Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 6



Chương 6: đã lâu không gặp, Lục Tinh Trạch

 

“Lục thiếu, ông chủ chúng tôi cho mời!”

 

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

 

Xa xa Chu Tử Kỳ nhìn Cố Thanh Yến trong mắt hiện lên một tia vui sướng khi người gặp họa.

 

Lý Thừa Trác đỡ đỡ gọng kính, trầm giọng nói: “Quản lý Chu, ông chủ các người không phải là thua hết chịu nổi rồi đấy chứ?”

 

Để xây dựng một sòng bạc lớn như vậy ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này, gia thế mạnh đến mức làm Lý Thừa Trác kiêng kị, nhưng ở trước mặt mèo con kiêu ngạo, hắn phải mở miệng để lại ấn tượng tốt với thiếu niên, hơn nữa hắn là đại thiếu gia của một trong hai hào môn thế gia ở thành phố B, hắn cảm thấy ông chủ sòng bạc này ít nhiều sẽ cho hắn chút mặt mũi!

 

Người xung quanh cũng cảm thấy chủ sòng bạc bất mãn việc Cố Thanh Yến gian lận thắng tiền, phú nhị đại dẫn mọi người đến chơi lo lắng, vội hỏi quản lý Chu: “Anh Chu, ông chủ các anh tìm Lục thiếu có chuyện gì? Cậu ấy chỉ là may mắn mà thôi, không có phá vỡ quy tắc sòng bạc!”

 

“Các cậu hiểu lầm rồi.” Quản lý Chu cười cười, “Ông chủ chúng tôi chỉ là muốn cùng Lục thiếu thảo luận một chút về cách bố trí trò chơi trong sòng bạc cho chúng càng thú vị hơn mà thôi.”

 

Biểu hiện vừa rồi của Cố Thanh Yến mọi người đều rõ như ban ngày, thiếu niên thật sự không mấy hứng thú với các trò chơi trong sảnh.

 

Phú nhị đại thở phào nhẹ nhõm, hướng Cố Thanh Yến làm mặt quỷ: “Lục thiếu, cậu thật có mặt mũi nha!”

 

Cố Thanh Yến nhướng mày: “Vậy để tôi đi gặp mặt.”

 

Nói xong đứng lên, liếc nhìn Lý Thừa Trác, không quá khách sáo nói: “Lý đại thiếu gia, đợi lát nữa ông chủ sòng bạc nhất định sẽ sắp xếp cho người đưa tôi về, không cần anh lo lắng.”

 

Nếu là người khác không cho mình mặt mũi như vậy, Lý Thừa Trác đã sớm xé xuống lớp nguỵ trang nho nhã lễ độ hung hăng mà dạy dỗ đối phương, nhưng đối diện hắn là Lục tiểu thiếu gia quen thói kiêu căng, hắn cảm giác so với con thỏ trắng ngoan ngoãn, thuần phục tiểu thiếu gia ngang ngược kiêu ngạo trước mặt càng k*ch th*ch hơn, cũng càng có cảm giác thành tựu hơn.

 

Vì thế ngoài mặt Lý Thừa Trác vẫn duy trì phong độ quân tử, tiếc nuối nói: “Vậy được rồi, mong gặp lại lần sau, Lục tiểu thiếu gia.”

 

Sự việc phát triển đến mức này ai cũng đều không có nghĩ đến, quản lý Chu trước mắt bao người mời Cố Thanh Yến đi, cũng có nghĩa ông chủ sòng bạc sẽ không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho Cố Thanh Yến.

 

Có thể thiết lập mối quan hệ với chủ sòng bạc xa hoa nơi này thật khiến người hâm mộ, mà sự xuất hiện của quản lý Chu cũng ngấm ngầm cảnh cáo những người có tâm tư xấu với Cố Thanh Yến.

 

Khóe miệng nở một nụ cười, Lý Thừa Trác nhìn theo Cố Thanh Yến bị quản lý Chu mang đi, giơ ly rượu vang đỏ trong tay lên nhấp một ngụm.

 

l**m l**m môi như vừa uống được loại rượu thần kỳ nào đó chưa đã thèm, trong mắt Lý Thừa Trác tràn ngập quyết tâm phải giành được.

 

Cố Thanh Yến không gây ra chuyện gì, còn được ông chủ đánh giá cao, trong lòng Chu Tử Kỳ càng khó chịu, đồng nghiệp của hắn lại nói: “Ai, thật là người so với người sẽ tức chết, hàng so với hàng càng muốn vứt đi! Tiểu thiếu gia nhà người ta lớn lên đẹp trai cũng thôi đi, vận khí tốt như vậy! Đã vậy còn được ông chủ đánh giá cao nữa chứ!”

 

“Chỉ là nó đầu thai tốt mà thôi!” Chu Tử Kỳ cắn cắn môi, lông mi rũ xuống che khuất đáy mắt không cam lòng, “Nếu tôi có ba mẹ như nó, tôi nhất định sẽ càng giỏi hơn nó!”

 

Dưới sự đố kỵ, trong lòng Chu Tử Kỳ dâng lên một khát vọng mãnh liệt.

 

Lần trước hắn bị bệnh nằm viện, bất ngờ biết được từ kết quả xét nghiệm máu hắn không cùng nhóm máu với cha mẹ, sau một hồi bóng gió mới biết được, thì ra năm đó mẹ hắn đi sinh trong một bệnh viện trên thị trấn, một sản phụ của gia đình giàu có sắp sinh ngoài ý muốn bị tai nạn xe, nên cũng được đưa đến bệnh viện trên thị trấn này!

 

Kh biết được tin tức này cả người hắn rơi vào sự phấn khích không gì sánh được!

 

Chẳng lẽ cốt truyện về thiếu gia/tiểu thư nhà hào môn bị ôm nhầm trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài mà các nữ sinh lớp hắn thích đọc thực sự xảy ra với hắn sao?

 

Suy đoán trong lòng này làm hắn mừng như điên, hắn tỉ mỉ quan sát ngoại hình của mình và các thành viên trong nhà, sau đó phát hiện, hắn thật sự không giống cha mẹ!

 

Chị gái hắn lớn lên giống mẹ nhiều hơn, ngũ quan coi như thanh tú, nhưng làn da lại không tốt, vừa đen vừa thô, mà hắn từ nhỏ đến lớn lại giống như tiên đồng, trắng trắng mềm mềm, sau khi lớn lên lại vừa cao vừa đẹp, người trong xóm đều nói trúc xấu sinh măng tốt, còn có, người trong nhà hắn đều là mắt một mí, mà hắn lại là mắt hai mí……

 

Kiềm chế kích động, hắn lén cầm cha mẹ hắn vào thành phố làm xét nghiệm ADN.

 

Đang một tuần chờ đợi kết quả, hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình bị ôm nhầm! Thời khắc nhận được kết quả, nước mắt tràn đầy trong mắt hắn!

 

Hắn thật sự không có quan hệ huyết thống với nhà họ Chu! Hắn không phải con trai lão nhặt rác!
Hắn tìm mọi cách hỏi thăm sự tình năm đó, chỉ nhận được một tin tức rất mơ hồ, nghe nói người năm đó là vợ của một người nhà họ Lục ở thành phố B.

 

Vì thế hắn nỗ lực thi đậu vào cao trung ở thành phố B, để hỏi thăm thêm tin tức, còn đặc biệt chạy đến nơi rất nhiều kẻ có tiền sẽ đến tiêu khiển làm việc bán thời gian!

 

Hắn tin rằng rất nhanh hắn sẽ tìm được cha mẹ ruột, mà cha mẹ ruột của hắn cũng giàu có giống những kẻ có tiền trước mặt này, hắn sẽ là sự tồn tại cho cha mẹ ruột tự hào, so với cái thiếu gia vận cứt chó kia càng đáng để người khác sủng ái và hâm mộ!
Cố Thanh Yến không biết suy nghĩ trong đầu hắn, cho dù biết cũng chỉ cười nhạo một tiếng.

 

Người hướng chỗ cao mà đi là không sai, nhưng bởi vì Lục Tinh Trạch chiếm cuộc sống thiếu gia giàu có mười mấy năm của mình, mà Chu Tử Kỳ cảm thấy oán hận, muốn đem Lục Tinh Trạch đạp dưới chân mình thì là nhân phẩm có vấn đề, dù sao Lục Tinh Trạch là vô tội, sau khi hắn trở về Lục gia cũng chưa từng hành động như yêu ma, mà cha mẹ Chu cũng không nơi nào có lỗi với hắn.

 

Cậu sẽ thay đổi vận mệnh “Lục Tinh Trạch”, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Chu Tử Kỳ vẫn sẽ giống như trước đây lòng đầy oán hận “Lục Tinh Trạch”, muốn diệt trừ một cách nhanh chóng.

 

Cậu chờ Chu Tử Kỳ ra tay.

 

“Đinh!”

 

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, đập vào mắt là một lối đi được trải thảm lông thủ công, cuối lối đi là một cánh cửa lớn được chạm khắc xa hoa sang trọng.

 

Vệ sĩ mặc tây trang đen, khuôn mặt nghiêm túc rải đều bốn phía, khác với tầng dưới vàng ngọc huy hoàng, tràn ngập dã tâm d*c v*ng, một tầng này an tĩnh đến mức làm người ta không dám l* m*ng.

 

“Lục thiếu, mời vào, ông chủ đang chờ ngài ở bên trong.” Quản lý Chu lịch sự nói.

 

Cố Thanh Yến khẽ gật đầu, giống như nghé con mới sinh không sợ cọp, không chút sợ hãi mà đẩy cánh cửa lớn cao quý ra.

 

Tranh chữ, đồ cổ, nước chảy cá lội, cây kim tiền, Tì Hưu v.v.. vị trí phong thủy rõ ràng, trang trí liên quan đến bảo vật phát tài làm Cố Thanh Yến mở rộng tầm mắt, cậu tò mò không biết người mình muốn gặp chính là ông chủ sòng bạc bên ngoài, hay là người phía sau màn - Lục Vọng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một nam nhân đứng nghiêng người trước cửa sổ sát đất.

 

Nam nhân dáng người rất cao, bộ vest haute couture được cắt may khéo léo bao lấy thân hình có tỉ lệ hoàn mỹ của anh, ánh đèn rực rỡ của thành phố bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng, thật rung động lòng người.

 

Cố Thanh Yến từ thông tin được hệ thống cũng cấp biết được Lục Vọng là nam nhân sâu không lường được, mạnh mẽ lại mê người, nhưng miêu tả bằng lời khác nha so với việc nhìn thấy người thật vào lúc này.

 

Đèn trong phòng rất mờ, cảnh đêm ngoài cửa sổ lại hùng vĩ tráng lệ, nhưng cảnh sắc làm say lòng người ngoài cửa sổ không hấp dẫn được Cố Thanh Yến, cậu ngơ ngẩn nhìn nam nhân, đáy lòng cảm khái khí chất uy nghiêm đáng sợ của đối phương, trên mặt đúng lúc toát lên vẻ khiếp sợ, tò mò, hoài nghi nên có của một thiếu niên 16 tuổi khi gặp nam nhân như vậy.

 

Thiếu niên với khuôn mặt tinh xảo dừng bước, đôi mắt đen trong trẻo xinh đẹp nhìn thẳng vào mình, cảm xúc trong lòng đều viết rõ trên mặt, Lục Vọng và cậu nhìn nhau một hồi, khi anh nhíu đôi mày thanh tú, môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm ấm như bùng nổ trong không gian yên tĩnh: “Đã lâu không gặp, Lục Tinh Trạch.”

 

Editor: ui t bị mù tiếng Trung mà quơ trúng bộ tiếng Phồn thể nữa chứ, nó dịch bản qt ko được sát nghĩa nên mò muốn nát nước luôn hixhix

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...