Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 39



Cô ngước mắt, đối diện đôi mắt hoa đào đen láy sâu thẳm của anh.

 

Đuôi mắt hơi nhếch lên, cười như không cười.

 

Không nghe thấy cô trả lời, khóe môi anh nhếch lên, trêu chọc cô với vẻ thích thú: "Chú cũng không lớn lắm đâu, mới chừng ba mươi tuổi, ở chỗ khác cũng có thể được người ta gọi một tiếng anh mà."

 

Thấy anh vẫn giữ vẻ lười biếng bất cần đời.

 

Ánh mắt Triều Tịch nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt ẩn trong bóng tối như chứa ánh sao lấp lánh, ánh mắt quyến rũ cong lên, dấy lên vẻ xuân sắc vô bờ.

 

Cô đột nhiên lên tiếng, giọng ngọt ngào mềm mại: "Anh trai ơi."

 

Lục Trình An hoàn toàn không kịp phản ứng, đợi đến lúc hiểu ra thì Triều Tịch đã xoay người đi về phía ngược lại rồi.

 

Đặc sản địa phương của Lưu Mẫn không biết là thứ gì, được đựng trong túi mua hàng cỡ lớn của siêu thị, Lục Trình An ước chừng, phải nặng khoảng mười đến hai mươi ký, lúc mới cầm thì không tốn sức lắm nhưng cầm lâu thì cơ bắp mỏi nhừ.

 

Anh hơi mất sức một chút, thở hổn hển đuổi theo cô.

 

Đã đến dưới lầu khu chung cư.

 

Tòa nhà của họ nằm ở phía bắc của khu chung cư, ít người qua lại nên yên tĩnh vô cùng.

 

Anh đi đến bên cạnh cô, kìm nén tiếng th* d*c nặng nhọc, dụ dỗ cô: "Vừa rồi gọi anh là gì?"

 

"Hửm?" Cô thản nhiên nhìn anh, như thể chưa có chuyện gì xảy ra: "Em nói gì cơ?"

 

Lục Trình An: "Anh nghe thấy rồi."

 

Triều Tịch làm như không nghe thấy, bên tai là tiếng th* d*c của anh, không lớn nhưng con đường này thật sự quá yên tĩnh, khiến tiếng th* d*c của anh càng thêm rõ ràng và đột ngột.

 

Anh dường như cố ý, cố tình hạ thấp tiếng th* d*c, giảm tốc độ, quyến rũ mê hoặc lòng người.

 

Triều Tịch vẫn kiên trì: "Anh nghe nhầm rồi."

 

Không biết có phải ảo giác của cô không, cô nghe thấy Lục Trình An khẽ cười, trong nụ cười đó dường như có chút gì đó không đứng đắn.

 

Vào trong tòa nhà, màn hình thang máy hiển thị tầng 18.

 

Đền đặn chậm chạp đi xuống.

 

Lục Trình An đặt túi đồ mua sắm trong tay xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề.

 

Tim Triều Tịch đột nhiên đập thình thịch.

 

Cô theo bản năng dựa người sang một bên, còn chưa kịp dịch chuyển bước nào thì trước mắt đã bị một bóng đen bao phủ, che khuất tầm nhìn của cô.

 

Chưa kịp ngẩng đầu lên, eo cô đã bị siết chặt, bị anh kéo dựa vào tường.

 

Sức lực của Lục Trình An không hề nhỏ, cô gần như bị anh nhấc bổng lên, lưng đập vào tường, cảm giác va chạm mạnh mẽ như dự đoán đã không xảy ra, ngược lại xương bướm nhô ra sau lưng cô được bàn tay vòng ra sau lưng anh đỡ lấy.

 

Tay còn lại của anh đặt bên hông cô, anh cúi người xuống.

 

Đèn cảm biến đột nhiên tắt ngúm do hết thời gian hiệu lực.

 

Chỉ có ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếu vào.

 

Ngay cả màn đêm cũng đứng về phía anh.

 

Anh đưa tay, nhẹ nhàng véo cằm cô, cúi đầu, từ từ tiến lại gần.

 

Triều Tịch đưa tay đẩy anh, vừa định mở miệng nói thì bị anh dùng ngón cái ấn lên môi: "Gọi một tiếng trước đã." Dừng lại nửa giây, trong cổ họng anh phát ra tiếng cười nhỏ, hơi thở nóng ấm phả lên má hai người.

 

Bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ.

 

Tiếng th* d*c của anh đầy vẻ quyến rũ và mập mờ: "Vừa nãy gọi thế nào, bây giờ gọi thế đấy."

 

Mặt Triều Tịch đỏ bừng, cô lắp bắp: "Vừa nãy em gọi thế nào cơ?"

 

Bàn tay ấn trên môi cô thả lỏng.

 

Lục Trình An chống hai tay bên hông cô, cúi đầu thong thả nhìn cô.

 

Cô bị ánh mắt nóng bỏng tr*n tr** của anh nhìn đến mức thở gấp, ánh mắt cô lảng tránh khỏi mặt anh, cả người cũng muốn thoát khỏi không gian chật hẹp mà anh đang vây quanh.

 

Lục Trình An: "Vừa rồi không gọi?"

 

Ánh sáng quá mờ, vốn không nhìn rõ màu da trên mặt đối phương.

 

Mặt cô đỏ bừng, giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh và thong dong: "Vừa rồi em chẳng nói gì cả."

 

"Vậy sao anh lại nghe thấy tiếng người nói chuyện chứ?"

 

"Không biết, có lẽ anh lớn tuổi rồi nên nghe nhầm rồi."

 

Dừng một chút, cô được đà lấn tới bổ sung: "Dù sao anh cũng ba mươi rồi, là một ông chú già."

 

"Ông chú già?" Anh chậm rãi lặp lại ba chữ này, dường như đã nhai kỹ trong miệng, nói xong chữ cuối cùng, anh như muốn lột da rút gân cô vậy: "Ông chú già cũng được."

 

"Ông già chú lớn tuổi rồi, không thích hợp với tình chị em nữa nên muốn thử tình chú cháu."

 

"Em thấy được không?"

 

Cô không nói, Lục Trình An phối hợp với chiều cao của cô mà cúi người xuống, thậm chí còn thấp hơn cô vài xăng ti mét. Cô cúi đầu, anh ngẩng đầu, chậm rãi tiến lại gần cô, trán chạm vào nhau, anh hỏi.

 

"Được không?"

 

Giọng anh trầm thấp khàn khàn, hơi thở mang theo sự quyến rũ mê người.

 

Triều Tịch vừa xấu hổ vừa bực mình.

 

Ai lại tỏ tình kiểu này chứ?

 

Đúng lúc cô đang bối rối, thang máy phát ra âm thanh đến tầng.

 

Tiếng "ding" giống như cọng rơm cứu mạng.

 

Cửa thang máy từ từ mở sang hai bên, may mà đã hơn mười giờ tối, hầu hết cư dân trong khu chung cư đều ở yên trong nhà, đèn sáng rực như tổ ong.

 

Trong không khí chỉ có bụi mịn bay lơ lửng.

 

Không có ai đi lại.

 

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

 

Triều Tịch lúng túng giữ bình tĩnh: "Em không có hứng thú với tình yêu kiểu chú cháu đâu."

 

Từ chối dứt khoát.

 

Đuôi mắt đang nhếch lên của Lục Trình An lập tức cụp xuống.

 

Không ngờ cô lại nói: "Mình yêu đương đàng hoàng không được à?"

 

Triều Tịch cau mày, bày ra vẻ nghiêm túc thảo luận với anh: "Tại sao anh phải yêu đương kiểu chú cháu, yêu đương đàng hoàng không được hả? Xưng hô anh trai này nghe thế nào cũng hay hơn chú đúng không?"

 

Lục Trình An như bị ấn nút tạm dừng.

 

Từ cằm đến cổ anh đều căng cứng.

 

Im lặng khoảng mười giây.

 

Dưới ánh trăng mờ ảo, Triều Tịch thấy trong mắt anh như nổi sóng cuồn cuộn, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt thờ ơ lại tràn đầy sự xâm lược và chiếm hữu.

 

Giọng anh khàn khàn: "Yêu đương đàng hoàng?"

 

Triều Tịch cũng không biết tại sao, khi mở miệng lần nữa, giọng điệu không còn bình ổn như thường, âm sắc mềm mại, trong màn đêm như đang bỏ bùa mê: "Ừ, yêu đương đàng hoàng."

 

"Được."

 

Lục Trình An đưa tay v**t v* theo đường cong mảnh khảnh chiếc cổ của cô, đầu ngón tay lướt qua làn da cô, mỗi một lần chạm đều cảm nhận được sự run rẩy không tiếng động của cô trong lòng anh.

 

Cuối cùng dừng lại ở cằm cô, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng ấn vào cằm cô: "Vậy gọi một tiếng anh trai đi."

 

Nói xong, anh ngửa đầu ra sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

 

Ở khoảng cách này, Triều Tịch có thể nhìn rõ từng thay đổi nhỏ trên nét mặt anh, anh cười như có như không nhìn cô, đuôi mắt hoa đào quyến rũ nhếch lên, trong mắt vừa có sự trêu chọc, vừa có sự vui vẻ.

 

Triều Tịch: "..."

 

Cái ông này thật chẳng biết điểm dừng gì cả.

 

Thấy cô không nói gì, Lục Trình An gần như dùng tiếng thở khẽ dụ dỗ cô: "Ngoan nào, Triều Tịch ơi, gọi một tiếng anh trai." Đôi mắt anh sáng rực trong bóng đêm, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.

 

Triều Tịch mím môi: "Anh cố ý."

 

"Ừ." Anh thừa nhận.

 

"Nhiều người gọi anh là anh trai lắm." Sau khi nói xong, dường như cảm thấy lời này của mình hơi chua chát nên bổ sung: "Từ nhỏ đến lớn, những cô bé trong khu tập thể đều gọi anh là anh hai."

 

"Sao có thể giống nhau được?"

 

"Sao lại không giống chứ?"

 

"Đó chẳng phải em."

 

"..."

 

Lục Trình An hạ giọng, trầm giọng nói: "Em cũng nói rồi, những cô bé trong khu tập thể đều gọi anh là anh hai, sao cô gái nhỏ như em chưa từng gọi như vậy?"

 

Giọng cô nhỏ dần: "Em chưa từng gặp anh."

 

Cho nên ngay cả cơ hội gọi anh một tiếng "anh hai" giống như những người khác cũng không có.

 

Lục Trình An đương nhiên cũng đoán được cô đang nghĩ gì, chỉ là nhà họ Quý từ trước đến nay vốn phức tạp, xưa nay anh không có hứng thú tìm hiểu hay bàn tán chuyện nhà người khác. Tuy anh và Quý Lạc Phủ có tình hữu nghị sâu đậm nhưng đề tài nói chuyện giữa đàn ông với nhau chưa bao giờ liên quan đến gia đình.

 

Cho nên trước đây Lục Trình An chỉ biết một số thông tin mà mọi người đều biết về hai cô em gái của Quý Lạc Phủ.

 

Mấy năm đầu ba mẹ Triều Tịch không có con, họ đã đến rất nhiều bệnh viện khám nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân, vì vậy đã bỏ cuộc mà đến viện mồ côi nhận nuôi Quý Quân Lăng. Bất ngờ là năm thứ ba Quý Quân Lăng ở nhà họ Quý, Triều Tịch ra đời.

 

Ba của Triều Tịch tên là Quý Diên.

 

Vợ chồng Quý Diên yêu thương Quý Quân Lăng và Triều Tịch như nhau, không hề vì người này là con nuôi người kia là con ruột mà thiên vị Triều Tịch hơn, thậm chí vợ chồng Quý Diên còn yêu thương Quý Quân Lăng hơn.

 

Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên hay kinh ngạc.

 

Quý Quân Lăng đúng là sống bên cạnh vợ chồng Quý Diên thật nhưng Triều Tịch lại là người sống bên cạnh người đứng đầu nhà họ Quý là ông cụ Quý và bà cụ Quý.

 

Một gia đình như nhà họ Quý, bề ngoài nói xem như con ruột nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ thế nào là máu mủ tình thâm.

 

Triều Tịch sống ở phía nam cho đến trước khi học cấp hai.

 

Sức khỏe bà cụ Quý không tốt lắm, cho nên bà cụ luôn dưỡng bệnh ở phía nam cùng ông cụ Quý, đương nhiên Triều Tịch cũng được dẫn theo, đến khi Triều Tịch đến tuổi học cấp hai, hai ông bà cảm thấy vẫn nên đưa cô về Nam Kinh.

 

Sau khi trở về Nam Kinh, Triều Tịch không học ở trường trung học số 11, mà học ở trường trung học số 13 xa nhà hơn.

 

Hai trường học đều có điều kiện giảng dạy hàng đầu nhưng vị trí lại một Nam một Bắc, cách xa nhau rất xa. Vì trường học quá xa nhà, Triều Tịch ngại việc ngày nào cũng phải đi đi về về nên đã chọn ở nội trú tại trường trung học số 13, mỗi tháng chỉ có hai ngày nghỉ. Triều Tịch ít khi về nhà, vì vậy rất hiếm khi nhìn thấy cô trong khu tập thể.

 

Lục Trình An cũng từng thắc mắc về điều này.

 

So với những lời bàn tán của người khác: "Mọi người nói xem, Triều Tịch không học cùng trường với Quý Quân Lăng, là sợ mình không bằng đứa con nuôi này hay là sợ Quý Quân Lăng sẽ chèn ép cô ta?"

 

Lục Trình An càng tin tưởng vào câu nói của Quý Lạc Phủ hơn: "Em gái mấy người tốt cỡ nào cũng chẳng bằng một phần của Triều Tịch."

 

Nghĩ đến đây, Lục Trình An thản nhiên hỏi cô: "Vậy lúc đó tại sao em không học ở trường trung học số 11? Nếu học ở đó thì anh đã không phải đợi câu anh trai này của em nhiều năm như vậy đúng không?"

 

Bàn tay Triều Tịch đặt trên ngực anh hơi dùng sức: "Anh chắc chắn muốn ôn lại chuyện cũ ở đây à?"

 

Cửa thang máy của khu chung cư quả thật không thích hợp để ôn lại chuyện cũ.

 

Nhưng Lục Trình An vẫn không buông tay, khóe môi anh nhếch lên nụ cười trêu chọc đầy gian xảo, cố ý đe dọa cô: "Gọi một tiếng anh trai trước đã, anh trai sẽ thả em đi ngay."

 

Im lặng vài giây.

 

Ngay khi Lục Trình An nghĩ rằng sẽ không nhận được câu trả lời, đang định cúi đầu rút tay rời đi thì bàn tay đặt trên ngực anh lại đưa lên, nắm lấy cổ áo anh rồi đột nhiên dùng sức kéo mạnh, khiến đầu anh nghiêng sang một bên, chóp mũi anh ngửi thấy mùi hương trên người cô.

 

Mùi thuốc khử trùng nhạt nhòa cùng với hương quả mâm xôi vừa thanh mát vừa nồng nàn.

 

Cô ghé sát vào tai anh, giọng nói nhỏ nhẹ, lưu luyến mà dịu dàng nói rõ từng chữ: "Anh trai ơi, xin anh tha cho em đi, được không ạ?"

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...