Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 15



Chương 15: Kết quả xét nghiệm ADN

 

Theo thông tin hệ thống cung cấp, Chu Tử Kỳ là một người thông minh cơ trí, nếu không cũng sẽ không đơn độc một mình tới thành phố B tìm người thân còn cho hắn thuận lợi tìm gặp và nhận lại cha mẹ ruột.

 

Trước mắt xem ra đúng là như thế, tuy bởi vì Cố Thanh Yến nhúng tay thay đổi cốt truyện gốc, Chu Tử Kỳ không kết giao cùng Lục Vọng, nhưng Chu Tử Kỳ vẫn bắt được cơ hội, cùng Lý Thừa Trác thông đồng, dưới sự giúp đỡ của Lý Thừa Trác đã làm xét nghiệm ADN với mẹ Lục Hứa Tuệ Dung. Hiện tại hắn đang dùng cái miệng ngoan ngoãn dỗ Lý đại thiếu gia cao hứng, lấy được kết quả xét nghiệm ADN!

 

Nhìn dòng chữ trên giấy trắng mực đen ghi: Xác suất thân phận lớn hơn 99.99%, có quan hệ ruột thịt!

 

Nước mắt nháy mắt tràn mi,  cảm giác buồn nôn do miệng bị thâm nhập được thay thế bằng cảm giác ngây ngất, Chu Tử Kỳ mừng phát điên.

 

Hắn thật sự là bị ôm nhầm!

 

Hắn mới là thiếu gia Lục gia! Người thừa kế duy nhất của Lục gia!

 

Hắn không nên gọi là Chu Tử Kỳ, hắn là Lục Tử Kỳ!

 

Nước mắt rơi xuống mẫu báo cáo xét nghiệm ADN, Chu Tử Kỳ nắm chặt mảnh giấy bảo hộ tương lai tươi sáng của mình, kích động đến muốn hét lên thật to.

 

Nội tâm điên cuồng vui sướng tuôn ra, đồng thời, sự cao ngạo đắc ý cùng oán hận đố kỵ cũng tự nhiên hình thành.

 

Có chứng cứ, hắn có thể đuổi Lục Tinh Trạch giả mạo ra khỏi Lục gia!

 

Xem Lục Tinh Trạch còn có thể cao cao tại thượng đến mức nào!

 

Hắn nhanh chóng tưởng tượng cuộc gặp gỡ lần đầu với Lục Văn Đức Hứa Tuệ Dung, rồi cẩn thận cất kỹ báo cáo giám định.

 

Điều hắn không biết chính là, báo cáo giám định được hắn xem như báu vật từng bị một nam nhân nghe tên đã run sợ tùy ý vứt trên mặt đất, mà nam nhân làm ra loại này hành động ấy còn là vì Cố Thanh Yến.

 

Sau khi cùng Lục Vọng tan rã trong không vui, Cố Thanh Yến nhìn thời gian, trả lời Lục Vọng: cậu không làm tiểu thiếu gia Lục gia, cậu sẽ không làm tu hú chiếm tổ không lấy thứ không thuộc về mình, nhưng cậu muốn tiếp tục làm con của ba mẹ.

 

Nhìn xem, nhiều ngày thật nhiều ý tưởng!

 

Nam nhân lúc ấy chỉ để lại cho cậu một câu: Có thể, tùy ý em, có chuyện gì cứ nhắn cho tôi.

 

Trả lời ngắn gọn để Cố Thanh Yến biết, Lục Vọng nguyện ý chống lưng cho cậu, đồng thời cũng hiểu rằng, Lục Vọng đột nhiên về Kinh Thị, khẳng định là tình hình Lục gia có biến, anh trở về rất có thể là muốn đoạt quyền.

 

Bởi vì là vai phụ, tài liệu không miêu tả nhiều về quá trình Lục Vọng lấy được vị trí gia chủ, nhưng nghĩ thôi cũng biết gió tanh mưa máu như thế nào.

 

Là chổ dựa của mình, Cố Thanh Yến hy vọng Lục Vọng bình an trở về, vì thế cậu gửi một tin nhắn Wechat cho Lục Vọng.

 

"Cảm ơn chú, chú nhỏ."

 

"Cháu vẫn có thể gọi chú là chú nhỏ chứ? Chú không cần lo cho cháu, cháu sẽ chăm sóc tốt bản thân, chú cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình."

 

"Hy vọng khi chú quay lại thành phố B, cháu có thể đến thăm chú."

 

Tiểu thiếu gia kiêu ngạo tùy tiện đã học được cách suy nghĩ cẩn thận trước khi trả lời, không biết Lục Vọng khi nhìn thấy điều này sẽ nghĩ thế nào?

 

Cố Thanh Yến thu lại nụ cười nơi khóe miệng, gửi tin nhắn cho Trình Viễn, bảo hắn chuyển tất cả tiền kiếm được từ giao dịch đều mua cổ phiếu của công ty Lục Vọng. Theo Trình Viễn nói, hắn đã thu thập hết tất cả các cổ phiếu rải rác linh tinh, ngoại trừ Lục Vọng và những nòng cốt lấy kỹ thuật đầu tư vào công ty, số cổ phiếu trên tay hắn năm giữ là nhiều nhất!

 

Ngày Lục Vọng đoạt được vị trí gia chủ, chính là ngày cậu phát tài!

 

Cố Thanh Yến lòng tràn đầy chờ mong!

 

Ngoại trừ chuyện này, một sự mong chờ khác của Cố Thanh cũng đã xảy ra dưới sự sắp xếp của Lý Thừa Trác!

 

Chu Tử Kỳ cứu Lục Văn Đức.

 

Lục Văn Đức sau khi tan bữa tiệc từ thiện, đang chuẩn bị lên xe rời đi, không ngờ có một người đàn ông uống say cầm dao xông tới, người phục vụ Chu Tử Kỳ hét lên sợ hãi, thế nhưng lại lao lên chắn dao cho Lục Văn Đức!

 

Bảo an không phải chết, rất nhanh đã khắc chế được người đàn ông, Chu Tử Kỳ cũng không gặp chuyện lớn, bị con dao nhỏ làm bị thương ở cánh tay, Lục Văn Đức rất tán thưởng việc hắn hăng hái làm việc nghĩa, đặc biệt là sau khi phát hiện chàng trai dũng cảm này rất gống vợ mình, Lục Văn Đức càng muốn đích thân đưa Chu Tử Kỳ đi bệnh viện điều trị.

 

Khi thư ký Lục Văn Đức gọi điện cho Hứa Tuệ Dung, Hứa Tuệ Dung đang đắm chìm trong niềm vui khôn tả.

 

Cố Thanh Yến tặng nàng một phần quà trong ngày lễ của Mẹ, một đôi bông tai ngọc trai rất hợp với khí chất nàng!

 

Đương nhiên đôi bông tai ngọc trai này kém hơn nhiều so với những món trang sức sang trọng của nàng, nhưng hộp quà được gói rất tinh tế, tràn đầy tình yêu của con trai, nàng dự định sẽ đeo đôi bông tai này đi tham dự bữa tiệc ngày mai!

 

Sau khi nhận cuộc gọi của thư ký Hứa Tuệ Dung đang cười đến là hạnh phúc, vỗ vỗ ngực sợ hãi, thở dài một hơi: "May quá may quá, hú vía một phen!"

 

Cố Thanh Yến lo lắng hỏi: "Mẹ, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

 

"Mới vừa rồi thư ký của ba con gọi điện tới nói, ba con suýt chút nữa bị một tên say rượu đâm một dao, may mắn có một chàng trai trẻ xông tới cản lại được......"

 

Cố Thanh Yến sửng sốt, trên mặt lộ biểu cảm thật may mắn không khác gì Hứa Tuệ Dung, đáy lòng lại đang mỉm cười.

 

Cuối cùng đã đến!

 

Cố Thanh Yến vội hỏi: "Chàng trai trẻ kia hiện tại thế nào? Bị thương không?"

 

"Cánh tay bị thương, ba con đã đưa hắn đến bệnh viện băng bó." Hứa Tuệ Dung đem món quà cất lại vào hộp nhung tơ, "Tiểu Trạch, mẹ đi bệnh viện một chuyến, con ngoan ngoãn ở nhà đợi nhé."

 

"Dạ, mẹ." Cố Thanh Yến đồng ý, còn rất tốt bụng nói, "Bị thương ở tay rất bất tiện, cũng không thể đi làm, mẹ, chúng ta phải bồi thường cho cậu ấy một chút."

 

Hứa Tuệ Dung xoa xoa đầu cậu, ánh mắt cưng chiềi: "Được, con trai mẹ thật lương thiện!"

 

Cố Thanh Yến cười cười, bổ sung: "Nếu cậu ấy còn đi học, tốt nhất mẹ nên gặp người lớn và giáo viên cậu ấy chào hỏi một tiếng, nếu bởi vì bị thương mà theo không kịp bài vở trên lớp, vậy có thể sắp xếp cho cậy ấy một gia sư......"

 

"Vẫn là con suy nghĩ chu đáo!" Hứa Tuệ Dung rất tự hào, "Mẹ đều nhớ kỹ rồi!"

 

Nhìn theo Hứa Tuệ Dung ra cửa, Cố Thanh Yến ngồi trên sofa, ung dung thong thả cho một quả nho vào miệng, trong lòng kêu một tiếng: "Hệ thống, có thể phát sóng trực tiếp không?"

 

【 không thể, thưa ký chủ. 】

 

Hệ thống lúc này không giả chết nữa, trả lời rất nhanh.

 

"Thật đáng tiếc, không có biện pháp nhìn màn biểu diễn xuất sắc của Chu Tử Kỳ." Cố Thanh Yến cười lạnh.

 

Độ tồn tại của hệ thống này rất thấp, thấp đến mức bạn gần như xem nhẹ nó, nhưng bạn lại không có cách nào thật sự xem nhẹ nó, nó giống như camera theo dõi bạn chằm chằm, nhất cử nhất động của bạn đều nằm dưới sự giám sát của nó.

 

Nếu bạn chủ động đối phó, lỡ thất bại còn có thể nói qua nói lại, nếu là thụ động, hệ thống sẽ khiến bạn cả đời khó quên!

 

Trong mắt hệ thống, bạn chỉ là dữ liệu nó cần ghi lại, bạn sống hay chết, hệ thống căn bản không quan tâm. Bạn đã chết, hệ thống rất nhanh rời khỏi bạn sẽ một lần nữa tìm kiếm một ký chủ khác......

 

Cố Thanh Yến nuốt xuống quả nho mọng nước ngọt ngào trong miệng, đáy mắt tràn ngập ác ý.

 

Một ngày nào đó, cậu sẽ đem cái thứ chướng mắt này đập thành từng mảnh nát nhừ!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...