Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi

Chương 45: Quy Tắc



Trước đây khi Hà Nam rất yêu thương cô ta, Lê Nhã không cảm thấy cô ghê ghớm, nhưng bây giờ hai người trở mặt, cô ta mới biết lòng cô ác thế nào, thủ đoạn độc thế nào!

“Chị muốn thế nào, muốn tôi xin lỗi chị sao?”

Trong mắt Lê Nhã tràn đầy màu đỏ, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra ba chữ “nằm mơ đi”.

Hà Nam xắn tay áo, lộ ra cổ tay thon nhỏ trắng tuyết, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, so với lời xin lỗi trái lương tâm và nhẹ bẫng của cô, tôi cảm thấy trừng phạt về thể xác có hiệu quả với cô hơn”.

Cô ngước mí mắt xinh đẹp, tay đút túi quần, nho nhã tự tại không tả xiết.

“Người ta nói, loại người thứ nhất dạy bằng ánh mắt, loại người thứ hai dùng miệng dạy dỗ, loại người thứ ba dùng gậy dạy dỗ.

Trước đây tôi rất không tán thành dùng gậy dạy dỗ, nhưng có câu là dạy theo trình độ, đối với con bé ngốc chỉ nhớ ăn mà không nhớ đòn như cô, dùng ánh mắt cũng không dạy được, dùng miệng cũng không được, thì chỉ có thể dùng gậy thôi”.

Hà Nam nghiêm túc nói: “Từ nhỏ bố mẹ cô đã ly dị, ở cùng bố cô cũng không học được gì tốt đẹp.

Chị cả như mẹ, sau này tôi sẽ quản lý cô”.

Lê Nhã cười ha ha: “Chị muốn dạy dỗ tôi? Chị dựa vào đâu chứ?”

“Cô chủ, đồ cô cần đây”.

Quản gia Triệu lên tầng đúng lúc, Lê Nhã liếc nhìn thứ bà ấy cầm trong tay, mắt cũng phải trợn trừng.

“Đến đúng lúc lắm, quản gia Triệu vất vả rồi”.

Hà Nam đưa tay nhận lấy, giơ đồ vật trong tay lên với Lê Nhã: “Đây, dựa vào cái này”.

Lê Nhã không dám tin nhìn cô, tỏ vẻ mặt kinh hãi “chị là hồn ma hả?”

Hà Nam nhờ quản gia Triệu chuẩn bị một chiếc thước gỗ đàn hương, còn định ra một trăm quy tắc cho Lê Nhã, nếu phạm phải quy tắc, thì gia pháp đang chờ đó.

Phải đánh thế nào, đánh bao nhiêu, đã viết rất rõ ràng trong quy tắc.

“Chị bị bệnh hả!”

Lê Nhã nhìn ‘hung khí’ giống như thời cổ đại, không thể tưởng tượng đau đớn khi thước đánh lên người:

"Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ tôi cũng chưa từng đánh tôi, dựa vào cái gì mà chị đánh tôi? Chị là cái thá gì?”

Hà Nam thản nhiên: “Tôi đã nói rồi, đã muốn sống ở chỗ của tôi, thì phải tuân thủ quy tắc của tôi, nhà họ Lê chúng ta trước nay có trật tự lớn nhỏ, hồi bố cô và chú ba còn nhỏ, chẳng phải cũng do bố tôi quản sao? Muốn họ quỳ, họ không dám đứng, bảo họ bò, họ không dám ngồi.

Tôi và cô cũng như vậy”.

Cô cho người giúp việc bày gia pháp lên đầu giường của Lê Nhã, dán quy tắc trên tường.

“Một trăm quy tắc, với trí lực của cô, tôi nghĩ hai ngày là đủ rồi”.

Hà Nam nói: “Hai ngày sau tôi đến kiểm tra, thiếu một điều thì phạt một thước, sai một điều phạt một thước, dám chửi người thì vả miệng, nếu không sợ đánh, không sợ đau, cô cứ việc thử xem”.

Cô dặn dò quản gia Triệu: “Giống như tối qua, tìm hai người canh chừng cô ta học thuộc.

Lười biếng chậm chạp, thì phải ăn đánh”.

Cho đến khi Hà Nam rời đi, hai người áo đen đi lên, Lê Nhã còn sợ ngây người chưa hoàn hồn lại.

Ba phút sau, tiếng gào khóc thê lương vang khắp biệt thự: “Các người tránh ra! Để tôi đi! Tôi không muốn sống ở đây nữa! Hà Nam, chị là con quỷ!”

Tám giờ sáng, Hà Nam đúng giờ xuất phát từ khu vườn Hoa Hồng đến tổng bộ tập đoàn.

Trên đường, cô dùng laptop tra tin tức mới nhất, đồng thời nghe trợ lý tổng giám đốc Cố Hoành báo cáo sắp xếp lịch trình hôm nay.

“Giấy phép kinh doanh và giấy chứng nhận kiểm nghiệm an toàn chất lượng của trường đua ngựa đều đã làm xong, thiết bị phần cứng cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, còn hạng mục phủ xanh vẫn đang làm, hôm nay cô muốn đi xem không?”

Hà Nam gật đầu: “Cũng được.

Hẹn Phó Vực đi, hỏi xem anh ta có thời gian cùng đi xem không”.

“Được”, Cố Hoành đáp lại, lập tức liên lạc với cậu Phó, sau khi nhận được câu trả lời, che ống nghe, nói với Hà Nam:

"Tổng giám tốc Lê, Tổng giám đốc Phó đã ở dưới tòa nhà tập đoàn đợi cô rồi”.

Hà Nam hơi nhăn mày: “Anh ta rất tích cực.

Vậy sắp xếp cuộc họp vào buổi chiều, buổi sáng đến trường đua ngựa”.

“Vâng”, Cố Hoành nói với Phó Vực mấy câu rồi tắt máy.

Hà Nam tìm kiếm thông tin liên quan đến đội khảo cổ bên Vân Nam, hỏi Cố Hoành: “Phía Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc thế nào rồi?”

" Tôi đang định báo cáo cô đây”.

Cố Hoành lướt điện thoại mấy cái, tìm ra một đoạn video: “Đây là video mà người của chúng ta phái đi quay được, cô xem đi”.

Video vừa được mở ra thì là một trận náo nhiệt.

Hà Nam ngước mắt nhìn qua, lọt vào mắt là từng hòn đá lớn xám xịt, hình dạng xấu xí, chẳng khác gì với hòn đá bình thường ở mỏ khai thác, nhưng giá ghi bên ngoài phải đến trên chục ngàn mấy trăm ngàn.

Những người mua đều xoa tay xắn áo, ánh mắt trừng lên hung dữ còn sáng hơn trong sắc đêm, đều phóng ra ánh sáng, miệng còn không ngừng hét.

“Cắt nó đi! Cắt đó đi! Hòn này chắc chắn là đồ tốt!”

Video này được quay lén, đối diện Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc, nhưng hai người hoàn toàn chìm vào trong đó, không phát hiện ra có người đang quay bọn họ.

“Ông hai và ông ba đã mua không ít đá, đập vào đó không ít tiền, nhưng hoàn toàn không dừng được, cứ như bị ma nhập”, Cố Hoành không nhịn được thở dài.

Hà Nam cười thản nhiên: “Rất bình thường, khi bọn họ vừa tiếp xúc với đồ cổ, cũng như vậy, giống như chó lang thang trên đường nhìn thấy miếng thịt, mặc kệ tốt hay xấu đều dùng miệng gặm”.

Trong mắt cô đều là sự khinh thường, nhớ năm đó ông nội đã mắng họ thế nào?

Ồ, ông nội nói.

“Khốn khiếp, mắt chúng mày bị tè cho mù rồi hay là mọc sau lưng? Một đống sắt vụn bỏ đi cũng nhặt về nhà cho tao, mắt mù mà đầu óc cũng ngu xuẩn, còn học người ta chơi đồ cổ, chơi cái đầu mày mà chơi!”

Trẻ con không thể dạy, gỗ mục không thể điêu khắc.

Hà Nam lắc đầu, nói với Cố Hoành: “Cứ kệ bọn họ đi, hiện giờ không có thời gian xử lý bọn họ, làm tốt chuyện trường đua ngựa trước rồi tính”.

Xem xong video cũng vừa lúc đến tập đoàn Lê thị.

Hà Nam xuống xe, đeo giày cao gót bước chân lướt gió bước vào tòa nhà tập đoàn, nhưng bất ngờ nhìn thấy hai người ngồi trên sofa trong đại sảnh.

Ngoại trừ Phó Vực, còn có một người.

Hà Nam nheo mắt, đây chẳng phải là tên quỷ đáng ghét tranh chiếc bát nhỏ với cô tối qua sao?

“Ô, đến rồi”.

Phó Vực đứng lên, Trần Lâm Dụ ngập ngừng, cũng đứng lên theo.

Hôm nay Hà Nam mặc vô cùng thoải mái gọn gàng, áo sơ mi màu xanh nhạt kết hợp quần ống đứng màu trắng, chân đi giày cao gót đính trân châu, áo khoác màu xám nhạt đơn giản khoác hờ phía sau, buộc ở trước người.

Trông thì đơn giản, nhưng lại thời thượng thu hút không tả xiết.

Trần Lâm Dụ nheo mắt, mỗi lần Hà Nam xuất hiện, luôn có thể mang đến cho anh bất ngờ muôn hình vạn trạng, nhưng không có tư thái nào giống vợ cũ của anh.

Hà Nam của trước đây, luôn xuất hiện trước mắt anh với bộ quần áo ở nhà ấm áp, mái tóc dài thả sau lưng, hoặc là vấn thành búi, đầy dáng vẻ vợ ngoan mẹ hiền.

Cũng không phải anh không thích, chỉ là cảm thấy cô giống như người giả dối, lúc nào cũng cố ý muốn lấy lòng anh.

Cảm giác đó khiến anh không thoải mái.

Người trước mặt mới là con người chân thực nhất của cô.

Tuy thỉnh thoảng khiến anh cảm thấy xa lạ, nhưng nhìn thì vô cùng dễ chịu.

“Đợi em lâu rồi đấy”, cách từ xa Phó Vực đã dang cánh tay muốn ôm Hà Nam, bị cô đưa ra một ngón tay ngăn lại, sau đó đẩy ra.

Cô ghét bỏ thu lại ngón tay, lạnh lùng nói: “Đừng vừa gặp đã ôm ôm ấp ấp, tôi rất thân với anh hả?”

Trần Lâm Dụ cau mày vì Phó Vực rồi lại giãn ra vì lời của Hà Nam, hài lòng khẽ cong khóe miệng: Biết từ chối, là chuyện tốt.

Phó Vực mặt dày, cười nháy mắt với cô: “Ôm một cái, chẳng phải là thân rồi à?”

Hà Nam không có ý định muốn thân thiết với anh ta, đi thẳng về phía thang máy.

“Lần sau muốn đến thì thông báo trước, lịch trình của tôi không cố định, lỡ như anh từ xa đến mà không gặp, chẳng phải là thờ ơ với cậu Phó rồi?”

Lời nói khách sáo, thực ra là chê anh ta không mời mà đến, mà còn đến rất sớm.

Phó Vực vẫy tay ra ý bảo Trần Lâm Dụ đi theo, lại trả lời Hà Nam:

"Không sao, tôi rất rảnh, vẫn luôn muốn gì làm nấy, nhớ em thì đến tìm em.

Hôm nay đến sớm là vì anh Trần giục tôi đến”.

Hà Nam đi thang máy lên thẳng văn phòng tổng giám đốc, Phó Vực cũng đi theo lên, Trần Lâm Dụ đang định lên thì bị vệ sĩ ngăn lại.

Phó Vực vội nói: “Anh ấy đi cùng tôi”.

Rồi lại nhìn sang Hà Nam: “Anh Trần cũng vô cùng hứng thú với việc kinh doanh trường đua ngựa, muốn hợp tác với chúng ta”.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...