Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 5: ông chủ chúng tôi cho mời!

 

Nam sinh một tay đút túi quần bước vào với dáng vẻ chậm rãi tự nhiên, đôi mắt đen trong veo, đôi môi hồng nhạt khẽ mím lại, khuôn mặt thanh tú tinh xảo hơi nâng lên, sạch sẽ không bụi trần, bộ  u phục trắng tinh càng làm nổi bật khí chất tươi tắn thanh lịch.

 

Tại sòng bạc coi trọng vật chất này quả thực giống như đóa sen trắng nở trong vũng bùn, vuon ra từ bùn nhưng không nhiễm tanh hôi.

 

Hưng phấn, tò mò, kích động…hiện rõ trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu, tựa như đứa trẻ được vào công viên trò chơi, háo hức muốn thử mọi thứ xung quanh.

 

Khác với những sòng bạc chướng khí mù mịt khác, nơi này hiển nhiên chỉ có thể là sân chơi của kẻ có tiền, dù là làm việc hay là tới chơi, mỗi người đều chưng diện cho mình thành nhân mô cẩu dạng*. Liếc mắt qua, tây trang giày da, rượu vang đỏ sóng sánh, cho mọi người ấn tượng rằng sòng bạc trước mắt không phải để theo đuổi thắng thua mà là một địa điểm hợp tác, giao lưu, đàm phán thương nghiệp.

 

*Nhân mô cẩu dạng: là người nhưng cách cư xử lại như một con chó.

 

Kẻ có tiền chính là chơi.

 

Cố Thanh Yến làm lơ những người xung quanh đang tò mò đánh giá cậu, hoặc dùng ánh mắt lộ liễu nhìn chằm chằm cậu, trực tiếp đi đến quầy đổi chip.

 

“Tự mình chơi đi.” Cố Thanh Yến nói với mọi người một câu, rồi tự mình đi đến mục cậu thấy hứng thú —— máy đánh bạc.

 

Đây là trò chơi có luật chơi đơn giản và dễ nhất trong sòng bạc, sau khi quan sát, cậu hứng thú bừng bừng nhét chip vào khe tiền xu, sau đó kéo tay cầm.

 

“Rào rào rào!” “Đinh!” Cùng với tiếng vang, những hình ảnh như bay trên máy đánh bạc dần dừng lại, người chung quanh đang âm thầm quan sát Cố Thanh Yến hít mạnh một hơi, trên màn hình thình lình hiện lên ba bộ mẫu cùng màu cùng hoa văn!

 

Không phải ai cũng được may mắn này! Lần đầu tiên chơi đã trúng thưởng!

 

Những đồng vàng trong quỹ thưởng rơi vào khe tiền, Trình Trì kích động hạ giọng hô: “Trâu bò nha! Lục thiếu!”

 

Khóe mắt đuôi mày Cố Thanh Yến tràn đầy sự vui vẻ đơn thuần của thiếu niên: “Chỉ may mắn mà thôi.”

 

Cậu cười tủm tỉm mà tăng tiền cược lên, tung đồng xu lần nữa.
Kỳ tích lại lần nữa xuất hiện!

 

“Đinh” một tiếng, ba bộ mẫu cùng màu cùng hoa văn lại lần nữa dừng lại trên màn hình! Đồng vàng trong máy xào xào rơi xuống, đồng vàng nhanh chóng lấp đầy khay chứ xu thưởng!

 

Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh băng đang theo dõi camera giám sát xẹt qua một tia kinh ngạc, giọng nói khàn khàn từ tính lộ ra vài phần sâu xa: “Thú vị.”

 

Bàn tay lộ ra ngoài của Cố Thanh Yến trong mắt người khác không chỉ thú vị, lần đầu tiên có thể nói ngẫu nhiên, lần thứ hai có thể nói may mắn, nhưng nếu thắng nhiều hơn thua thì đó sẽ là quán đáng.
“Mẹ kiếp mẹ kiếp!” hai mắt Trình Trì sáng lên, “Lục thiếu sao cậu làm được vậy? Dạy tôi đi!”

 

Động tĩnh bên này đã thu hút nhiều người chú ý, khách hàng đến nơi này ngoại trừ xã giao và vui chơi đơn thuần, còn lại đều ôm tâm lý săn mỹ nhân, lúc thấy Cố Thanh Yến đẫn đầu nhóm tiểu thiếu gia đi vào, xinh đẹp ưu nhã, khí chất xuất chúng Cố Thanh Yến liền trở thành mục tiêu của rất nhiều người.

 

Thiếu niên toát lên vẻ kiêu ngạo cùng cao quý của một thiếu gia nhà giàu, mặc dù bầy sói vây quanh cũng không chút sợ hãi, có lẽ là có gia thế, hoặc là xuất phát từ sự tự tin của bản thân, anh thật sự đem nơi này trở thành một công viên trò chơi khác, chơi máy đánh bạc nhẹ nhàng vui sướng như chơi trò chơi điện tử.

 

Điều quan trọng là cậu thật sự may mắn! Chơi một đường xuống, đa phần đều thắng! Số chip cậu tích luỹ được sau đổi thành RMB, đã đạt đến mức kh*ng b* tám con số! Nếu không phải tuổi cậu còn nhỏ, vừa nhìn liền biết thiếu tiền, nếu không nhân viên sòng bạc đều phải nghi ngờ liệu cậu có đến để gây rắc rối hay không!

 

Sự tồn tại lóa mắt như vậy chọc cho mọi người bàn tán sôi nổi, sau khi một người đàn ông tự cho mình là hấp dẫn ra mặt mời Cố Thanh Yến bị từ chối, hầu hết mọi người đều từ bỏ ý địng mời Cố Thanh Yến cùng nhau chơi bài, tiểu thiếu gia được chiều chuộng này hiển nhiên chỉ đến để trải nghiệm cảm giác chiến thắng, không quan tâm thắng được bao nhiêu tiền.

 

Thật hiếm khi có một sự tồn tại đơn giản và sống động như vậy, những người thua cậu cũng không tức giận, có khả năng thiếu niên này sau này sẽ không đến nữa, mỗi loại trò chơi cậu đều sẽ tham dự, biết cách chơi và giành chiến thắng sẽ chuyển sang trò chơi khác, thật là một người có mới nới cũ.

 

Nhưng người vừa đáng yêu xinh đẹp lại câu dẫn người.

 

Những kẻ có tâm tư đen tối không khỏi ngo ngoe rục rịch.

 

Cố Thanh Yến sau một hồi thắng lợi đã tỏ ra buồn chán, một ly nước ép trái cây tươi mới xuất hiện trước mặt cậu, giọng nói ôn nhu kèm theo nụ cười vang lên bên tai cậu——

 

“Bên kia có chỗ ngồi, không bằng đi nghỉ ngơi một chút, ngắm nhìn cảnh bờ sông* về đêm, ăn một chút gì đó?”

 

Mình ghi chú ở đây một chút, nguyên văn là 濱江 binjiang: có 1 địa đanh là Tân Giang ở Hàng Châu, nhưng nó cũng có nghĩa là bờ sông, ven sông vì không biết tg đang nói đến loại nào nên tạm thời mình sẽ để là bờ sông nhé! Nếu đoạn sau có thay đổi mình sẽ bổ sung lại, xin lỗi vì sự bất tiện này!

 

Cố Thanh Yến hơi sửng sốt, bàn tay cầm ly nước trái cây, vừa nhìn đã thấy là kẻ có tiền được sống trong nhung lụa, lại thấy cổ tay đối phương mang một chiếc Patek Philippe mấy trăm vạn……

 

Tui để hình tượng trưng thôi chứ con số khác t nhìn choáng quá :))

 

Cố Thanh Yến ngước mắt nhìn lên, bắt gặp một đôi mắt đen dịu dàng.

 

Mặc một thân tây trang đen, mang một cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn nho nhã lễ độ, người đàn ông nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc, Cố Thanh Yến hơi cau mày, giọng nói hơi không vui: “Xin lỗi, tôi không ăn đồ từ người lạ.”

 

Giọng nói thiếu niên trong trẻo giống như tiếng kêu kiêu ngạo của một chú mèo quý tộc, không cao không thấp, cào cho lòng người phát ngứa.

 

“Tôi là Lý Thừa Trác.” Người đàn ông cười khẽ, “Chúng ta cũng không xem như người xa lạ đi, tiểu thiếu gia Lục gia Lục Tinh Trạch?”

 

Thì ra là đại thiếu gia Lý gia, người thừa kế của công nghiệp Nguyên Dương, là sự tồn tại văn nhã bại hoại.

 

Cố Thanh Yến trong lòng cười nhạt, nâng cằm cao ngạo nói: “Nếu anh biết tôi, vậy anh nên biết mẹ tôi không cho tôi chơi cùng những lão già.”

 

Lý do này thật buồn cười lại đáng yêu. Hứng thú trong lòng Lý Thừa Trác càng thêm mãnh liệt, rất muốn nếm thử hương vị da thịt non mịn của tiểu thiếu gia kiêu ngạo đến xương cốt lại ngây thơ đến ngu ngốc này.

 

Đáy mắt hắn cuồn cuộn quyết tâm bắt được con mồi của kẻ thợ săn, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ quân tử, thở dài nói: “Vậy được rồi, không nghĩ tới Lục tiểu thiếu gia không sợ trời không sợ đất vậy mà lại là đứa con ngoan nghe lời mẹ, rất tốt.”

 

“Chỉ là nếu tính tuổi tác, tôi cũng không thể tính là lão già nhỉ? Cậu hẳn là nên gọi tôi một tiếng anh.”
Lý Thừa Trác khẽ cười, ý vị sâu xa nói: “Dù sao ba cậu cũng gọi tôi là cháu……”

 

Cố Thanh Yến không hứng thú cúi mặt: “Anh là muốn nói với ba tôi là tôi đến nơi này chơi sao? Anh có biết người mách lẻo là người đáng ghét nhất không?”

 

“Sao có thể? Tôi chỉ muốn nói với cậu, nếu ba cậu đã gọi tôi là cháu, thì tôi cũng phải có nghĩa vụ chăm sóc cậu thật tốt.” Lý Thừa Trác thả chậm giọng điệu “Con trai ngoan không nên đến nơi này, không bằng bây giờ tôi đưa cậu về?”

 

Cuộc nói chuyện của hai người có lẽ người khác nghe không rõ lắm, nhưng biểu cảm trên mặt Cố Thanh Yến rõ ràng viết “Ai cần anh lo”, chú mèo con kiêu ngạo đến cùng.

 

Trong một góc một người phục vụ mồ hôi đầy đầu đang xin lỗi đồng nghiệp: “Rất xin lỗi tôi đã tới trễ! Xe đạp nửa đường bị hỏng, tôi phải đẩy lại đây, cho nên……”

 

“Không có gì không có gì! Nếu không phải làm giúp cậu nửa tiếng, tôi cũng không xem được một màn xuất sắc thần kỳ như vậy!” Đồng nghiệp hưng phấn nhỏ giọng kể hắn nghe việc vừa xảy ra “Lục tiểu thiếu gia kia siêu lợi hại, thắng rất nhiều tiền!”

 

“Lúc mới tới đây nhìn như không hiểu gì, kết quả cậu ấy may mắn kinh khủng, giống như gian lận vậy, mười ván thắng chín!” Đồng nghiệp đầy hâm mộ, “Nếu tôi mà may mắn như cậu ấy, tôi đã sớm trở thành tỷ phú rồi!”

 

Nhân viên phục vụ nhìn theo hướng chỉ của đồng nghiệp, phát hiện Lý đại thiếu gia thường xuyên đến đây đang mỉm cười nói gì đó với một thiếu niên xán lạn mặc bộ vest trắng, nhưng thiếu niên căn bản không cho hắn mặt mũi, biểu tình vô cùng cao ngạo thiếu kiên nhẫn.

 

Vô thức siết chặt nắm tay, ánh mắt nhân viên phục vụ nhanh chóng hiện lên một tia ghen ghét bất mãn.

 

Vì sao ông trời không công bằng như vậy? Một tay ăn chơi trác táng dựa vào cái gì có thể nhẹ nhàng đạt được khối tài sản mà người khác vất vả hàng chục năm cũng không có được?

 

Còn có đại thiếu gia Lý gia đối với hắn ôn nhu hào phóng sao giờ lại phải chịu đựng tính tình xấu xí đó của đối phương chứ?

 

Người được chiều hư ăn chơi trác táng Cố Thanh Yến nhận thấy cảm xúc nguyên chủ đột nhiên trở nên căng thẳng kịch liệt, cậu lơ đãng quét mắt nhìn bốn phía, Cố Thanh Yến bất ngờ đối diện với ánh mắt đầy ganh ghét, mặc dù chủ nhân đôi mắt đã nhanh chóng thu hồi tầm nhìn, nhưng Cố Thanh Yến vẫn bắt được nó trên người đối phương.

 

Chu Tử Kỳ! Kẻ đầu sỏ đã đưa Lục Tinh Trạch lên còn đường không thể quay đầu! Trước mắt đang làm phục vụ bán thời gian ở sòng bạc!

 

Cũng là ở chỗ này, Chu Tử Kỳ đã gặp ông chủ phía sau sòng bạc, Lục Vọng!

 

Đáy lòng dâng lên cảm giác thú vị mãnh liệt, nhưng Cố Thanh Yến còn chưa kịp hành động, quản lý Chu đã xuất hiện trước mặt cậu.
“Lục thiếu, ông chủ chúng tôi cho mời!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...