Cô Vợ Bí Ẩn Của Cố Thiếu
Chương 2: Tới Công Chuyện
Cô dừng trước cửa thư phòng rộng lớn, đưa tay gõ nhẹ,tiếng nói trong phòng vang lên:Vào đi!Cô mở cửa bước vào, nhanh chân tiến tới chỗ hai người đàn ông đang ngồi, căn phòng sặc mùi nghiêm nghị đến khó thở, những con người phóng khoáng, buông thả ắt hẳn chẳng ở được bao lâu trong bầu không khí ngột ngạt, khó tả như thế này.Trong phòng có một mùi như kiểu hương trái cây họ cam chanh hòa quyện với hương bạc hà thanh mát. Cái hương thơm ấy nhẹ nhàng và thoang thoảng, mặc dù có nồng một chút nhưng cũng không hắc. Cô cất tiếng chào sau một vài giây chìm đắm vào thưởng thức khứu giác:Con chào bố, chào Cố tổng- Ừ, ngồi đi. - bố cô - Bạch Tử Huỳnh nói.Ngồi đối diện với Cố tổng, người đàn ông quyền lực với bộ quần áo đơn thuần, giản dị. Ông nhìn cô, đôi mắt ẩn ý lên tiếng:- Không vòng vo, chúng ta sẽ bàn chuyện chính.- Xin lỗi vì ngắt lời của ngài, nhưng nếu bàn chuyện thì chẳng phải tôi nên tránh mặt thì hơn sao?- Lạc Thiên, con nên nghe Cố tổng nói hết! - Bố nhìn cô cười ra dấuCô nhìn bố rồi im lặng hướng ánh mắt về người đàn ông đối diện vừa bị cô ngắt lời ra chiều muốn ông tiếp tục.- Chuyện này có liên quan đến Cố Lâm Phong, ta biết con chưa thể...- Cái chuyện đó qua lâu rồi, tôi không để ý nữa, ngài cũng không cần nhắc.- Vậy con có thể giúp ta chứ? Lâm Phong bị bắt rồi, ta mong con có thể hỗ trợ để cứu lấy nó.- Xin lỗi chứ chuyện này muốn giúp cũng không thể được, ngài thấy đấy, một đứa liễu yếu đào tơ như tôi giúp được gì? - Lạc Thiên cười nhún vai, nói tiếp - Ngài cũng đánh giá quá cao tôi rồi.Bỗng bố cô nói nhỏ điều gì đó, cô lại lần nữa im lặng nhìn Cố tổng khuôn mặt mang theo ý cười, tiếp tục nói:Chỉ cần hoàn thành, mọi nhu cầu trong khả năng ta đều có thể đáp ứng. - Ông không khó chịu với những sự khước từ lần trước mà ngược lại còn cảm thấy hài lòng với cách nói chuyện thẳng thắn nhưng không chút thô thiển nào của cô.Cô thực sự tâm phục khẩu phục lão tổng này, trong lúc nguy cấp của đứa con nối dõi vẫn ngồi đây với cô để thương thảo lợi ích, cũng đâu nhất thiết phải là cô chứ, đúng là...Biết lần này không thể chối từ cô liền hỏi:- Vậy yêu cầu của hành động lần này?- Chỉ cần Lâm Phong an toàn, người của ta sẽ tới đưa nó đi, thân phận của con được đảm bảo, những chuyện khác tùy cơ ứng biến.Cô cười rồi đứng dậy đưa tay ra phía trước: "Thành giao, sáng mai sẽ thấy người,lúc đấy tôi mong mọi chuyện đúng như lời ngài nói".Cố tổng bắt tay với cô cười nói: "Haha, rất thẳng thắn! Được rồi, được rồi! Mong con không làm ta thất vọng!"Cô lùi về sau, xin phép ra ngoài. Chỉ còn hai người đàn ông trong phòng họ trầm tư nhìn nhau rồi Cố tổng - Cố Nhã Nam lên tiếng dập tắt đi sự im lặng ấy:Chuyện trước kia mong con bé không để bụng...- Con bé tất nhiên sẽ không hẹp hòi đến vậy, nếu còn để bụng thì nó đã không chấp nhận, nó cũng không giống mẹ nó thù lâu nhớ dai...- Tử Huỳnh xua tay cười -nói, trong lời nói có chút ý tứ.- Không biết ý của ông cùng phu nhân ra sao,tôi mong có thể bù đắp cho Lạc Thiên. Lần này, nghịch tử gây chuyện lại phải nhờ đến con bé, thật có chút hổ thẹn!Tử Huỳnh im lặng, cười mỉm. Cả hai xuống nhà,vợ chồng Cố tổng tạm biệt ra về. Họ đi một lúc lâu sau, Lạc Thiên chào bố, rồi nhanh chân tiến ra cổng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương