Chương 52: Thay đổi
Bầu không khí trong xe yên tĩnh quá mức, lúc này không cần Lục Vọng duỗi tay ôm người ngồi vào lòng, Cố Thanh Yến đã chủ động ngồi lên đùi anh, đầu tựa vào ngực anh làm áo sơ mi hơi phồng ra càng trông gợi cảm và an toàn hơn, còn duỗi tay ôm eo anh, tựa như khi còn nhỏ vô cùng tin tưởng rúc vào trong lòng ngực anh, rầu rĩ gọi một tiếng: "Chú nhỏ......"
"Hửm?"
Cơ thể nam nhân thả lỏng dựa vào ghế bằng da thật, bàn tay to ôm lấy tấm lưng gầy gò của cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ như đang dỗ dành trẻ con.
"Con ghét Chu Tử Kỳ. Con sẽ làm hắn hối hận!" Khi Cố Thanh Yến nói lời này cậu cảm thấy một phẫn nộ, còn có một loại chua xót không nói nên lời.
"Ừm." Lục Vọng cười nhẹ, "Mới gặp mặt một lần đã đau lòng cho ba mẹ?"
"Hiểu chuyện như vậy sao?"
Cố Thanh Yến không đáp lời, tự nói với mình: "Còn không phải là vì tiền sao? Cháu sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền cho họ xài!"
"Được." Tâm trạng Lục Vọng vui vẻ sờ sờ mặt cậu, "Em nói muốn bao nuôi tôi, đừng quên cho tôi một ít tiền."
Nam nhân này có phải đã quên mình bản thân còn có cái thẻ đen không giới hạn hả?
Lông mi Cố Thanh Yến khẽ run, ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẫm của anh: "Được."
Cậu ngoan ngoãn như vậy, làm tim Lục Vọng rung động, cúi đầu ngậm lấy đôi môi cậu.
Mặt Cố Thanh Yến đỏ lên, túm lấy áo anh, xấu hổ buồn bực nói: "Lục Vọng, chú là cầm thú hả? Mọi lúc mọi nơi đều đ*ng d*c hả?"
"Đây mà đã bị xem như cầm thú? Vậy sau này còn định mắng tôi đến mức nào?" Lục Vọng nhéo chiếc cằm nhòn nhọn của cậu, ngón cái ái muội xoa môi cậu, "Khi chơi cùng đám bạn của mình, chưa thấy qua sao?"
"Bọn họ không thích nam!" Cố Thanh Yến tức giận nói, "Chú nghĩ mọi người đều giống chú tâm huyết dâng trào sao? Muốn nếm thử mùi vị khác không?"
Mày kiếm của Lục Vọng hơi nhíu nhẹ: "Làm sao? Để ý tôi trước đây cùng người khác tâm huyết dâng trào à?"
Cố Thanh Yến hừ một tiếng, uể oải nhìn nơi khác.
"Để ý thì thế nào? Chú có thể buông tha cho cháu sao?"
"Buông tha?" Ánh mắt Lục Vọng hơi trầm xuống, giọng điệu nguy hiểm, "Đổi một từ tôi thích."
Cố Thanh Yến cắn cắn môi, không nói lời nào.
"Vừa rồi còn khen em hiểu chuyện." Lục Vọng nhíu mày.
Cố Thanh Yến trừng anh: "Nếu cháu hiểu chuyện, cháu đã không ngồi lên đây rồi!"
Nói xong còn cố ý dùng sức vừa ấn vừa ép.
Lục Vọng hít một ngụm khí lạnh, chụp mông cậu: "Nhóc xấu xa, ấn hỏng rồi em đừng ngồi đó khóc!"
Cố Thanh Yến mặt đỏ tai nóng: "Hạ lưu!"
"Cái gì tôi cũng chưa làm đã là hạ lưu, không làm chút hạ lưu thật sự chẳng phải là rất có lỗi với lời mắng của em sao?" Lục Vọng cong khóe môi, bàn tay dừng trên eo cậu.
Mắt thấy anh muốn duỗi tay sờ mó da thịt mình, Cố Thanh Yến vội vàng bắt lấy tay anh, "Chú không thể làm như vậy!"
"Tại sao không thể làm như vậy? Không phải em chấp nhận số phận sao?" Lục Vọng trở tay bắt lấy tay cậu, đầu ngón tay thô ráp trượt qua lại trên lòng bàn tay non mềm của cậu.
Cố Thanh Yến nhận thua: "Chú nhỏ, cháu sai rồi!"
"Em cảm thấy ngoan ngoãn như vậy là được sao?" Lục Vọng nắm tay cậu đặt trên eo mình, "Nói hai câu dễ nghe."
"Chú nhỏ đau lòng cho cháu nhất, đối với cháu tốt nhất!" Cố Thanh Yến khô khan nói, "Đợi lát nữa lấy đùi gà lớn đút cho chú ăn!"
Lục Vọng nhướng mày: "Tôi là người dễ dàng dụ dỗ như vậy sao? Nói điểm tôi muốn."
Cố Thanh Yến coi như không nghe thấy, điều chỉnh tư thế trực tiếp ghé vào lòng ngực anh, nhắm mắt lại.
"Không muốn? Vậy trước tiên cứ nhớ kỹ." Lục Vọng rộng lượng nói.
Cố Thanh Yến không lên tiếng, ở một phương diện nào đó Lục Vọng quả thật rất chính nhân quân tử, sẽ không ép buộc cậu làm chuyện cậu không muốn.
Quả nhiên Lục Vọng không nhắc lại đề tài này nữa, mà tiếp tục ôm cậu.
Người nam nhân này thật sự tạo cảm giác an toàn, Cố Thanh Yến chỉ định nhắm mắt lại nghỉ ngơi, từ từ liền chìm vào giấc ngủ.
Chờ khi cậu tỉnh lại, Lục Vọng đã bảo nhà bếp làm xong thịt gà —— làm gà hấp cách thủy.
Gà mái tơ vừa đẻ trứng có bề ngoài vàng tươi, màu mỡ sáng bóng, chỉ nhìn thôi đã muốn động đậy ngón trỏ! Lại phối hợp với nước chấm đặc biệt, chấm chấm, trong miệng mềm mịn, thịt lại cực kỳ ngọt, chỉ một chữ: Thơm!
Lục Vọng vốn không có quá nhiều yêu cầu về phương diện ăn uống mở miệng nói: "Mẹ em nuôi gà rất khéo, bảo bà nuôi thêm vào con cho em bồi bổ sức khỏe."
Lưu Tiểu Mai nuôi gà nhiều như vậy là để có thêm món ăn trên bàn cơm cho Chu Tử Kỳ, Chu Tử Kỳ xem thường ba nuôi mẹ nuôi, số gà đó nhất định sẽ không rơi vào bụng hắn, vì thế đến thứ hai đi học, Cố Thanh Yến mỉm cười nói một câu: "Gà mẹ nuôi ăn ngon thật."
Lời này rơi vào tay Chu Tử Kỳ, Chu Tử Kỳ lập tức đổi sắc mặt.
Bởi vì trong đêm tiệc hắn đã cố tình sắp xếp chuyện của Cố Thanh Yến, ba mẹ rất không hài lòng với hắn, bây giờ tuy rằng mỗi ngày đều ngồi siêu xe về nhà, nhưng chờ đợi hắn không phải là người mẹ dịu dàng ân cần chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon chờ đợi hắn về cùng ăn tối, mà là một người ăn không biết ngon nhìn nhìn đồ ăn trên bàn thỉnh thoảng nói ra một câu: "Món XXX này Tiểu Trạch thích ăn nhất!"
Nghĩ đến đây, Chu Tử Kỳ rất nghi ngờ Hứa Tuệ Dung lén liên hệ và cùng nhau ăn tối với Lục Tinh Trạch!
"Lục Tinh Trạch, mày không biết xấu hổ có đúng không? Mày không quay về quê tìm ba mẹ ruột của mày, mày quấn lấy mẹ tao làm gì?" Hai người hiện tại không khác gì nhau, Chu Tử Kỳ cũng không sợ người khác nghe được.
"tao là nói, mẹ nuôi gà ăn ngon thật." Cố Thanh Yến cười lạnh, "Sau này mày sẽ không có cơ hội được ăn nữa, thật đáng tiếc!"
Một con gà mà thôi, đắc ý cái gì chứ?
Chu Tử Kỳ hơi ngẩng đầu, cao ngạo nói: "Căn phòng trước kia tao từng ở bây giờ là phòng của mày đúng không? Nếu mày đã trở về thì cũng không cần khách sáo, những đồ dùng trước kia của tao mày đều có thể tùy tiện dùng, dù sao tao cũng đã bỏ hết rồi!"
Ý tứ của những lời này rất rõ ràng, chính là nói cho Cố Thanh Yến biết, mấy thứ kia của hắn ở Chu gia căn bản hắn không để vào trong mắt.
"Những lời này tao cũng tặng cho mày. Nếu Lục tiên sinh và Lục phu nhân đồng ý, đồ trong phong tao mày cũng có thể tùy tiện dùng, dù sao đồ của tao càng tốt hơn!"
"Mày!" Chu Tử Kỳ tức giận nghiến răng, "Lục Tinh Trạch mày có thấy xấu hổ hay không? Lục Vọng là chú tao! Mày chiếm ba mẹ của tao còn chưa đủ, bây giờ còn muốn cướp luôn cả chú tao đi! Sao con người mày lại thích cướp đồ của người khác như thế?"
"Mày là thằng ăn trộm sống lại hả?"
Cố Thanh Yến chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, ý tứ sâu xa nói: "Của mày chính là của mày, không phải mày, cướp cũng vô dụng. Những lời này là giành cho mày!"
"Lục Tinh Trạch mày đừng đắc ý!" Chu Tử Kỳ cắn răng, rất muốn cào nát gương mặt đáng ghét này.
Hắn căn bản không có cách nào tiếp cận Lục Vọng, nghĩ đến Lục Vọng bảo vệ Lục Tinh Trạch, hắn đố kỵ không thôi.
Lý Thừa Trác bị bê bối vây lấy ốc còn không mang nổi mình ốc, không giúp được hắn, hắn cần phải tìm biện pháp.
"Ting......" Điện thoại Cố Thanh Yến đột nhiên vang lên.
Ghi chú: Mẹ.
Sắc mặt Chu Tử Kỳ lập tức vô cùng khó coi.
Cố Thanh Yến ngay trước mặt hắn bắt máy: "Alo?"
"Tiểu Trạch! Mẹ con bệnh, mấy ngày nay vẫn luôn nhắc mãi đến con, con về thăm mẹ nhé!"
Người gọi điện thoại là Lục Văn Đức.
Sắc mặt Chu Tử Kỳ càng thêm khó coi.
Mẹ nó vậy mà giả bệnh lừa Lục Tinh Trạch về nhà?!
Cố Thanh Yến không do dự, trực tiếp nói một câu được.
Chu Tử Kỳ tức muốn điên, Cố Thanh Yến không muốn cùng hắn lãng phí miệng lưỡi, xoay người trở lại chỗ ngồi, tan học ngồi lên xe Lục Vọng sắp xếp đưa đón cậu chở cậu đi mua rất nhiều đồ bổ.
Nghe cậu đồng ý trở về vợ chồng Lục Văn Đức vui mừng khôn xiết, nhưng khi thấy Cố Thanh Yến xách theo túi to túi nhỏ xuất hiện trước của nhà, lễ phép mà xa cách chào hỏi bọn họ, hai người dã hoàn toàn ý thức được, tình cảm của bọn họ và Cố Thanh Yến trước đây đã không thể nào hàn gắn được nữa!
