Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 225



Chương 225: Lâu ngày sinh tình

 

Giống tia lửa nhỏ rơi vào đống cỏ khô, lửa cháy lan ra đồng cỏ lớn nháy mắt thiêu đỏ mắt Lệ Kiêu.

 

Cố Thanh Yến hai mươi tuổi vẫn mang trong mình hương vị ngây ngô giữa thiếu niên và thanh niên, ấy vậy mà ngôn từ và cử chỉ của Cố Thanh Yến đôi khi lại trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt ngoan ngoãn xinh đẹp ấy, ẩn sau gương mặt rạng rỡ ấy là một tâm hồn sôi nổi thú vị dù đã trải qua bao hỗn loạn của thế gian nhưng chưa bao giờ quên đi sơ tâm của mình.

 

Giờ đây chủ nhân của linh hồn thú vị ấy đang nhìn anh bằng vẻ thích thú, dường như đoán chắc rằng anh sẽ không làm gì được cậu.

 

Có lẽ là anh quá quý trọng cậu không dám dễ dàng làm bẩn cậu, khiến Cố Thanh Yến cảm thấy anh quá dè dặt e dè, nhưng anh đã đợi nhiều năm như vậy, chịu đựng nhiều năm mới chờ tới hôm nay để gặp nhau, Cố Thanh Yến tại sao lại cho rằng một con cừu trắng muốt thơm tho tự mình dâng lên đến cửa, anh vẫn sẽ thờ ơ chắc??

 

"Em chắc chắn?"

 

Giọng nói trầm khàn gợi cảm của nam nhân lôi cuốn nồng đậm sắc dục, giống như một còn dã thú ẩn núp trong bóng tối đã nhắm chuẩn mục tiêu, sẵn sàng lao lên!

 

"Đương nhiên."

 

Trái ngược với dáng vẻ tây trang giày da sang trọng lịch lãm ngày thường, áo ngủ trên người nam nhân hơi mở rộng, khuôn ngực rắn chắc cậu đã từng thấy lộ ra, mái tóc chưa khô hẳn vẫn còn hơi rối lòa xòa trước trán, càng làm nổi bật đôi mắt đen láy mang theo một vẻ đẹp hoang dã lười biếng khó tả.

 

Tràn ngập tính đàn áp.

 

Cố Thanh Yến chớp chớp mắt, cảm giác nam nhân trước mặt trong nháy mắt như bừng tỉnh, khí chất đột nhiên thay đổi.

 

"Được."

 

Bàn tay dày rộng của Lệ Kiêu nắm chặt vòng eo nhỏ, môi lưỡi linh hoạt tận hưởng mùi hương trái cây mơ ước đã lâu.

 

Không cần tìm kiếm bất kỳ lý do gì, mà trực tiếp biểu đạt mong muốn và khát vọng trong nội tâm mình, môi lưỡi ẩm ướt linh hoạt giao triền quấn lấy nhau, sự đụng chạm thân mật ấm áp, sự gần gũi không có khoảng cách, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, tiếng tim đập thình thịch rung động màng nhĩ......

 

Thật muốn một ngụm nuốt trọn người vào bụng.

 

"Hmm......"

 

Ngón tay thon dài trắng muốt của Cố Thanh Yến dùng sức nắm lấy áo ngủ anh, cảm giác như mình sắp nghẹt thở.

 

Càng làm cho da đầu cậu tê dại, lý trí gào thét chính là tất cả điểm yếu của bản thân đều bị Lệ Kiêu khống chế, từng đợt k*ch th*ch như sóng thần chưa từng có ập vào đại não, cậu gần như lạc lối trong cơn lốc xoáy do Lệ Kiêu tạo ra.

 

"Ha!"

 

Cố Thanh Yến cả người run rẩy, hai mắt bị k*ch th*ch ứa ra một tầng hơi nước, gương mặt ửng hồng động lòng người, đôi môi căng mọng bóng loáng khẽ hé mở, cái miệng nhỏ hít từng ngụm nhỏ không khí.

 

Một lát sau, cậu mờ mịt ngây ngô chớp chớp mắt, l**m l**m môi, mặt đầy thích thú mà chưa đã thèm.

 

Biểu cảm vừa thuần khiết vừa d*m d*c làm cổ họng Lệ Kiêu thắt lại, lý trí căng chặt sắp đứt. Anh ôm siết thanh niên đang ngoan ngoãn nép vào lòng mình như một chú mèo l**m móng vuốt sau bữa ăn no nhưng chưa đã thèm, thoáng dùng sức ấn xuống.

 

Gương mặt Cố Thanh Yến đỏ bừng sửng sốt, ngẩng đầu lên liền rơi vào một đôi mắt đen kịt đầy kìm nén.

 

Cậu nhìn thấy một con thú hoang ẩn mình trong bóng tối.

 

Cố Thanh Yến nhận ra đã quá muộn.

 

Đây là sói già giả dạng dê con?

 

Ồ, nam nhân ngây thơ của cậu biến mất rồi!

 

l**m l**m môi, Cố Thanh Yến dùng giọng điệu ra lệnh vênh mặt hất hàm sai khiến: "Cất kỹ đồ của anh đi, tôi muốn đi tắm."

 

Ánh mắt thanh niên trong trẻo, thoạt nhìn còn trong hơn cả trước đấy.

 

"Dùng xong thì vứt?" Lệ Kiêu cắn lên cái miệng nhỏ đáng ghét của cậu.

 

"Không thể à?" Cố Thanh Yến cười khẽ, ánh mắt thích thú.

 

"Có thể, nhưng nếu làm thêm vài lần, sẽ hỏng mất." Nam nhân nhắc nhở.

 

Cố Thanh Yến không để bụng: "Vậy anh kêu đồ của anh nghe lời một chút."

 

Dõng dạc ném xuống một câu, Cố Thanh Yến ấn vai anh lùi lại một bước.

 

Thấy cậu thật sự muốn xuống giường, Lệ Kiêu cũng đứng lên theo, bế ngang cậu lên.

 

Cố Thanh Yến bĩu môi: "Không giả vờ nữa?"

 

"Không có giả vờ." Lệ Kiêu vẻ mặt nghiêm túc, "Chỉ là quá hưng phấn."

 

"Quá k*ch th*ch, sợ mình không nhịn được."

 

Hưng phấn? k*ch th*ch? Hưng phấn k*ch th*ch đến mặt đỏ tai hồng?

 

Cố Thanh Yến im lặng.

 

"...... Vậy lúc hôn tôi anh có suy nghĩ gì?"

 

"Yến Yến cười lên rất đẹp mắt, lúc khóc chắc chắn sẽ càng đẹp mắt hơn."

 

Ánh mắt nam nhân sáng quắc nhìn Cố Thanh Yến, nói nghiêm tức như một kẻ cố chấp b*nh h**n.

 

Loại tương phản này làm Cố Thanh Yến cảm thấy rất vi diệu.

 

Chẳng lẽ hiểu biết của cậu về tình cách Lệ Kiêu có hiểu lầm?

 

Đặt Cố Thanh Yến lên ghế, Lệ Kiêu điều chỉnh nhiệt độ nước cho cậu.

 

"Đủ rồi, anh ra ngoài trước đi." Cố Thanh Yến lại lần nữa dùng xong thì vứt.

 

Lệ Kiêu mím môi, tủi thân nói: "Không được nhìn hả? Yến Yến trước kia đều cho tôi nhìn."

 

"Nhất định phải nhìn?" Cố Thanh Yến nhướng mày.

 

"Ừm. Tôi muốn nhìn xem Yến Yến đã hồi phục chưa." Trong mắt Lệ Kiêu thoáng qua  vài tia đen tối.

 

...... Được rồi.

 

Quay người lại, Cố Thanh Yến cởi áo sơ mi tơ tằm ra, để lộ ra một tấm lưng mảnh mai trắng nõn.

 

Xương bướm xinh đẹp như đôi cánh bướm sắp bay đi, đường cong lưng quyến rũ uốn lượn đi xuống, vòng eo thon dẻo dai mềm mại như cành liễu, làm người ta chỉ muốn ôm ôm xoa xoa......

 

Lệ Kiêu ngơ ngẩn nhìn, vô thức nuốt nước bọt, một màn này bị Cố Thanh Yến quay đầu lại nhìn thấy, khóe môi thanh niên hơi cong lên, "Thế nào?"

 

Lệ Kiêu mặt đỏ tai hồng, rất thành thật khen: "So với trước càng đẹp mắt hơn."

 

Cố Thanh Yến vóc dáng cân xứng, eo thon chân dài, là giá treo đồ trời sinh, bởi vì chân bị thương mà cẩn thận chăm sóc hai tháng, ăn ngon uống tốt đủ loại đồ bổ, thân hình mảnh khảnh đã có chút da thịt, làn da trắng nõn mịn màng, véo nhẹ một cái đã hồng, nhìn thế nào cũng thấy ngon miệng.

 

Cố Thanh Yến thấy anh như hổ rình mồi trừng mắt nhìn mình, ngoắc ngón tay: "Lại đây giúp tôi cởi ra."

 

Tim Lệ Kiêu hẫng một nhịp, ánh mắt lập tức dừng lại ở vòng eo thon được chiếc quần mặc ở nhà bọc lấy.

 

Hầu kết lên xuống, Lệ Kiêu tiến lên hai bước duỗi tay qua giúp cậu mở nút thắt trên lưng quần.

 

"Lại bắt đầu hưng phấn k*ch th*ch à?" Cố Thanh Yến cúi người ngang sườn mặt anh nhẹ giọng cười, "Mặt đỏ như vậy rồi."

 

Mùi hương mát lạnh xộc đến, cơn khát trong tim Lệ Kiêu càng sâu, rũ mắt nhẹ tháo dây thắt lưng, động tác va chạm lên làn da mịn màng, trai tim như bị lông vũ quét qua, ngứa ngáy tê dại.

 

Chiếc quần tuột xuống làm lộ ra đôi chân thẳng tắp, ngón chân tròn trịa đáng yêu dẫm lên nền gạch tối màu được nước phủ trơn bóng, đánh sâu vào thị giác làm ngọn lửa nhỏ trong lòng Lệ Kiêu thoáng chốc bùng cháy dữ dội.

 

Toàn thân trên dưới của Cố Thanh Yến chỉ còn độc một mảnh vải, chú ý tới ánh lửa trong đáy mắt anh, tầm mắt dừng lại ở chỗ nào đó vài giây, ác độc cong môi nói, "Tiếp tục."

 

Ngón tay cứng ngắc của Lệ Kiêu đặt trên eo cậu, ngón tay dài móc lấy một bên......

 

"Nói cho tôi biết, hiện tại trong lòng anh đang suy nghĩ gì?" Cố Thanh Yến hơi thở như lan, "Là muốn đè tôi ra trên bồn rửa tay, hay là muốn ôm tôi thưởng thức, hoặc cũng có thể là bắt tôi chống lên cánh cửa kính mờ khóc thút cầu xin anh?"

 

"Đều muốn." Mắt Lệ Kiêu đỏ ngầu.

 

"Chậc, bạn trai tốt nhà ai mà trong đầu chỉ nghĩ làm những cái này vậy?" Sự tình phát triển đúng như dự tính, nhưng Cố Thanh Yến lại thấy không vui.

 

Ngày đêm ở cùng một nhà, thấy được lại ăn không được ít nhiều cũng làm người ta nghẹn đến phát điên, hay là ra ngoài hóng gió một chút, cho thanh tỉnh đầu óc, tìm thêm manh mối.

 

"Chính Yến Yến nói lâu ngày sinh tình." Lệ Kiêu nghiêm túc nói.

 

Cố Thanh Yến giật mình, cậu nói lời như vậy khi nào?

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...