Chương 10: Chu Tử Kỳ tính kế
"Điều tra rõ là ai thuê."
Giọng nói lạnh băng vang lên trong căn phòng tối tăm, ánh mắt nam nhân, trong mắt ẩn chứa cơn gió lốc.
Người quen biết Lục Vọng đều biết, Lục Vọng tức giận.
Đây là điều làm người khó có thể tin.
Nam nhân sâu sắc bảo thủ, cảm xúc cực nhỏ cũng không lộ ra ngoài, càng đừng nói vì một thiếu niên bị người theo dõi chụp lén mà tức giận.
Lục Vọng phân phó xong, có lẽ chính mình cũng cảm thấy khó tin mà khẽ nhíu mày.
Đối với Lục Tinh Trạch, anh dường như đã để ý quá nhiều.
Trước khi nhìn thấy người, anh còn không nhớ tới Lục Tinh Trạch, bởi vì tình cảm lúc nhỏ ở Lục gia, anh chỉ là sai cấp dưới đối với người Lục gia ưu ái hơn một chút.
Đêm đó quản lý gọi điện thoại cho cấp dưới xin chỉ thị, hỏi tiếu thiếu gia Lục gia Lục Tinh Trạch mang bạn lại đây chơi, có cho bọn họ vào hay không, vừa lúc anh ngồi bên cạnh, cấp dưới tự nhiên mà báo cho anh.
Nhiều năm không thấy, gặp thì cứ gặp đi, vì thế anh cho người vào.
Thiếu niên mặc tây trang trắng ưu nhã cao quý giống như đóa hồng trắng được tỉ mỉ chăm sóc trong hoa viên, dáng người cậu cao ráo, ánh mắt kiêu hãnh, không giống những thiếu gia nhà giàu phía sau hoặc kích động tò mò hoặc xoa tay nóng lòng muốn thử, Lục Tinh Trạch không sợ những ánh mắt đen tối dò xét xung quanh mình, chỉ ôm một tâm hồn vui vẻ trong sáng xuyên qua giữa đám đông, cảm thấy hứng thú với trò chơi nào thì dừng chân một lúc, chơi hai lần liền đổi sang trò khác.
Sòng bạc vốn đầy khói thuốc và coi trọng vật chất lại bị cậu chơi như trong công viên giải trí, cố tình vận may của cậu lại tốt đến làm người líu lưỡi, nếu không phải nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm không có cách nào giở trò, sợ là rất khó làm người không nghi ngờ cậu có đang gian lận hay không.
Vẻ mặt và cách cư xử của thiếu niên như bông hoa hồng kiêu hãnh và vô tư, hơn nữa nhan sắc xuất sắc không hề thua kém minh tinh, khí chất lại độc đáo, tự nhiên mà khơi gợi hứng thú của nam nhân.
Có người ngo ngoe rục rịch, mở miệng mời Lục Tinh Trạch cùng chơi, sau khi bị từ chói, ngại thân phận tiểu thiếu gia Lục gia của cậu, người khác có chút thu hồi tâm tư, nhưng Lý gia lại mặt dày vô sỉ dán lên, mưu đồ dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc Lục Tinh Trạch.
Một khắc kia anh cảm thấy đại thiếu gia Lý gia này thật ngu ngốc, không có ánh mắt nhìn người, anh đã để Lục Tinh Trạch tiến vào, phải bảo đảm Lục Tinh Trạch nguyên vẹn rời đi, Lý Thừa Trác thế nhưng còn dám bày ra tâm tư bẩn thiểu của hắn.
Đúng là không biết sống chết!
Khóe miệng gợi lên một đường cong lạnh lùng, Lục Vọng lắc lắc chất lỏng mê hoặc trong tay.
Lý Thừa Trác thật có gan dám động đến người anh che chở, vậy chuẩn bị tốt cơn thịnh nộ của anh.
Giờ phút này, Lục Vọng đem việc coi trọng Cố Thanh Yến là có nguyên nhân, đa phần người máu lạnh tàn khốc như anh, luôn có một mặt sẽ hướng tới ánh sáng thuần khiết, mà Lục Tinh Trạch khi còn bé trắng trắng nộn nộn, mềm mại, luôn thích dính lấy anh, toàn tâm toàn ý tin tưởng không muốn xa rời anh, làm nội tâm âm u cô độc của anh duy trì một tia ấm áp, sinh ra lòng trắc ẩn hiếm có, không muốn màu trắng thuần khiết trong ký ức của anh bị nhiễm bẩn, cho nên mới cho người để ý Lục Tinh Trạch.
Thiếu niên hoạt bát tươi sáng đứng trước mặt anh, đôi mắt xinh đẹp trong veo mang theo mờ mịt nghi hoặc nhìn về phía anh, ký ức một lần nữa thức tỉnh, nét đẹp của thiếu niên khắc sâu trong tâm trí anh.
Khác với dáng vẻ bình tĩnh khi quan sát màn hình camera, đáy lòng Lục Vọng tự nhiên sinh ra một tia không vui.
Nhóc nhỏ không lương tâm, vất vả che chở cậu, thế nhưng lại quên mất mình.
Trầm giọng nhắc nhở Lục Tinh Trạch, thiếu niên lẩm bẩm tỉnh ngộ, nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh, vô thức vui mừng lấy lòng anh, lời nói của thiếu niên cũng không tự giác toát lên sự tin tưởng không muốn xa rời với anh, như khi còn nhỏ, ngọn lửa nơi đáy lòng anh lập tức bị dập tắt.
Cuộc chia ly kéo dài quá lâu làm ký ức đều trở nên mơ hồ, nhưng đối với anh, thiếu niên vẫn như khi còn nhỏ vẫn yêu thích nhưng lại kính sợ......
Đôi mắt đen nhánh của Lục Vọng nhuốm chút ấm áp, không còn thăm dò nữa.
Nếu trước kia đã là ngoại lệ, thì vệc duy trì sự ngoại lệ này cũng chưa chắc không thể.
Lục Vọng đã lên tiếng, cấp dưới cũng nhanh chóng đào ra thám tử tư theo dõi Cố Thanh Yến.
Một người ngoài dự đoán —— sinh viên đến sòng bạc làm bán thời gian Chu Tử Kỳ!
Chu Tử Kỳ sao lại phái người theo dõi Lục Tinh Trạch? Hắn muốn làm gì?
Lục Vọng một lần nữa xem lại camera giám sát đêm đó khi Cố Thanh Yến tới sòng bạc chơi, nhìn thấy Chu Tử Kỳ mặc đồng phục nhân viên đứng trong góc, cũng thấy được ánh mắt đầy đố kỵ lẫn oán giận Chu Tử Kỳ nhìn Cố Thanh Yến.
Lục Vọng nheo mắt, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Khi thấy Cố Thanh Yến bị quản lý Chu tìm đến, trong mắt Chu Tử Kỳ đều là vui sướng khi người gặp họa, sau khi quản lý Chu nói rõ nguyên nhân tìm Cố Thanh Yến, Chu Tử Kỳ liền khó chịu, được Cố Thanh Yến cho tiền tip trong lòng cảm thấy xấu hổ lại không thể không cố nín nhịn nhận lấy tiền tip nói lời cảm ơn, sau khi nói gì đó với đồng nghiệp lại đột nhiên kích động......
Lục Vọng cho người tìm hiểu nhân viên phục vụ kia, biết được Chu Tử Kỳ hỏi về thân phận và tuổi tác Cố Thanh Yến xong liền vui mừng lộ rõ trên nét mặt, anh lập tức sắp xếp cấp dưới đi điều tra Chu Tử Kỳ, cũng cho người theo dõi Chu Tử Kỳ.
Cùng lúc đó, Chu Tử Kỳ từ thám tử tư đã biết nơi ở Lục gia, lại tra được cha Lục là Lục Văn Đức và mẹ Lục là Hứa Tuệ Dung.
Nhìn nét mặt giống nhau giữa mình và Hứa Tuệ Dung, Chu Tử Kỳ càng thêm khẳng định đây là mẹ ruột của mình!
Hắn không có năng lực đi điều tra rõ tình huống sinh nở năm đó của Hứa Tuệ Dung, nhưng chỉ cần chứng được hắn cùng hai người Lục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung có quan hệ huyết thống thì hết thảy mọi chuyện đều sẽ được giải quyết dễ dàng!
Hắn chỉ cần lấy được tóc của một người là có thể làm xét nghiệm ADN!
Lục Văn Đức thân là tổng tài tập đoàn Phong Diệp, nếu không phải đi công tác thì là làm việc trong công ty, hoặc là đến những bữa tiệc cao cấp...... Những nơi này ra vào nghiêm ngặt, hắn căn bản không có cơ hội tiến vào, Hứa Tuệ Dung lại khác, Lục phu nhân với thân phận phu nhân hào môn, hoạt động ngày thường hắn có thể có cơ hội tiếp cận! Hơn nữa phụ nữ tính cảnh giác tương đối thấp hơn đàn ông, cơ hội thành công của hắn sẽ lớn hơn nhiều!
Chu Tử Kỳ nghiên cứu nơi Hứa Tuệ Dung sẽ đi như spa, trung tâm thương mại, nhà hàng, v.v.., sau đó phát hiện những nơi này tính bảo mật rất cao, hắn muốn trà trộn vào cũng không dễ.
Hôm nay Hứa Tuệ Dung hẹn Vương phu nhân muốn đến nơi có căn bếp riêng có không gian tốt ăn cơm, Chu Tử Kỳ suy nghĩ thật lâu sau quyết định nam giả nữ tùy theo mà hoàn cảnh mà xử lý.
Hắn ở sòng bạc làm bán thời gian, gặp qua không ít ông tổng nào đó thiếu gia nào đó mang theo bạn gái lại đây chơi, những cô gái đó đại đa số không phải người đàng hoàng gì, dáng người nóng bỏng, dịu dàng tinh tế, lạnh lùng thanh tú, mỗi một người đều xinh đẹp!
Hắn mưa dầm thấm đất, tự nhiên mà biết rõ cách con gái ăn mặc nói chuyện như thế nào.
Chu Tử Kỳ thân hình mảnh khảnh, mặt mày giống Hứa Tuệ Dung, hơn nữa làn da trắng, mang lên bộ tóc giả đen dài, lại mặc một lên mình bộ đồ thủy thủ, phối hợp vớ trắng giày da đen, hóa thành một nữ sinh đơn thuần năng động!
Để càng thật hơn, hắn còn lên mạng đặt một chiếc siêu xe sang trọng đưa hắn đến nơi đó.
Quả nhiên người gác cửa nhìn thấy hắn từ siêu xe bước xuống, thái độ vô cùng cung kính mà mở cửa cho hắn.
Lần đầu tiên tới một nơi mà một bữa cơm ít nhất vài vạn, Chu Tử Kỳ cũng rất căng thẳng, nhưng hắn không thể để lộ, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh bước vào.
Cô lễ tân trong trang phục chuyên nghiệp xinh đẹp mỉm cười hỏi: "Chào tiểu thư, xin hỏi số phòng mấy? Nếu tiện xin báo thông tin người đặt phòng.
Thì ra nơi này là chế độ hội viên, yêu cầu đặt trước. Chu Tử Kỳ không trả lời được, cũng sợ trả lời sai rồi bị người đuổi đi, hắn thấp thỏm bất an mà nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt chột dạ đảo liên hồi.
Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc bước vào vườn hoa nghe điện thoại, ánh mắt Chu Tử Kỳ sáng lên, hạ giọng nói với lễ tân: "Là Lý Thừa Trác Lý thiếu gia hẹn tôi gặp mặt ở chỗ này!"
Cô lễ tân sửng sốt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hầu kết hơi nhô ra của cậu, trong mắt xẹt qua một tia hiểu biết, sau đó rất chuyên nghiệp nói: "Được, mời ngài đi bên này."
Cô nở nụ cười mà Chu Tử Kỳ không hiểu được, Chu Tử Kỳ xấu hổ đến mặt đỏ lên, nói câu "Cảm ơn" liền bước nhanh về hướng Lý Thừa Trác.
Hắn vốn là muốn làm bộ làm tịch một chút, nhưng Lý Thừa Trác nói chuyện điện thoại xong liền quay đầu qua, đôi mắt đào hoa phía sau mắt kính gọng vàng bắt gặp ánh mắt Chu Tử Kỳ, Chu Tử Kỳ lập tức cứng người.
