Chương 29: Vừa ăn cướp vừa la làng bị vả mặt
Bạn cùng lớp, giáo viên, ba mẹ đều đứng về phía Lục Tinh Trạch, chỉ có một người có thể giúp hắn, đó chính là Lý Thừa Trác!
Hắn biết Lý Thừa Trác muốn lên giường với hắn, chỉ cần Lý Thừa Trác có thể giúp hắn huỷ hoại Lục Tinh Trạch, hắn ngủ với Lý Thừa Trác vài lần thì có làm sao chứ?
Hắn là nam, cũng không thể mang thai. Hơn nữa Lý Thừa Trác làm đại thiếu gia Lý gia, ôn tồn lễ độ, phong độ lịch thiệp, thân hình cũng không tồi......
Người đàn ông khi nhìn hắn, bao phủ trong mắt đều là dịu dàng và yêu thương, lòng bàn tay ấm áp v**t v* thắt lưng cậu mang lại cảm giác tê dại khó tả, nghĩ đến đây sắc mặt Chu Tử Kỳ đỏ bừng, lập tức gọi điện thoại cho Lý Thừa Trác.
Hắn không biết chính là, đôi mắt phía sau cặp mắt kính gọng vàng của người đang ông sâu kín tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đầu ngón tay kẹp lấy thư mời tinh xảo và vui tươi của nhà bọn họ, mỉm cười nói nhất định phải có được.
"Thật đáng thương, từ một tiểu thiếu gia cao quý kiêu ngạo biến thành hàng giả bị ôm nhầm......"
"Nếu em ngoan ngoãn ngã vào lòng tôi, tôi chắc chắn sẽ để em có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống xa hoa của tiểu thiếu gia."
"Em sẽ nguyện ý chứ? Hoa hồng nhỏ xinh đẹp của tôi?"
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh gãy suy nghĩ của Lý Thừa Trác, hắn không vui nhíu mày liếc nhìn dãy số trên màn hình, theo sau là khóe miệng cong lên một nụ cười nham hiểm ấn nghe máy.
"Alo, tiểu Kỳ."
Giọng nói dịu dàng truyền tới, sắc mặt Chu Tử Kỳ hòa hoãn xuống, ủy ủy khuất khuất mà kêu một tiếng, Lý Thừa Trác quan tâm hỏi: "Bảo bối, làm sao vậy?"
"Bọn họ đều khi dễ em!" Chu Tử Kỳ ủy khuất hừ lạnh, đem nhất ấm ức phải chịu lải nhải với Lý Thừa Trác.
"Ba mẹ em chỉ yêu thương nó! Em ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy bọn họ làm như không thấy, ngược lại còn xem Lục Tinh Trạch giống nhau bảo bối mà che chở!"
"Em mới là con ruột của ba mẹ, em không muốn một người ngoài như Lục Tinh Trạch ở cùng nhà em, làm em thấy ghê tởm!"
"Nó đã chiếm tiện nghi của em mười sáu năm, em không muốn sau này vẫn nhìn thấy nó nữa!"
"Lục gia chỉ có có một thiếu gia là em là đủ rồi!"
Lý Thừa Trác kiên nhẫn nghe xong, an ủi hắn: "Lục Tinh Trạch làm con trai của ba mẹ em mười sáu năm, tình cảm sâu nặng, bọn họ cũng là nhất thời không quen mà thôi, em mới là người bọn họ coi trọng nhất, tổ chức bữa yến tiệc này cho thấy họ coi trong em đến mức nào......"
"Em mặc kệ! Em chính là không muốn Lục Tinh Trạch lảng vảng trước mặt em!" Chu Tử Kỳ thở phì phì nói.
Lý Thừa Trác cười khẽ, giọng điệu cưng chiều: "Xem nó như người hầu để lấy lòng ba mẹ cũng không được sao?"
"Không được!" Chu Tử Kỳ cắn răng, "Anh giúp em nghĩ cách đuổi nó đi đi!"
Lý Thừa Trác thở dài: "Đuổi nó đi ba mẹ em sẽ không đành lòng."
"Vậy thì nghĩ cách khiến cho họ không còn không đành lòng đi!"
Lời này vừa thốt ra, đáy mắt Chu Tử Kỳ lóe lên một tia ngoan độc, ba mẹ hắn sở dĩ thích Lục Tinh Trạch cũng giống với những nữ sinh trồng cây si ngoài kia, cảm thấy Lục Tinh Trạch lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, rất ưu tú v.v..., nếu là Lục Tinh Trạch trở nên dơ bẩn xấu xí thấp kém hạ tiện, bọn họ sẽ còn thích nó nữa sao?
Chỉ chờ hắn nói những lời này. Nụ cười trên môi Lý Thừa Trác mở rộng, giả vờ khó xử: "Nhưng mà......"
"Anh giúp em được không? Ngoại trừ anh không ai có thể giúp em......" Chu Tử Kỳ nhỏ giọng cầu xin, "Anh giúp em lần này, cái gì em cũng sẽ đồng ý với anh......"
Nghĩ đến ngày đó Chu Tử Kỳ ngoan ngoãn m*t cho hắn, Lý Thừa Trác nháy mắt cảm thấy quần có chút chật, hắn l**m l**m môi, thì thầm như người tình: "Em đó, thật là hết cách với em."
"Tối thứ sáu tôi đến đón em."
"Dạ." Chu Tử Kỳ không chút do dự đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tử Kỳ khí phách hiên ngang đi vào phòng học, các bạn học đều đã đến, đa số bạn học đến sớm đều tự giác lấy sách ra đọc, chỉ có một mình Cố Thanh Yến nhắm mắt gối đầu lên cánh tay ghé vào trên bàn, dường như đang ngủ.
Tổ trưởng bắt đầu thu bài tập về nhà, khi đến thu Cố Thanh Yến, tổ trưởng nhẹ nhàng gõ gõ bàn cậu: "Lục Tinh Trạch nộp bài tập toán."
Cố Thanh Yến quay đầu lại, tóc mái rơi loạn trên gương mặt trắng nõn tinh xảo, hàng mi dài chậm rãi mở ra, bị vẻ đẹp kia giáng đòn chí mạng, tổ trưởng không tự giác mà nín thở.
Ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đầy kinh ngạc của tổ trưởng, Cố Thanh Yến lười biếng nói: "Sách bài tập bị xé, không làm được."
"Hả?" Tổ trưởng ngẩn người, sau đó như hiểu chuyện gì ngượng ngùng đỏ mặt, "Ồ" một tiếng rồi cất bước đi về phía trước.
Một màn này dừng lại trong mắt Chu Tử Kỳ làm hắn nổi trận lôi đình.
Lục Tinh Trạch không làm bài tập không nộp bài tập chuyện gì cũng không xảy ra?
Hắn lập tức đứng dậy đi tìm tổ trưởng: "Thật ngại quá, Lục Tinh Trạch không phải không muốn làm bài tập mới xé vở, nếu em ấy nộp lại bài tập có thể không ghi tên em ấy không?"
Tổ trưởng dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn: "Cậu nói cậu ấy tự xé vở bài tập?"
Chu Tử Kỳ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không giải thích, mà lặp lại lời nói: "Nếu em ấy nộp lại bài tập có thể không ghi tên em ấy không?"
Tổ trưởng rất cạn lời nhìn hắn, đem vở bài tập thu được giao cho đại diện môn toán: "Tổ bốn chỉ có mình Lục Tinh Trạch không nộp."
"Được." Đại diện toán quay đầu nhìn một lần Cố Thanh Yến đang nhắm mắt ngủ, không nói gì nữa.
Chu Tử Kỳ thấy cô vẫn không ghi tên Lục Tinh Trạch, lại nói một lần nữa: "Đại diện toán, nếu em ấy nộp lại bài tập có thể không ghi tên em ấy không?"
"Ghi hay không ghi tên rất quan trọng sao?" Đại diện toán khẽ cau mày, "Tôi sẽ nói với giáo viên, cậu ấy không nộp bài tập không phải ngày một ngày hai, ghi tên có tác dụng gì không?"
Chu Tử Kỳ bị lời này làm cho nghẹn: "Nhưng không nộp bài tập không ghi tên, không trách phạt, vậy sẽ không công bằng với những bạn học bị phạt."
Nghe thấy lời này, rất nhiều bạn cùng lớp đều nhìn qua, Chu Tử Kỳ vội vàng bổ sung: "Ý tôi là không thể dung túng cho em ấy như vậy được."
"Thật ngại quá, làm đại diện toán, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, cũng đã nhắc nhở Lục Tinh Trạch, còn chuyện muốn xử phạt hay khiển trách học sinh không nộp bài tập như thế nào là chuyện của cô giáo." Đại diện toán nói xong thì cúi đầu sắp xếp lại vở bài tập không thèm để ý tới hắn nữa.
...... Cho nên ngay cả giáo viên cũng phớt lờ nội quy trường và ưu ái cho Lục Tinh Trạch?
Sắc mặt Chu Tử Kỳ có chút khó coi: "Cho nên em ấy không cần nộp bài tập?"
Hắn cứ lặp đi lặp lại nhiều lần điểm này không buông, tổ trưởng không kiên nhẫn rợn trắng mắt: "Cậu ấy đã nói vở bài tập bị xé rồi, cậu giúp cậu ấy nộp?"
"Cậu ấy không nộp bài tập, giáo viên cũng hết cách với cậu ấy, ba mẹ cậu cũng không để bụng, cậu rốt cuộc đang rối rắm cái gì? Cậu để ý như vậy, vậy cậu khuyên cậu ấy nộp bài tập!"
Lục Tinh Trạch không phải một học sinh tốt, trốn học không nộp bài tập là chuyện thường ngày, tuy rằng Cố Thanh Yến có nâng cao thành tích, nhưng cũng không phải là một học sinh tốt theo ý nghĩa truyền thống.
Không làm bài tập không nộp bài tập và thành tích kiểm tra không liên qua trực tiếp đến nhau, Cố Thanh Yến chỉ lấy thành tích phục người.
Chu Tử Kỳ mặt đỏ lên.
Lúc này Cố Thanh Yến mới nâng mí mắt lên, mặt không cảm xúc nói: "Thật là bắt chó đi cày."
Đột nhiên siết chặt nắm đấm, mặt Chu Tử Kỳ lộ vẻ ủy khuất: "Em trai, anh chỉ là quan tâm em."
Cố Thanh Yến nhướng mày: "Quan tâm tôi, vậy làm phiền cậu xe luôn số vở bài tập còn lại đi, tôi không muốn làm."
Mọi người ồ lên, đại diện ngữ văn bước lên bục giảng dùng thước gõ gõ, cất cao giọng nói: "Mời các bạn học trở về vị trí của mình, bắt đầu giờ học buổi sáng."
"Mời mở ra bài 11!"
Nhiệm vụ đọc diễn cảm đánh gãy tính hóng chuyện của các bạn trong lớp, trong tiếng đọc sách lanh lảnh Chu Tử Kỳ lại đang nghiến răng nghiến lợi.
Để mày đắc ý thêm hai ngày, chờ đến yến tiệc hôm thứ bảy......
Lục Tử Kỳ tao sẽ làm mày hối hận vì đã kiêu ngạo trước mặt tao!
