Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 25



Sau khi Thẩm Phóng nhắc nhở, mọi người đã nhớ lại hết.

 

Thẩm Phóng hỏi: "Sao Triều Tịch lại gặp được Doãn Lạc?"

 

Lục Trình An ngậm điếu thuốc lá, anh cau mày: "Sao anh biết được?"

 

Trí nhớ Lương Diệc Phong rất tốt, anh ấy bỗng nhớ tới nữ chính trong phim truyền hình hiện trên máy chiếu mà Triều Tịch chỉ đêm hôm đó, mà cái tên ghi bên dưới góc bên phải hình ảnh người phụ nữ đó lại là Doãn Lạc.

 

Lương Diệc Phong: "Doãn Lạc đóng phim trong bệnh viện."

 

Lục Trình An: "Đóng phim? Có phải… Bộ phim về chữa bệnh không?"

 

"Ừ."

 

Anh xoa huyệt thái dương, cảm giác mệt mỏi trào dâng trong lòng.

 

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại anh vang lên, là Lương Chiêu Chiêu gọi đến.

 

Anh và Lương Chiêu Chiêu cũng không có tiếp xúc hay giao thoa gì nhiều, khi nhìn thấy là số điện thoại của cô ấy, anh nhìn Lương Diệc Phong bằng ánh mắt kỳ quái: "Sao Lương Chiêu Chiêu lại gọi điện cho anh?"

 

"Nghe là biết ngay mà." Lương Diệc Phong đáp lại.

 

Lục Trình An nghe máy.

 

"Anh hai."

 

"Ừ, Chiêu Chiêu à."

 

Lương Chiêu Chiêu hơi chần chừ, sau đó cô ấy vẫn quyết định kể lại hết tất cả chuyện xảy ra vào ban ngày, đặc biệt là đoạn trong phòng giám sát, cô ấy nhấn mạnh: "Chắc chắn Doãn Lạc đã nhận ra Triều Tịch."

 

Lục Trình An cau mày: "Còn gì nữa không?"

 

Lương Chiêu Chiêu cân nhắc một chút: "Hình như Doãn Lạc vẫn còn hứng thú với anh…"

 

Anh cười châm biếm: "Anh biết rồi."

 

Điện thoại ngắt kết nối.

 

Lục Trình An ngồi im tại chỗ, cúi đầu, nét mặt u ám, không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

 

Thẩm Phóng: "Sao? Lương Chiêu Chiêu tìm anh làm gì vậy?"

 

Lục Trình An: "Doãn Lạc đã nhận ra Triều Tịch."

 

"Ồ, thế thì sao?" Thẩm Phóng không để ý tới vấn đề này lắm: "Họ cùng ở trong một vòng tròn, nhận ra cũng không có gì lạ."

 

Quý Lạc Phủ cười: "Cậu biết loại phụ nữ nào là đáng sợ nhất không?"

 

Thẩm Phóng: "Loại nào?"

 

"Thứ nhất là phụ nữ đã có con, thứ hai là kiểu phụ nữ không bao giờ để bụng bất cứ chuyện thứ, thứ ba là người vẫn còn vướng mắc tình cảm với cậu, thường được gọi là người yêu cũ."

 

Lương Diệc Phong bổ sung thêm: "Hay thậm chí đã là người yêu cũ rồi vẫn lưu luyến mãi không quên cậu."

 

Hai người Lương Diệc Phong và Quý Lạc Phủ cùng cụng ly.

 

Đang yên đang lành, Lục Trình An lại vô cớ bị thọc mấy nhát dao vào tim, anh vốn đã đau đầu kinh khủng rồi, giờ lại càng buồn bực khó tiêu hơn.

 

Có một khoảng thời gian, Lục Trình An cực kỳ ưu ái Doãn Lạc. Đó là bởi vì Doãn Lạc đi đóng phim từ nhỏ, tính cách độc lập tự chủ nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn. Tuy nhiên thì sở thích của anh thay đổi rất nhanh, trước đó anh thích kiểu con gái mềm mại, mỏng manh và dễ bị lay động.

 

Quan điểm của anh về mọi mối quan hệ là dễ đến dễ đi, lúc đầu anh và Doãn Lạc cũng là chia tay trong hòa bình. Nhưng điều anh không biết là phụ nữ là loài động vật dễ đổi ý.

 

Họ rất dễ chìm đắm trong chuyện cũ, lưu luyến người xưa và đặc biệt là… Sau khi đi qua cả ngàn cánh buồm sẽ thờ phụng câu nói kia "áo không gì bằng áo mới, người không gì bằng người cũ".

 

Huống hồ Lục Trình An lại là một người đàn ông dễ khiến người ta nhớ mãi không quên.

 

Lục Trình An nhìn chằm chằm ly rượu vang đỏ chưa xê dịch gì trước mắt, không biết anh nghĩ cái gì, đột nhiên anh dập thuốc, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

 

 

Mười giờ tối, Triều Tịch chuẩn bị rửa mặt, tiếng điện thoại bất chợt vang lên đánh vỡ sự im lặng trong căn phòng.

 

Cô nhìn qua, thấy là số điện thoại của Lục Trình An.

 

Triều Tịch im lặng vài giây, sau đó ấn nút tắt tiếng, úp màn hình điện thoại xuống bàn.

 

Cô xoay người đi vào nhà vệ sinh, gương trong nhà vệ sinh vừa rộng vừa rõ. Dưới ánh đèn, từng chi tiết nhỏ không đáng kể trên khuôn mặt cô hiện rõ hơn vạn phần chứ đừng nói đến đôi mắt sưng đỏ.

 

Hốc mắt hơi trũng, lông mi ẩm ướt. Hình ảnh mà nhìn qua đã biết là cô vừa khóc.

 

Căn phòng yên tĩnh đến mức cô có thể nghe được rằng tiếng rung bàn ong ong đã dừng lại.

 

Yên lặng hai giây, tiếng rung ầm ĩ lại vang lên lần nữa.

 

Âm thanh cứ lặp lại năm sáu lần như vậy, cô mới bấm nghe máy.

 

Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của cô là giọng từ đầu dây bên kia truyền đến không phải giọng Lục Trình An mà là giọng Quý Lạc Phủ: "Em ngủ rồi à?"

 

"Chuẩn bị ngủ."

 

"Vậy là vẫn chưa ngủ."

 

Cô không nói gì.

 

Quý Lạc Phủ lại nói tiếp: "Cậu ấy uống say, em có thời gian thì tới đây đón cậu ấy về đi."

 

Triều Tịch siết chặt lòng bàn tay, nói: "Em chuẩn bị ngủ rồi."

 

"Không có thời gian à?"

 

"..."

 

"Không sao đâu Thẩm Phóng, cứ ném anh hai cậu ở đây đi."

 

Giọng Thẩm Phóng nghe như từ xa vọng lại, sự lơ là và ý cười không mấy tốt đẹp đan xen trong giọng cậu ấy: "Anh cả, hay là em đặt thêm cái bát ở đây nữa nhé? Nói không chừng ngày hôm sau dậy lại có đủ tiền ăn sáng."

 

Lương Diệc Phong cất giọng lạnh lùng: "Vậy cởi luôn quần áo cậu ấy không tốt hơn à?"

 

Thẩm Phóng ngạc nhiên: "Ý kiến hay đấy!"

 

Hình như họ đang ở ngoài trời, nghe khá ồn, thỉnh thoảng lại có tiếng loa, tiếng lá cây xào xạc trong gió. Giọng Quý Lạc Phủ nghe vô cùng bình tĩnh: "Vậy em ngủ đi."

 

Triều Tịch nhắm mắt: "Ở đâu?"

 

Quý Lạc Phủ báo địa chỉ.

 

Điện thoại ngắt kết nối.

 

Đối diện anh ấy là Lục Trình An đang lười biếng dựa vào cửa xe, điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay phát ra thứ ánh sáng màu đỏ tươi, làn khói trắng bị gió đêm thổi bay. Anh đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại, trong màn đêm tối, đôi mắt anh như biết cười.

 

Trông làm gì giống người uống say đâu?

 

Lục Trình An: "Chịu tới đây rồi?"

 

"Em không nghe thấy hả?" Quý Lạc Phủ ném điện thoại cho anh: "Đây là lần đầu tiên anh bị người ta sai làm này làm nọ đấy."

 

Lục Trình An cười: "Anh."

 

"Nếu đối phương không phải Triều Tịch thì dù em có cầu xin anh thế nào cũng vô dụng."

 

"Nếu không phải Triều Tịch, em cũng không cầu xin anh."

 

Quý Lạc Phủ mỉm cười, anh ấy gạt bỏ mọi cảm xúc, nói: "Nếu em và Triều Tịch mà thành thì là chuyện tốt nhất, còn nếu không thành được…" Anh ấy nói với thái độ nghiêm túc: "Anh và em vẫn là anh em, chuyện này tuyệt đối sẽ không thay đổi. Nhưng nếu Triều Tịch thật sự không thích em, anh sẽ không để em ấy trở thành công cụ trong cuộc hôn nhân vì lợi ích."

 

"Nếu hai đứa không thành đôi được thì sau này cũng đừng gặp mặt." Quý Lạc Phủ nói: "Anh chỉ có một người em gái là em ấy, anh phải che chở em ấy."

 

Lục Trình An im lặng hồi lâu rồi nhướn mày, bình tĩnh nói: "Nhưng em muốn kết hôn với cô ấy."

 

"Lục Trình An." Giọng Quý Lạc Phủ lạnh đi thấy rõ.

 

Lục Trình An ấn tàn thuốc vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn, ánh mắt ảm đạm: "Em chỉ muốn có được cô ấy, dù cô ấy không thích em, em cũng phải có được cô ấy."

 

"Đối với em, chỉ cần giữ cô ấy bên cạnh cũng đủ khiến em thỏa mãn rồi, còn những chuyện khác…" Anh khẽ cười, nụ cười quyết đoán như thể đủ dũng khí rời sông bỏ nước: "Sao cũng được."

 

Anh nói rất nhẹ nhàng nhưng nơi đáy lòng lại rất rõ ràng.

 

Triều Tịch không thích mày, mày không thấy ngại ư?

 

Lừa ai vậy?

 

Nhưng nếu cô ấy thật sự không thích mày, mày có muốn buông tay không?

 

Không bao giờ.

 

Câu nói của anh khiến Quý Lạc Phủ có hơi không hài lòng.

 

Trong cuộc đời Quý Lạc Phủ, anh ấy rất ít quan tâm ai hay mấy chuyện xảy ra trong cuộc sống anh ấy. Ngoài cô vợ ra, Triều Tịch có thể được xếp vào vị trí thứ ba trong lòng anh ấy. Anh ấy rất ít khi nói những điều này với người khác, nội dung quá chân thành sẽ khiến người ta nắm được nhược điểm.

 

Hiếm khi anh ấy thể hiện sự chân thành của mình, vậy mà Lục Trình An lại không thèm nể mặt.

 

Quý Lạc Phủ: "Đó là em gái anh."

 

Thành phố về đêm hối hả nhộn nhịp, ánh đèn neon đầu đường sáng lên, đường phố đông đúc người đi bộ. Nhóm thanh niên trai gái vui vẻ đi thành nhóm cười đùa nói chuyện, trong đôi mắt họ là một tình yêu đẹp đẽ rực rỡ.

 

Ánh sáng và bóng tối lờ mờ chiếu rọi khuôn mặt Lục Trình An, khóe môi anh mím chặt như đang cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình.

 

Sau một lúc đấu tranh trong im lặng, anh mở miệng nói một cách khó khăn: "Nhưng đối với em, cô ấy là ý nghĩa để em tồn tại trên đời này."

 

 

Triều Tịch bắt xe tới.

 

Ba người còn lại đã rời đi từ lâu, chỉ còn mình Lục Trình An ngồi trên ghế lái phụ.

 

Khi cô mở cửa xe ra, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến mũi cô cay xè.

 

Triều Tịch nghi ngờ anh vừa lăn một vòng khắp hầm rượu.

 

Hình như là nghe thấy tiếng mở cửa xe, anh mở mắt nhìn.

 

Có vẻ tối nay anh uống quá nhiều rượu, ánh mắt mơ hồ, mãi một lúc lâu sau đôi mắt mới có tiêu cự: "Sao em lại tới đây?"

 

"Anh uống bao nhiêu vậy?"

 

"Không nhiều lắm."

 

Anh duỗi tay, yếu ớt giơ số ba.

 

Triều Tịch: "Ba chai?"

 

Anh không phủ nhận, chỉ cười với cô.

 

Ngoài bãi đỗ xe chỉ có hai ngọn đèn đường chiếu sáng, độ bão hòa của đèn cực thấp. Ánh sáng lờ mờ như đắp một tầng sương mù mỏng lên đôi mắt mơ hồ của anh, mùi rượu nồng nặc, đuôi mắt ngả ngớn. Đôi mắt hoa đào toát ra vẻ lạnh lùng thường ngày bây giờ lại như ẩn chứa nụ cười.

 

Rượu lên men, nụ cười của anh vừa dịu dàng lại trìu mến.

 

Trái tim Triều Tịch bỗng trở nên căng thẳng.

 

Thấy cô như vậy, Lục Trình An có cảm giác cô không vui.

 

Bàn tay đang buông thõng của Lục Trình An bỗng nâng lên cao, vì để bản thân giống người say rượu thật sự, thậm chí tay anh còn run rẩy lúc chạm vào góc áo cô.

 

Anh phải mất rất nhiều lần mới thành công túm được góc áo cô.

 

Anh kéo góc áo cô, hạ thấp giọng: "Triều Tịch."

 

"Ừm."

 

"Anh không biết anh cả sẽ gọi cho em."

 

"Ừm."

 

Cô cúi đầu nhìn bàn tay anh đang túm góc áo mình, ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, gân xanh mạch lạc như dãy núi nhấp nhô.

 

"Lúc ấy em đang làm gì?" Lục Trình An hỏi: "Chuẩn bị đi ngủ à?"

 

"Ừm."

 

Như thể cô chỉ biết nói mỗi từ này.

 

Lục Trình An uống nửa chai rượu vang đỏ, tửu lượng của anh tốt, nửa chai không hề ảnh hưởng gì tới anh.

 

Nhưng tác dụng của rượu vang đỏ xuất hiện khá chậm, giờ cảm giác say cũng dần dần xâm chiếm anh, khiến anh rơi vào trạng thái ngà ngà say.

 

Ngay đến giọng nói anh cũng như chứa đầy men rượu, giọng trầm hơn bình thường vài độ: "Họ đều có người tới đón. Trước đây, cứ mỗi lần tan tiệc, chỉ có anh là gọi tài xế tới, họ có vợ tới đón."

 

Triều Tịch nhìn anh.

 

Đôi mắt anh nửa nhắm nửa mở, bóng tối phủ lên mí mắt khiến người ta khó nhìn rõ cảm xúc của anh.

 

Im lặng một lúc, Triều Tịch đóng cửa lại: "Về nhà thôi."

 

Trên đường về, anh giữ im lặng từ đầu đến cuối. Mùi rượu trong xe quá nặng, vừa đúng lúc lại bị cảnh sát giao thông đón đầu xe kiểm tra tài xế có say rượu hay không. Cửa sổ xe vừa hạ xuống, vị cồn cay mũi bay ra ngoài khiến cảnh sát giao thông sặc: "Cô gái, cô đổ rượu vào trong xe hay gì vậy?"

 

Triều Tịch cầm dụng cụ, nói: "Anh ấy uống hơi nhiều."

 

Người đàn ông đổ hai chai rượu vang đỏ vào trong xe nửa giờ trước lặng lẽ quay đầu về phía cửa sổ xe.

 

Cảnh sát giao thông cúi người nhìn vào bên trong: "Bạn trai cô à?"

 

Triều Tịch do dự nhưng không phủ nhận.

 

Cảnh sát giao thông nói: "Bạn trai cô gặp chuyện gì mà lại uống nhiều rượu như vậy? Tôi nói cô nghe này, không nên thích đàn ông uống rượu đâu, không có chút ý thức trách nhiệm nào cả. Tôi thấy cô cũng rất xinh đẹp, hay là cô đổi bạn trai đi, chú đây giới thiệu cho cô một người tốt hơn, người sẽ không hút thuốc không rượu bia."

 

Triều Tịch đo nồng độ cồn xong, cô trả lại dụng cụ cho người nọ.

 

Cô nghiêng đầu liếc nhìn Lục Trình An, anh cúi đầu, hai tay đặt trước ngực giống như đang ngủ.

 

Cô trả lời: "Anh ấy khá tốt."

 

"Tốt chỗ nào chứ, uống đến mức say bí tỉ như vậy, hơn nửa đêm rồi còn bắt cô lái xe. Tôi là người từng trải, vừa nhìn đã thấy tên kia không thích cô."

 

"Anh ấy khá tốt…" Giọng cô nghe lạnh tanh: "Cũng rất thích tôi."

 

Dứt lời, cô nâng cửa sổ xe lên, nhấn chân ga phóng đi như bay.

 

Dường như là vào lúc xe sắp đậu vào đúng vị trí, người ngủ say như chết suốt đoạn đường bỗng có động tĩnh, anh nói mơ hồ: "Triều Tịch, còn bao lâu nữa mới về đến nhà?"

 

"Về đến nhà rồi."

 

Triều Tịch tháo dây an toàn: "Xuống xe đi."

 

Nhưng cô đi được vài bước, đằng sau vẫn không có động tĩnh gì.

 

Cô xoay người, nhìn Lục Trình An cúi đầu cởi dây an toàn qua kính chắn gió, động tác của anh vô cùng vụng về, Triều Tịch bất lực thở dài.

 

Thôi bỏ đi, so đo với người say rượu làm gì chứ?

 

Cô bước lên, mở cửa xe, cúi người tháo dây an toàn cho anh.

 

Hơi thở ấm áp của anh phả vào má trái, mùi rượu nồng nặc và hương vị nicotin trộn lẫn, động tác của cô hơi trì trệ. Đúng lúc này, một chiếc siêu xe gần đó chạy qua phát ra âm thành kinh người.

 

Cô nhanh chóng lùi lại: "Được rồi."

 

Lục Trình An ngồi nguyên vị trí, anh ngẩng đầu, thấy cô đứng ngoài cửa xe, quay lưng về phía mình.

 

Tóc cô được buộc cố định sau đầu bằng một dải lụa lung lay như sắp đổ, để lộ cần cổ với đường cong duyên dáng, làn da trắng muốt. Cô hơi nghiêng đầu, phô bày cái cằm trắng và nhỏ.

 

Sau khi uống rượu, cổ họng anh vốn đã khô khốc rồi.

 

Cô quay đầu, mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng anh không nghe được gì cả.

 

Tất cả những gì anh nhìn thấy là đôi môi hồng hào mở ra rồi khép lại, giống như bông hồng trong đêm tối, mỏng manh ướt át. Bông hoa hồng đung đưa tạo ra sức hấp dẫn chết người.

 

Trái cổ của anh trượt lên xuống.

 

Sau khi ý thức trở về, anh đứng dậy, bước ra khỏi xe.

 

Đợi khi anh đứng yên, Triều Tịch nhấc chân định bước đi. Kết quả là ngay giây tiếp theo, cánh tay cô như bị siết chặt, anh túm cánh tay cô, như vận dụng hết sức trâu kéo cô về sau, tiếp đến, cửa xe đóng lại…

 

Sống lưng cô dựa vào cửa xe, thời điểm cửa xe khép lại, cô cảm nhận rõ sự va chạm sau lưng.

 

Cô ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt cách cô một khoảng rất gần.

 

Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm cô. Đáy mắt làm gì còn cái vẻ mông lung mơ hồ như vừa rồi nữa, nó tỉnh táo đến đáng sợ, không hề giống người say rượu một chút nào.

 

Triều Tịch nhận ra việc bản thân bị lừa rất nhanh, cô mở miệng: "Lục…"

 

Giọng cô như bị nuốt chửng.

 

Anh duỗi tay nhéo cằm cô, dùng chút sức, dùng môi răng cạy miệng cô ra. Rất nhanh sau đó, mùi rượu và hương vị nicotin lan ra khắp khoang miệng cô, hương vị quá nồng nặc ấy k*ch th*ch vị giác cô.

 

Nụ hôn của anh rất mạnh bạo, nó thể hiện rõ h*m m**n t*nh d*c.

 

Cô đón nhận nụ hôn bất ngờ ấy theo cách thụ động, đầu lưỡi anh lần theo hình dáng môi cô, vừa dịu dàng lại tinh tế nhưng chỉ kéo dài trong chốc lát. Lúc sau, nụ hôn ấy trở nên hung hãn, cướp đi hơi thở trong miệng cô, nó mạnh mẽ và không chấp nhận sự khước từ.

 

Cơ thể Triều Tịch mềm nhũn và dần chìm xuống.

 

Thậm chí Lục Trình An còn không thèm mở mắt nhìn, vào lúc cô không còn sức lực, anh vòng tay ôm eo cô thật chặt, cố định cô nằm gọn trong lòng mình.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...