Con Dâu Trời Phú
Chương 1512
Người qua đường lập tức quay phắt đầu nhìn theo, hai mắt tỏa sáng lấp lánh. Ngộ Hạ suýt sặc, trượt chân một cái, giẫm mạnh lên chân ga, chiếc xe này lên một cái sau đó vọt đi. Trợ lý gãi đầu, ánh mắt mờ mịt, nhìn vô cùng ngốc nghếch. Cô ta chỉ dặn dò tiểu tổ tông nhớ đeo khẩu trang và đội mũ để phòng ngừa bị fan nhận ra nơi công cộng thôi mà, có vấn đề gì đâu nhỉ? Tại sao tất cả mọi người đều nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ quái như thế chứ?
Trên đường về nhà, Ngộ Hạ tùy tay mở radio lên, vốn dĩ muốn nghe một bài hát để thần kinh được thư giãn, cuối cùng lại dừng ở một bài nói chuyện về tài chính và kinh tế…
“Tất cả mọi người đều biết Hàn Tổng không chỉ có công ty khoa học kỹ thuật của riêng mình mà cũng rất có kinh nghiệm trong phương diện đầu tư. Tháng Ba năm ngoái là Điện tử Hoa Đại, tới tháng Sáu là Bất động sản Danh Thạch, tới tháng Chín là ô tô Cộng Hưởng, sang năm nay là Vạn Mậu, Thông Tiêu, Khánh Cao. Chỉ trong một năm ngắn ngủn, ngài đã đầu tư vào sáu công ty thì đã có gần một nửa hoàn thành được IPO, theo lời bên ngoài đồn đãi thì chỉ riêng cổ phiếu, ngài đã kiểm về đến mười con số. Có chuyện này không ạ?”
“Tôi cũng chưa từng thống kê xem mình kiếm được bao nhiêu cả, thế nên tôi cũng không dám khẳng định có mười con số thật không. Nhưng sau công ty, ba nhà hoàn thành IPO là có thật.”
“Tôi nghe nói ngài vừa mới từ nước ngoài trở về, hành lý còn chưa kịp cất đi đã chạy tới đây để phỏng vấn rồi?” “Üm.”
“Thực ra, có chuyện này tôi không hiểu cho lắm, nếu bản thân ngài đã có tài sản lên tới hàng chục tỷ như thế, tại sao vẫn phải liều mạng như vậy? Chẳng lẽ chỉ là vì kiếm tiền hay sao?”
“Phải.” Lời ít mà ý nhiều.
MC hiển nhiên là đã cứng họng rồi, hơi mất tự nhiên mà dùng một chút. Ngộ Hạ nghe tới đó thì bật cười thành tiếng, hai mắt cong lại như trăng non, trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ.
Tuy rằng cô đã nghe đoạn phỏng vấn này không dưới mười lần nhưng lần nào nghe cũng thấy vui vẻ.
MC: “Xin thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, vì sao ngài lại liều mạng như thế?”
“Nuôi vợ.”
MC lại bị nghẹn họng một lần nữa, sau hồi lâu mới lấy lại được âm thanh, kinh ngạc hỏi: “Ngài đã kết hôn rồi sao?”
“Sắp rồi.”
“Thế nên, bạn gái của ngài rất biết tiêu tiền sao?”
“Um.”
“Tiền ngài kiếm về không đủ cho cô ấy tiêu ư?”
“Chưa thử qua.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Chắc cũng miễn cưỡng đủ rồi.”
MC hoàn toàn cạn lời.
Ngộ Hạ vừa lái xe vừa hát khe khẽ, vui vẻ vô cùng!
Cô chính là một bình hoa biết tiêu tiền Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, lúc bắt đầu lái xe cô đã cài đặt hình thức lái xe nên tự động nghe máy.
“Hello, tôi đang lái xe, bạn có thể báo tên được không?”
“Ha Ha…”
Chỉ hai chữ nhưng Ngộ Hạ vừa nghe đã biết là ai, lập tức mừng rỡ như điên.
“Anh trai A Thận!”
“Ngoan, bỏ hai chữ “anh trai” đi không người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm đấy.
Ngộ Hạ cắn môi, hai má đỏ ửng lên, thuận theo lời anh mà gọi: “A Thận…”
“Ừ, đây mới là cách xưng hô mà các cặp đôi nên dùng.” “Vậy…” Tròng mắt Ngộ Hạ đảo tròn, “Xin hỏi bạn trai, anh đã đi được năm ngày rồi, có nhớ bạn gái của anh không?”
“Nhớ.”
“Nhớ thế nào?”
“Ăn cơm cũng nhớ, uống nước cũng nhớ, đi học cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, đến nằm mơ cũng nhớ.”
“Nhớ cái gì nào?” Ngộ Hạ nở một nụ cười y như một yêu tinh nhỏ.
“Ôm em, yêu em, hôn cho em phải khóc, trồng một đống dâu tây ở trên xương quai xanh của em.” Đầu bên kia truyền sang giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông, chẳng khác nào một cái lông chim lướt trên đầu quả tim làm người ta phát ngứa.
Ngộ Hạ không hề xấu hổ mà ngược lại còn vui vẻ cười phá lên: “Anh A Thận, càng ngày anh càng nói chuyện lả lơi đấy nhé, nhưng mà Hạ Hạ rất thích như thế,2phải làm sao đây?”
“Vậy… nói nhiều hơn nhé?”
Nhớ năm đó, A Thận vẫn còn là tiểu nam thần trầm ổn, trưởng thành sớm, suy nghĩ luôn vô cùng đứng đắn.
Nhưng từ cấp hai, sau khi xác định chuyện hẹn hò với Ngô Hạ thì lập tức bước lên con đường ngoài nghiêm túc trong ngả ngớn một đi không trở lại, hiện giờ đã sớm luyện tới cảnh giới “ngả ngớn mà mặt không đổi sắc” rồi.
Thế mới nói, không có người đàn ông nào không dạy dỗ được,5chỉ có người phụ nữ không chịu nỗ lực mà thôi.
Ngộ Hạ thầm nghĩ, trong vấn đề dạy dỗ chồng, cô quả thật khá là thành công đấy chứ!
Không nói mặt khác, chỉ đơn thuần nhìn vào số lần hai người cãi nhau, dù sao hai người đã yêu sớm từ năm 13 tuổi, đến giờ đã 23 tuổi, suốt mười năm nhưng chưa từng cãi nhau lấy một lần. Có duy nhất một lần đỏ mặt tía tai với nhau là năm đó Ngộ Hạ đã tương tác6hơi quá thân mật với một ca sĩ nam được mời tới biểu diễn trong show thời trang The Secret. Mà lúc đó Hàn Thận cũng vừa vặn bị tuôn ra một bức ảnh đồng thời đi từ trong khách sạn ra cùng với một tiểu hoa đán.
Hai người đều vô cùng bình tĩnh.
Ngộ Hạ kết thúc buổi biểu diễn liền sảng khoái mua một tấm vé máy bay vội vàng về nước, mà Hàn Thận thì đã cầm sẵn bằng chứng chứng minh mình trong sạch chờ cô5ở nhà.
Ngoại trừ lúc đầu giận dỗi nhau một chút, người này nói tới tai tiếng của người kia xong thì cả hai đều bình tĩnh ngồi xuống nghe đối phương giải thích.
Đương nhiên, sau một hồi nói chuyện thì cuối cùng chân tướng cũng rõ ràng. Ngộ Hạ nắm lấy tay anh chàng ca sĩ kia là vì lúc đó cô giẫm lên dây của xăng đan cao gót, suýt chút nữa bị ngã, để tránh bị trở thành trò cười, cô liền túm lấy bàn tay đang3chủ động chìa ra của ca sĩ đó theo bản năng. Còn về Hàn Thận thì chuyện cùng đơn giản hơn.
Anh và cấp dưới họp bàn suốt đêm về chiếc lược làm ăn trong khách sạn, vì IPO của công ty mà tiến thêm bước cuối cùng, lấy đâu ra thời gian lêu lổng với nữ minh tinh kia chứ?
Thực rõ ràng, đối phương lừa gạt.
Trên đường về nhà, Ngộ Hạ tùy tay mở radio lên, vốn dĩ muốn nghe một bài hát để thần kinh được thư giãn, cuối cùng lại dừng ở một bài nói chuyện về tài chính và kinh tế…
“Tất cả mọi người đều biết Hàn Tổng không chỉ có công ty khoa học kỹ thuật của riêng mình mà cũng rất có kinh nghiệm trong phương diện đầu tư. Tháng Ba năm ngoái là Điện tử Hoa Đại, tới tháng Sáu là Bất động sản Danh Thạch, tới tháng Chín là ô tô Cộng Hưởng, sang năm nay là Vạn Mậu, Thông Tiêu, Khánh Cao. Chỉ trong một năm ngắn ngủn, ngài đã đầu tư vào sáu công ty thì đã có gần một nửa hoàn thành được IPO, theo lời bên ngoài đồn đãi thì chỉ riêng cổ phiếu, ngài đã kiểm về đến mười con số. Có chuyện này không ạ?”
“Tôi cũng chưa từng thống kê xem mình kiếm được bao nhiêu cả, thế nên tôi cũng không dám khẳng định có mười con số thật không. Nhưng sau công ty, ba nhà hoàn thành IPO là có thật.”
“Tôi nghe nói ngài vừa mới từ nước ngoài trở về, hành lý còn chưa kịp cất đi đã chạy tới đây để phỏng vấn rồi?” “Üm.”
“Thực ra, có chuyện này tôi không hiểu cho lắm, nếu bản thân ngài đã có tài sản lên tới hàng chục tỷ như thế, tại sao vẫn phải liều mạng như vậy? Chẳng lẽ chỉ là vì kiếm tiền hay sao?”
“Phải.” Lời ít mà ý nhiều.
MC hiển nhiên là đã cứng họng rồi, hơi mất tự nhiên mà dùng một chút. Ngộ Hạ nghe tới đó thì bật cười thành tiếng, hai mắt cong lại như trăng non, trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ.
Tuy rằng cô đã nghe đoạn phỏng vấn này không dưới mười lần nhưng lần nào nghe cũng thấy vui vẻ.
MC: “Xin thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, vì sao ngài lại liều mạng như thế?”
“Nuôi vợ.”
MC lại bị nghẹn họng một lần nữa, sau hồi lâu mới lấy lại được âm thanh, kinh ngạc hỏi: “Ngài đã kết hôn rồi sao?”
“Sắp rồi.”
“Thế nên, bạn gái của ngài rất biết tiêu tiền sao?”
“Um.”
“Tiền ngài kiếm về không đủ cho cô ấy tiêu ư?”
“Chưa thử qua.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Chắc cũng miễn cưỡng đủ rồi.”
MC hoàn toàn cạn lời.
Ngộ Hạ vừa lái xe vừa hát khe khẽ, vui vẻ vô cùng!
Cô chính là một bình hoa biết tiêu tiền Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, lúc bắt đầu lái xe cô đã cài đặt hình thức lái xe nên tự động nghe máy.
“Hello, tôi đang lái xe, bạn có thể báo tên được không?”
“Ha Ha…”
Chỉ hai chữ nhưng Ngộ Hạ vừa nghe đã biết là ai, lập tức mừng rỡ như điên.
“Anh trai A Thận!”
“Ngoan, bỏ hai chữ “anh trai” đi không người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm đấy.
Ngộ Hạ cắn môi, hai má đỏ ửng lên, thuận theo lời anh mà gọi: “A Thận…”
“Ừ, đây mới là cách xưng hô mà các cặp đôi nên dùng.” “Vậy…” Tròng mắt Ngộ Hạ đảo tròn, “Xin hỏi bạn trai, anh đã đi được năm ngày rồi, có nhớ bạn gái của anh không?”
“Nhớ.”
“Nhớ thế nào?”
“Ăn cơm cũng nhớ, uống nước cũng nhớ, đi học cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, đến nằm mơ cũng nhớ.”
“Nhớ cái gì nào?” Ngộ Hạ nở một nụ cười y như một yêu tinh nhỏ.
“Ôm em, yêu em, hôn cho em phải khóc, trồng một đống dâu tây ở trên xương quai xanh của em.” Đầu bên kia truyền sang giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông, chẳng khác nào một cái lông chim lướt trên đầu quả tim làm người ta phát ngứa.
Ngộ Hạ không hề xấu hổ mà ngược lại còn vui vẻ cười phá lên: “Anh A Thận, càng ngày anh càng nói chuyện lả lơi đấy nhé, nhưng mà Hạ Hạ rất thích như thế,2phải làm sao đây?”
“Vậy… nói nhiều hơn nhé?”
Nhớ năm đó, A Thận vẫn còn là tiểu nam thần trầm ổn, trưởng thành sớm, suy nghĩ luôn vô cùng đứng đắn.
Nhưng từ cấp hai, sau khi xác định chuyện hẹn hò với Ngô Hạ thì lập tức bước lên con đường ngoài nghiêm túc trong ngả ngớn một đi không trở lại, hiện giờ đã sớm luyện tới cảnh giới “ngả ngớn mà mặt không đổi sắc” rồi.
Thế mới nói, không có người đàn ông nào không dạy dỗ được,5chỉ có người phụ nữ không chịu nỗ lực mà thôi.
Ngộ Hạ thầm nghĩ, trong vấn đề dạy dỗ chồng, cô quả thật khá là thành công đấy chứ!
Không nói mặt khác, chỉ đơn thuần nhìn vào số lần hai người cãi nhau, dù sao hai người đã yêu sớm từ năm 13 tuổi, đến giờ đã 23 tuổi, suốt mười năm nhưng chưa từng cãi nhau lấy một lần. Có duy nhất một lần đỏ mặt tía tai với nhau là năm đó Ngộ Hạ đã tương tác6hơi quá thân mật với một ca sĩ nam được mời tới biểu diễn trong show thời trang The Secret. Mà lúc đó Hàn Thận cũng vừa vặn bị tuôn ra một bức ảnh đồng thời đi từ trong khách sạn ra cùng với một tiểu hoa đán.
Hai người đều vô cùng bình tĩnh.
Ngộ Hạ kết thúc buổi biểu diễn liền sảng khoái mua một tấm vé máy bay vội vàng về nước, mà Hàn Thận thì đã cầm sẵn bằng chứng chứng minh mình trong sạch chờ cô5ở nhà.
Ngoại trừ lúc đầu giận dỗi nhau một chút, người này nói tới tai tiếng của người kia xong thì cả hai đều bình tĩnh ngồi xuống nghe đối phương giải thích.
Đương nhiên, sau một hồi nói chuyện thì cuối cùng chân tướng cũng rõ ràng. Ngộ Hạ nắm lấy tay anh chàng ca sĩ kia là vì lúc đó cô giẫm lên dây của xăng đan cao gót, suýt chút nữa bị ngã, để tránh bị trở thành trò cười, cô liền túm lấy bàn tay đang3chủ động chìa ra của ca sĩ đó theo bản năng. Còn về Hàn Thận thì chuyện cùng đơn giản hơn.
Anh và cấp dưới họp bàn suốt đêm về chiếc lược làm ăn trong khách sạn, vì IPO của công ty mà tiến thêm bước cuối cùng, lấy đâu ra thời gian lêu lổng với nữ minh tinh kia chứ?
Thực rõ ràng, đối phương lừa gạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương