Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 34



Chương 34: Trò hay mở màn

 

Cố Thanh Yến không biết Chu Tử Kỳ ở trong tối sảng cái gì, nhưng cậu rất vui lòng phối hợp.

 

Hứa Tuệ Dung sợ hai người lại cãi nhau thấy tình hình như vậy thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng vón dĩ sợ Cố Thanh Yến sẽ làm loạn, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý, nếu Cố Thanh Yến không hiểu chuyện, nàng nhất định sẽ dạy dỗ cậu thật nghiêm.

 

Với thể diện của Lục gia nàng nhất định phải có thái độ đúng đắn!

 

Nhưng tình huống khác hơn nhiều so với nàng dự đoán, mặc dù Cố Thanh Yến có vẻ không vui, nhưng cũng không làm mình làm mẩy.

 

Nàng duỗi tay vỗ vỗ bả vai Cố Thanh Yến, dặn dò: "Ngày mai là ngày trọng đại của anh con và cả nhà chúng ta, hai anh em các con đều phải tốt, đừng để người khác chế giễu, biết không?"

 

"Dạ biết, mẹ!"

 

"Dạ, mẹ."

 

Hai người một trước một sau đáp.

 

Hứa Tuệ Dung vui vẻ tươi cười.

 

Cố Thanh Yến cũng cười.

 

Chu Tử Kỳ cười khoa trương nhất.

 

Màn đêm, lặng yên tiến đến. Khu vườn của biệt thự Lục gia được thắp sáng rực rỡ, những quý cô quý phái trang điểm tinh xảo, những người giàu có quyền quý trong bộ tây trang phẳng phiu đều lần lượt đến, những người phục vụ được đào tạo bài bản đi lại giữa họ, quần là áo lượt, ăn uống linh đình rất náo nhiệt.

 

Trong buổi tiệc, Lục Văn Đức với mái tóc đen vuốt keo ngược ra sau đầu, rất có phong thái một tổng tài uy nghiêm mà khôn khéo, nụ cười treo trên mặt ông khiến người như tắm mình trong gió xuân.

 

Khoác cánh tay ông chính là Hứa Tuệ Dung duyên dáng sang trọng, nữ nhân mặc lễ phục nạm vô số kim cương nhỏ màu tím sẫm với cổ chữ V, thanh nhã lịch sự lại không đánh mất sự gợi cảm, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, khi nhìn mọi người đôi mắt lấp lánh, ẩn hiện nét nhu mì quan tâm.

 

Đứng bên hai người chính là Chu Tử Kỳ một thân vest đen dáng người thẳng tắp, tinh thần mạnh mẽ.

 

Đã ở trong đầu tưởng tượng qua rất nhiều lần, nhưng khi lạc vào khung cảnh ấy, trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, Chu Tử Kỳ vẫn hưng phấn đến mức run cả tay.

 

Vinh quang này đều thuộc về hắn! Hàng giả Lục Tinh Trạch rốt cuộc đã cướp đi bao nhiêu nổi bật của hắn rồi?!

 

Các vị khách đã sớm thu được tiếng gió, không có ngoại lệ, đều khích lệ Chu Tử Kỳ một cách khoa trương, Lục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung không thấy xấu hổ chút nào, miệng thì khiêm tốn, trên mặt lại tràn ngập tự hào và kiêu ngạo của bậc cha mẹ.

 

Một nhà ba người trò chuyện trong bữa tiệc, giống như lần trước mang theo Lục Tinh Trạch đi xã giao đều được mọi người cực kỳ hâm mộ khen ngợi, thẳng đến khi một thân ảnh màu trắng xuất hiện trong bữa tiệc.

 

Nam sinh một tay đút túi quần dáng vẻ tự nhiên tùy ý chậm rãi bước vào, đôi mắt đen thanh triệt sáng trong, đôi môi hồng nhạt khẽ mím lại, gương mặt tinh xảo sạch sẽ thuần khiết, khí chất kiêu hãnh được bộ lễ phục trắng thuần tôn lên càng thu hút sự chú ý.

 

Đối mặt với ánh nhìn tiếc hận, chê cười, ghét bỏ của quan khách, nam sinh mím môi thành một đường thẳng, không nói lời nào đi thẳng vào một góc.

 

"Lục tiểu thiếu gia cao quý kiêu ngạo thì ra chỉ là con nuôi, chậc chậc, thật là nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống."

 

"Cậu ta còn có thể xuất hiện ở chỗ này với dáng vẻ thờ ơ, xem ra vợ chồng Lục gia dù đã nhận con ruột trở về, thì đối với cậu ta cũng rất quan tâm......"

 

"Dù sao cũng là đứa con nuôi mười mấy năm, cảm tình không bình thường a!"

 

"Lời này tôi không đồng ý, nếu thật sự quan tâm cậu ấy, vợ chồng Lục gia vợ chồng sao lại không đưa cậu ấy theo cùng?"

 

......

 

Cố Thanh Yến cứ như vậy, trong tiếng nghị luận rì rầm của mọi người mặt không cảm xúc đi đến bàn tiệc buffet dài.

 

Cậu cầm khay cúi đầu chọn đồ ăn nhẹ, ánh đèn lóa mắt trong bữa tiệc chiếu vào sườn mặt trắng nõn thanh tú, mái tóc đen mềm mại nhẹ nhàng buông xuống trước trán, đen trắng phân rõ, hàng lông mi dài rậm giống như cánh bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, động tác vô ý chạm đến lòng người.

 

Người đầu tiên phát hiện Cố Thanh Yến không phải Chu Tử Kỳ đứng trên sân khấu, mà là người vẫn luôn tìm kiếm hình bóng cậu Lý Thừa Trác.

 

Ánh mắt hắn quá mức nóng bỏng dính chặt, Cố Thanh Yến hình như cảm giác được, nhìn qua theo hướng tầm mắt hắn.

 

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt người đàn ông tràn đầy kinh ngạc, Cố Thanh Yến lại rất lạnh lùng liếc hắn một cái liền quay đầu đi.

 

Ánh mắt người đàn ông như đang rình mồi chuẩn bị hết sức tấn công khiến cậu ghê tởm, Cố Thanh Yến nhìn bàn dài trải dầy món ngon, chuẩn bị chọn một ít đồ ngon lót dạ.

 

Cậu để ý một miếng bánh kem sữa dâu tây, vừa định duỗi tay lấy, một vật thể hình người chướng mắt liền chắn trước mắt cậu.

 

"Tiểu Trạch." Lý Thừa Trác gọi, đôi mắt phía sau cặp kính gọng vàng ôn nhu nhìn cậu.

 

Cố Thanh Yến không chút khách khí: "Tránh ra."

 

Lý Thừa Trác vẫn mỉm cười: "Muốn ăn cái gì, tôi lấy giúp em."

 

"Anh là nghe không hiểu tiếng người hả?" Cố Thanh Yến lạnh nhạt, "Người anh muốn khen đang ở bên kia, đừng tới làm phiền tôi!"

 

Lý Thừa Trác sửng sốt, ngay sau đó có chút khổ sở nói: "Em giận tôi vì ngày đó tôi không nói cho em biết sự thật sao?"

 

Thở một hơi dài, Lý Thừa Trác thấp giọng nói: "Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện lại kịch tính đến thế, vốn chỉ là muốn nhắc em một câu, nào biết......"

 

Hắn xoay người lấy một ly rượu vang đỏ và một ly nước trái cây từ người phục vụ đi ngang qua: "Lẽ ra tôi nên điều tra rõ ràng sau đó nói cho em, xin lỗi."

 

"Là ta sơ suất, ly rượu này xem như tôi nhận lỗi với em." Nói xong hắn đưa ly nước trái cây cho Cố Thanh Yến.

 

Cố Thanh Yến nhíu mày: "Lý đại thiếu gia, tôi và anh không thân, mời anh tránh ra!"

 

Trong mắt Lý Thừa Trác hiện lên vẻ bi thương: "Tiểu Trạch, em đừng đề phòng tôi như vậy có được không? Tôi chỉ là muốn kết bạn với em mà thôi."

 

Lời này quỷ cũng không tin, những người xung quanh đều nhìn Cố Thanh Yến bằng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa hơn là đồng cảm.

 

Đại thiếu gia Lý gia phong lưu thành thói, thích nhất những chàng trai nhan sắc tươi sáng, lúc Lục Tinh Trạch là thiếu gia Lục gia còn có thể làm Lý Thừa Trác kiêng kỵ không dám xuống tay, hiện tại thiếu gia biến thành con nuôi, Lục Văn Đức cũng sẽ không bởi vì một đứa con nuôi mà đắc tội Lý Thừa Trác.

 

Tất cả mọi người chờ coi Cố Thanh Yến trở thành trò cười.

 

Mà Chu Tử Kỳ là người hy vọng Cố Thanh Yến gặp xui xẻo nhất!

 

Suýt chút nữa hắn đã bị lạc trong những lời khen ngợi của quan khách bỗng nhiên tỉnh táo lại khi nhìn thấy Lý Thừa Trác tiếp cận Cố Thanh Yến.

 

Nội tâm sung sướng bị ánh mắt nóng rực của Lý Thừa Trác nhìn Cố Thanh Yến dập tắt, hắn lúc này mới nhận ra Lý Thừa Trác hình như rất để ý Cố Thanh Yến.

 

Đối mới người vừa cùng Lý Thừa Trác phát sinh quan hệ thân mật như hắn tuyệt đối là một đả kích nghiêm trọng!

 

Lý Thừa Trác đối với hắn mà nói càng có rất nhiều thứ để lợi dụng, nhưng hắn không chịu được mới qua một ngày không gặp Lý Thừa Trác liền để ý người khác, người này còn là người hắn căm ghét nhất Cố Thanh Yến!

 

Lý Thừa Trác nhanh như vậy đã hết hứng thú với hắn rồi sao? Hắn có điểm nào kém hơn Cố Thanh Yến? Lý Thừa Trác vậy mà ăn trong chén nhìn trong nồi?!

 

Chu Tử Kỳ ganh ghét dữ dội, rất muốn một cước đá phế cây súng của Lý Thừa Trác, cũng muốn tát một tát lên mặt Cố Thanh Yến đang câu dẫn Lý Thừa Trác.

 

Hắn giận không chịu nổi, lý trí đều bị lửa giận đốt cháy, kế hoạch gì cũng mặc kệ, chỉ nghĩ đến muốn làm xấu mặt Cố Thanh Yến.

 

Bữa tiệc có sân khấu lộ thiên, một nghệ sĩ violin ăn mặc đoan trang đang diễn tấu một khúc nhạc nhẹ nhàng uyển chuyến với những đóa hoa tươi được trang trí xung quanh, chiếc micro được đặt trước mặt nàng.

 

Chu Tử Kỳ không chút nghĩ ngợi liền đi lên sân khấu.

 

Là nhân vật chính của đêm nay, người phục trách ánh sáng trược tiếp chiếu đèn về phía hắn, để hắn trở thành vị trị bắt mắt nhất trong hội trường.

 

Tất cả khách mời đều sôi nổi hướng ánh mắt về sân khấu, Lục Văn Đức cùng Hứa Tuệ Dung sắc mặt khẽ thay đổi, tiệc tối đêm nay có lưu trình nhất định, còn chưa tới phân đoạn một nhà ba người bọn họ lên sân khấu, Chu Tử Kỳ sao lại chạy lên sân khấu trước?

 

Chu Tử Kỳ bị ánh sáng làm cho hơi lóa mắt, sau khi ngây ra một lúc, rất nhanh đã lấy lại tinh thần một chút.

 

Mọi người phía dưới đều đang nhìn hắn, cơn phẫn nộ qua đi đầu óc bình tĩnh trở lại Chu Tử Kỳ liền có chút luống cuống.

 

Âm nhạc ngừng lại, khách khứa yên lặng chờ đợi Chu Tử Kỳ lên tiếng. Điều này làm cho Chu Tử Kỳ ý thức được rằng, hiện tại hắn là trung tâm của sự chú ý, thân phận thiếu gia duy nhất của Lục gia mang cho hắn không chỉ tiền tài, còn có địa vị, mỗi gia tộc trong giới thượng lưu đều sẽ cho hắn thể diện!

 

Bởi vì nhất cử nhất động của hắn đều đại diện cho Lục gia!

 

Trong lòng bỗng dâng lên sự tự tin vô hạn, Chu Tử kỳ vươn tay rút micro xuống!

 

Hắn lướt qua đám người nhìn về phía Cố Thanh Yến, đáy mắt tràn ngập ác ý.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...