháp lý. Nếu họ không đồng ý sửa lại, cô có thể từ chối hợp tác, để bác sĩ khác đảm nhiệm."

 

"Không phải bác sĩ khác cũng sẽ sửa lại hợp đồng hả?" Cô nhoẻn miệng, cười mà không có cảm xúc gì.

 

"Với các bác sĩ khác thì hợp đồng sẽ không cần phải thay đổi nhiều như vậy." Đối mặt với ánh mắt ngờ vực của cô, Thẩm Lâm An nhếch môi: "Dù gì tôi và cô cũng là bạn bè, lúc sửa hợp đồng này tôi có chút ích kỷ, hy vọng cô có thể nhận được nhiều lợi ích nhất."

 

Triều Tịch mỉm cười: "Cảm ơn anh nhiều."

 

Cô duỗi tay cầm ly đồ uống trên bàn lên, nụ cười có hơi giảo hoạt, cụng ly với anh ta, lúc ngửa đầu lên uống, hai mắt cô lại nhìn sang hướng khác.

 

Cũng chính lúc đó, cô nhìn thấy Lục Trình An.

 

Không chỉ riêng Lục Trình An, đằng sau anh còn có một người phụ nữ, rõ ràng giờ là mùa hè nhưng người đó lại bịt khẩu trang và đội mũ lưỡi trai.

 

Khoảng cách giữa một người trước một người sau chỉ có hai mét nhưng rõ ràng họ quen biết nhau.

 

Nụ cười trên môi Triều Tịch dần tắt.

 

Bấy giờ Lục Trình An đi từ trên tầng xuống, anh đút một tay vào túi quần, sắc mặt thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý Triều Tịch cũng đang ở đây và thậm chí cô còn nhìn thấy anh.

 

Cô quay đầu, nhìn chiếc áo khoác trên người người phụ nữ qua cửa sổ sát đất.

 

Áo khoác vest màu đen, là của đàn ông.

 

Lục Trình An bắt một chiếc xe, dường như người phụ nữ còn nói gì đó với anh, miệng lúc đóng lúc mở, phải qua lúc lâu sau cô ta mới ngồi vào trong xe.

 

"Đang nhìn gì vậy?" Thẩm Lâm An nhìn theo cô: "Sao Lục Trình An lại ở đây?" Anh ta tò mò: "Đã nhiều năm rồi tôi chưa thấy có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh ta, cô là người đầu tiên, vậy người thứ hai này…"

 

Tối hôm qua không hỏi được, hôm nay Thẩm Lâm An không nhịn nổi nữa, bèn hỏi cô: "Lúc tôi gọi điện cho cô tối hôm qua, anh ta…"

 

Dường như Lục Trình An đứng dưới tầng nhận ra gì đó, anh bỗng ngẩng đầu.

 

Ánh mắt của Triều Tịch và anh va chạm nhau theo cách như vậy đấy.

 

Triều Tịch quay đầu lại, lúc này ý cười chất chứa trong mắt cả đêm qua đã biến mất sạch không còn gì, cô cúi đầu, cầm nĩa chọc miếng bò bít tết trên đĩa.

 

Trong giọng nói cô không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào: "Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi."

 

Mặc dù đã đoán được nhưng Thẩm Lâm An vẫn có chút thất vọng, tiếc nuối.

 

Bầu không khí đêm nay im lặng đến lạ thường.

 

Vài giây sau, một bóng đen nào đó phủ xuống bàn ăn.

 

Hai người cùng ngẩng đầu lên… Là Lục Trình An.

 

Triều Tịch nhìn anh, sau đó quay đầu đi.

 

Thẩm Lâm An đứng dậy chào hỏi: "Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp được anh ở đây."

 

Lục Trình An chào hỏi anh ta với thái độ không mặn không nhạt: "Thật trùng hợp."

 

Từ đầu chí cuối anh vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Triều Tịch.

 

Nhận thấy bầu không khí có vẻ không ổn, Thẩm Lâm An rời khỏi bàn, nhường lại không gian cho hai người.

 

Triều Tịch nhìn chằm chằm vào miếng bò bít tết trên đĩa, nhìn đến mức hai mắt ươn ướt, cô bỗng hỏi: "Còn anh thì sao? Anh có phân biệt rõ được sự khác nhau giữa bạn bè và vợ chưa cưới không?"

 

Quần áo của anh có thể che mưa chắn gió cho em, cũng có thể mang đến sự ấm áp và an tâm cho người phụ nữ khác đúng không?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...