Chương 20: Con không phải do chúng ta sinh ra
Thấy Lục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung nghe được lời này đều nhíu mày, Chu Tử Kỳ cho rằng hai người đã dao động, nhanh chóng tiếp tục khuyên bảo: "Ba mẹ cũng biết, rất nhiều vùng ở nông thôn cực kỳ coi trọng phụ nữ có hoàn cảnh khó khăn, nếu một gia đình không có con gái, sẽ bị người cười nhạo!"
"Lục Tinh Trạch không quay về mà tiếp tục ở lại nhà chúng ta, mang họ Lục của chúng ta, vậy tương đương với việc cắt đứt hương khói Chu gia! Điều này sao có thể!"
Chu Tử Kỳ nói một hồi không khỏi để lộ ra ý đồ khác của mình.
Không sai! Hắn không chỉ muốn đuổi Lục Tinh Trạch đi, lấy về mọi thứ thuộc về mình! Hắn còn muốn Lục Tinh Trạch đổi thành họ Chu, hoàn toàn cùng Lục gia bọn họ đoạn tuyệt quan hệ!
"Đây là vấn đề."
Lời nói là nói như vậy, nhưng Lục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không nhìn thấy sự lo lắng từ trong mắt đối phương.
Thật sự là Chu Tử Kỳ không hiểu bản tính ba mẹ ruột của hắn, không biết hai vợ chồng Lục Văn Đức Hứa Tuệ Dung để ý không phải đối phương không có con trai, mà là để ý nếu đúng như Chu Tử Kỳ nói, để Chu gia buông tay khả năng sẽ còn phiền phức hơn.
Bọn họ không thể vì đối phương không có con trai kế thừa hương khói, mà khiến cho mình mất đi một đứa con ngoan!
Cuộc mua bán này không có lời!
Chu Tử Kỳ không biết nỗ lực của Cố Thanh Yến, cốt truyện đã sớm thoát khỏi quỹ đạo ban đầu, Cố Thanh Yến giờ đây không còn kiêu căng xấu tính tiêu xài hoang phí phá gia chi tử, mà trở thành nguồn tài nguyên sẵn có mà hai người Lục Văn Đức Hứa Tuệ Dung luyến tiếc không nỡ buông tay!
"Được rồi, tiểu Kỳ còn nghỉ ngơi cho tốt, việc này ba và mẹ con sẽ cùng nhau thương lượng, con không cần lo lắng."
Vị đứng đầu gia đình Lục Văn Đức đều lên tiếng, Chu Tử Kỳ không dám nắm mãi không buông, hắn nghĩ nghĩ, lại đánh một chủ ý khác, "Ba mẹ, ngày mai là thứ hai, con phải về trường đi học."
Hứa Tuệ Dung mở miệng nói: "Được, mẹ bảo tài xế đưa con đi, con tạm thời ở trường học thêm một ngày, phòng của con còn một số vật dụng chiều nay mới có thể đưa đến, con thu dọn đồ cho tốt, ngày mai mẹ cho người đón con về nhà."
Nghe được rốt cuộc có thể về nhà, Chu Tử Kỳ trong lòng khó nén vui mừng, nhưng ngẫm lại có khả năng sẽ gặp Cố Thanh Yến, Chu Tử Kỳ khó chịu như ăn phải ruồi.
Vừa mới trở về còn chưa bồi dưỡng ra quá nhiều tình cảm với ba mẹ nếu đưa ra quá nhiều yêu cầu nhất định sẽ làm người ta không thích, Chu Tử Kỳ an ủi chính mình muốn từ từ mưu tính liền không nói chuyện khác nữa.
Dù sao ngày mai có tài xế đưa đón, hắn sẽ kêu tài xế chạy đến nơi dễ bị nhìn thấy rồi xuống xe, đến lúc đó các bạn học hỏi, hắn sẽ tiết lộ thân phận của mình......
Nghĩ đến người chung quanh nhìn về phía mình với ánh mắt khiếp sợ hâm mộ ghen ghét ánh, nỗi bực tức trong lòng Chu Tử Kỳ trở thành hư không!
Giả chính là giả! Hiện tại hắn đã trở lại, dù cho Lục Tinh Trạch còn mặt dày ăn vạ không đi, hắn cũng là thiếu gia thật của Lục gia cao quý sáng chói!
"Dạ, con biết rồi, cảm ơn mẹ!" Chu Tử Kỳ ngoan ngoãn đồng ý.
Hứa Tuệ Dung gật gật đầu, đứa nhỏ này xem như lễ phép, những mặt khác nàng có thể từ từ dạy bảo.
Hai người rời bệnh viện lái xe về nhà, Hứa Tuệ Dung hỏi Lục Văn Đức: "Chồng à, việc này anh thấy phải làm sao bây giờ?"
Trực tiếp tuyên bố Lục Tinh Trạch họ nuôi dưỡng mười sáu năm là con nuôi hiển nhiên không phải hành động sáng suốt, rất có thể sẽ bị người cười nhạo nói nuôi không con nhà người khác mười sáu năm, lại để con ruột mình chịu khổ ở vùng núi hẻo lánh mười sáu năm, nói hai người là thai song sinh, năm đó bị đánh mất trong bệnh viện cũng không được!
Hai đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống, nhóm máu đều không giống nhau, cách nói này không ổn, cũng dễ làm trong lòng đứa con ruột vừa mới nhận lại có khúc mắt.
Lục Văn Đức nhíu mày nói: "Đứa nhỏ Tiểu Trạch này là một đứa hiểu lý lẽ, mấu chốt ở tiểu Kỳ, phải tìm một lý do tốt thuyết phục con chấp nhận Tiểu Trạch."
Hứa Tuệ Dung cũng đồng ý với nhận định này, con trai không nuôi dưỡng bên người, cũng không biết tính tình thế nào, nhưng thấy hắn vội vã muốn đây Lục Tinh Trạch về Chu gia, e rằng không phải là một người khoan dung.
"Bất quá cũng không có việc gì, chung quy chúng ta mới là ba mẹ, con phải nghe chúng ta." Lục Văn Đức trầm giọng nói, "Như vậy đi, anh đi nói chuyện với con, chúng ta tìm đại sư tính một quẻ, quẻ tượng cho thấy Tiểu Trạch ở lại nhà của chúng ta, sẽ giúp cho nhà chúng ta tài vận hanh thông."
Việc nhà hào môn tìm đại sư xem bói là việc thường gặp, lý do này cũng có thể nói được.
Ánh mắt Hứa Tuệ Dung sáng lên, "Cách này cũng tốt, vậy phía bên Tiểu Trạch......"
Hứa Tuệ Dung nhớ tới ngày đó Cố Thanh Yến hồng con mắt hỏi nàng nếu cậu không phải con ruột họ sinh ra thì có đuổi cậu đi hay không, trong lòng tức khắc hụt hẫng.
Xem một bộ phim điện ảnh đã có thể cảm động thành như vậy, Tiểu Trạch nếu biết cậu bị ôm nhầm không biết sẽ khổ sở thành cái dạng gì!
"Chồng, nếu không chúng ta cũng đừng nói với Tiểu Trạch là bị ôm nhầm!" Hứa Tuệ Dung lo lắng sốt ruột, "Lỡ như con buồn bã chạy về bên đó thì phải làm sao bây giờ?"
"Chúng ta có thể nói năm đó sinh nở xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con trai ruột mất tích, mới nhận nuôi con. Tuy rằng hiện tại đã tìm được tiểu Kỳ, nhưng con vẫn là con trai chúng ta!"
Mọi người vẫn nói nghệ thuật đến từ cuộc sống, phim ảnh cũng được làm ra từ đây, những việc được trình diễn đều thật sự tồn tại! Trùng hợp này của họ cũng không tính là quá đột ngột!
Cách nói nhận nuôi so với việc xác nhận bị ôm nhầm con càng dễ tiếp nhận hơn, Lục Văn Đức đáp ứng: "Cứ nói như thế đi."
"Vậy Chu gia bên kia?"
"Anh sẽ sắp xếp người nói với Chu gia bên kia. Nếu bọn họ không đồng ý, khăng khăng muốn đòi Tiểu Trạch về. Vậy bắt bọn họ thanh toán toàn bộ số tiền chúng ta đã tiêu trên người Tiểu Trạch mười sáu năm qua......"
Thật sự muốn tính, vẫn là Chu gia chiếm lời. Tiểu Trạch ăn uống quần áo đồ dùng hằng ngày cũng không phải một gia đình giàu có bình thường nào cũng có thể mua được!
Nếu Chu gia vẫn không muốn, họ sẽ tiến đến trình tự pháp luật, nói Chu gia lúc trước cố ý ôm nhầm con, chính là muốn gửi con ruột của mình đưa vào nhà có tiền để hưởng thụ cuộc sống giàu sang, ăn ngon mặt đẹp, xem xem bọn họ còn không biết tốt xấu nữa không!
Hứa Tuệ Dung trong lòng an tâm thêm một chút, nghĩ Chu Tử Kỳ ngày mai phải trở về, trước tiên phải trấn an Cố Thanh Yến, vì thế sau khi Cố Thanh Yến làm xong bài tập, Hứa Tuệ Dung bưng một ly sữa bò nóng gõ cửa phòng Cố Thanh Yến.
"Học tập vất vả, uống ly sữa bò đi." Hứa Tuệ Dung ánh mắt ôn nhu tình cảm.
Cố Thanh Yến đã sớm phát hiện một căn phòng khác trên tầng hai một lần nữa được bài trí qua, nhưng đợi hai ngày vẫn là không có động tĩnh, hiện tại Hứa Tuệ Dung chủ động tìm cậu nói chuyện, đây là muốn ngả bài?
Trong lòng Cố Thanh Yến cười lạnh một tiếng, Chu Tử Kỳ thế nhưng không có sau khi nhận mặt liền dọn về nhà tát vào mặt cậu, cũng quá vô dụng rồi!
Nở nụ cười xán lạn xinh đẹp, Cố Thanh Yến ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: "Mẹ, mẹ cũng uống một ly đi! Trước khi ngủ uống một ly sữa ấm, sẽ giúp dễ ngủ còn có thể bảo dưỡng nhan sắc!"
Hứa Tuệ Dung sờ sờ gương mặt được bảo dưỡng thoạt nhìn như mới 30, cười nói: "Được, mẹ sẽ nhớ kỹ."
Nhìn cậu ngoan ngoãn bưng ly sữa lên uống, ánh mắt Hứa Tuệ Dung ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp ngũ quan tinh xảo nhưng không giống mình và chồng, ấm áp nói: "Tiểu Trạch, mẹ có chuyện muốn thương lượng với con."
Cố Thanh Yến chớp chớp mắt: "Chuyện gì vậy ạ, mẹ?"
"Là thế này......" Hứa Tuệ Dung dùng một loại ngữ khí cẩn thận nói, "Ngày đó không phải con nói đã xem một bộ phim điện ảnh rất cảm động, về con nuôi cùng gia đình ba mẹ nuôi sao?"
"Dạ."
"Con còn nhớ lúc ấy mẹ trả lời con thế nào không?" Hứa Tuệ Dung cố ý ám chỉ.
"Đương nhiên nhớ rõ!" Cố Thanh Yến nghiêm túc nói, "Mẹ nói mọi người yêu thương con nhiều năm như vậy, nuôi con từ một đứa bé đến bây giờ, dù cho con không phải con ruột của người, người cũng sẽ không có khả năng không cần con!"
"Không sai, chính là như vậy!" Hứa Tuệ Dung duỗi tay đè bờ vai cậu, nhìn vào đôi mắt cậu, "Tuy rằng rất khó tưởng tượng, nhưng chuyện này quả thực đã xảy ra ở nhà chúng ta!"
Cố Thanh Yến sửng sốt.
"Con không phải con ruột chúng ta, năm đó mẹ sinh nở bị sự cố ngoài ý muốn làm lạc con ruột mình, cho nên mới nhận nuôi con. Hiện tại chúng ta đã tìm được hắn, hắn ngày mai sẽ trở về......"
Đôi mắt Cố Thanh Yến bỗng nhiên trợn to, cả người như sét đánh đều choáng váng!
