Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 25



Chương 25: Bị vả mặt ngược lại

 

Chu Tử Kỳ tựa hồ đã thấy Cố Thanh Yến bị mọi người dùng ánh mắt khinh thường châm biếm vây quanh, bị các loại lời lẽ chứa đầy ác ý công kích, thậm chí bị người vây lấy ở góc tường tay đấm chân đá......

 

Chẳng bao lâu nữa, Lục Tinh Trạch liền sẽ từ đại thiếu gia cao cao tại thượng biến thành con chuột đầu đường bị mọi người đuổi đánh!

 

Đến lúc đó không nói đến việc bị ba mẹ hắn đuổi ra khỏi nhà, có khả năng bản thân Lục Tinh Trạch đã chịu không nổi mà cút trước một bước!

 

Chu Tử Kỳ cúi đầu che đi khoe khoang trong mắt, chờ giáo viên bảo hắn đi xuống tìm chỗ ngồi, trên mặt hắn lại bày ra điệu bộ lo lắng bất an.

 

Khi đi ngang qua Cố Thanh Yến, hắn cố ý dừng bước sợ sệt nhìn Cố Thanh Yến: "Em trai, anh vụng về không biết ăn nói, nhưng những lời vừa rồi cũng là anh ăn ngay nói thật, em đừng vì vậy mà không vui......"

 

Nói xong, còn co rúm lại một chút, tựa như thường xuyên bị đánh, hình thành phản xạ có điều kiện nào đó đối với người đánh mình.

 

Lời nói đơn giản này của hắn là muốn cho các bạn học khắc sâu thêm ấn tượng hắn được ba mẹ ruột tìm về lại bị con nuôi ưc h**p, Cố Thanh Yến lạnh lùng liếc hắn một cái, cố nén tức giận: "Chu Tử Kỳ, tao nhớ rõ ba mẹ sao khi nhận lại mày, có mang mày đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, kết quả kiểm tra cho thấy thân thể mày rất khỏe mạnh, bệnh tật đều không có! Sao hôm nay mày vừa đến trường học liền xuất hiện chứng hoang tưởng bị hại rồi vậy?"

 

"Nếu mày không hài lòng với môi trường của Nhất Trung, mày hoàn toàn có thể quay trở trường trung học phụ thuộc tiếp tục đi học, không cần thiết bởi vì sợ tao cướp đi địa vị đại thiếu gia Lục gia của mày, cướp đi sự yêu thương của ba mẹ mà riêng yêu cầu ba mẹ chi tiền sắp xếp cho mày tới Nhất Trung, còn cố ý xếp cùng lớp với tao!"

 

"Mày là con ruột của ba mẹ, tất cả Lục gia đều là của mày, tao biết, tao sẽ không mơ mộng những thứ không thuộc về tao! Mày không cần thử tao như vậy!"

 

Nghe được lời này, cả lớp đồng loạt ồ lên.

 

Loạt ánh mắt khiếp sợ, khinh thường, ghê tởm, cạn lời đồng loạt hướng về phía Chu Tử Kỳ, Chu Tử Kỳ sắc mặt trắng bệch, đột nhiên nắm chặt nắm đấm, đáng thương lại bất lực nói: "Anh không có! Em trai em hiểu lầm anh rồi!"

 

"Oa, người này thật ghê tởm a! Vậy mà cố ý giả vờ đáng thương, là muốn chúng ta đồng tình rồi giúp hắn mắng Lục Tinh Trạch sao?"

 

"Cảm thấy cậu ghê tởm hay là Lục Tinh Trạch ghê tởm hơn? Thân phận con nuôi không phải lỗi của cậu ấy, không cần thiết phải bị người ta đề phòng như thế?"

 

"Lục Tinh Trạch thật thảm a!"

 

"Ai nói không phải đâu? Bị một người mới quen biết hai ngày một câu dài em trai một câu ngắn em trai đều treo ở bên miệng, tình yêu từ ba mẹ ruột biến thành ba mẹ nuôi đã đủ khó chịu rồi, người này còn ở trước mặt mình lúc ẩn lúc hiện, nói những lời làm người hiểu lầm......"

 

Chu Tử Kỳ trợn tròn mắt.

 

Vì sao không giống với dự đoán của hắn, vì sao những người này không nói giúp hắn ngược lại lại nói giúp Lục Tinh Trạch?!

 

Nếu là ở trường tư thục quý tộc bên cạnh, Chu Tử Kỳ đẩy Cố Thanh Yến đến nơi đầu sóng ngọn gió, có khả năng sẽ trở thành đối tượng của các tiểu thư thiếu gia quen nâng cao đạp thấp chê cười, nhưng hắn quên mất nơi này là Nhất Trung.

 

Danh tiếng Nhất Trung là trường học tốt nhất thành phố B không phải nói suông, ngoại trừ đội ngũ giáo viên hùng hậu, cơ sở vật chất vượt cả xuất sắc, Nhất Trung coi trọng nhất chính là trình độ và phẩm chất của học sinh.

 

Trừ một số nhỏ học sinh vào trường bằng cửa sau, hầu hết học sinh Nhất Trung đều là dựa vào nỗ lực của chính mình thi đậu vào, số học sinh này có thành tích ưu tú, mà có thể tiến vào lớp thực nghiệm* những học sinh ấy càng xuất sắc hơn cả về thành tích lẫn nhân phẩm.

 

*Lớp thực nghiệm 實驗班 shiyan ban: mình giữ nguyên theo bản QT vì không biết dịch thế nào. Mình nghĩ nó là tên gọi khác của lớp trọng điểm thôi ý!

 

Đây cũng lý do vì sao vợ chồng Lục Văn Đức Hứa Tuệ Dung đã sắp xếp để Lục Tinh Trạch vào lớp thực nghiệm của Nhất Trung.

 

Lớp 2 là một trong những lớp thực nghiệm, có bầu không khí học tập tốt nhất, mọi người đều yêu thích học tập, mà Lục Tinh Trạch không thích học nên không có cách nào hòa nhập được và trở thành kẻ ngoại đạo. Đi trễ về sớm trốn học không nộp bài tập v.v.., các giáo viên đều rất đau đầu, may mắn là tuy Lục Tinh Trạch có tính tình tiểu thiếu gia, nhưng không có làm gì hạ thấp người khác hoặc là lấy quyền thế ức h**p các bạn cùng lớp, cũng không làm ảnh hưởng các bạn học tập. Đa số thời điểm ở trường đều là ngủ, cho nên các giáo viên mới nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.

 

Các bạn trong lớp hầu hết đều là những đứa trẻ xuất thân trong gia đình bình thường, biết mình và Lục Tinh Trạch là người của hai thế giới, dưới tình huống luôn duy trì phép lịch sự cơ bản không xúc phạm lẫn nhau thì bạn sẽ bình an không có việc gì.

 

Chỉ có một chuyện mà các bạn và giáo viên lớp 2 vô cùng bất mãn với Lục Tinh Trạch, đó là Lục Tinh Trạch dựa vào năng lực của đồng tiền tiến vào, thành tích kém đến mức không nỡ nhìn thẳng, lấy sức của một người kéo thấp điểm trung bình của lớp, dẫn tới việc bọn họ vẫn luôn tụt lại phía sao lớp 1!

 

Phần lớn sự bất mãn của các bạn học đều xuất phát từ điểm này, trước đó còn có người trào phún Lục Tinh Trạch sao không sang bên cạnh, một hai phải tới nơi này gây tai họa cho bọn họ.

 

Tình huống này được Cố Thanh Yến thay đổi, cậu đắp nặn ra một Lục Tinh Trạch hoàn toàn tỉnh ngộ hăng hái hướng về phía trước, vô cùng thông minh chỉ là trước đây tâm tư không đặt lên việc học tập, chỉ cần dụng tâm thành tích là có thể nói là một người nhất kỵ tuyệt trần*, trong kỳ kiểm tra giữa kỳ tổng điểm lọt vào top 50, xem như được các bạn cùng lớp công nhận.

 

Nhất kỵ tuyệt trần*: Xuất phát từ thành ngữ xa xưa: "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai" :(tạm dijxh câu thơ thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới) .

 

Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng ngựa nhanh nhất vận chuyển. Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành "Nhất kỵ tuyệt trần."

Thời nay câu này mang ý: Có một số người rõ ràng ở một phương diện nào đó có năng lực hơn hẳn người thường nên phát triển rất nhanh, khiến cho người khác chỉ có nhìn chứ không theo nổi. nguồn: thinhvulou.wordpress.com)

 

Với tiền đề đó, Chu Tử Kỳ một học sinh mới chuyển đến các bạn học đều không quen biết lại âm mưu dùng lời nói kích động cảm xúc của các bạn cùng lớp, giúp hắn kẻ đang mặc một thân hàng hiệu mới tinh đối phó với Cố Thanh Yến, người mà các bạn cùng lớp hiểu quá rõ về nhân phẩm, điều này quả thực là ảo tưởng quá nhiều!

 

Học sinh lớp 2 tuy không có kinh nghiệm xã hội, nhưng không phải ngu xuẩn!

 

Cô Lý chủ nhiệm lớp nhíu mày nói: "Được rồi, đều yên lặng đi! Bạn học Chu Tử Kỳ mời ngồi xuống!"

 

Đột nhiên nhận được thông báo của lãnh đạo trường muốn thêm một học sinh mới vào, cô Lý không vui nhưng cũng không thể nào từ chối. Sau khi gặp Chu Tử Kỳ, cô thầm nghĩ, cậu bé này nhìn rất ngoan ngoãn, hẳn là sẽ không khó hòa đồng với các bạn, kết quả vừa mới lên bục tự giới thiệu đã bắt đầu làm chuyện xấu!

 

Người có thể nói ra những lời này nếu không phải là người thẳng thắn quá mức thì là người lòng dạ hẹp hòi, rõ rầng bạn học Chu này là người thuộc vế sau.

 

Cô Lý không khỏi đồng cảm với Cố Thanh Yến, nhà hào môn chính là nhiều thị phi, hy vọng đứa nhỏ này không mất bình tĩnh.

 

Trong lòng thở dài, cô Lý gõ gõ bảng đen: "Tất cả mở sách giáo khoa ra, hôm nay sẽ giảng hai bài thơ cổ......"

 

Các bạn học im lặng không nói chuyện nữa, sôi nổi lấy sách giáo khoa ra bắt đầu học, lớp học có tính kỷ luật tốt, mọi người đều rất nghiêm túc, chỉ có một mình Chu Tử Kỳ là thất thần.

 

Trong lòng tràn ngập ghen ghét lẫn khó tin, Chu Tử Kỳ căn bản không nghe thấy bài giảng.

 

Lục Tinh Trạch ít học bất tài, ở trường nói thẳng ra là ương ngạnh, những người này sao có thể sẽ giúp nó?

 

Chẳng lẽ là e sợ thân phận Lục Tinh Trạch, sợ Lục Tinh Trạch trả thù?

 

Nhưng hắn mới là thiếu gia chân chính Lục gia a!

 

Chu Tử Kỳ nhớ lại vừa rồi vì để được ủng hộ mà giả vờ nhút nhát, hung hăng nghiến răng.

 

Hắn sẽ cho bọn họ biết, hắn mới là người thừa kế duy nhất của Lục gia, người bọn họ vừa muốn khen vừa sợ hãi chính là hắn Chu Tử Kỳ!

 

Không, là Lục Tử Kỳ!

 

Chu Tử Kỳ nghĩ đến lời Lục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung, thứ bảy này sẽ tổ chức tiệc, mời các gia đình giới thượng lưu, giới thiệu hắn cho xã hội thượng lưu bằng danh phận thật của hắn, sắc mặt mới tốt lên một chút.

 

Chờ khi toàn bộ giới thượng lưu đều biết hắn mới là thiếu gia thật của Lục gia, hắn ngược lại muốn nhìn xem Lục Tinh Trạch còn có thể kiên cường được nữa hay không!

 

Giờ tan học, lớp 2 hiếm thấy mà không duy trì an tĩnh, một số bạn cùng lớp thậm chí còn vây lấy xung quanh Lục Tinh Trạch.

 

"Lục Tinh Trạch, cậu là được nhận nuôi, vậy ba mẹ ruột của cậu đâu?"

 

Lục Tinh Trạch lắc đầu, biểu tình uể oải: "Không biết."

 

Một bạn nữ trợn mắt: "Nếu là nhận nuôi, vậy cậu chắc là mồ côi nhỉ!"

 

Lời này vừa nói ra, các bạn cùng lớp đều nhìn Lục Tinh Trạch bằng ánh mắt thương hại, nam sinh hỏi chuyện ruyện đó ngượng ngùng mà cười cười, vẻ mặt nghiêm túc nói với Cố Thanh Yến: "Không sao, Lục Tinh Trạch, cậu thông minh như vậy, dù cho cậu không phải con trai ruột Lục gia, chỉ cần cậu nỗ lực, tương lai sau này cậu nhất định sẽ có tương lai tươi sáng!"

 

Lục Tinh Trạch sửng sốt, hơi mỉm cười: "Cảm ơn cậu."

 

Thiếu niên có làn da trắng như sứ, ngũ quan diễm lệ, đôi mắt đen trong suốt như lưu li điểm nhẹ ý cười, đôi môi đỏ bừng khóe môi hơi cong, nụ cười sạch sẽ rạng rỡ, khiến nam sinh ngơ ngẩn nhìn, bất giác mà đỏ mặt.

 

Chu Tử Kỳ thấy một màn này, đáy mắt tràn đầy tăm tối.

 

Mày cứ đắc ý đi, Lục Tinh Trạch!

 

Đến lúc đó tao xem mày còn cười được nữa không!

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...