Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 16



Chương 16: Cháu là ở bệnh viện bị ôm nhầm

 

"Tiên sinh, cháu thật sự không có việc gì, không cần nằm viện theo dõi! Ngày thường cháu cẩn thận một chút sẽ không sao!" Bởi vì miệng vết thương quá dài, phải khâu năm mũi Chu Tử Kỳ nhăn khuôn mặt nhỏ nói.

 

Lục Văn Đức không đồng ý, an ủi hắn: "Cháu yên tâm, mấy ngày nằm viện này tiền công, ăn uống, viện phí của cháu đều sẽ do chú phụ trách."

 

"Không cần, tiên sinh! Cháu chỉ là một học sinh, thứ bảy chủ nhật làm thêm bán thời gian, tiền lương một ngày cũng chỉ mấy chục tệ, không có gì đáng ngại......" Chu Tử Kỳ nói rất chân thành, nhưng lời nói trước sau của hắn đều bộc lộ ra là một chàng trai trẻ giản dị nghèo khó nhưng kiên định, tốt bụng lại nhiệt tình.

 

Quả nhiên, Lục Văn Đức nghe xong lời này lúc sau càng không thể để hắn xuất viện.

 

Chu Tử Kỳ đành phải giả vờ bất đắc dĩ: "Vậy được rồi, cháu ở đây hai ngày, thứ hai trường còn có kiểm tra, cháu nhất định phải quay về."

 

Thấy hắn bị thương nhưng vẫn suy nghĩ đến học tập, Lục Văn Đức không khỏi nhớ tới con trai nhà mình gần đây đã hoàn toàn tỉnh ngộ, khắc khổ học tập, thành tích tiến bộ nhanh như ngồi tên lửa, hiền hoà mà cười nói: "Cháu là một đứa trẻ thích học tập, năm nay học lớp mấy rồi?"

 

Chu Tử Kỳ cực kỳ hưng phấn, hắn đang lo phải làm thế nào để nói chuyện với Lục Văn Đức, thuận tiện dẫn ra Lục Tinh Trạch, để Lục Văn Đức tự ý thức được mình giỏi như thế nào so với Lục Tinh Trạch, để quá trình nhận nhau của họ càng thêm thuận lợi, Lục Văn Đức đã chủ động nhắc tới đề tài này!

 

"Cháu năm nay 16 tuổi, cao nhị (tương đương lớp 11 bên mình), là học sinh trường trung học Trực Thuộc."

 

Trường trung học trực thuộc là trường top 3 ở thành phố B, hắn là dựa vào thực lực của chính mình thi đậu vào! Không giống như Lục Tinh Trạch là dùng tiền và quan hệ nhét vào!

 

"16 tuổi, cao nhị? Vậy cháu và con trai chú giống nhau, con trai chú cũng đang học cao nhị!"

 

"Trùng hợp như vậy?" Chu Tử Kỳ làm bộ tò mò hỏi, "Cậu ấy học trường nào?"

 

"Con chú học Nhất Trung!"

 

Nói đến Cố Thanh Yến, Lục Văn Đức cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, nhưng trước mặt người ngoài, ông vẫn giữ thói quen kiềm chế, chờ người khác khen tặng ông, ông lại nói hai câu khiêm tốn.

 

Chu Tử Kỳ lập tức nói: "Thì ra là học sinh Nhất Trung, học sinh trường Nhất Trung đều rất lợi hại, tiên sinh con trai ngài nhất định cũng rất ưu tú!"

 

Lục Tinh Trạch chính là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn nhậu chơi bời phá gia chi tử, hắn cho rằng như vậy có thể k*ch th*ch Lục Văn Đức, khiến cho ông bất mãn với Lục Tinh Trạch, nào nghĩ đến Lục Văn Đức vậy mà lại đè nén ý cười, xua xua tay nói: "Nào có, tên nhóc đó trước đây không thích học, gần đây đã chăm chỉ hơn một chút, mới lọt vào top 50 trong kỳ thi vừa rồi."

 

Lời nói có vẻ đắc ý của ông làm lời an ủi Chu Tử Kỳ chuẩn bị bị kẹt trong cổ họng, bàn tay đặt bên người đột nhiên dùng sức nắm chặt.

 

Sao lại không giống với tưởng tượng của hắn? Thành tích của Lục Tinh Trạch còn tốt hơn so với hắn?

 

Sao có thể!!

 

Trên mặt miễn cưỡng nở ra một nụ cười cứng đờ, Chu Tử Kỳ ngượng ngùng nói: "Như vậy a, rất lợi hại. Có cơ hội gặp cậu ấy, cháu phải xin cậu ấy vài lời khuyên về học tập mới được."

 

Lời này vừa lúc bị Hứa Tuệ Dung vừa tiến vào nghe được, nàng đang muốn nói "Con trai dì nói, cháu an tâm dưỡng thương, không cần lo lắng việc học, chúng tôi sẽ sắp xếp gia sư cho cháu", khi thấy được khuôn mặt của Chu Tử Kỳ, lập tức ngây ngẩn cả người.

 

"Con......" Hứa Tuệ Dung đánh giá hắn từ trên xuống dưới, vô cùng ngạc nhiên khi có người giống nàng đến thế.

 

Chu Tử Kỳ cũng ngơ ngẩn nhìn nàng, hốc mắt đột nhiên đã ươn ướt.

 

"Người, người có phải là mẹ con không?"

 

Giọng nói yếu ớt mang theo khát vọng mong đợi vang lên, Chu Tử Kỳ hốc mắt đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Tuệ Dung, trong mắt tràn đầy tâm tình ngưỡng mộ.

 

Hứa Tuệ Dung hoàn hồn từ trong kinh ngạc, nghe được lời này khẽ nhíu mày, Lục Văn Đức cũng có chút kinh ngạc, bầu không khí như giảm vài nhiệt độ, vội hoà giải nói: "Vừa mới gặp anh cũng hoảng sợ, không nghĩ tới đứa nhỏ này thế mà lại giống em đến sáu bảy phần."

 

"Thực xin lỗi, phu nhân!" Chu Tử Kỳ lau lau khóe mắt, ngượng ngùng nói, "Cháu chỉ là quá mong nhớ mẹ cháu, không phải cố ý mạo phạm ngài!"

 

Đối phương cũng xem như ân nhân của chồng mình, dáng vẻ nhìn còn rất đáng thương, lại rất giống mình, Hứa Tuệ Dung tự nhiên không nỡ trách móc, ngược lại là ân cần nói: "Cháu đang tìm mẹ sao? Mẹ cháu mất tích rồi?"

 

Chu Tử Kỳ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải, mà là từ nhỏ cháu chưa từng gặp qua mẹ."

 

...... Đứa trẻ này bị mẹ vứt bỏ?

 

Hứa Tuệ Dung lộ ra vẻ đồng cẩm, Chu Tử Kỳ giải thích thêm: "Cháu là bị ôm nhầm ở bệnh viện......"

 

Cảm xúc của hắn rất suy sụp, nụ cười tràn ngập chua xót.

 

"Mẹ nuôi cháu nói, năm đó khi nào sinh ở bệnh viện trên thị trấn, có một phu nhân ngoài ý muốn bị tai nạn xe phải sinh non cũng được đưa vào. Có lẽ cháu là con trai của vị phu nhân đó, bởi vì cháu lớn lên rất giống vị phu nhân kia......"

 

Nghe được lời này, Hứa Tuệ Dung ngây ngốc, Lục Văn Đức cũng nhíu mày.

 

Thấy hai người không lên tiếng, Chu Tử Kỳ sợ mình quá nóng vội làm hai người phát hiện mục đích tính toán của mình sẽ có  ấn tượng không tốt với hắn, quẫn bách nói: "Ngại quá! Chỉ là cháu thấy hai vị quá mức thân thiết, không tự giác đã nói nhiều như vậy! Nếu gây rắc rối cho hai vị, cháu rất xin lỗi!"

 

Hắn với khuôn mặt y đúc Hứa Tuệ Dung làm ra biểu cảm hèn mọn như thế làm Hứa Tuệ Dung vừa cảm động vừa không dám tin.

 

Này cũng quá trùng hợp đi?

 

Chính mình năm đó vô tình bị tai nạn xe dẫn tới sinh non, tình huống khẩn cấp, bất đắc dĩ bị đưa đến một bệnh viện với điều kiện y tế rất kém trong một thị trấn nhỏ để sinh......

 

Chàng trai trẻ này lớn lên trong rất giống mình, những gì trải qua sao cũng giống nhau như thế?

 

Hứa Tuệ Dung cùng Lục Văn Đức liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều sinh ra một ý tưởng không hay lắm.

 

Lục Tinh Trạch lớn lên không giống hai vợ chồng hai, nhưng họ chưa bao giờ nghi ngờ cậu không phải con ruột của họ! Cũng không nghĩ tới loại chuyện ôm nhầm con hoang đường này sẽ xảy ra trên người mình!

 

"Không có việc gì," Hứa Tuệ Dung không được tự nhiên mà cười cười, thử hắn, "Có lẽ chúng tôi có thể giúp cháu tìm được cha mẹ ruột? Cháu sinh ra ở bệnh viện nào? Sinh năm bao nhiêu?"

 

Chu Tử Kỳ đầy mặt cảm kích nói: "Cảm ơn phu nhân! Cháu là sinh ở bệnh viện y tế thị trấn XX huyện XX , cháu sinh ra ngày XX tháng XX năm XX......"

 

Hứa Tuệ Dung càng nghe càng kinh ngạc, sắc mặt Lục Văn Đức cũng càng ngày càng khó coi.

 

Đó chẳng phải là bệnh viện mình / vợ mình năm đó sinh sao? Ngày tháng cũng trùng khớp!

 

Hứa Tuệ Dung bất an bắt lấy Lục Văn Đức, Lục Văn Đức cũng quay lại nắm lấy tay nàng, dùng ánh mắt ra hiệu nàng tạm thời đừng nóng vội.

 

Lục Văn Đức quay đầu dùng ánh mắt đánh giá Chu Tử Kỳ.

 

Ông không lo lắng Chu Tử Kỳ bị người sai khiến đến làm loạn nhận ba mẹ, dù sao bây giờ y học tiên tiến, chỉ cần làm xét nghiệm ADN liền biết chân tướng sự thật, không cần thiết phải nói dối vụng về như vậy.

 

Tuy rằng thông tin trùng khớp, nhưng trước khi có kết quả, ông sẽ không cho ra bất kỳ kết luận nào.

 

Lục Văn Đức buông Hứa Tuệ Dung ra, đi lên trước vỗ vỗ vai Chu Tử Kỳ, vẻ mặt ôn hoà nói: "Gặp nhau chính là có duyên, cháu là một đứa trẻ tốt, chú sẽ bảo trợ lý đăng ký thông tin của cháu, mau chóng giúp cháu tìm được ba mẹ ruột."

 

"Hai ngày này, cháu ở đây nghỉ ngơi cho tốt, có yêu cầu gì có thể gọi điện thoại cho chú......"

 

Chu Tử Kỳ ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, cháu biết rồi, tiên sinh phu nhân các vị thật sự là người tốt!"

 

Hứa Tuệ Dung lòng lo sợ không yên, vừa rời khỏi phòng bệnh liền gấp không chờ nổi mà giữ chặt Lục Văn Đức: "Chồng ơi, đứa nhỏ này......"

 

"Đừng nóng vội, có khả năng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi." Lục Văn Đức trầm khuôn mặt nói, "Trước tiên làm xét nghiệm ADN đã."

 

"Cậu ấy và hai chúng ta, còn có Tiểu Trạch và chúng ta."

 

Một câu này khiến Hứa Tuệ Dung như đóng đinh tại chỗ.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...