Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi

Chương 44: Lê Nhả Ôm Bồn Cầu



"Thôi thôi, đồ cổ thì em là nhất, anh không hiểu”.

Bạch Lộc Dư lại ngồi nói huyên thuyên với cô vài câu rồi tắt máy.

Hà Nam luôn cẩn thận chăm sóc da dẻ của mình, cô bôi sữa dưỡng thể khắp người, cả chân cũng không buông tha, quá trình này cũng khá là thoải mái.

Chăm sóc da xong, cô sấy tóc, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.

Đọc sách một lát, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì cửa phòng lại bị gõ vang, giọng Lê Nhã vang lên bên ngoài: “Hà Nam, chị mở cửa ra cho tôi! Tôi biết chị có ở nhà! Chị đã có gan tranh giành đàn ông thì có gan mở cửa ra!”

Hà Nam nhíu mày, cô ta bị Vương Tuyết Cầm nhập hả?

Cô mang dép lê đi mở cửa, đập vào mắt là gương mặt đỏ bừng của Lê Nhã, mùi rượu xộc vào mũi.

Hà Nam ghét bỏ che mũi lại: “Cô uống hết bao nhiêu rượu hết?”

" Chị quản được chắc!”

Lê Nhã thật sự say rồi, đứng thôi cũng lảo đảo, gương mặt tròn tròn đỏ hồng như quả gấc, mặt trái còn đỏ hơn mặt phải, trên đó có dấu tay rất rõ ràng.

Hà Nam giữ mặt cô ta quan sát dấu tay đó, nhíu mày: “Tần Giang Nguyên đánh hả?”

Trên mặt Lê Nhã không chỉ có dấu tay, mà khóe miệng còn có vết xanh tím.

Bị Hà Nam chạm vào, chạm trúng vết thương khiến cô ta đau đến nỗi run run, hất tay Hà Nam..mùi rượu nồng nặc phun ra: “Ai cần chị lo!”

Lòng Hà Nam không bao la như biển Thái Bình, nên cô cũng lười quan tâm, nhàn nhã tựa vào cửa nhìn cô ta say khướt.

Lê Nhã đỏ mắt trừng Hà Nam.

“Đều tại chị, nếu tối nay chị không làm anh Nguyên mất thể diện trước mặt bao nhiêu người như thế thì tâm trạng anh ấy đã không tệ đến vậy.

" Nếu tâm trạng anh ấy tốt, anh ấy cũng sẽ không đánh tôi”.

Cô ta sờ má trái của mình, cảm giác đau rát đó vẫn chưa tan đi.

Tối nay Tần Giang Nguyên thiếu điều vung tiền như rác vì Hà Nam khiến Lê Nhã ghen tị muốn chết, buổi đấu giá vừa kết thúc, cô ta đã ghen tuông kiếm chuyện với anh ta, kết quả là anh ta không dỗ dành như bình thường, còn cho cô ta một cái tát

Khi Tần Giang Nguyên ra tay đánh mình, cả người cô ta chợt ngẩn ngơ, lỗ tai ong ong suốt nửa ngày vẫn không kịp phản ứng.

Anh ta lại tức giận: “Cô nói đủ chưa? Mỗi mình cô có miệng chắc, lải nhải suốt ngày! Cô mà cũng dám ghen tị với Hà Nam hả, không tự soi gương lại mình xem, cô có điểm nào so được với người ta?”

Lê Nhã đau, lại uất ức.

Nhưng cô ta sợ hãi nhiều hơn.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Giang Nguyên dám bám theo Hà Nam như cái đuôi nhỏ, cô ta phải mất không biết bao nhiêu công sức mới khiến anh ta từ bỏ, ở bên mình.

Nếu anh ta đổi ý, không chịu cưới cô ta nữa thì phải làm sao?

Nghĩ tới đó, cô ta lại bắt đầu hoảng hốt.

Hà Nam không biết được những suy nghĩ trong lòng cô ta, khoanh tay nhíu mày nói: “Không bàn đến việc tôi khiến Tần Giang Nguyên mất mặt tối nay, anh ta mất hứng lại ra tay đánh cô, cô không tìm người ta đánh trả, lại chạy tới chỗ tôi giương oai làm gì?”

“Tôi muốn tìm chị đấy!”

Lê Nhã chỉ vào Hà Nam, ánh mắt đầy chán ghét chửi mắng: “Chị đắc ý lắm phải không, nhiều người đàn ông tranh giành nhau vì chị, chị như tiên nữ vậy ha.

Cái gì mà anh Trần ở thành phố Bắc, cậu ấm nhà họ Phó ở thành phố Dung, đều là cậu ấm cô chiêu, nhân vật máu mặt tiếng tăm lừng lẫy, thảo nào chị chẳng thèm Tần Giang Nguyên, thì ra là chị được tên đàn ông khác cho ăn no rồi.

Ba năm mất tích đó, có phải chị đang vui vẻ bên người đàn ông khác không?”

Hà Nam lẳng lặng nhìn Lê Nhã đang nổi điên, chợt nhớ tới những lời nói bậy về mình trong bữa tiệc, trong đó có một người nhắc tới Lê Nhã.

Tin đồn vô căn cứ nào cũng có nguyên nhân, quả nhiên lời đồn về cô đều do Lê Nhã lan truyền.

“Xem ra hôm nay những lời cảnh cáo của tôi cô đều bỏ ngoài tai hết rồi, chẳng thèm lọt tai một câu nào cả”.

Hà Nam bóp mi tâm, thật sự quá lười dây dưa với cô ta, trực tiếp gọi quản gia Triệu lên: “Hôm nay tôi mệt quá, không rảnh giải quyết cô, tạm thời cô bình tĩnh lại, tỉnh rượu trước đã”.

Quay sang nói với quản gia Triệu đang đi lên: “Cho nó quỳ bên cạnh bồn cầu, cho hai người trông chừng.

Thích nôn thì nôn, muốn súc miệng thì cứ súc, nhưng không cho nó đứng lên”.

Quản gia Triệu nhận lệnh, gọi hai bảo vệ lên đè Lê Nhã xuống quỳ gối bên bồn cầu.

Lê Nhã cố gắng vùng vẫy, nhưng cô ta dùng hết sức bình sinh cũng không thể thoát khỏi hai người đàn ông vạm vỡ, quỳ gối bên bồn cầu la hét không được bao nhiêu thì dạ dày đã cuộn trào, ói ra mật xanh mật vàng.

Hà Nam không thèm để ý tới Lê Nhã nữa, cô đeo bịt tai lên, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lê Nhã nôn một lát lại gây chuyện một hồi.

Hai bảo vệ dốc lòng dốc sức “hầu hạ” cô ta một đêm, cần vỗ lưng thì vỗ lưng, cần rót nước thì rót, nhưng vẫn nghiêm khắc làm theo lời Hà Nam dặn, không cho cô ta đứng dậy.

Lê Nhã quỳ bên bồn cầu suốt một đêm, không ngờ lại chìm vào giấc ngủ.

Phòng 66 ở Thủy Vân Gian.

Khi Trần Lâm Dụ đang lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, không biết Phó Vực đã vào từ lúc nào, ngồi trên ghế cao bên cạnh quầy bar, quan sát bốn cái chén nhỏ.

" Tôi bảo này, đây thật sự là chén thời Khang Hi hả?”

Trần Lâm Dụ thản nhiên “ừ” một tiếng, đi vào bếp rót hai ly nước.

Phó Vực chẳng thể phân biệt được gì, bèn chậc lưỡi lắc đầu: “Vì bốn cái chén mẻ này mà cậu đắc tội với Hà Nam như thế, tôi cũng phải lo thay cho cậu”.

Trần Lâm Dụ uống nửa ly nước, không cho là đúng.

“Có cái gì để lo đâu?”

Phó Vực thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, thầm mắng “hoàng đế không vội thái giám đã gấp”.

Anh ta cố nén cơn tức trong lòng, từng bước dẫn đường: “Tôi hỏi cậu, cậu đi một chặng đường dài từ thành phố Bắc đến thành phố Nam này để làm gì?”

“Để làm ăn”, Trần Lâm Dụ vẫn tỏ thái độ giải quyết công việc: “Thì tôi đã bảo là muốn hợp tác làm trường đua ngựa với cậu cơ mà?”

Phó Vực gật đầu: “Đúng vậy.

Cậu có biết chúng ta sẽ hợp tác với ai không?”

Trần Lâm Dụ vẫn thản nhiên đáp: “Ai cũng vậy thôi”.

Anh đến thành phố Nam này với một “mục đích khác”, kinh doanh trường đua ngựa chỉ là chuyện anh tiện thể làm mà thôi, hợp tác với ai cũng thế.

Trông cái vẻ mặt bất cần đời của anh, Phó Vực lại không nỡ nói cho anh biết, lại nhíu mày đầy xấu xa nói.

“Xem ra trước đó cậu không hề điều tra, miếng đất ở Bắc Giao thành phố Nam đó thuộc về bất động sản Lê Hồ, năm ngoái được Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc thăm dò đấu giá được, muốn xây sân golf…”

Anh ta còn chưa dứt lời, Trần Lâm Dụ đã nhíu mày lại thật chặt: “Bất động sản Lê Hồ?”

Đó không phải là công ty bất động sản thuộc về tập đoàn Lê Thị ư?

“Ừ”.

Phó Vực nghĩ cuối cùng người anh em này cũng chịu vẫn động bộ não của mình rồi: “Cậu không biết cũng chẳng có gì lạ, sáu tháng cuối năm ngoái cậu đang bận khai thác thị trường ở châu Âu, không tham gia đấu thầu.

Nhà tôi thì đang bận đấu đá nội bộ, cũng không thể phân tâm”.

Miếng đất ở Bắc Giao đó có thể thuộc về Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc, đúng là để họ chui vào lỗ hỗng.

Nhưng cũng vì nó, hai ông lớn kia đã vét sạch cả tập đoàn Lê Thị, sau đó việc xoay vòng vốn bị đứt đoạn, suýt chút nữa đẩy tập đoàn Lê Thị đến bờ vực phá sản.

Trần Lâm Dụ mím môi: “Thế nên việc chuyển hướng từ sân golf thành trường đua ngựa là ý của Hà Nam ư?”

Phó Vực vỗ tay thành tiếng: “Chúng mừng cậu, đáp đúng rồi!”

Dụ Lâm Hải: “…”

Anh lặng lẽ chuyển tầm mắt sang bốn cái chén nhỏ tráng men rực rỡ, nhớ tới câu Hà Nam nói trước khi đi, “tôi mong đây là lần cuối cùng gặp anh Trần đây”, lập tức cảm thấy nó không còn đẹp nữa.

Sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt thay quần áo, Hà Nam từ trong phòng bước ra, sang phòng Lê Nhã.

Lê Nhã đang tựa vào bồn cầu ngủ say sưa, chảy cả nước miếng ra.

Hà Nam thấy thế, không nhịn được lắc đầu.

Thế này mà cũng ngủ được, chắc chỉ có mình cô ta.

“Mấy người buông ra!”

Chẳng hiểu tại sao, cô lại cảm thấy Lê Nhã rất hợp với bồn cầu, chắc đây là cái người ta gọi là “mùi thối thì hợp nhau”.

“Cô cả”, bảo vệ khom lưng chào Hà Nam.

Hà Nam khẽ gật đầu: “Mệt mỏi suốt cả đêm rồi, mọi người về nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay hai người có thể nghỉ.

Tôi hôm qua tính là tăng ca, đến chỗ quản gia lấy lì xì nhé”.

Nhóm bảo vệ vui vẻ nhướng mày: “Cảm ơn cô cả!”

Giọng nói vui sướng của bọn họ đã thành công đánh thức Lê Nhã.

Lê Nhã tròn mắt, sau đó đau đớn kêu lên, cảm thấy mặt mình rất đau, đau đầu, đau cổ, đầu gối cũng đau… Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào là không đau hết.

Cô ta đã trải qua những gì vậy?

Lê Nhã xoa cổ, quan sát cảnh vật xung quanh, vẫn chưa thể hiểu được mô tê gì: “Tại sao mình lại ở đây?”

“Uống ngu người rồi hả, có cần tôi giúp cô nhớ lại không?”

Hà Nam dựa vào tường bên ngoài phòng vệ sinh, cố hết sức tránh xa Hà Nam đầy mùi hôi hám, tránh để bị cô ta làm hôi lây.

Lê Nhã phát hiện mình bò trên bồn cầu, cũng ghê tởm cau mày, muốn đứng lên theo bản năng, kết quả vừa nhúc nhích thì bị tê đến run rẩy, chỉ cảm thấy hai chân không phải của mình nữa.

“A…”, cô ta kêu nhỏ một tiếng, nhìn xuống dưới, phát hiện hai đầu gối của mình sưng to như cái bánh bao, vừa đỏ vừa tím

Đau đớn đến mức khiến ý thức người ta phải tỉnh táo.

Có vài cảnh tượng bắt đầu điên cuồng chui vào trong đầu.

Cảnh tượng cô ta chỉ vào Hà Nam tố cáo lên án.

Cảnh tượng Hà Nam lười biếng dựa vào cửa nhìn cô ta.

Cảnh tượng quản gia Triệu dẫn bảo vệ lên áp giải cô ta về phòng.

Cảnh tượng cô ta bị ép quỳ bên bồn cầu.

Còn nữa, cảnh tượng cô ta vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, hai người đàn ông “hầu hạ”, bất luận cô ta khóc lóc cầu xin thế nào cũng không chịu cho cô ta đứng lên…

Thật kinh khủng!

Lê Nhã cảm thấy cả thế giới sụp đổ, cho nên nói… cô ta cứ vậy mà quỳ bên bồn cầu cả một đêm?

Cô ta không khỏi nhìn qua Hà Nam, ánh mắt ấm ức nặng nề, còn cả hoảng sợ.

Rốt cuộc là đàn bà lòng dạ rắn độc, điên rồ mất trí thế nào mới có thể làm chuyện như thế?

Tối qua Hà Nam ngủ rất ngon, tâm trạng cũng rất tốt, lại có tâm trạng xử lý Lê Nhã, bình thản ung dung dựa vào bên tường đợi cô ta chậm rãi bò từ dưới đất lên.

“Xem ra cô đã hồi phục trí nhớ”.

Hà Nam buông tay áo sơ mi, cất giọng lạnh lùng: “Vậy chắc cũng nhớ, tối qua cô đã mạo phạm tôi thế nào phải không”.

Mạo phạm?

Cô còn có mặt mũi nói mạo phạm?

Lê Nhã sờ đầu gối sưng đỏ của mình, vuốt cái cổ bị sái của mình, nhìn chiếc váy nhăn nhúm của mình, cảm thấy lúc này mình hoàn toàn là chữ “Thảm” to đùng.

Lại nhìn Hà Nam nho nhã sạch sẽ, gọn gàng, so sánh ra thực sự khiến người ta chua xót.

Hà Nam như muốn cố ý sỉ nhục cô ta vậy, hôm nay cũng mặc màu xanh, chiếc áo màu xanh nhạt kết hợp với quần ống đứng màu trắng, làn da trắng đến lóa mắt, không biết tại sao màu xanh kén người như vậy mà cô ta mặc lại đẹp đến thế!

Lê Nhã thực sự muốn xắn tay áo đánh một trận với Hà Nam, nhưng cô ta không đánh nổi.

Cô ta càng muốn nhổ cho cô một bãi, nhổ nước miếng vào mặt cô, nhưng cô ta không dám.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...