Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 24



Triều Tịch không có ca muộn, cô có thể tan làm sau khi ca phẫu thuật này kết thúc.

 

Cô quay về văn phòng lấy túi xách, Lục Trình An đi theo phía sau.

 

Tình cờ lúc đó lại là thời gian nghỉ ngơi buổi tối, mọi người trong văn phòng dùng bữa tối xong rảnh rỗi ăn không ngồi rồi quay ra lướt điện thoại. Khi thấy Triều Tịch vào, họ chỉ chào hỏi qua nhưng khi nhìn thấy người đi theo sau cô, tất cả sửng sốt.

 

Phó Thiến Thiến lặng lẽ mở lịch sử trò chuyện ra xem, tìm bức ảnh mà Tiểu Mộng gửi vào trong nhóm trước đó.

 

[… Hình như người này là chồng chưa cưới của bác sĩ Triều Tịch.]

 

Trong bức ảnh là góc mặt nghiêng được ánh hoàng hôn chiếu rọi, vừa mơ hồ lại lạnh nhạt.

 

Người đàn ông trước mắt sở hữu sườn mặt lạnh lùng, lông mày sắc bén, ngũ quan rõ ràng, biểu cảm lạnh lùng hờ hững. Kết luận giống người đàn ông trong ảnh chụp tới tám mươi phần trăm.

 

Phó Thiến Thiến hạ màn hình điện thoại xuống, đặt trên mặt bàn.

 

Cô ta kéo ghế dựa về phía Triều Tịch, hạ thấp giọng hỏi: "Triều Tịch, anh chàng đẹp trai đứng ở cửa kia trông rất giống chồng chưa cưới của cô."

 

"Ừm." Triều Tịch thừa nhận.

 

Hai chân Phó Thiến Thiến đang đặt dưới gầm bàn thi nhau nhảy nhót: "Anh ấy thật sự rất đẹp trai, đẹp hơn trong ảnh gấp một trăm lần, đẹp hơn cả Lâm Bỉnh Dương nữa."

 

Triều Tịch nhớ lại vẻ ngoài của Lâm Bỉnh Dương, đúng thật, Lục Trình An còn đẹp trai hơn Lâm Bỉnh Dương nữa, không chỉ xét nguyên về ngoại hình mà còn về khí chất. Có lẽ vì làm kiểm sát trưởng nên anh toát lên sự nghiêm nghị, đoan chính.

 

Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô rời khỏi văn phòng.

 

Lúc về, Triều Tịch không lái xe mình, cô leo lên xe Lục Trình An.

 

Hai người không ai nói với nhau câu nào, Triều Tịch lười nói mà Lục Trình An thì vì chuyện bạn gái cũ nên trong một khoảng thời gian ngắn anh cũng không biết nên nói cái gì.

 

Giữa đường, Triều Tịch nhận được một cuộc gọi từ Giang Yên, giọng cô ấy khá to, vang vọng khắp xe khiến bầu không khí giữa hai người không còn ngượng ngập, ngột ngạt và trì trệ nữa: "Chị, em và Tiểu Ngư đang ăn lẩu ở nhà đàn anh Lục, chị tan làm thì cứ tới thẳng chỗ này nha. Lục Hứa Trạch, rốt cuộc là khi nào đàn anh Lục mới về?"

 

Lục Hứa Trạch tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Anh em đi đón chị Triều Tịch rồi, đồ ngốc này, sao chị suốt ngày nhắc tên anh trai em thế? Không lẽ chị phải lòng anh trai em rồi?"

 

Giang Yên cãi lại: "Nói như em thì ngày nào chị cũng gặp em, vậy chị cũng phải lòng em chắc?"

 

Bấy giờ Giang Ngư vẫn đang chăm chú xem buổi phát sóng trực tiếp về trò chơi trên điện thoại di động, cô ấy gật đầu tán thành: "Hai đứa rất hợp, đến với nhau đi."

 

Ngay sau đó, tiếng tranh cãi của cả hai lại lớn hơn nữa, Triều Tịch nghe mà thấy đau đầu, cô vội cúp máy.

 

Triều Tịch vừa cúp máy, tiếng chuông điện thoại của Lục Trình An lại vang lên, anh nghe máy rồi trả lời đơn giản vài câu, sau khi cúp máy, anh nói: "Lát nữa anh có chút việc, không thể ăn chung với các em."

 

"Ừm." Cô cũng không thèm để ý.

 

Người lo lại là Lục Trình An: "Em không hỏi anh có chuyện gì à?"

 

Cô rất phối hợp, hỏi: "Lát nữa anh đi đâu vậy?"

 

"Gặp mấy người Lương Diệc Phong, nói chuyện với họ."

 

Cô gật đầu, coi như đã biết.

 

Anh đưa cô đến dưới nhà, sau khi anh lái xe rời đi, Triều Tịch cũng xoay người lên lầu.

 

Cánh cửa mở ra, ba người trong nhà cùng nhìn lại, khi chỉ thấy có mình cô xuất hiện, họ tỏ thái độ thất vọng vô cùng.

 

Giang Yên: "Đàn anh Lục của em đâu?"

 

Triều Tịch ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Em không vui khi thấy chị à?"

 

"Vui chứ…" Cô ấy duỗi tay, nhếch miệng cười: "Nhưng chẳng phải đàn anh Lục đưa chị về ư? Anh ấy đâu rồi?"

 

Triều Tịch: "Có việc nên đi rồi."

 

Lục Hứa Trạch nhíu mày: "Có chuyện gì quan trọng như vậy, ngay cả thời gian ngồi ăn với chị một bữa cơm cũng không có?"

 

"Ngồi ăn cơm với chị cũng không phải chuyện quan trọng cho lắm…" Cô trả lời nhẹ tênh, gắp một miếng tôm. Khi cúi đầu ăn, trông vẻ mặt cô thờ ơ lạnh lùng, đột nhiên, cô nhếch miệng nở nụ cười khinh miệt: "Chị cũng không phải người quan trọng."

 

Ba người nhận ra có gì đó không ổn nên im bặt, bữa cơm cũng kết thúc trong sự im lặng.

 

Sau khi ăn xong, Triều Tịch thu dọn bát đũa trong phòng bếp.

 

Giang Ngư đi vào phụ giúp cô, một người rửa bát, một người lau chùi, phân công rất rõ ràng, phối hợp vô cùng ăn ý.

 

Triều Tịch: "Bao giờ em vào đoàn phim?"

 

Giang Ngư: "Thứ ba tuần sau ạ."

 

"Em có biết nam chính là ai không?"

 

"Dạ biết chứ."

 

"Em vẫn muốn tiếp tục à?"

 

"Không thể từ bỏ cơ hội kiếm tiền vì anh ta được." Tuy là Giang Ngư còn nhỏ tuổi nhưng cô ấy có thể nhìn rõ sự việc: "Giới giải trí cũng không lớn, sau này dù ít dù nhiều thì em và anh ta vẫn sẽ có dự án hợp tác chung, chẳng lẽ lần nào em cũng từ chối? Vì một người đã từng theo đuổi em nhưng không thành, không đến mức như vậy."

 

Triều Tịch cười.

 

Cô biết những lo lắng của mình là dư thừa.

 

Sau khi thu dọn bát đũa xong, Giang Ngư bỗng gọi cô lại: "Kiểm sát Lục kia…"

 

Triều Tịch bóp một ít nước rửa tay ra tay, nghe vậy, cô hỏi lại: "Sao thế?"

 

"Là người đó à?" Giang Ngư hỏi: "Bức ảnh chị từng cho bọn em xem trước đây là giả, lúc chị chưa tới, Lục Hứa Trạch nói kiểm sát Lục…"

 

Triều Tịch: "Ừ, là anh ấy."

 

Giang Ngư: "Nhìn anh ấy có vẻ là người tốt."

 

"Là một người không tồi." Triều Tịch không thể phủ nhận điều này, đối với Lục Trình An, làm kiểm sát viên không phải sự lựa chọn tốt nhất nhưng chính việc anh chọn con đường này lại chứng minh rằng anh có gan: "Nhưng không phải sự lựa chọn tốt nhất để yêu đương."

 

Giang Ngư: "Tại sao?"

 

"Tim nhiều ngăn quá." Triều Tịch bỗng nở nụ cười, cô cúi đầu rửa tay, không biết rằng nụ cười trên khuôn mặt mình lúc này gượng gạo tới mức nào: "Trong cơ thể con người có hàng chục nghìn tỷ tế bào. Với một người đàn ông chung thủy và tận tâm, chỉ có một cái tên được khắc trên những tế bào đó nhưng anh ấy thì không phải, người anh ấy thích phải chia ra mấy chục ngàn tỷ tế bào."

 

"Đối với anh ấy, có lẽ chị chỉ là một trong số mấy chục ngàn tỷ đó hoặc thậm chí là chị còn chưa bằng một trong số mấy chục ngàn tỷ đó."

 

Tiếng nước tí tách vẫn chưa dừng lại, cô ra sức chà xát tay, mãi đến khi mu bàn tay ửng hồng, cô mới dừng lại được.

 

Giọng cô rất nhỏ, cô lẩm bẩm: "Đáng ra chị nên hiểu điều này từ mười năm trước…"

 

Đúng vậy, lẽ ra cô nên nghiệm ra từ mười năm trước nhưng tại sao, mười năm trước cô vẫn rung động trước anh.

 

...

 

Ban đầu buổi tụ họp đêm nay có sự xuất hiện của bốn người là Quý Lạc Phủ, Thẩm Phóng, Lương Diệc Phong và Lục Trình An.

 

Nhưng hiếm khi Lục Trình An được nghỉ ngơi thế này, anh muốn đi gặp Triều Tịch nên đã từ chối không đến buổi gặp, vì điều này mà Thẩm Phóng đã chửi anh một trận to đầu trong nhóm.

 

Tuy nhiên đến giữa chừng Lục Trình An lại đổi ý, nói muốn tới đây.

 

Thật là kỳ lạ.

 

Thẩm Phóng nhìn anh đẩy cánh cửa phòng riêng, mở miệng trêu ghẹo: "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải anh hai của chúng ta là người nặng tình à? Trong mắt chỉ có phụ nữ chứ không có anh em, vậy mà hôm nay lại chịu ra đây gặp anh em rồi?"

 

"Đổi từ phụ nữ ấy thành Triều Tịch." Lục Trình An nới lỏng cà vạt, nói với vẻ thiếu kiên nhẫn.

 

Mấy người liếc mắt nhìn nhau.

 

Quý Lạc Phủ: "Xảy ra chuyện gì?"

 

Lục Trình An châm điếu thuốc, hỏi: "Bạn gái cũ của tôi là ai?"

 

"…"

 

Ba người im lặng.

 

Lương Diệc Phong nhấc một chân đá Thẩm Phóng: "Hỏi cậu đấy."

 

Thẩm Phóng cảm thấy khó hiểu: "Bạn gái cũ của anh ấy, anh hỏi em làm gì? Đâu phải bạn gái cũ của em."

 

Quý Lạc Phủ nói: "Ngoài cậu ra thì không ai có tính nhiều chuyện như vậy cả."

 

"…"

 

Thẩm Phóng gãi đầu: "Không phải chứ, anh nhiều bạn gái cũ như thế, anh muốn hỏi người nào?"

 

Lương Diệc Phong và Quý Lạc Phủ cười với hàm ý sâu xa.

 

Lục Trình An hiểu ẩn ý sau nụ cười của họ.

 

Đến cả anh cũng phải khinh thường và khinh miệt mỗi lần nhìn lại quá khứ của mình kia mà. Anh đã quá phóng túng, quá hoang đường, làm bậy tùy hứng, kiêu ngạo ương bướng, coi tình cảm như nước chảy vô biên nên trong suốt mười năm sống như đi tu ấy, anh đã không oán hận một câu nào.

 

Đây là số phận, mệnh của anh là phải gánh chịu kiếp nạn này.

 

Vì Triều Tịch, anh cam tâm tình nguyện.

 

Lục Trình An nói: "Người mới vừa chia tay."

 

Thẩm Phóng trợn tròn mắt: "Không phải anh đã không qua lại với phụ nữ suốt mười năm rồi hả? Anh lén đi tìm phụ nữ sau lưng bọn em từ khi nào? Mẹ nó, anh không thể từ bỏ dễ dàng chỉ vì Triều Tịch không thích anh được, anh đã đợi chờ cô ấy suốt mười năm rồi…"

 

"… Là người mà anh chia tay mười năm trước." Lục Trình An mệt mỏi ngắt lời cậu ấy.

 

"Từ mới vừa ở đây là ám chỉ mối tình mười năm trước?"

 

Lục Trình An lạnh lùng đáp: "Triều Tịch nói, đúng vậy."

 

Mọi người im lặng.

 

Quý Lạc Phủ hiểu ra vấn đề rất nhanh: "Triều Tịch gặp được Doãn Lạc rồi?"

 

"Doãn Lạc?" Lương Diệc Phong không có ấn tượng về người này lắm.

 

Vừa nghe tới cái tên này, hình như Lục Trình An nhớ tới gì đó.

 

Thẩm Phóng vỗ đùi cái đốp: "Chính là người đó, ngôi sao nhí ấy!"

 

Lục Trình An nhướn mày.

 

Thẩm Phóng lại nói tiếp: "Người bạn gái cuối cùng của anh trước khi anh quen Triều Tịch là một ngôi sao nhí, khi còn nhỏ trông khá xinh đẹp, mấy năm nay cũng không hề xuống sắc, vẫn rất xinh đẹp. Cô ấy là một trong bốn diễn viên trẻ tuổi nổi tiếng bây giờ, ban đầu Quốc tế Thẩm Thị cũng có ý định ký hợp đồng với cô ấy nhưng vì địa vị kém hơn Hướng Vi nên bên em không ký nữa."

 

"Nói vào trọng tâm."

 

"Trọng tâm vấn đề là sau khi anh chia tay với cô ấy, anh không đi tìm bạn gái mới nữa nên cô ấy đã đi bịa đặt khắp nơi, nói anh chia tay với cô ấy xong chịu đả kích nên mới chọn độc thân."

 

Nói đến đây, cuối cùng Lục Trình An cũng nhớ ra.

 

Trong số rất nhiều bạn gái mà Lục Trình An từng hẹn hò trước đây, Doãn Lạc là người phiền phức nhất.

 

Nguyên nhân khiến anh chia tay với Doãn Lạc cực kỳ đơn giản, thậm chí còn không phải vì Triều Tịch mà chỉ vì anh cảm thấy họ không phù hợp, thế nên anh chọn chia tay.

 

Sau khi chia tay, anh tới Thụy Sĩ, anh cũng không có thời gian tìm bạn gái nữa.

 

Về nước không lâu, anh gặp lại Triều Tịch, sau đó thì bên cạnh anh không còn người phụ nữ nào khác nữa.

 

Sau đó nữa là trong một buổi tụ họp nhỏ lần nọ, có người tò mò rằng Lục Trình An không có bạn nữ đồng hành cùng, Thẩm Phóng đứng bên vui sướng khi người khác gặp họa, trêu chọc: "Anh hai của chúng tôi thua dưới tay một người phụ nữ."

 

"Anh hai thua dưới tay một người phụ nữ ư? Tôi thật sự không tin nổi, anh hai của chúng ta không phải tay chơi chính hiệu trong chuyện tình cảm ư? Sao có thể thua dưới tay một người phụ nữ được? Cô gái đó là ai thế?"

 

Thẩm Phóng cười, cậu ấy cất cao giọng: "… Quý Triều Tịch."

 

Bữa tiệc lần đó không có nhiều người tham dự lắm nhưng họ đều ở trong viện, tất nhiên là biết Quý Triều Tịch, họ hiểu ngay vấn đề: "Thì ra là Triều Tịch, vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

 

Triều Tịch rất ít tham gia các buổi tiệc tùng nhưng danh tiếng của cô lại rất tốt.

 

Điều này tới từ Quý Lạc Phủ…

 

Quý Lạc Phủ hiếm khi bàn luận về người nhà, người duy nhất khiến anh ấy nhắc tới chỉ có mình Triều Tịch nhưng anh ấy chỉ nói đi nói lại một câu: "Mấy cô em gái của các cậu có giỏi đến đâu cũng không thể sánh được với Triều Tịch."

 

Non nửa người trong giới biết Lục Trình An độc thân vì Triều Tịch nhưng không hiểu tại sao sau đó lại xuất hiện một tin đồn không thể giải thích nổi.

 

Tin đồn là "Lục Trình An độc thân tới giờ là vì bị Doãn Lạc làm tổn thương".

 

Câu chuyện này rất nổi tiếng và đã được lưu truyền từ rất lâu.

 

Khi đó Lục Trình An đang bận chuyển ngành vì Triều Tịch, tập trung thi cử rồi vội vàng làm đủ thứ việc trên trời dưới biển, lúc anh biết tới câu chuyện này cũng là nửa năm sau rồi.

 

Có người nói thẳng trước mặt Lục Trình An: "Anh hai, nếu anh thích Doãn Lạc thật thì theo đuổi cô ấy lại đi. Anh nói xem, anh độc thân hơn nửa năm trời là vì cái gì vậy? Thể diện quan trọng thế à? Nếu anh thật sự thích người ta thì đi theo đuổi đi."

 

Ban đầu Lục Trình An rất sửng sốt, đến khi ý thức được, mặt anh lạnh tanh, anh đặt ly rượu xuống bàn một cách nặng nề. Trong chốc lát, cả căn phòng yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

Khuôn mặt anh tỏ rõ thái độ lạnh nhạt: "Tôi với Doãn Lạc?"

 

Đôi mắt anh sắc bén như lưỡi dao, anh mở miệng: "Tôi không biết mấy lời này là từ ai truyền ra, tôi không có thời gian để lãng phí vào mấy loại chuyện này. Có những thứ tôi chỉ nói đúng một lần, mấy người dựng cái lỗ tai lên nghe rõ cho ông."

 

"… Mẹ nó chứ, ông đây độc thân là vì Triều Tịch."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...