Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 51



Chương 51: Cố Thanh Yến dặn dò

 

"Lục, Lục tiên sinh?" Chu Kiến Quốc ngượng ngùng, "Có thể nhờ cậu giúp một chuyện không?"

 

Lục Vọng nhẹ giọng đáp: "Mời nói."

 

"Cái đó, đứa nhỏ này ở Lục gia nhiều năm như vậy, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tiền?" Chu Kiến Quốc rất áy náy, "Chuyện ôm nhầm con chúng ta cũng không biết, nhưng đứa nhỏ này được nuôi dưỡng ở Lục gia cũng là sự thật, trong tay chúng tôi cũng không có quá nhiều tiền, có hơn 30 vạn là định cho tiểu Kỳ mua nhà ở thành phố sau này cưới vợ, bây giờ chúng tôi định lấy số tiền này ra, nhờ cậu giúp chúng tôi giao cho ba mẹ tiểu Kỳ, coi như cảm ơn họ đã nuôi dưỡng Tiểu Trạch nhiều năm như vậy......"

 

Nói xong, Chu Kiến Quốc ngại ngùng cười cười: "Lục gia chắc cũng chướng mắt chút tiền này, nhưng cứ xem như đây là khoảng bồi thường nhỏ của chúng tôi."

 

Cố Thanh Yến đã dọn đi, vậy đồng nghĩa ba mẹ Lục cũng có oán hận Cố Thanh Yến, giờ làm như vậy cũng coi như là giảm bớt áy náy của Cố Thanh Yến.

 

"Không cần như thế." Lục Vọng nhíu mày, đây là một khoản không thể tính rõ, ôm nhầm con chỉ là do hiểu lầm, nếu thật sự tính toán chi phí chênh lệch trong ăn mặc của hai đứa nhỏ, Lục gia cũng không còn mặt mũi.

 

Cố Thanh Yến cắn chặt răng, nghẹn ngào nói: "Các người đưa tiền là có ý gì? Lục gia là nuôi con, muốn báo đáp như thế nào cũng là chuyện của con, không cần các người can thiệp vào!"

 

Chu Kiến Quốc và Lưu Tiểu Mai không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể xấu hổ xin lỗi.

 

Bộ dạng câu nệ hèn mọn này của ba mẹ làm lòng người chua xót, Chu Tử Hân nhịn không được lên tiếng: "Cho dù Tiểu Trạch ở Lục gia sống một cuộc sống sung túc, nhưng nhà chúng ta không phải không chiều chuộng Chu Tử Kỳ? Nó ở nhà của chúng ta có chịu qua cực khổ không?"

 

Ba mẹ cả đời cực khổ dành dụm ít tiền rất không dễ dàng, lúc mới bắt đầu thu mua phế liệu bị người cười nhạo chế giễu, sau kiếm được ít tiền xây lại ngôi nhà lại bị người ganh tị nửa đêm tới trộm đồ!

 

Cô không đồng ý cho ba mẹ đem số tiền vất vả kiếm được cho Lục gia!

 

"Từ nhỏ đến lớn luôn kiêu ngạo, đòi ba đòi bốn, cái gì cũng đều phải tốt nhất! Cảm thấy ba mẹ thu gom phế liệu mất mặt, lại thoải mái cầm tiền ba mẹ vất vả kiếm được đến trường học đóng giả như mình là tiểu thiếu gia nhà giàu! Cặp sách hộp bút đều là loại đắt nhất! Quần áo giày dép không phải hàng hiệu không mặc!"

 

"Bị người vạch trần chỉ là một nhà thu mua phế liệu thẹn quá hóa giận, trở về liền trút giận lên người ba mẹ!"

 

Trước kia cảm thấy baa mẹ nuông chiều Chu Tử Kỳ quá mức, không nghĩ đến người ta thật sự có mệnh thiếu gia, Chu Tử Hân buồn nôn chết được.

 

Nhưng mà......

 

Cô nhìn vào mắt Cố Thanh Yến, tâm tình rất phức tạp: "Tình huống của nhà chúng ta em cũng thấy rồi, em đã quen với cuộc sống tốt đẹp ở Lục gia, em thật sự đồng ý quay về sao?"

 

"Trong thôn rất nhiều bà thím nhiều chuyện, nếu em trở về nhất định sẽ bị bọn họ bắt lại hỏi han......"

 

Cô không tin Cố Thanh Yến chấp nhận từ bỏ thân phận tiểu thiếu gia nhà giàu để quay trở về bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.

 

Cố Thanh Yến giọng điệu nghiêm túc: "Hôm nay em trở về là để nhận lại mọi người, chứ không phải bởi vì em bị đuổi khỏi Lục gia, không còn nơi nào để đi mới muốn quay về đây."

 

"Mọi người là ba mẹ ruột của con, là người sinh ra con, con sẽ làm tròn trách nhiệm của một người con trai, tương lai mọi người cần con nuôi dưỡng tuổi già con nhất định sẽ không từ chối. Nhưng ba mẹ nuôi nuôi con mười sáu năm, chăm sóc con chu đáo đầy đủ, giống nhau, nếu bọn họ còn cần con, con cũng sẽ không thể từ chối!"

 

"Con biết mình đang làm gì, miệng mọc trên người bọn họ, bọn họ nói cái gì con quản không được, con cũng không để ý."

 

Lưng thiếu niên thẳng tắp, đôi mắt đen nhánh trong veo mà kiên định, tự tin ngạo nghễ, không lo không sợ.

 

Vợ chồng Chu Kiến Quốc mắt đỏ tâm ấm.

 

So sánh đứa con ruột lần đầu gặp mặt hiểu chuyện và mạnh mẽ này, bọn họ cố gắng nuôi dưỡng, đem tất cả mọi thứ tốt nhất cho hắn, cẩn thận không làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, lại vẫn bị khinh thường, nhận lại ba mẹ ruột không nói tiếng nào đã vứt họ qua một bên, Chu Tử Kỳ thật làm người ta đau thấu tâm can.

 

"Bọn họ nuôi lớn con, con có hiếu với họ là điều nên làm......" Chu Kiến Quốc rất vui mừng vì con trai ruột của mình có lòng hiếu thảo.

 

Trước mặt ba mẹ ruột Cố Thanh Yến sẽ không nói Chu Tử Kỳ không tốt, đôi vợ chồng này quá lương thiện, rất có thể sẽ tự trách vì đã không dạy dỗ tốt Chu Tử Kỳ.

 

Nhưng lời cần nhắc nhở cậu vẫn phải nói.

 

"Hiện tại con và Chu Tử Kỳ cùng học chung năm hai lớp hai trường Nhất Trung, bởi vì thân phận mà trong trường xuất hiện nhiều tin đồn nhảm nhí. Con cũng không có gì cần phải xin lỗi Chu Tử Kỳ, nếu Chu Tử Kỳ tự tìm rắc rối, con sẽ không vì nể mặt bất kỳ ai mà tha cho hắn."

 

Cùng một lớp? Chu Tử Hân ngây ngẩn cả người.

 

Cho dù không tận mắt nhìn thấy, cô cũng có thể tưởng tượng được Cố Thanh Yến bị bạn học bàn tán có bao nhiêu xấu hổ.

 

Chu Kiến Quốc cùng Lưu Tiểu Mai nhìn nhau, trong lòng càng thêm hụt hẫng.

 

Bọn họ muốn nói gì đó an ủi Cố Thanh Yến, nhưng lòng bọn họ đầy thấp thỏm, sợ nói sai chọc Cố Thanh Yến không vui.

 

Ánh mắt Lục Vọng bình tĩnh nhìn cả gia đình, trong bầu không khí im lặng đến ớn lạnh mở miệng nói: "Bên phía Lục gia các vị yên tâm giao cho Tiểu Trạch xử lý là được, không cần phải băn khoăn thêm gì. Hiện tại tôi là người giám hộ của Tiểu Trạch, có chuyện gì các vị cứ liên hệ với tôi."

 

Để lại số điện thoại của mình, Lục Vọng đứng dậy đi đến bên cạnh Cố Thanh Yến.

 

Nam nhân cao lớn tuấn tú đứng bên cạnh thiếu niên gương mặt tinh xảo, cùng quần áo mộc mạc lỗi thời của bọn họ thật giống như người của hai thế giới, hai vợ chồng Chu Kiến Quốc ngơ ngác nhìn, càng bất an.

 

Chu Tử Kỳ không phải con ruột bọn họ, không muốn trở về, nếu con ruột họ cũng ghét bỏ họ, vậy bọn họ không còn con nữa rồi.

 

Hai người không khỏi đau lòng.

 

Phát hiện ánh mắt hai vợ chồng nhìn mình trở nên buồn bã, Cố Thanh Yến bèn an ủi: "Hôm nay con trở về nhận thân, những người đó muốn hỏi cái gì, con cũng không phải không nhận người, mọi người cứ thẳng thắn nói sự thật là được."

 

"Những kẻ thích nói xấu hơn phân nửa là kẻ bắt nạt kẻ yếu, mọi người càng giấu bọn họ càng cảm thấy mọi người có tật giật mình, càng thích dùng lời chanh chua để móc mỉa mọi người. Ngược lại, mọi người càng hào phóng rộng lượng, bọn họ sẽ càng kiêng kị, chỉ dám nói riêng với nhau vài câu."

 

"Ừm, được." Chu Kiến Quốc lau khóe mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Con trai ruột đã nói như vậy, tức là bằng lòng quay về với họ!

 

Lần đầu cả gia đình gặp mặt, không có cảm tình gì đáng nói, hòa thuận nói chuyện đã là kết quả tốt nhất, hai vợ chồng muốn giết gà làm cơm cho Cố Thanh Yến lại lo cậu không quen ăn đồ ở nông thôn xấu hổ không dám mở miệng, Lưu Tiểu Mai do dự, cẩn thận dò hỏi: "Trong nhà có nuôi vài con gà mái tơ, gà này đều được nuôi bằng hạt kê lá cải sâu bọ mà lớn, là gà thả vườn chính thống đó! Con có muốn nếm thử không? Mẹ bắt cho con hai con mang đi nhé?"

 

Cố Thanh Yến gật gật đầu, Lưu Tiểu Mai lập tức vui vẻ ra mặt, xoay người ra sân bắt gà.

 

Chu Kiến Quốc cũng rất vui vẻ, trước đây trong nhà nuôi gà là để Chu Tử Kỳ bồi bổ cơ thể, nhưng Chu Tử Kỳ chướng mắt, cảm thấy đùi gà ăn không ngon, muốn đi ăn gà rán, thứ đó đắt tiền lại không tốt cho sức khỏe, bọn họ nói thì Chu Tử Kỳ tức giận, sau đó bọn họ cũng không dám nói nữa, chỉ có thể đổi nhiều cách khác cho hắn, còn bị ghét bỏ.

 

Chu Tử Hân dỗ con gái ngủ xong, ôm con nhìn Cố Thanh Yến muốn nói lại thôi. Cố Thanh Yến thẳng thắn nói: "Đánh vợ có một lần sẽ có lần thứ hai, không cần thiết vì con mà để bản thân chịu ấm ức, bây giờ rất nhiều người kết hôn rồi lại ly hôn, không ít phụ nữ độc thân vẫn có thể có cuộc sống tuyệt vời và hạnh phúc."

 

"Cuộc sống là của chị không cần quan tâm đến sự châm chọc mỉa mai của người ngoài, chị dọn về sống ba mẹ có thể giúp chị trông con, chị cũng có thể chăm sóc ba mẹ."

 

Chu Tử Hân sửng sốt, không nghĩ tới Cố Thanh Yến sẽ nói những lời này.

 

Gà mái trong sân kêu quác quác, Lưu Tiểu Mai nhanh chóng bắt được hai con gà mái tơ vừa đẻ trứng, cột chân dùng thùng giấy đóng gói.

 

Lục Vọng bảo tài xế cầm chiếc hộp bỏ vào xe, làm tài xế đem cái rương cầm đi trên xe phóng hảo, những người trong thôn vây quanh nhìn thấy anh bình dân như vậy lại bắt đầu bàn tán.

 

Cố Thanh Yến quay lại nói với ba người đang đưa cậu ra ngoài: "Con đi về trước, sau khi kết thúc thi cuối kỳ con sẽ về ở hai ngày."

 

Những người trong thôn nghe được lời này mắt trừng lớn.

 

Cố Thanh Yến quét mắt nhìn những người này, cau mày lên xe.

 

Vợ chồng Chu Kiến Quốc và con gái đứng phía sau nhìn theo họ rời đi thật xa, một người tuổi trẻ giơ điện thoại lên ngạc nhiên hô: "Tra được rồi! Chiếc xe này là Bentley có giá 580W*!"(Tg ghi như vậy nên mình để nguyên như vậy, mình cũng không biết là tiền gì và bao nhiêu nữa)

 

"580W?" Người xung quanh lập tức ồ lên.

 

"Hai người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?"

 

"Bị ôm nhầm mà còn có thể ngồi lên được chiếc siêu xe như vậy, đây là khói bốc lên từ mộ phần tổ tiên* đó nha!"

 

*(Theo truyền thuyết xa xưa, thi thể của một người có tu vi cao sẽ hóa thành mây khói sau khi chết, do đó, khói xanh từ lăng mộ tổ tiên có nghĩa là người nào đó trong tổ tiên đã đạt đến trạng thái phi thường. Đây là một điềm lành, khói xanh cho biết "lửa" sẽ bốc lên, cả người và vận may đều làm ăn phát đạt. Một khi hiện tượng này xảy ra, thế hệ mai sau sẽ có rồng và phượng) Nguồn: chị GG.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...