Ngay từ đầu Triều Tịch đã không quá coi trọng hôn ước này rồi.
Cô ở trong giới quá lâu, nhà họ Quý lại có địa vị cao, chuyện xấu xa bẩn thỉu xuất hiện như lẽ thường tình, việc dùng hôn nhân để trục lợi giữa những gia đình giàu có là một thủ đoạn xã giao tầm thường và cũng phổ biến nhất.
Việc hôn ước đã được định sẵn rồi sau lại hủy bỏ là điều thường thấy, thế nên Triều Tịch chưa từng thật sự coi trọng cuộc hôn nhân này.
Chưa kể Lục Trình An cũng không thật lòng.
Theo những gì Triều Tịch biết thì Lục Trình An đã biết về hôn ước này trước cô từ rất lâu nhưng sau đó vẫn có rất nhiều phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh. Lục Trình An lưu luyến giữa những bụi hoa, anh chưa bao giờ có ý định ở lại vì một người nào đó.
Thật ra sau lần gặp đầu tiên, Triều Tịch và Lục Trình An cũng từng gặp nhau vài lần, ấn tượng sâu sắc nhất thì chắc là lần đó.
Là vào ngày mừng thọ lần thứ bảy mươi của ông cụ nhà họ Lương ở Lạc Dương, nhà họ Lương đã gửi thiệp mời tới nhà họ Quý. Hai nhà Lương Quý vốn luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp từ xưa đến nay, vì nhà họ Quý cũng coi trọng mối quan hệ này nên đã đặc biệt để Triều Tịch và Quý Lạc Phủ tham dự bữa tiệc lần đó.
Mà từ xưa giờ Triều Tịch đã không thích đi mấy dịp như vậy rồi nên sau khi hoàn thành việc xã giao cơ bản với Quý Lạc Phủ xong, cô đã viện cớ rời đi.
Quý Lạc Phủ dặn dò cô: "Đừng đi lại lung tung, anh chỉ cho em thời gian mười phút, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên em tham gia những bữa tiệc thế này, đừng để mất lễ nghĩa."
"Biết rồi."
Nhưng mười phút thì làm được gì đâu? Đi vệ sinh đã tốn hết nửa thời gian rồi.
Triều Tịch đi về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của nhà họ Lương ở gần sảnh tiệc là dành cho khách, cô vừa nhìn vào trong đã thấy có vài vị khách nữ đứng ở chỗ rửa tay. Hình như họ đang xếp hàng hoặc là nói chuyện phiếm gì đó, mà tóm lại là gì thì cô cũng không có ý định tham gia.
Cô đi theo Quý Lạc Phủ tới nhà họ Lương vài lần rồi, bởi thế nên cô biết lối đi tới toilet khác.
Cô đi ra sau phòng tiệc, đi xuyên qua một lối nhỏ rồi rẽ vào.
Trên đoạn hành lang dài, đèn hành lang chỉ được bật một nửa tạo nên bầu không khí ấm áp, dịu dàng và thoải mái.
Điều phá vỡ sự bình yên này chính là một đôi nam nữ đứng cách đó không xa.
Người phụ nữ có vóc dáng khá đẹp, cô ta mặc chiếc váy ngắn cúp ngực để lộ xương quai xanh trắng nõn đẹp mắt, b* ng*c căng tròn đầy đặn, miệng thốt ra tiếng nghe ngọt xớt: "Lục Trình An."
Triều Tịch trốn ở chỗ ngoặt, lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người kia.
Lục Trình An bật cười: "Hửm?"
"Tối nay anh có thời gian không, chúng ta cùng uống với nhau một ly nhé? Chai rượu vang đỏ em đặt ở bên Pháp năm ngoái về rồi, anh có hứng không?"
Tuy là Triều Tịch chưa từng trải chuyện đó nhưng cô nghe ra ẩn ý bên trong lời nói.
Một lời chào mời hết sức rõ ràng, uống rượu chỉ là điều quan trọng xếp thứ hai thôi, màn đêm dài sau khi uống rượu mới là nội dung trọng điểm.
Triều Tịch rất muốn biết Lục Trình An trả lời như thế nào nhưng cô đợi hồi lâu vẫn chưa nghe thấy giọng Lục Trình An vang lên.
Cô hoang mang muốn thăm dò, sau đó nhìn thấy cảnh…
Người phụ nữ dựa lưng vào tường, hai tay co quắp che chắn trước ngực. Bấy giờ người đàn ông vẫn đang đút tay trong túi nhưng đầu lại cúi xuống, khoảng cách giữa hai người bị kéo lại gần. Ánh đèn như một thứ tô điểm, phác họa nên sự mờ ám mập mờ cho hình ảnh cờ bay phấp phới kia.
Mùi vụng trộm dâng cao.
Đôi môi người đàn ông hé mở rồi lại khép vào, dường như anh đang nói điều gì đó. Những đường cong của góc mặt nghiêng trông thật tinh xảo, nụ cười rời rạc hiện lên.
Đột nhiên Triều Tịch mất hứng thú, cô cảm thấy nhàm chán vô vị, lặng lẽ xoay người rời đi.
Sau khi quay lại phòng tiếc, Quý Lạc Phủ nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô nên cũng không ép buộc cô đi theo xã giao cùng. Dù sao cô cũng là cô cả nhà họ Quý, người ta lấy lòng cô còn không kịp, đâu cần cô phải đi làm những điều này.
Vì thấy cô thật sự không ổn nên Quý Lạc Phủ đã sai tài xế đưa cô về nhà trước.
Từ trước tới giờ Triều Tịch là kiểu người không bao giờ nghe theo bất cứ lời đồn đại vớ vẩn nào, cô cũng hiếm khi chạy theo xu hướng. Với những gì mà người khác nói về Lục Trình An thì là anh rất đẹp trai nhưng vậy có ích lợi gì, bạn đã nghe qua cụm từ "bạn gái thay theo tuần" chưa? Cụm từ ấy được áp dụng với anh, đại khái là mỗi tuần anh sẽ thay một cô bạn gái… Mà cô vốn chưa bao giờ để tâm tới mấy lời này.
Cô không thích đánh giá một người nào đó dựa vào lời phán xét, mô tả của những người khác.
Cô có cách suy nghĩ và lối tư duy riêng của mình, cũng có khả năng phân biệt đâu là tốt đâu là xấu. Một người dù có thế nào chăng nữa, cô cũng cần phải tiếp xúc, gặp mặt và giao tiếp mới có thể đưa ra kết luận về họ.
Dựa vào lời nói của mấy người ngoài cuộc và chạy theo xu hướng để phán xét họ là hành vi của học sinh tiểu học. Nhưng sau đêm nay… Cô mới nhận ra rằng lời đồn không sai.
Anh không chỉ có khuôn mặt đào hoa phong lưu mà chính bản thân anh cũng là người có tính phong lưu từ tận trong xương.
Anh sẽ không dừng lại vì cô.
Lúc ấy Triều Tịch đã tỉnh táo và nhận thức rõ về hôn ước giữa hai người họ, một cuộc hôn nhân vì lợi ích không dựa trên bất kỳ nền tảng tình cảm nào, sau này cũng sẽ không có vướng mắc gì về tình cảm.
Có lẽ do tất cả những chuyện xảy ra từ ngày gặp lại tới nay khiến cô bỗng đi lạc với suy nghĩ ấy.
Nó khiến cô ảo tưởng rằng có lẽ anh sẽ dừng lại vì cô, cho nên cô lựa chọn ở bên cạnh anh, lựa chọn nhắc tới hôn ước vốn đã trở thành đống phế thải này lần nữa và thậm chí là thực hiện nó.
Dường như Triều Tịch đã bình tĩnh hơn, đúng là khi nhìn thấy người phụ nữ kia khoác áo vest của Lục Trình An trên người, cô đã có cảm giác như bị ai đó dùng búa đập mạnh vào đỉnh đầu, khiến óc phản ứng chậm chạp.
Nổi giận, không dám tin hay thậm chí là cảm giác nhục nhã… đủ loại cảm xúc chồng chéo lên nhau.
Và cuối cùng, cơn phẫn nộ và chán ghét dành cho anh được đẩy lên tới đỉnh điểm.
Chỉ có cái là giờ cô đã bình tĩnh lại, lấy được trạng thái tinh thần trước đó.
Chuyện hôn ước là do cô tự đồng ý với ông nội một lần nữa, từ trước đến giờ cô chưa từng nói hai lời, chuyện cô đồng ý, cô sẽ không thay đổi.
Không vấn đề gì cả, chỉ cần quay lại cách hiểu như ban đầu… Là một cặp với anh và không có gắn kết tình cảm nào, là một cặp vợ chồng chưa cưới sẽ không bao giờ gặp vướng mắc về mặt tình cảm, không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau.
Nghĩ đến đây, Triều Tịch đã bình tĩnh lại, vì thế cô ngẩng đầu nhìn Lục Trình An.
Ánh mắt khi cô nhìn anh giống như ngày mà cả hai gặp lại nhau. Trong mắt cô có bầu trời trong trẻo nước Bỉ, cơn gió ấm áp, cô như một bông hồng giữa nơi hoang vu, nở rộ một cách kiêu hãnh trước biên giới sa mạc đầy bụi bay.
Chân cô giẫm lên vô số thi thể, đôi mắt sâu thẳm như chất chứa cả thế giới vô biên. Nhưng khi nhìn kỹ lại tưởng không còn gì trong đáy mắt cô.
Những vết thương cô từng chịu đã kết thành vảy.
Hoa hồng có gai.
Lục Trình An thầm kêu không xong rồi, anh vội nói: "Phân biệt rõ."
Nhưng giờ câu nói này đã không còn tác dụng gì nữa.
Triều Tịch đáp: "Em cảm thấy có lẽ ngày hôm qua em đã nói sai gì đó khiến anh hiểu lầm. Bây giờ em giải thích tại đây một lần nữa, em nói em và anh ở bên nhau chỉ là…"
Cô dừng lại vài giây, vẻ mặt có phần hờ hững, bình dị như thể đang đọc bản thảo: "Em chấp nhận cuộc hôn nhân này. Mặc dù em rời khỏi nhà họ Quý, em vẫn chấp nhận nó, anh là chồng chưa cưới của em, chỉ đơn giản là thế mà thôi, không hơn không kém."
Sắc mặt Lục Trình An cũng lạnh đi thấy rõ, anh cất giọng trầm khàn: "Em có ý gì?"
"Em nghĩ em đã biểu đạt đủ rõ ràng rồi, dựa theo khả năng phi phàm của kiểm sát Lục, anh nên hiểu rõ ý của em mới đúng." Thái độ như cách xa ngàn dặm của cô khiến trái tim người ta lạnh buốt.
Lục Trình An nhắm mắt, khi mở mắt lần nữa, đôi mắt anh tỉnh táo trong suốt, tiếp tục lặp lại: "Anh phân biệt rõ sự khác nhau giữa bạn bè và vợ chưa cưới."
Cô gật đầu với thái độ không quá để ý.
Hình như Lục Trình An hơi mất kiên nhẫn, anh duỗi tay nới lỏng cà vạt, sau đó rút chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, bấm gọi một dãy số. Người đầu dây bên kia nhấc máy: "Anh hai, sao anh còn chưa lên?"
"Anh ở dưới tầng, cậu mau cút xuống dưới này cho anh." Anh nói với giọng lạnh tanh.
Không lâu sau, Triều Tịch nhìn thấy Thẩm Phóng.
Thẩm Phóng nhìn thấy hai người ngồi ở chỗ này từ đằng xa, cậu ấy có thể ngửi thấy mùi thuốc súng, giương cung bạt kiếm mơ hồ trong không khí. Thẩm Phóng gãi đầu, từ từ tiến lên: "Đây không phải Triều Tịch ư, sao lại gặp cô ở chỗ này nhỉ?"
Triều Tịch cười với cậu ấy nhưng nụ cười ấy lại thể hiện rõ sự xa cách và thờ ơ.
Thẩm Phóng cũng nhận ra điều gì đó không đúng, cậu ấy nói theo bản năng: "Anh hai, anh chọc giận Triều Tịch à?"
Lục Trình An nhướn mắt nhìn với thái độ lạnh lùng: "Giải thích đi."
Thẩm Phóng: "Em thì có gì để giải thích, em đâu có chọc giận cô ấy."
"Thẩm Nguyện."
Thẩm Phóng như hiểu ra gì đó, cậu ấy vỗ đùi: "Không phải, vừa nãy là… Triều Tịch, cô nhìn thấy rồi à?" Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh Lục Trình An, giải thích chuyện vừa rồi: "Cô gái vừa nãy là chị họ của tôi, tình cờ khoảng thời gian này không có thông cáo gì, đúng lúc chị ấy đang nghỉ ngơi lại nghe tôi với anh hai đang ngồi ăn cơm nên chạy tới đây."
Có những thứ càng cố miêu tả lại càng mờ ám.
Lục Trình An đá chân cậu ấy: "Nói thẳng vấn đề."
"Này còn chưa phải trọng tâm vấn đề à?" Thẩm Phóng nói: "Chị ấy theo đuổi anh tôi nhiều năm, bắt đầu từ khi nào nhỉ? Hình như là vào lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lương, tóm lại là chị ấy chỉ một lòng một dạ với anh trai tôi nhưng lúc ấy anh trai tôi từ chối chị ấy, không ngờ suốt mấy năm nay chị ấy vẫn theo đuổi anh tôi."
"Lần nào anh tôi cũng chỉ đáp lại đúng một câu tôi có vợ chưa cưới rồi nhưng chẳng phải cô ở Nam Kinh suốt à? Thế nên chị ấy luôn nghĩ mình còn cơ hội, bao năm trôi qua vẫn không chịu từ bỏ, vừa rồi..." Thẩm Phóng thở dài, nói tiếp: "Vừa rồi chị ấy tới đây, anh hai còn không thèm nể mặt tôi, từ chối chị ấy rất thẳng thừng tàn nhẫn. Chị ấy khóc trận to, dù sao chị ấy cũng kiên trì suốt mười năm nay rồi, bị vậy rơi vài giọt nước mắt là lẽ tất nhiên mà đúng không?"
Lục Trình An: "Áo."
"Áo gì chứ? Chẳng phải áo anh vẫn đang để trên tầng hả?" Thẩm Phóng phàn nàn: "Bảo anh cho chị ấy mượn cái áo khoác anh cũng không đồng ý, anh hai à, dù gì chị ấy cũng là chị của em, anh thật sự không nể mặt em chút nào cả."
Nói đến đây, Triều Tịch đã nắm rõ ngọn nguồn câu chuyện.
Tóm lại đây là một sự hiểu lầm không thể giải thích được.
Nhưng dù đây chỉ là hiểu lầm thì nó cũng khiến Triều Tịch hiểu vấn đề, hóa ra cô chỉ đang lừa mình dối người rằng cô không để bụng quá khứ của anh. Cô rất để ý tới nó, lòng dạ hẹp hòi thật sự, những khúc mắc chôn sâu nơi đáy lòng cô sẽ xôn xao rục rịch chỉ vì một chuyện cỏn con.
Điều này khiến cô nhận thức rõ ràng rằng cái khí chất và thái độ như thể không sao cả của cô chỉ là giả dối.
Cô luôn khắc sâu từng chuyện về quá khứ anh trong tim mình… Chuyện anh lăng nhăng, cô vẫn canh cánh trong lòng.
Im lặng một lúc, Triều Tịch nói: "Hai người còn chuyện gì khác nữa không?"
Ý muốn đuổi người được cô thể hiện quá rõ ràng, Lục Trình An cau mày, anh đã cho giải thích rõ ràng ngọn nguồn sự việc, anh không hiểu cô vẫn đang tức giận điều gì.
Triều Tịch chỉ vào Thẩm Lâm An đang ở cách đó không xa: "Người tôi hẹn đêm nay là anh ta."
Ngụ ý là hai người đang quấy rầy buổi hẹn của tôi.
Thẩm Phóng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, cậu ấy duy trì sự im lặng.
Lục Trình An xoa mày: "Lát nữa anh sẽ tới tìm em nói chuyện."
"Nói chuyện gì, yêu đương?" Triều Tịch nói: "Giữa em và anh chưa đến mức nói đến chuyện tình cảm, mối quan hệ của chúng ta chỉ đơn giản là kết hôn vì lợi ích mà thôi."
Vậy là khoảng thời gian gió êm sóng lặng mà hai người họ gắn bó suốt bấy lâu thật sự bùng nổ hoàn toàn vào đêm nay, tiếng sóng biển rì rào, từng đợt sóng cứ nối tiếp nhau.
Kiếm củi ba năm đốt một giờ chính là lúc này đây.
Lục Trình An biết bây giờ anh có nói cái gì cũng không lọt tai cô, cô quá cố chấp, cũng quá chủ quan, huống hồ phụ nữ vốn là giống loài cực kỳ phức tạp. Lâu lắm rồi anh không có phụ nữ ở bên, cũng không biết nên làm thế nào để xoa dịu tình hình này.
Mà trước đây anh cũng chưa gặp phải tình huống như vậy bao giờ.
Trước đây anh nào có bị người ta giận như vậy bao giờ, phụ nữ luôn nằm gọn trong bàn tay anh, bình thường mấy người phụ nữ đó không làm nũng thì cũng ra sức lấy lòng anh, nhìn anh bằng đôi mắt ngập tràn tình yêu, làm gì lạnh lùng mà xa cách giống như cô.
Im lặng vài giây, Lục Trình An chấp nhận thỏa hiệp: "Anh đi trước, khi nào về nhớ nói với anh một tiếng."
Sợ cô từ chối, Lục Trình An bổ sung thêm: "Đây là nghĩa vụ của một người vợ chưa cưới."
Triều Tịch gật đầu: "Được."
Nhận được lời phản hồi, anh đứng dậy dẫn Thẩm Phóng rời đi.
Trên đường về nhà, Thẩm Phóng lái xe, cẩn thận đánh giá Lục Trình An.
Khuỷu tay phải của anh chống lên cửa xe, mua bàn tay đỡ đầu, ánh đèn neon nơi thành phố chiếu rọi vào bên trong qua tấm kính cửa sổ xe. Khuôn mặt anh trông vừa rõ ràng lại hơi mơ hồ giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, sắc mặt u ám tới cực điểm, đôi môi mím chặt, đôi mắt ánh lên thứ cảm xúc chán nản, nham hiểm mà đáng sợ.
Thật ra trong bốn người anh em, Lục Trình An là người có tính tình tốt nhất, thậm chí đến Thẩm Phóng cũng từng cho rằng anh là người không biết giận. Nhưng cậu ấy không ngờ có lúc tâm trạng của anh lại xuống dốc cỡ này.
Thẩm Phóng l**m răng hàm sau, nói: "Anh hai, dáng vẻ hiện giờ của anh còn đáng sợ hơn anh ba nữa."
Lục Trình An không trả lời.
Thẩm Phóng lại tiếp tục: "Không phải đã giải thích rõ ràng rồi ư? Sao cô ấy vẫn giận nhỉ? Trước đây anh cả còn nói sẽ không tìm ra một khuyết điểm nào từ cô ấy nhưng em thấy không hẳn, tính cách đó của cô ấy hình như không được tốt lắm." Sau đó cậu ấy lại bổ sung thêm: "Anh nhìn Họa Thủy nhà em đi, cô ấy đâu có như vậy, mềm như bông, em muốn bắt nạt thế nào cũng được."
"Cô ấy khác." Lục Trình An hạ cửa sổ xe xuống, anh rút một bao thuốc từ trong túi ra. Cơn gió đêm thổi khói thuốc bao quanh đầu ngón tay anh, làn khói trắng ẩn hiện nơi đáy mắt, anh cất giọng khô khốc: "Cậu thử ném Họa Thủy vào nhà họ Quý thử xem, Quý Quân Lăng chỉ cần một cái ngón tay là có thể g**t ch*t cô ấy, cậu tin không?"
Thẩm Phóng: "Em tin nhưng hai chuyện này có liên quan gì tới nhau à?"
Lục Trình An nói: "Bây giờ cô ấy đứng trước mặt Quý Quân Lăng cũng không thể hiện cảm xúc gì, cậu có tin không?"
"… Em tin."
"Vậy cậu thật sự nghĩ cô ấy đang tức giận ư?"
"… Không có…" Thẩm Phóng ngờ vực: "Vậy thì cô ấy có ý gì?"
Lục Trình An cúi đầu rít một hơi thuốc, khói trắng từ trong lồng ngực phun ra, anh nói: "Đúng là không thể tìm ra khuyết điểm gì từ cô ấy, thế nên ngay cả khi cô ấy nổi giận cũng không biết. Chẳng qua cô ấy chỉ đang lý trí phân tích mối quan hệ giữa anh và cô ấy, mà kết quả phân tích của cô ấy là…"
Cái giá lạnh ẩn sâu trong đôi mắt đen tối của anh: "Chẳng qua anh chỉ là đối tượng mà cô ấy đồng ý sẽ kết hôn vì lợi ích, chỉ đơn giản thế mà thôi."
Khi nói ra những lời này, Lục Trình An giống như đang nghiến răng nghiến lợi, nét mặt tàn nhẫn mà lạnh lùng.
Thẩm Phóng chưa từng thấy Lục Trình An như vậy bao giờ, nếu để nói thì Lương Diệc Phong cũng rất lạnh lùng nhưng chưa đến mức khiến Thẩm Phóng phải giật mình kinh hãi như lúc này.
Lục Trình An bây giờ đáng sợ hơn Lương Diệc Phong gấp mười lần.
Lục Trình An thong thả nói: "Triều Tịch lấy đâu ra cơ sở để nghĩ anh sẽ cam tâm tình nguyện trở thành vật hi sinh, kết hôn vì lợi ích gia tộc chứ?"
Thẩm Phóng tự an ủi trái tim mình bình tĩnh, cậu ấy hỏi một cách thận trọng: "Vậy anh định làm gì tiếp theo đây anh hai?"
"Làm gì ư?" Khóe miệng anh khẽ nhếch để lộ nụ cười lạnh lùng đến lạ, tính chiếm hữu như lan tràn khắp đôi mắt: "Cô ấy đã là vợ chưa cưới của anh rồi, sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh? Chỉ thế mà thôi hả… Kiếp này cô ấy đừng bao giờ mong mối quan hệ này dừng lại ở chỉ thế mà thôi."
