Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 21



Chương 21: Con nuôi Cố Thanh Yến

 

Qua một lúc lâu, Cố Thanh Yến mới tìm lại được âm thanh của chính mình, nức nở gọi: "Mẹ......"

 

Cậu không nói thêm gì, lòng đầy lo lắng bất an và sợ hãi gọi một tiếng, hốc mắt lập tức đỏ bừng.

 

Nước mắt đọng lại trong hốc mắt, lông mi khổ sở sắp không chịu nổi bi thương.

 

Dáng vẻ yếu đuối bất lực của cậu làm Hứa Tuệ Dung đau lòng không thôi, vội vàng ôm cậu, vỗ nhẹ sống lưng cậu trấn an: "Mẹ ở đây!"

 

"Thì ra con không phải con trai mẹ......"

 

Nói xong câu đó, nước mắt Cố Thanh Yến ào ạt rơi xuống, cả người run rẩy giống như một con thú nhỏ sắp bị bỏ rơi.

 

"Con là con trai của chúng ta!" Hứa Tuệ Dung nghiêm túc nói, "Không phải mẹ đã nói rồi sao? Mặc kệ thế nào, con đều là con trai của chúng ta!"

 

"Nơi này vĩnh viễn là nhà của con, chúng ta cũng vĩnh viễn là ba mẹ con!"

 

Cố Thanh Yến không lên tiếng, chỉ nỗ lực chớp mắt, muốn đem nước mắt thu hồi lại.

 

Sự giả vờ kiên cường của cậu, làm trái tim Hứa Tuệ Dung tan chảy, nhẹ giọng dỗ dành: "Con là bảo bối của ba mẹ điểm này sẽ không thay đổi, con không cần lo lắng!"

 

"Dạ, con không nên lo lắng, con phải vui vẻ mới đúng." Cố Thanh Yến nở ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "Chúc mừng ba mẹ tìm được con trai ruột của mình!"

 

"Anh trai ở bên ngoài chịu đựng nhiều khổ cực rồi nhỉ? Ba mẹ yên tâm, con nhất định sẽ hòa đồng với anh ấy......"

 

Chỉ một câu đã cho Chu Tử Kỳ vị trí anh trai, hiểu chuyện như vậy, lòng Hứa Tuệ Dung lại cực kỳ lo lắng, "Con trai ngoan, chuyện này đối với con mà nói thật sự là quá đột nhiên, kỳ thật đối với ba mẹ cũng giống như vậy, chúng ta không nghĩ tới còn có thể tìm được hắn." Hứa Tuệ Dung thở dài một tiếng, xoa xoa đầu cậu, "Tiểu Kỳ dù sao cũng là cốt nhục mẹ mang thai mười tháng cực khổ sinh ra, thật sự không có cách nào dứt bỏ, lúc này mới mang về nhà, hy vọng con có thể thông cảm cho ba mẹ......"

 

"Dạ, con biết rồi." Cố Thanh Yến xoa xoa đôi mắt, giọng điệu thoải mái, "Vậy mẹ đã chuẩn bị phòng cho anh chưa?"

 

"Phòng con lấy ánh sáng tốt, buổi sáng thức dậy có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ dưới lầu, nếu không con để phòng này lại cho anh đi."

 

Hứa Tuệ Dung mày liễu nhíu chặt: "Tiểu Trạch con không cần như vậy, hắn vừa trở về mẹ nhất định sẽ không để hắn ủy khuất, nhưng mẹ cũng sẽ không để con chịu thiệt."

 

"Căn phòng này con đang ở tốt cũng không cần thay đổi, phòng anh con mẹ đã sắp xếp xong, mọi phương diện đều không kém hơn, con an tâm ở là được rồi!"

 

Nói những lời này Hứa Tuệ Dung giống một người mẹ cực kỳ thấu tình đạt lý, nhưng cốt truyện gốc khi Chu Tử Kỳ nói muốn về nhà, Hứa Tuệ Dung liền lo lắng Chu Tử Kỳ không vui, đã nảy ra ý muốn kêu Lục Tinh Trạch nhường phòng.

 

Cuối cùng Lục Tinh Trạch không làm, còn bởi vì Chu Tử Kỳ trà xanh nói: "Con không sao! Anh trai không muốn cũng là bình thường, nó ở nhà chúng ta đều quen được tất cả mọi người chiều chuộng nó, nhường nhịn nó, sau này con cũng sẽ nhường nó."

 

"Con ở nơi này cũng khá tốt, tuy rằng phòng không lấy ánh sáng tốt như phòng anh trai, cũng không rộng bằng phòng anh trai, nhưng con chưa từng được sống trong căn phòng rộng rãi xinh đẹp như vậy bao giờ! Con rất thích phòng con, cảm ơn mẹ!"

 

Một câu nói khiến Lục Tinh Trạch căm hận, rước lấy phản cảm của Hứa Tuệ Dung, càng làm cho Hứa Tuệ Dung cảm thấy có lỗi với Chu Tử Kỳ.

 

So độ trà xem ai hơn đây?

 

Cố Thanh Yến trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười: "Cảm ơn mẹ."

 

Hứa Tuệ Dung cũng cười, nghĩ thầm, Tiểu Trạch bên này đã dỗ xong, tiểu Kỳ bên kia có phải cũng đã thỏa đáng rồi không?

 

Sự thật không tốt đẹp như Hứa Tuệ Dung nghĩ.

 

Khi Lục Văn Đức nhắc tới chuyện sẽ cùng Chu gia thương lượng, muốn xem Cố Thanh Yến như con nuôi tiếp tục nuôi dưỡng bên người, cảm xúc Chu Tử Kỳ ngay tại chỗ mất khống chế.

 

"Nó là một người ngoài chiếm giữ thân phận của con mười sáu năm hưởng vinh hoa phú quý, vì sao con đã trở về còn muốn giữ nó lại tiếp tục chiếm giữ hào quang của con?"

 

"Con không đồng ý!"

 

"Ba,  ba để nó về bên cạnh ba mẹ nó không được sao?! Vì sao còn muốn giữ nó lại trong nhà chúng ta làm con chán ghét?"

 

Lục Văn Đức cũng không nghĩ tới phản ứng của hắn mãnh liệt như vậy, nhưng là người cầm quyền lâu năm không thích người khác nghi ngờ quyết định của mình, dưới tình huống chưa có bất kỳ cảm tình nào, Chu Tử Kỳ cứ chống đối ông như vậy, Lục Văn Đức không khỏi có chút không vui.

 

"Tiểu Kỳ, không phải vừa rồi ba đã nói rồi sao? Đại sư đã tính qua, Tiểu Trạch ở lại nhà chúng ta sẽ giúp cho nhà chúng ta tài vận hanh thông."

 

Chu Tử Kỳ tức sắp chết rồi, có chút nói không lựa lời: "Ba, đã là thời đại nào rồi! Ba còn tin bọn bịp bợm giang hồ đó! Nó ở lại nhà chúng ta chỉ làm cho chúng ta thêm ngột ngạt!"

 

"Tiền ba cực khổ kiếm được sẽ bị nó tiêu xài hết!"

 

"Những thứ này vốn là thuộc về con! Ba muốn con trơ mắt nhìn nó phá hủy tất cả mọi thứ sao?"

 

Lão già này còn chưa chết đã nghĩ mọi thứ trong nhà đều là của mình, Lục Văn Đức tức khắc tối sầm mặt, đối với việc Chu Tử Kỳ nhanh chóng tìm được bọn họ nhận lại thân phận nổi lên lòng nghi ngờ.

 

Chu Tử Kỳ nói xong cũng ý thức được mình đi quá xa, nhưng Lục gia chỉ có một đứa con, đó chính là hắn! Hào môn coi trọng nhất là truyền thừa huyết mạch, hắn liền lại cảm thấy tự tin, thẳng thắn bày tỏ sở thích của mình.

 

"Ba, con ghét Lục Tinh Trạch, con không muốn nhìn thấy nó, ba đuổi nó đi đi!"

 

Bộ dáng ích kỷ tự đại, tự cho là đúng này của hắn làm Lục Văn Đức không vui, ngữ khí nói chuyện cũng tăng thêm phần nghiêm túc: "Tiểu Kỳ, con là con trai ruột của ba mẹ, sau này mọi thứ trong nhà nhất định để lại cho con, nhưng con không ở nhà này mười sáu năm, làm bạn bên cạnh ba mẹ chính là Lục Tinh Trạch."

 

"Đặc biệt là mẹ con, nàng hy sinh nhiều như vậy, con đến cả suy nghĩ cho tâm tình của nàng, quan tâm đến cảm xúc của nàng cũng không có, con không thể vừa trở về liền bỏ đi đứa trẻ nàng đã yêu thương nhiều năm như vậy."

 

Chu Tử Kỳ cắn răng, về điểm này hắn không có cách nào phản bác, nhưng mà......

 

"Ba có thể cam đoan với con, con chính là người thừa kế duy nhất của Lục gia chúng ta." Lục Văn Đức vỗ vỗ vai hắn, đem sự bất mãn của hắn trả về, "Nhưng con phải mở rộng tầm nhìn của mình một chút, con phải biết rằng, nếu tuyên bố với bên ngoài Lục Tinh Trạch và con là bị ôm nhầm, Lục gia chúng ta sẽ trở thành trò cười, mà nếu cậu ấy biến thành con nuôi, con quay trở về làm đại thiếu gia, điểm này đối với Lục gia chúng ta sẽ ít bị ảnh hưởng nhất."

 

Với tư cách trưởng bối và là chủ tịch tập đoàn Phong Diệp, Lục Văn Đức rất am hiểu đại cục, ông thấy Chu Tử Kỳ vẫn không cam lòng, càng không vui, nghiêm giọng nói: "Giữ lại Lục Tinh Trạch lợi nhiều hơn hại, đây là quyết định ba mẹ đã suy nghĩ cặn kẽ, ngày mai con trở về chung sống cùng nhau cho tốt, đừng làm khó mẹ con!"

 

Chu Tử Kỳ nắm chặt nắm tay, biết nói nữa sẽ chỉ làm Lục Văn Đức cảm thấy hắn không hiểu chuyện, liền cắn cắn môi, ủy ủy khuất khuất nói: "Con biết rồi, ba."

 

"Con sẽ cùng nó chung sống thật tốt!"

 

Mấy chữ này nói xong, trong mắt Chu Tử Kỳ hiện lên một tia căm hận, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

 

Được rồi, hắn không đuổi Lục Tinh Trạch đi, hắn muốn Lục Tinh Trạch tự động cút đi!

 

Thấy hắn như vậy, Lục Văn Đức liền biết hắn không nghe lọt tai, trong lòng không vui lại càng bất mãn.

 

Dù sao cũng lớn lên ở một nơi nhỏ bé, ba mẹ nuôi không biết dạy dỗ con cái, làm tính tình hắn lệch lạc, may mắn mới 16 tuổi, ông và vợ sẽ dạy dỗ nhiều hơn uốn nắn hắn trở về.

 

Cố Thanh Yến nếu biết Lục Văn Đức ôm ấp ý nghĩ như vậy, chắc sẽ cười chết mất.

 

Nhưng lần này cậu không cười, mà là đang khóc.

 

Cậu gọi vào di dộng Lục Vọng.

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...