Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa
Chương 36
Quân Dao xấu hổ đỏ mặt chạy ra phòng khách. Cô thầm nhủ, cái gì mà ở cùng để bảo vệ cô chứ, có mà lấy cớ chiếm tiện nghi của cô thì có. Nhưng... hình như cô cũng hơi thích anh rồi. Mặc dù mới tiếp xúc vài ngày, cô luôn có cảm giác rất thân thiết, gần gũi với Cố Tư Bạch, dường như đã quen biết từ lâu.
Chưa kể anh cũng rất ân cần, chu đáo. Nên trái tim thiếu nữ rung động là điều không tránh khỏi.
Mặc dù Quân gia không được liệt vào giới hào môn, nhưng cũng là gia đình giàu có ở Giang Thành, từ nhỏ cô đã biết đến thứ gọi là hôn nhân thương mại, nhưng cô chỉ không ngờ nó lại rơi lên người mình mà thôi. Bởi cô luôn nghĩ, cha cô và Trương Như Ngọc đều yêu thương, cưng chiều Quân Tú Anh, nâng cô ta như nâng trứng mỏng, chắc chắn sẽ tìm gia đình tốt nhất, giàu nhất có thể để gả cô ta vào. Từ nhỏ Quân Tú Anh cũng đã được dạy phải biết làm đẹp, chăm sóc nhan sắc và một số lễ nghi cơ bản, chuẩn bị để thành phu nhân hào môn.
Còn cô chỉ là cô bé hoang dã tự lớn lên, tự tìm niềm vui cho bản thân, chưa từng được học mấy thứ lễ nghi rườm rà đó, cô cũng không có hứng thú học.
Năm mười tám tuổi, cô thi đỗ đại học hàng đầu trong nước, vốn nghĩ sẽ cố gắng học tập thật tốt, tự gây dựng sự nghiệp riêng rồi tách khỏi Quân gia, đến lúc đó
cô có thể tự chủ cuộc sống của mình, yêu và cưới người mà cô thấy rung động.
Nhưng thật trớ trêu, cô còn chưa kịp học xong năm nhất thì tai họa đó đã ập xuống. Ba năm trong tù là cơn ác mộng kinh khủng nhất cuộc đời cô. Bị đi tù ba năm, chịu biết bao hành hạ, đánh đập khổ sở. Cũng lỡ dở quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất.
Bây giờ mặc dù đã được ra tù, nhưng cô phải sống dưới thân phận Quận Tú Anh. Cô vẫn muốn chăm chỉ học hành, vài năm nữa sẽ được tự do, có lẽ cô sẽ đổi tên, lấy lại họ của mẹ cô để làm lại cuộc đời.
Vừa đi tha thẩn trong vườn hoa Quân Dao vừa miên man suy nghĩ, bất chợt cô nghe thấy âm thanh róc rách của nước chảy.
Quân Dao tò mò đi theo âm thanh ấy, đến một dòng suối trong vắt. Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn, không thể tin nổi, trong khuôn viên biệt thự còn có một dòng suối nước nóng. Bên ngoài trồng trúc xanh ngắt, đi thêm một quãng con đường rải sỏi trắng muốt liền đến suối nước nóng. Hơi nước bốc lên cao, tạo thành lớp sương mù mờ ảo, khung cảnh đẹp như lạc vào cõi tiên.
Quân Dao còn tinh mắt nhìn thấy xung quanh còn có mấy cây đào, nhưng mùa này chỉ có lá đào xanh tốt, chưa có hoa. Nếu mùa xuân hoa đào nở, ngâm mình trong dòng suối nước nóng này chẳng phải là hưởng thụ tốt nhất sao? Nơi này đúng là đào nguyên giữa thế tục.
Cô không ngừng xuýt xoa tán thưởng. Quân Dao ngồi xổm xuống, lấy tay nghịch nghịch làn nước ấm.
“Thích không?”
Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng khiến Quân Dao giật mình, suýt ngã thẳng xuống suối nước nóng. Cô quay đầu, thấy Cố Tư Bạch đang ung dung đứng phía sau mình. Hình như đây là lần thứ hai anh hỏi cô có “thích không” kể từ lúc đến Dao Uyển này.
Quân Dao gật đầu, cô đứng dậy, vẫn hơi xấu hổ, cũng không dám đến gần anh quá.
“Đây là suối nước nóng tự nhiên, thân thể em không khỏe, khi nào rảnh có thể ra đây ngâm suối nước nóng, rất tốt cho cơ thể.”
Chưa kể anh cũng rất ân cần, chu đáo. Nên trái tim thiếu nữ rung động là điều không tránh khỏi.
Mặc dù Quân gia không được liệt vào giới hào môn, nhưng cũng là gia đình giàu có ở Giang Thành, từ nhỏ cô đã biết đến thứ gọi là hôn nhân thương mại, nhưng cô chỉ không ngờ nó lại rơi lên người mình mà thôi. Bởi cô luôn nghĩ, cha cô và Trương Như Ngọc đều yêu thương, cưng chiều Quân Tú Anh, nâng cô ta như nâng trứng mỏng, chắc chắn sẽ tìm gia đình tốt nhất, giàu nhất có thể để gả cô ta vào. Từ nhỏ Quân Tú Anh cũng đã được dạy phải biết làm đẹp, chăm sóc nhan sắc và một số lễ nghi cơ bản, chuẩn bị để thành phu nhân hào môn.
Còn cô chỉ là cô bé hoang dã tự lớn lên, tự tìm niềm vui cho bản thân, chưa từng được học mấy thứ lễ nghi rườm rà đó, cô cũng không có hứng thú học.
Năm mười tám tuổi, cô thi đỗ đại học hàng đầu trong nước, vốn nghĩ sẽ cố gắng học tập thật tốt, tự gây dựng sự nghiệp riêng rồi tách khỏi Quân gia, đến lúc đó
cô có thể tự chủ cuộc sống của mình, yêu và cưới người mà cô thấy rung động.
Nhưng thật trớ trêu, cô còn chưa kịp học xong năm nhất thì tai họa đó đã ập xuống. Ba năm trong tù là cơn ác mộng kinh khủng nhất cuộc đời cô. Bị đi tù ba năm, chịu biết bao hành hạ, đánh đập khổ sở. Cũng lỡ dở quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất.
Bây giờ mặc dù đã được ra tù, nhưng cô phải sống dưới thân phận Quận Tú Anh. Cô vẫn muốn chăm chỉ học hành, vài năm nữa sẽ được tự do, có lẽ cô sẽ đổi tên, lấy lại họ của mẹ cô để làm lại cuộc đời.
Vừa đi tha thẩn trong vườn hoa Quân Dao vừa miên man suy nghĩ, bất chợt cô nghe thấy âm thanh róc rách của nước chảy.
Quân Dao tò mò đi theo âm thanh ấy, đến một dòng suối trong vắt. Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn, không thể tin nổi, trong khuôn viên biệt thự còn có một dòng suối nước nóng. Bên ngoài trồng trúc xanh ngắt, đi thêm một quãng con đường rải sỏi trắng muốt liền đến suối nước nóng. Hơi nước bốc lên cao, tạo thành lớp sương mù mờ ảo, khung cảnh đẹp như lạc vào cõi tiên.
Quân Dao còn tinh mắt nhìn thấy xung quanh còn có mấy cây đào, nhưng mùa này chỉ có lá đào xanh tốt, chưa có hoa. Nếu mùa xuân hoa đào nở, ngâm mình trong dòng suối nước nóng này chẳng phải là hưởng thụ tốt nhất sao? Nơi này đúng là đào nguyên giữa thế tục.
Cô không ngừng xuýt xoa tán thưởng. Quân Dao ngồi xổm xuống, lấy tay nghịch nghịch làn nước ấm.
“Thích không?”
Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng khiến Quân Dao giật mình, suýt ngã thẳng xuống suối nước nóng. Cô quay đầu, thấy Cố Tư Bạch đang ung dung đứng phía sau mình. Hình như đây là lần thứ hai anh hỏi cô có “thích không” kể từ lúc đến Dao Uyển này.
Quân Dao gật đầu, cô đứng dậy, vẫn hơi xấu hổ, cũng không dám đến gần anh quá.
“Đây là suối nước nóng tự nhiên, thân thể em không khỏe, khi nào rảnh có thể ra đây ngâm suối nước nóng, rất tốt cho cơ thể.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương