Trong phòng khách, Giang Ngư và Giang Yên đang bàn xem tối nay ăn gì.
Cuối cùng họ quyết định ăn lẩu.
Giang Yên: "Em muốn ăn thịt chiên chị Tịch làm!"
Cô ấy nói xong cũng đứng dậy đi vào bếp.
Chưa đến mười giây sau, cô ấy lại lặng lẽ trở về ghế sofa, hai đầu gối sát nhau, tay đặt trên đầu gối và lưng thẳng, trông như học sinh gương mẫu.
Giang Ngư nhìn cô ấy đầy thắc mắc: "Làm gì vậy?"
Giang Yên nghiêm túc nói: "Hay là chúng ta... đừng ăn thịt chiên nữa."
"Tại sao?"
"Chị ấy... hơi bận."
"Bận gì?"
Giang Yên nhớ lại cảnh tượng mình thấy cách đây mười giây, Triều Tịch tựa người vào đảo bếp, hai tay chống lên đỡ người, phía trước là Lục Trình An áp sát vào, cơ thể hai người dán sát không còn khe hở.
Một tay anh nắm cằm cô, tay còn lại đặt lên sau gáy cô.
Hai người họ hôn nhau say đắm.
Giang Yên cứ liên mồm than thở muốn yêu đương này nọ, giơ cao ngọn cờ "tình yêu muôn năm" nhưng thực tế thì cô ấy chưa từng có mối tình nào.
Cô bé còn xấu hổ, chỉ nhớ lại cảnh vừa rồi mà hai má đã ửng đỏ.
Cô ấy suy nghĩ một lúc, cẩn thận giải thích về cảnh tượng vừa thấy: "Bận... chơi trong bếp."
Ánh mắt Giang Ngư dao động, cô ấy quay lại hỏi: "Chị đang bận gì vậy?"
Giang Yên chỉ vào bếp: "Chơi với anh rể."
"..."
"..."
Hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Giang Yên lặng lẽ cầm điện thoại: "Tiếp tục đặt đồ ăn ngoài thôi."
Khi gần đặt xong, Lục Trình An từ bếp đi ra, gương mặt lạnh lùng, vẻ ngoài bình tĩnh hờ hững nhưng đôi môi đỏ thắm long lanh đầy sức hút.
Trông như quý ngài ma cà rồng vừa no nê sau bữa tiệc.
Giang Yên vô thức nuốt nước bọt, gọi anh: "Anh rể này."
Lục Trình An: "Ừ."
Giang Yên hỏi anh: "Tối nay anh có ăn cùng không? Lát nữa Lục Hứa Trạch cũng đến."
Được, Lục Trình An cúi đầu, tùy ý chỉnh lại cổ tay áo: "Muốn ăn gì?"
"Lẩu, em và Tiểu Ngư đã đặt món rồi, anh xem cần đặt thêm gì không?" Giang Yên đứng dậy bước đến trước mặt Lục Trình An, định đưa điện thoại cho anh.
Đến gần, cô ấy để ý thấy trên cổ áo gần cổ của anh có dấu son mờ.
Giang Yên lẩm nhẩm trong đầu mười lần câu "Không dành cho trẻ em".
Lục Trình An không nhận điện thoại mà nói: "Để chị em đặt đi."
"Anh không đặt sao?"
"Anh ăn gì cũng được."
"Ò, vậy cũng được."
Đương nhiên bữa lẩu tối nay là ăn ở chỗ của Triều Tịch, Lục Hứa Trạch vừa tan học là đến ngay nhưng mặt lại đen thui, còn bảo sẽ không bao giờ giúp Giang Yên nữa.
Giang Yên nũng nịu, dỗ dành Lục Hứa Trạch một lúc nhưng cậu ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt hầm hầm.
Giang Yên vốn cũng hơi cáu kỉnh, vậy nên cô ấy trở mặt không thèm để ý đến cậu ấy nữa luôn.
"Chẳng phải chúng ta là chị em tốt sao, chị em tốt giúp nhau thì có sao đâu chứ? Với lại đâu phải chị ép em giúp chị là em tự gật đầu mà?"
"... Ai là chị em tốt với chị, em là con trai là đàn ông đích thực."
"Được rồi, vậy chị chịu thiệt cũng được, không phải chúng ta là anh em tốt sao?"
"..."
"..."
Trọng tâm câu chuyện của hai người dần bị lệch hướng.
Căn nhà tràn ngập tiếng tranh cãi và thảo luận của họ.
Bữa ăn diễn ra vô cùng sôi nổi.
Ăn lẩu xong, Giang Ngư vẫn hăng hái xem phát sóng trực tiếp game của một streamer mặt đơ ít nói giả ngây thơ nũng nịu, còn Giang Yên và Lục Hứa Trạch thì dựa vào sofa chơi game.
Trên bàn lại đầy đồ ăn thừa và bừa bộn.
Triều Tịch và Lục Trình An dọn dẹp xong rồi xuống tầng đổ rác.
Lúc này đã là cuối tháng chín.
Cuối cùng mùa hè nóng bức cũng qua đi, tiếng ve dần tắt, gió đêm mang đến hương thơm ngọt ngào của hoa quế.
Sau khi đổ rác xong, Triều Tịch và Lục Trình An đi dạo trong khu nhà.
Sau một lúc im lặng, Triều Tịch đột ngột hỏi: "Vụ án của bác sĩ Trần khi nào sẽ xử vậy anh?"
Lục Trình An: "Thứ tư tuần sau."
Triều Tịch hỏi: "Kết quả..."
"Vẫn là câu nói đó, tử hình có lẽ khó."
"Vậy anh nghĩ sẽ xử như thế nào? Tù chung thân? Hay có thời hạn?"
Im lặng vài giây.
Gió thổi qua, bên tai cô vang lên tiếng cười khẽ của anh, giọng anh hờ hững, bình thản nhưng chắc chắn: "Tử hình."
Triều Tịch dừng bước.
Nhận thấy cô dừng lại nên Lục Trình An quay lại: "Sao vậy?"
Ánh trăng mờ ảo như cái đèn đường lâu năm, xuyên qua tán cây chiếu lên gương mặt cô ánh lên một lớp sáng mờ.
Ánh mắt cô sáng rực dưới ánh trăng: "Không phải anh đã nói tử hình sẽ khó sao?"
"Anh cũng không nói là không xử tử hình." Anh nhẹ nhàng nói: "Chỉ là sự việc chưa chắc chắn, bàn luận kết quả quá sớm cũng không phải là điều tốt."
"Vậy tại sao anh lại bàn kết quả với em?"
Lục Trình An nhìn cô chằm chằm, một lúc sau, cổ họng anh bật ra tiếng cười khẽ.
Anh không nhìn cô mà ánh mắt lại nhìn về phía khu thể thao cách đó không xa, giọng anh trầm lắng như ánh trăng nhạt nhòa trong đêm thu: "Bởi vì là em."
Triều Tịch ngừng lại một chút, cô hỏi anh: "Anh không sợ nói trước bước không qua sao?"
Lục Trình An: "Cuộc đời anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra."
Triều Tịch suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Anh đã nói với người khác về chuyện này chưa?"
"Vụ án này à?"
"Ừ." Triều Tịch hỏi: "Anh trả lời họ thế nào?"
Lục Trình An nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng ánh mắt lại nhìn về phía Triều Tịch, anh cười khẽ nhìn cô, chậm rãi nói: "Không tiện nói? Tôi sẽ cố gắng hết sức?"
Triều Tịch: "Anh chắc chắn là gã sẽ bị kết án tử hình hả?"
"Ừm."
"Vậy tại sao lại giấu chứ?"
Lục Trình An hỏi lại: "Vậy tại sao phải nói?"
Triều Tịch ngây người.
Anh cười khẽ, trong mắt không hề có cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: "Chẳng qua cũng chỉ là một đám người không quan trọng mà thôi."
Triều Tịch nghĩ đến lời anh vừa nói, cẩn thận suy nghĩ từng chữ rồi hỏi lại dưới dạng câu hỏi: "Vì là em à?"
Nụ cười nhẹ nhàng thoát ra từ môi và răng anh.
Triều Tịch: "Vậy có thể nói cho em biết kết quả được không?"
Anh nhướng mày, đột nhiên nghiêng người tiến gần lại cô.
Anh kéo dài hơi thở nói nhỏ: "Nếu không thì sao?"
Khoảng cách gần gũi này, đối với Triều Tịch thì dường như không còn xa lạ nữa.
Cô ngẩng đầu, bắt chước dáng vẻ của anh nhẹ nhàng nhướng mày hỏi: "Nhưng đã chắc chắn gã sẽ bị tử hình, sao anh không nói ra để mọi người yên tâm?"
Lục Trình An không trả lời mà hỏi lại: "Trước khi làm phẫu thuật, em mong kết quả phẫu thuật sẽ như thế nào?"
Cô trả lời không do dự: "Đương nhiên là thành công."
"Em chắc chắn là sẽ thành công à?"
"... Tám mươi phần trăm."
Không phải ca phẫu thuật nào cô cũng có thể đảm bảo hoàn toàn không xảy ra sai sót, đặc biệt là phẫu thuật não, đòi hỏi sự tập trung cao độ và cẩn thận tuyệt đối nhưng nhiều bệnh tình không phải chỉ phẫu thuật là xong, cũng không loại trừ khả năng trong quá trình phẫu thuật thì cơ thể người bệnh sẽ gặp sự cố bất ngờ.
Ngay cả những bác sĩ giỏi nhất cũng không thể hứa trước ca phẫu thuật rằng chắc chắn sẽ thành công.
Những từ như "chắc chắn", "đảm bảo", "một trăm phần trăm" là những từ cấm kỵ đối với bác sĩ.
"Nếu...." Anh nói: "Giả sử một bác sĩ nói có thể đảm bảo ca phẫu thuật thành công một trăm phần trăm trước phẫu thuật, em sẽ nghĩ gì?"
Phản ứng đầu tiên của Triều Tịch là: "Lang băm."
Rất nhanh sau đó, cô bắt gặp ánh mắt của Lục Trình An rồi như chợt hiểu ra điều gì.
Cô cười khẽ: "Quá ngông rồi."
Lục Trình An cũng cười.
Triều Tịch: "Nhưng anh không giống với bọn em."
"Đúng là không giống." Giọng anh đầy tự tin: "Anh nhận một vụ án là có thể xác định kết quả sẽ như anh mong muốn, trong quá trình cũng không xảy ra bất kỳ sai lệch nào."
Triều Tịch thầm giật mình.
Lục Trình An nói: "Nhưng vẫn không thể nói ra."
"Vì sao?"
Rõ ràng anh đã nắm chắc phần thắng và vô cùng tự tin.
Anh bật cười: "Vì quá ngông."
Triều Tịch vô thức nói: "Chẳng phải trước đây anh đều như vậy sao? Sao giờ lại không được chứ?"
"Vì bộ đồ này."
Dù anh vốn không có ý định trở thành kiểm sát viên, dù anh bị ép phải đi trên con đường này nhưng anh luôn nghiêm túc và tập trung với công việc, đã làm thì phải làm tốt nhất.
Những nhiệt huyết thời trai trẻ đã dần lắng đọng trong dòng chảy thời gian, toàn thân anh toát ra vẻ hờ hững trầm tĩnh.
Đã có vài phần chính khí trong sáng mà một kiểm sát viên nên có.
Triều Tịch nghĩ, nếu mỗi lần ra tòa có người hỏi anh: "Kiểm sát Lục này, kết quả phiên tòa này sẽ như thế nào?" Và anh cũng nói thẳng điều mình nghĩ, chắc hẳn người ta sẽ thật sự cho rằng anh quá ngông rồi.
Có lẽ trước khi tranh luận với luật sư, anh sẽ nhẹ nhàng buông một câu: "Anh không thể thắng tôi đâu."
Đoán chừng đối phương sẽ tức chết.
Nhưng Triều Tịch luôn cảm thấy tình huống này thật sự sẽ xảy ra với anh.
Vừa ngông vừa phách lối.
Không hợp với hình ảnh của một kiểm sát viên chút nào.
Thế nhưng đó lại đúng là việc mà Lục Trình An sẽ làm.
Dưới vẻ ngoài thanh tao và lạnh nhạt của anh ẩn chứa kiêu ngạo và tự tin, giấu dưới sự sắc bén và gai góc là vẻ kiêu ngạo đặc biệt chỉ có ở người xuất chúng.
Nghĩ đến đây là cô lại bật cười.
Đột nhiên Lục Trình An hỏi cô một câu không đầu không đuôi: "Em có muốn quay lại như xưa không?"
Triều Tịch còn chưa kịp trả lời thì từ xa đã vang lên một giọng nói.
Câu hỏi cẩn thận như đang thử thăm dò: "Là... Bác sĩ Triều Tịch và kiểm sát Lục phải không?"
Cả hai cùng quay lại nhìn về phía đó.
Thì ra là Lưu Mẫn, người từng nhảy lầu trước đó.
Bên cạnh cô ấy còn có một cậu bé.
Nhìn thấy đúng là Lục Trình An và Triều Tịch, Lưu Mẫn vui mừng tiến lại gần, tay xách theo một túi đồ lớn, chiếc túi trông có vẻ nặng nên vai cô ấy hơi nghiêng về phía đó.
Lưu Mẫn: "Tôi đang định đến tìm cô đấy bác sĩ Triều Tịch."
Triều Tịch nhìn tình trạng của cô ấy bây giờ, dường như đã hồi phục khá tốt.
Cô hỏi: "Gần đây cô còn chỗ nào không thoải mái không?"
"Không, tôi uống thuốc đều đặn, cũng không có bất kỳ phản ứng xấu nào." Lưu Mẫn nói: "Thật sự cảm ơn cô rất nhiều, bác sĩ Triều Tịch."
Triều Tịch đối diện với tình huống như thế này luôn hơi lúng túng: "Không cần cảm ơn đâu, tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi."
Lưu Mẫn: "Nhưng hôm đó, chính cô và chồng cô đã kéo tôi từ trên đó xuống."
Triều Tịch ngẩn người: "Chồng tôi? á"
Lưu Mẫn: "À... Cô và kiểm sát Lục ấy, chẳng phải hai người là vợ chồng à?"
"... À, tôi và anh ấy ..."
Triều Tịch định nói tôi và anh ấy vẫn chưa kết hôn nhưng nửa chừng lại bị Lục Trình An ngắt lời.
"... Vẫn chưa, tôi còn đang theo đuổi cô ấy."
Triều Tịch ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh.
Nhận thấy ánh mắt cô, Lục Trình An cúi đầu mỉm cười, ánh mắt như hoa đào hơi cong lên khá dịu dàng, anh nhỏ giọng hỏi ngược lại: "Anh nói sai hả?"
Triều Tịch mím môi không trả lời.
Lưu Mẫn nhìn tương tác giữa hai người mà xem như màn trêu đùa giữa đôi tình nhân, cô ấy cười nói: "Ban đầu tôi còn tưởng hai người là vợ chồng chứ, một bác sĩ và một kiểm sát viên, thật sự rất xứng đôi."
Lục Trình An vốn không thích trò chuyện với người lạ nhưng dường như lần này anh có hứng thú, anh nhướn mày hỏi: "Thật ư?"
"Thật mà, bác sĩ và kiểm sát viên thì quá hợp rồi còn gì. Cả hai đều làm nghề cứu người, chỉ là ở những lĩnh vực khác nhau mà thôi."
Lục Trình An gật đầu đồng ý: "Nghe có vẻ như thật sự rất xứng đôi."
Lưu Mẫn nhìn Triều Tịch rồi lại nhìn Lục Trình An, tiếp lời: "Tuy bác sĩ Triều Tịch ít nói nhưng thật sự rất tốt bụng, xinh đẹp, tính cách cũng tốt lại còn nhiệt tình, kiểm sát Lục, anh nhất định phải theo đuổi cô ấy đấy."
"Nhất định."
Anh khẽ cười như phát ra từ trong cổ họng: "Tôi nhất định sẽ theo đuổi được cô ấy."
Lưu Mẫn nói xong thì đột nhiên đưa túi đồ đang cầm trong tay ra.
"Bác sĩ Triều Tịch này, dạo gần đây tôi về quê một chuyến nên mang theo ít đặc sản, nghĩ là cô chưa từng ăn thử nên mang một ít đến cho cô."
Triều Tịch từ chối: "Không cần đâu, không cần đâu."
"Phải nhận chứ, đây là tấm lòng của tôi mà." Lưu Mẫn nói: "Cô và kiểm sát Lục không chỉ là ân nhân cứu mạng của tôi mà còn là ân nhân cứu mạng của cả nhà tôi."
Cổ họng Triều Tịch nghẹn lại: "Chúng tôi chỉ làm những gì có thể mà thôi."
"Nhưng hôm ấy có bao nhiêu người chứng kiến, chỉ có cô và kiểm sát Lục bước ra nói với tôi rằng hai người có thể giúp tôi."
Triều Tịch im lặng một lúc rồi vẫn từ chối: "Tôi là bác sĩ, mà nhiệm vụ của bác sĩ là chữa bệnh cứu người, nếu ngay cả bệnh nhân ngay trước mắt mà cũng không thể cứu thì tôi còn làm bác sĩ làm gì nữa?"
"Những món này, xin chị hãy mang về đi."
Lưu Mẫn thay đổi cách nói: "Hay là bác sĩ Triều Tịch chê những đặc sản này hả?"
Triều Tịch vội xua tay: "Không, làm gì có."
"Nếu cô không nhận thì tức là chê đó."
Triều Tịch chỉ biết cười gượng.
Lưu Mẫn nói: "Tôi biết cô chỉ chữa bệnh cứu người, tôi cũng biết nếu là bác sĩ khác thì cũng có thể chữa khỏi nhưng nếu là bác sĩ khác, liệu chồng tôi còn gặp được kiểm sát Lục không? Liệu anh ấy có được tuyên án vô tội không?"
Cô ấy cúi đầu xoa nhẹ mái tóc của đứa trẻ đứng bên cạnh mình rồi nói: "Vì thế nên tôi thật sự rất biết ơn cô đấy bác sĩ Triều Tịch, cũng rất biết ơn kiểm sát Lục. Cô không giống như những bác sĩ khác, hôm đó khi đứng trên sân thượng tôi đã cảm nhận được điều đó, cô thật sự rất phù hợp làm bác sĩ."
Cổ họng Triều Tịch nghẹn ngào.
Lưu Mẫn: "Bác sĩ Triều Tịch ạ, tôi thật sự rất cảm ơn cô nên mong cô hãy nhận tấm lòng của chúng tôi, những món đặc sản này không đáng giá, có lẽ còn không bằng một bữa ăn của cô ngoài tiệm nhưng mà... Đây là tấm lòng của chúng tôi nên mong cô có thể nhận lấy."
Cuối cùng Triều Tịch cũng nhận.
Thấy cô nhận, Lưu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, trò chuyện vài câu đơn giản rồi rời đi.
Cậu bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô ấy cũng chào tạm biệt hai người: "Tạm biệt chị Triều Tịch, tạm biệt anh Lục ạ."
Tiễn Lưu Mẫn xong, Triều Tịch và Lục Trình An cũng quay lại.
Túi đặc sản của Lưu Mẫn thật sự quá nặng, Triều Tịch xách mà đi không nổi, cuối cùng Lục Trình An cầm lấy xách về dùm cô. Trên đường đi thì anh nhận được một cuộc gọi, dường như là công việc nên bước chân anh chậm lại vài nhịp, Triều Tịch do dự nhìn anh.
Anh đáp lại bằng khẩu hình: "Công việc."
Triều Tịch tiếp tục bước lên phía trước tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Đối diện đi tới một nhóm thanh niên học sinh, vừa đi vừa đập quả bóng rổ.
Những chàng trai tràn đầy sức sống đùa giỡn cười đùa, có người đưa tay đánh bóng bật từ dưới đất lên, bóng bay trên không trung vẽ một đường parabol rồi lăn đến trước mặt Triều Tịch.
Triều Tịch cúi xuống nhặt bóng.
Mấy cậu nam sinh xô đẩy nhau, cuối cùng cậu trai đã đập bóng lúc nãy chạy đến.
Cậu ấy gãi đầu, ngại ngùng nói: "Xin lỗi chị ạ."
Triều Tịch: "Không sao đâu."
Cô đưa bóng qua.
Nam sinh nhận lấy bóng nhưng không rời đi mà quay đầu nhìn quanh, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, rút điện thoại từ túi quần thể thao ra đưa cho Triều Tịch: "Chị ơi, có thể kết bạn Wechat không?"
Triều Tịch nhìn cái điện thoại lơ lửng trước mặt.
Đây là... Cô đang được một cậu em để ý sao?
Thấy cô do dự, nam sinh nói: "Chỉ là kết bạn Wechat thôi chị ơi, em hứa là sẽ không làm phiền chị đâu, thật đấy."
Triều Tịch bật cười.
Nhớ lại lúc ăn cơm vừa rồi, Giang Yên xem phim truyền hình rồi hét lớn: "Em cũng muốn có được tình yêu chị em! Em cũng muốn theo trào lưu có một mối tình chị em ngọt ngào lãng mạn!"
Kết quả là bị Lục Hứa Trạch thẳng thừng chế giễu: "Chị nhìn như ba mươi tuổi ấy, tìm một cậu em hai mươi chín tuổi đi."
Đương nhiên hai người lại cãi nhau một trận.
Triều Tịch tỉnh táo lại.
Ngay khi cô chuẩn bị từ chối thì bước chân từ phía sau cũng dần vang lên rõ ràng.
Lục Trình An bước đến bên cô, lạnh lùng nhìn nam sinh trước mặt.
Nam sinh liếc Lục Trình An rồi lại nhìn Triều Tịch, dường như cậu ta đã hiểu ra điều gì, vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Xin lỗi chị ạ, em không biết là chị đã có bạn trai rồi."
Lục Trình An nhếch môi.
Triều Tịch liếc anh, ánh mắt cô lóe lên nét trêu chọc, dịu dàng nói: "Anh ấy không phải bạn trai của chị."
Thật sự không phải bạn trai.
Chỉ là...
Chồng chưa cưới mà thôi.
Hàng lông mày của Lục Trình An khẽ chau lại nhưng sau đó lại được gió thu êm ái làm dịu.
Nam sinh vui mừng nói: "Vậy em có thể theo đuổi chị chứ?"
Lục Trình An nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lẽo, cười khẩy: "Theo đuổi cái gì?"
Nam sinh vốn nghĩ anh là bạn trai của cô nên có phần lo lắng, hơn nữa người này trông có vẻ nghiêm nghị lạnh lùng rất khó gần, cậu ta cũng hơi sợ nhưng không ngờ anh chỉ là người đang theo đuổi cô mà thôi.
Lòng tự tin của cậu ta dâng cao, tự tin đáp: "Sao lại không thể theo đuổi được? Chị đâu phải là bạn gái của chú, chú chỉ là một người theo đuổi chị ấy mà thôi."
"Chú à, tôi cũng là người theo đuổi chị ấy, tôi và chú cạnh tranh công bằng."
Lỗ tai của Lục Trình An chỉ nghe thấy chữ... Chú!
Tháng trước khi anh đưa Lục Thời Yến, phó giáo sư mới vào nghề của khoa Toán trường đại học Nam Kinh đến trường, có vài nữ sinh xin kết bạn Wechat với anh, câu đầu tiên mà các cô ấy gọi là...
Đàn anh.
Không phải thầy cũng không phải chú.
Mà là đàn anh.
Anh bật cười, nụ cười lạnh lẽo như ép từ trong cổ họng ra.
Sắc mặt tối sầm đến đáng sợ.
Triều Tịch nhịn cười nói: "Không theo đuổi được đâu."
Nam sinh ngơ ngác: "Tại sao ạ?"
"Anh ấy đúng là không phải bạn trai của chị nhưng anh ấy là chồng chưa cưới của chị."
Nam sinh: "..."
Có lẽ vì đối phương là một cô gái xinh đẹp, bị trêu như vậy mà cậu ta cũng không bụng, tiu nghỉu trở lại với nhóm bạn, dường như cậu ta đã nói gì đó mà nhóm thanh niên lại nhìn họ rồi cùng thở dài.
Cơn gió mang đến âm thanh cuộc trò chuyện khe khẽ của họ.
Triều Tịch lờ mờ nghe được bảy chữ.
"Còn trẻ đã lập gia đình sớm quá..."
Cô không biết phải làm sao.
Cô cười nhìn Lục Trình An thì phát hiện anh vẫn đang nhíu mày: "Chú ơi?"
Triều Tịch trêu đùa, hả hê nhìn anh nói: "Chào chú Lục ạ."
"..."
Lục Trình An như nghĩ đến điều gì đó, đôi môi mím chặt từ từ giãn ra, khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt sâu thẳm và quyến rũ, anh chậm rãi nói: "Chú cũng được."
Triều Tịch: "Hả?"
Anh cười khẽ: "Chú đã ba mươi rồi, tuổi cũng cao, cũng muốn theo trào lưu tình yêu chú cháu."
"...?"
Nụ cười của anh càng tươi hơn, cố tình hạ thấp giọng, âm điệu mơ hồ như mang theo tình cảm ấm áp: "Triều Tịch ơi, cháu không ngại chứ?"
Triều Tịch: "..."
