Con Dâu Trời Phú
Chương 1511
Thời tiết tháng Sáu chẳng khác nào một đứa trẻ con… thay đổi thất thường.
Mới rồi còn trời quang mây tạnh mà giờ lại xuất hiện mưa bụi tí tách, gió cuốn nước mưa đập lên tủ kính ướt đầm đìa.
Cây ngô đồng rào rào rung động, những lá cây xanh thẫm như múa trong màn mưa. Dưới mái hiên cửa hàng bánh ngọt dần dần có2đầy người trú mưa ghé vào, thỉnh thoảng có tiếng trẻ bán báo hét vang lên. “Bán báo! Bán báo đây! Mau đọc tin quân phản động ở phía Tây Lư Thủy đánh bại Ngô Tác Xương, trăm vạn hùng binh của Thượng Quan Lương xưng bá phương Bắc!”
Trong tiệm bánh ngọt, một điệu nhạc Valse du dương của nước Pháp lặng lẽ chảy xuôi, che giấu5hoàn mỹ sự ồn ào của bên ngoài. Thiếu nữ một tay chống cằm, mặt nghiêng yên tĩnh. Váy áo bằng vải bông màu xanh biếc dài tới mắt cá chân, để lộ ra đầu giày da màu đen sạch sẽ, dây giày được thắt nút đối xứng, có thể thấy cô là người sạch sẽ và hoạt bát. Giờ phút này, cô đang nhìn ra phía6bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt như suy tư gì. “Cắt…”
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, thiếu nữ mặc váy áo màu xanh đoan trang uyển chuyển liền thở phào một hơi, túm lấy làn váy, đứng lên.
Trợ lý là người đầu tiên tiến lên khoác thêm áo cho cô. Thư ký trường quay tuyên bố buổi quay phim hôm nay kết thúc, mọi người lập tức5hành động, bắt đầu dọn dẹp “chiến trường“. “Ngộ Hạ, qua đây…” Đạo diễn ngồi sau màn hình theo dõi, vẫy tay với cô.
Bước chân thiếu nữ khựng lại, chợt thay đổi phương hướng.
“Chú Trang, có việc gì thế ạ?” Người đàn ông cười rộ lên khiến những nếp nhăn trên khóe mắt hiện rõ, không hề già nua mà lại có sự hấp dẫn riêng của3người đàn ông thành thục. Trang Phi Dương, lão đại của văn phòng sản xuất phim hoạt hình của Tinh Huy, có kinh nghiệm quay phim gần mười năm. Ông từng sản xuất series phim hoạt hình “Thiếu nữ áo đỏ trường kiếm thiên nhai” nổi tiếng với chế tác hoàn mỹ và truyền tải năng lượng tích cực, không chỉ nổi tiếng ở trong nước mà còn được dịch sang nhiều thứ tiếng nước ngoài khác, nổi danh khắp toàn cầu.
Tuy nhiên, ít ai biết rằng, vai chính của series phim hoạt hình này, tức nguyên hình của thiếu nữ áo đỏ trong phim chính là thiếu nữ với đôi mắt biết cười trước mắt đây.
“Qua đây xem diễn xuất vừa rồi của cháu đi.” Ngộ Hạ nhướng mày, thực ra cô cũng khá tò mò về lần đầu tiên đóng trạng thái “điện giật” của mình. Có điều, nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Trang Phi Dương thì chắc cũng không quá kém đâu. Sự thật đã chứng minh đúng là như thế… Trong tiệm bánh ngọt, ở gần cửa sổ, bên chiếc bàn cà phê hình tròn, khăn trải bàn màu hồng nhung in hình thiên nga trải bên trên, một ly cà phê bốc hơi nghi ngút, thiếu nữ ngồi ngay ngắn, dù trang điểm thanh đạm cũng không làm cô mất đi vẻ đẹp tuyệt sắc, hai tròng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hơi thất thần, vì thế gợi lên cho người nhìn một vẻ u sầu nhè nhẹ. Vì để nắm giữ được thần thái của người trong máy quay một cách tốt nhất, Trang Phi Dương còn thêm một góc quay cận mặt nữa.
Mở đầu vào một bộ phim điện ảnh, đặc biệt là một bộ phim lịch sử ngập tràn màu sắc chiến tranh như thế này là vô cùng hiếm thấy.
Vì để làm nổi lên bối cảnh và bố cục to lớn nên những đạo diễn gạo cội có kinh nghiệm thường sẽ chọn phương thức quay từ trên cao bao phủ xuống. Ngộ Hạ chắt lưỡi một cái, chờ đến khi phim điện ảnh này được chiếu lên, kiểu gì cũng lại có antifan mắng cô “dựa quan hệ”, “đi cửa sau” các kiểu cho mà xem.
So what?
Rõ ràng có đường tốt hơn để đi thì tội gì phải trèo đèo lội suối, chỉ có ngốc mới làm như thế.
Cô có quan hệ, cô kiêu ngạo!
Cô có cửa sau, cô tự hào!
“Chú Trang, chú cảm thấy cháu… khụ khụ… kỹ thuật diễn của cháu thể nào ạ?”
“Không tồi! Xem ra thầy giáo huấn luyện đã rất đầu tư công sức, chỉ trong một tháng đã có thể kéo cháu và cả tâm hồn cháu từ sàn catwalk đến phim trường này. Đêm nay về chú phải cho hắn một cái bao lì xì thật lớn mới được.” . 𝑇ì𝙢 tr𝒖𝓎ện ha𝓎 tại { 𝑇 r 𝑼 𝙢 t r 𝒖 𝓎 ệ n.VN }
Ngộ Hạ khẽ hừ, “Chú biết nói lời ngon ngọt hơn bà Vương nhiều đấy, người ta chỉ khen ruộng dưa nhà mình tốt thôi, chú thì hơn hẳn rồi, còn trực tiếp khen “bà xã” nhà mình nữa cơ đấy. Có phải cháu cũng nên tặng chú một cái bao lì xì thật lớn không?”
“Được nha, đừng quên cũng phải tặng cho thầy Lâm của cháu một cái đấy!”
Lâm Mặc là thầy giáo huấn luyện diễn xuất của Ngộ Hạ trước khi cô tham gia vào đoàn làm phim, từng đào tạo ra hai Ảnh Để đoạt giải Kim Mã và Kim Tượng, không chỉ có kỹ thuật diễn siêu giỏi mà cũng rất được nhiều người ngưỡng mộ.
Trong thế hệ diễn viên già thì người như hắn cực kỳ hiếm gặp. Hắn và Trang Phi Dương là một đôi nổi tiếng trong làng giải trí. Hai người phá tan gông cùm xiềng xích của giới tính, yêu đến oanh oanh liệt liệt, vừa vang dội vừa ngầu!
Còn từ sàn catwalk chuyển sang phim trường, lúc đầu Ngộ Hạ cũng chỉ định chơi cho vui mà thôi, dù sao là một người mẫu chuyên nghiệp, cô không có hứng thú với đóng phim cho lắm, ít nhất cô cũng không yêu thích việc này bằng việc tạo dáng, chụp ảnh tạp chí. Nói trắng ra là, vị đại tiểu thư này chỉ muốn làm một bình hoa cảnh đẹp ý vui tuyệt thế mà thôi, không thích bỏ tâm tư đi nghiền ngẫm, trở thành một đám nhân vật kỳ quái trong các tập kịch bản làm gì.
Lúc này, vì nể mặt mũi của Trang Phi Dương nên mới đồng ý “phá giới” một lần, giờ tuyên truyền đã đẩy ra rồi, cô có muốn đối ý cũng chẳng kịp nữa.
Lại xem thêm hai lần, Ngộ Hạ không khỏi chép miệng, tự mình cũng thấy bản thân diễn không tệ lắm. Dù sao, nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới thiếu nữ trong màn ảnh thì đều chỉ có thể hình dung bằng một chữ, đó chính là… đẹp!
Ngộ Hạ đột nhiên cảm thấy thỉnh thoảng nhận một vai diễn điện ảnh cũng là một trải nghiệm không tệ. “Chú Trang, nếu chú không có việc gì khác thì cháu đi về trước nhé?” “Ừ, ngày mai ngày kia đều không có cảnh quay của cháu, không cần tới phim trường.”
“Muah!” Tung ra một cái hôn gió, thêm một cái nháy mắt, “Chú lúc nào cũng đối xử với cháu tốt nhất!”
Nhân viên làm việc xung quanh không khỏi rùng mình, da gà da vịt rơi đầy đất. Ngộ Hạ chẳng hề quan tâm, chân dài sải bước, lập tức rời đi. “Hạ Điệu Đà quả nhiên không phải hữu danh vô thực.” “Ai bảo đạo diễn nhà chúng ta thích kiểu ấy chứ?” “Không cứu nổi, không cứu nổi… Cả thế giới đều bị cô ấy chinh phục hết cả rồi…” Trang Phi Dương nhìn bóng dáng rời đi đầy ung dung của thiếu nữ, trong mắt hiện lên sự cưng chiều.
Ông ta và Lâm Mặc đã định sẵn là không thể nào có con được, thế nên từ khi Ngộ Hạ còn nhỏ, ông ta đã coi Ngộ Hạ như con gái ruột của mình rồi.
“Đồ đâu?” Ngộ Hạ xòe tay ra Trợ lý lần lượt đưa đồ ra, “Kính râm, khẩu trang, mũ lưỡi trai…”
“Ý tôi là điện thoại!” Ngộ Hạ giậm chân.
“Ở trong túi áo ngoài.”
Lúc chiếc xe thể thao màu lam chuyển bánh, trợ lý đuổi theo hai bước, dặn dò như một bà mẹ, “Nhớ mang đồ bảo vệ đấy!”
Mới rồi còn trời quang mây tạnh mà giờ lại xuất hiện mưa bụi tí tách, gió cuốn nước mưa đập lên tủ kính ướt đầm đìa.
Cây ngô đồng rào rào rung động, những lá cây xanh thẫm như múa trong màn mưa. Dưới mái hiên cửa hàng bánh ngọt dần dần có2đầy người trú mưa ghé vào, thỉnh thoảng có tiếng trẻ bán báo hét vang lên. “Bán báo! Bán báo đây! Mau đọc tin quân phản động ở phía Tây Lư Thủy đánh bại Ngô Tác Xương, trăm vạn hùng binh của Thượng Quan Lương xưng bá phương Bắc!”
Trong tiệm bánh ngọt, một điệu nhạc Valse du dương của nước Pháp lặng lẽ chảy xuôi, che giấu5hoàn mỹ sự ồn ào của bên ngoài. Thiếu nữ một tay chống cằm, mặt nghiêng yên tĩnh. Váy áo bằng vải bông màu xanh biếc dài tới mắt cá chân, để lộ ra đầu giày da màu đen sạch sẽ, dây giày được thắt nút đối xứng, có thể thấy cô là người sạch sẽ và hoạt bát. Giờ phút này, cô đang nhìn ra phía6bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt như suy tư gì. “Cắt…”
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, thiếu nữ mặc váy áo màu xanh đoan trang uyển chuyển liền thở phào một hơi, túm lấy làn váy, đứng lên.
Trợ lý là người đầu tiên tiến lên khoác thêm áo cho cô. Thư ký trường quay tuyên bố buổi quay phim hôm nay kết thúc, mọi người lập tức5hành động, bắt đầu dọn dẹp “chiến trường“. “Ngộ Hạ, qua đây…” Đạo diễn ngồi sau màn hình theo dõi, vẫy tay với cô.
Bước chân thiếu nữ khựng lại, chợt thay đổi phương hướng.
“Chú Trang, có việc gì thế ạ?” Người đàn ông cười rộ lên khiến những nếp nhăn trên khóe mắt hiện rõ, không hề già nua mà lại có sự hấp dẫn riêng của3người đàn ông thành thục. Trang Phi Dương, lão đại của văn phòng sản xuất phim hoạt hình của Tinh Huy, có kinh nghiệm quay phim gần mười năm. Ông từng sản xuất series phim hoạt hình “Thiếu nữ áo đỏ trường kiếm thiên nhai” nổi tiếng với chế tác hoàn mỹ và truyền tải năng lượng tích cực, không chỉ nổi tiếng ở trong nước mà còn được dịch sang nhiều thứ tiếng nước ngoài khác, nổi danh khắp toàn cầu.
Tuy nhiên, ít ai biết rằng, vai chính của series phim hoạt hình này, tức nguyên hình của thiếu nữ áo đỏ trong phim chính là thiếu nữ với đôi mắt biết cười trước mắt đây.
“Qua đây xem diễn xuất vừa rồi của cháu đi.” Ngộ Hạ nhướng mày, thực ra cô cũng khá tò mò về lần đầu tiên đóng trạng thái “điện giật” của mình. Có điều, nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Trang Phi Dương thì chắc cũng không quá kém đâu. Sự thật đã chứng minh đúng là như thế… Trong tiệm bánh ngọt, ở gần cửa sổ, bên chiếc bàn cà phê hình tròn, khăn trải bàn màu hồng nhung in hình thiên nga trải bên trên, một ly cà phê bốc hơi nghi ngút, thiếu nữ ngồi ngay ngắn, dù trang điểm thanh đạm cũng không làm cô mất đi vẻ đẹp tuyệt sắc, hai tròng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hơi thất thần, vì thế gợi lên cho người nhìn một vẻ u sầu nhè nhẹ. Vì để nắm giữ được thần thái của người trong máy quay một cách tốt nhất, Trang Phi Dương còn thêm một góc quay cận mặt nữa.
Mở đầu vào một bộ phim điện ảnh, đặc biệt là một bộ phim lịch sử ngập tràn màu sắc chiến tranh như thế này là vô cùng hiếm thấy.
Vì để làm nổi lên bối cảnh và bố cục to lớn nên những đạo diễn gạo cội có kinh nghiệm thường sẽ chọn phương thức quay từ trên cao bao phủ xuống. Ngộ Hạ chắt lưỡi một cái, chờ đến khi phim điện ảnh này được chiếu lên, kiểu gì cũng lại có antifan mắng cô “dựa quan hệ”, “đi cửa sau” các kiểu cho mà xem.
So what?
Rõ ràng có đường tốt hơn để đi thì tội gì phải trèo đèo lội suối, chỉ có ngốc mới làm như thế.
Cô có quan hệ, cô kiêu ngạo!
Cô có cửa sau, cô tự hào!
“Chú Trang, chú cảm thấy cháu… khụ khụ… kỹ thuật diễn của cháu thể nào ạ?”
“Không tồi! Xem ra thầy giáo huấn luyện đã rất đầu tư công sức, chỉ trong một tháng đã có thể kéo cháu và cả tâm hồn cháu từ sàn catwalk đến phim trường này. Đêm nay về chú phải cho hắn một cái bao lì xì thật lớn mới được.” . 𝑇ì𝙢 tr𝒖𝓎ện ha𝓎 tại { 𝑇 r 𝑼 𝙢 t r 𝒖 𝓎 ệ n.VN }
Ngộ Hạ khẽ hừ, “Chú biết nói lời ngon ngọt hơn bà Vương nhiều đấy, người ta chỉ khen ruộng dưa nhà mình tốt thôi, chú thì hơn hẳn rồi, còn trực tiếp khen “bà xã” nhà mình nữa cơ đấy. Có phải cháu cũng nên tặng chú một cái bao lì xì thật lớn không?”
“Được nha, đừng quên cũng phải tặng cho thầy Lâm của cháu một cái đấy!”
Lâm Mặc là thầy giáo huấn luyện diễn xuất của Ngộ Hạ trước khi cô tham gia vào đoàn làm phim, từng đào tạo ra hai Ảnh Để đoạt giải Kim Mã và Kim Tượng, không chỉ có kỹ thuật diễn siêu giỏi mà cũng rất được nhiều người ngưỡng mộ.
Trong thế hệ diễn viên già thì người như hắn cực kỳ hiếm gặp. Hắn và Trang Phi Dương là một đôi nổi tiếng trong làng giải trí. Hai người phá tan gông cùm xiềng xích của giới tính, yêu đến oanh oanh liệt liệt, vừa vang dội vừa ngầu!
Còn từ sàn catwalk chuyển sang phim trường, lúc đầu Ngộ Hạ cũng chỉ định chơi cho vui mà thôi, dù sao là một người mẫu chuyên nghiệp, cô không có hứng thú với đóng phim cho lắm, ít nhất cô cũng không yêu thích việc này bằng việc tạo dáng, chụp ảnh tạp chí. Nói trắng ra là, vị đại tiểu thư này chỉ muốn làm một bình hoa cảnh đẹp ý vui tuyệt thế mà thôi, không thích bỏ tâm tư đi nghiền ngẫm, trở thành một đám nhân vật kỳ quái trong các tập kịch bản làm gì.
Lúc này, vì nể mặt mũi của Trang Phi Dương nên mới đồng ý “phá giới” một lần, giờ tuyên truyền đã đẩy ra rồi, cô có muốn đối ý cũng chẳng kịp nữa.
Lại xem thêm hai lần, Ngộ Hạ không khỏi chép miệng, tự mình cũng thấy bản thân diễn không tệ lắm. Dù sao, nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới thiếu nữ trong màn ảnh thì đều chỉ có thể hình dung bằng một chữ, đó chính là… đẹp!
Ngộ Hạ đột nhiên cảm thấy thỉnh thoảng nhận một vai diễn điện ảnh cũng là một trải nghiệm không tệ. “Chú Trang, nếu chú không có việc gì khác thì cháu đi về trước nhé?” “Ừ, ngày mai ngày kia đều không có cảnh quay của cháu, không cần tới phim trường.”
“Muah!” Tung ra một cái hôn gió, thêm một cái nháy mắt, “Chú lúc nào cũng đối xử với cháu tốt nhất!”
Nhân viên làm việc xung quanh không khỏi rùng mình, da gà da vịt rơi đầy đất. Ngộ Hạ chẳng hề quan tâm, chân dài sải bước, lập tức rời đi. “Hạ Điệu Đà quả nhiên không phải hữu danh vô thực.” “Ai bảo đạo diễn nhà chúng ta thích kiểu ấy chứ?” “Không cứu nổi, không cứu nổi… Cả thế giới đều bị cô ấy chinh phục hết cả rồi…” Trang Phi Dương nhìn bóng dáng rời đi đầy ung dung của thiếu nữ, trong mắt hiện lên sự cưng chiều.
Ông ta và Lâm Mặc đã định sẵn là không thể nào có con được, thế nên từ khi Ngộ Hạ còn nhỏ, ông ta đã coi Ngộ Hạ như con gái ruột của mình rồi.
“Đồ đâu?” Ngộ Hạ xòe tay ra Trợ lý lần lượt đưa đồ ra, “Kính râm, khẩu trang, mũ lưỡi trai…”
“Ý tôi là điện thoại!” Ngộ Hạ giậm chân.
“Ở trong túi áo ngoài.”
Lúc chiếc xe thể thao màu lam chuyển bánh, trợ lý đuổi theo hai bước, dặn dò như một bà mẹ, “Nhớ mang đồ bảo vệ đấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương