“Chủ tiệm, cho tôi một bao thuốc.”
Người đàn ông đứng trước tủ kính, cất tiếng gọi vào trong cửa hàng.
“Ra ngay đây.”
Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ thân hình đẫy đà bước ra, cười xin lỗi: “Con mới ngủ dậy, nó quấy quá.”
Lý Duy Đông không để tâm, chỉ tốt bụng nhắc nhở: “Chỗ cô không có camera giám sát sao? Người ta vào một cái là vòng qua sau quầy rồi, cô cũng chẳng biết, cẩn thận thì hơn.”
“Đúng đúng đúng, anh nói phải.” Người phụ nữ cười hiền, “Anh lấy thuốc gì?”
Lý Duy Đông nhìn: “Cho tôi bao Bạch Sa.”
Người phụ nữ lấy từ trong tủ ra, đưa cho anh ấy.
Ra khỏi cửa, anh ấy xé lớp nilon ngoài bao thuốc vứt vào thùng rác, rút một điếu ngậm lên miệng, xoay cổ một vòng, định bụng tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ.
Lý Duy Đông mở cửa xe, nổ máy.
Đang đi trên đường, đột nhiên nhớ ra đã một thời gian không gặp thằng bạn chí cốt, anh ấy liền bật xi-nhan rẽ phải ở ngã rẽ kế tiếp.
Xe chậm rãi dừng lại, từ xa đã thấy cánh cửa dường như đang đóng, đến gần thì quả đúng là vậy.
Lý Duy Đông lấy điện thoại ra gọi, chuông vang một lúc cũng chẳng ai bắt máy, đành xuống xe gõ cửa.
“Lão Tôn, có nhà không vậy?” Lý Duy Đông thấy lạ, sáng sớm đi đâu được chứ, không từ bỏ, lại gọi: “Lão Tôn, chết đâu rồi…”
“Anh Duy Đông, ra rồi đây!”
Hà Viện tập tễnh từng bước ra ngoài, gọi vọng ra cửa.
Lý Duy Đông vừa định lên tiếng thì thấy tay chân cô đầy vết bầm tím, có mấy chỗ còn trầy xước chảy máu, sững người hỏi: “Em gái, em bị sao vậy?”
Hà Viện đứng qua một bên nhường lối cho anh ấy vào, nói lí nhí: “Hồi tối qua em bị chó cắn.”
“Sao mà nặng vậy, lại còn trầy xước nữa?” Lý Duy Đông vào nhà, tiện tay đóng cửa lại, bảo cô ngồi xuống ghế.
Hà Viện mím môi, ngượng ngùng gật đầu.
Lý Duy Đông định hỏi thêm gì đó thì khóe mắt đã thấy Tôn Lập Côn mang dép lê, dáng vẻ như ông già lững thững bước ra.
“Gì vậy trời, đừng nói giờ mới dậy nha?”
Tôn Lập Côn còn chưa kịp mở miệng, Hà Viện đã nhanh miệng bênh: “Anh em dậy từ sớm rồi, có khách gõ cửa nhờ sửa xe, làm xong mới đi nằm bù một lát.”
Lý Duy Đông phá lên cười, nhìn bộ dạng sốt sắng của cô mà nói: “Em gái à, đừng vội, anh chỉ hỏi vậy thôi mà.”
Mặt Hà Viện đỏ bừng, có chút hối hận vì lỡ miệng.
Tôn Lập Côn liếc anh ấy một cái: “Có thôi đi không, đừng trêu con bé, da mặt nó mỏng.”
Lý Duy Đông nhún vai, vẫn cười.
Tôn Lập Côn quay lại nhìn cô: “Sao dậy sớm vậy?”
“Ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy giọng anh Duy Đông, mà không thấy anh có động tĩnh gì, nên em dậy mở cửa.”
Anh gật đầu, đúng là không nghe thấy, lại hỏi: “Chân đi được rồi hả?”
Hà Viện ngẩng đầu: “Tốt hơn hôm qua nhiều rồi, chỉ là đi hơi chậm.”
Tối qua cô đi vệ sinh, tranh thủ thử xuống giường đi mấy bước, không vấn đề gì, chỉ có điều bước chậm như rùa.
Tôn Lập Côn cúi đầu nhìn chân cô một chút, nói: “Dăm bữa nữa đừng đi nhiều, lỡ viêm thì khổ.”
Hà Viện không dám cãi, chỉ gật đầu.
Lý Duy Đông nhìn hai anh em cứ người này một câu người kia một lời, không nhịn được bật cười, quay sang Tôn Lập Côn: “Cậu nghiện làm ba rồi đấy.” Rồi quay lại nhìn Hà Viện: “Đúng không em gái, lắm lời ghê.”
Câu này cô nào dám bắt chuyện, chỉ biết im lặng quăng quả bóng về phía Tôn Lập Côn.
Tôn Lập Côn tựa lưng vào chiếc xe máy bên cạnh, mắng anh ấy vài câu, rồi hỏi: “Sao có thời gian ghé qua, không bận kiếm tiền cưới vợ sao?”
“Sao hả, chỉ cho cậu nghỉ ngơi còn tôi thì không được hả?”
Tôn Lập Côn nhìn chăm chăm vào quầng mắt thâm đen của Lý Duy Đông: “Tối qua lại đi ăn chơi ở đâu vậy, cả đêm không ngủ đúng không?”
“Không đến nỗi vậy, tối qua uống say, không lái xe về nổi.” Lý Duy Đông nói thật.
Tôn Lập Côn nghi ngờ, với người có tiền sử như anh ấy, ít nhiều gì cũng có chút dò xét.
Không muốn để Hà Viện nghe được chuyện sau đó, anh đành đuổi người: “Hà Viện, em vào nhà trước đi, anh với anh Duy Đông có chuyện muốn nói.”
Chuyện gì mà phải đuổi cô đi mới nói được, Hà Viện gãi gãi mặt, biết ý đứng dậy: “Dạ, em vào ngủ tiếp đây, hai anh nói chuyện đi.”
Lý Duy Đông bật cười ngay, nhìn không rời mắt.
“Dáng đi của em gái buồn cười quá.”
Tôn Lập Côn nhìn theo ánh mắt Đông Tử, đúng thật là đi khó khăn, hai tay dang ra hai bên, bước nhỏ từng bước, chẳng khác gì con chim cánh cụt.
Hà Viện cảm thấy lưng mình nóng ran, cố chịu đựng mà bước tiếp, may mà sân nhỏ, đi mấy bước là tới, một mạch mở cửa chui vào.
Tôn Lập Côn: “Tối qua cậu đi đâu, đừng nói lại tìm cái cô…”
Lý Duy Đông ngắt lời: “Anh em cậu là loại người đó sao, một lần bị lừa là quá đủ rồi.”
“Tôi có nói gì đâu?” Tôn Lập Côn cười: “Cậu cũng biết bị chơi khăm hả, đáng đời.”
“Mẹ nó, tôi đúng là rảnh rỗi mới qua đây nghe cậu càm ràm.” Đông Tử đá một cái.
Tôn Lập Côn không giận, phủi dấu giày trên quần, ánh mắt dừng ở chùm chìa khóa trên ghế: “Cái xe đó là sao, thật sự thuộc về cậu rồi?”
Lý Duy Đông vắt chìa khóa lên ngón tay quay vòng, thờ ơ nói: “Xe cũ, rẻ, tiện cho việc làm ăn. Tôi mua lại của lão Trần, vợ anh ấy không chịu nổi cảnh sống xa nhau, ngày nào cũng giục anh ấy về quê, con cái cũng lên tiểu học rồi, mỗi lần gọi điện về con trai chẳng thèm nói chuyện với anh ấy.”
“Về quê?”
Tôn Lập Côn thấy lạ, trước đây Đông Tử có nhắc qua, nghề này chỉ cần siêng năng, không sợ khổ thì tuy không phát tài nhưng ít ra cũng để dành được chút đỉnh.
Một lúc sau, Đông Tử thở dài.
“Lão Trần nói, mỗi lần gọi điện về nhà, con trai chỉ biết đầu dây bên kia là ba, thật ra chẳng có tí tình cảm nào, anh ấy cũng thấy không ổn, mấy hôm trước mới mua vé về quê, cuối cùng còn không quên nói một câu: dù có kiếm được bao nhiêu tiền đi nữa, cũng không bằng cái giường ấm bên vợ con.”
Tôn Lập Côn gật đầu đồng tình, lời đó rất đúng, càng lớn tuổi, con người ta càng khao khát cảm giác ấm áp của một mái nhà.
Lý Duy Đông nhìn anh, tiếp tục: “Không giấu gì cậu, giờ tôi cũng có chút tiền để dành, định tự nhận việc làm.”
“Làm riêng? Cậu tính nghỉ ở đó?” Tôn Lập Côn hỏi.
Lý Duy Đông nhớ tới điều gì, nhíu mày, trước khi trả lời còn chửi một câu, rồi mới giải thích.
“Phải, ông chủ ở đó ăn chặn nặng lắm, mỗi đơn làm xong là ông ta ăn đứt năm mươi phần trăm, mẹ nó, tôi thì làm mệt chết mệt sống.” Anh ấy nói thêm: “Dù sao cũng làm lâu rồi, đường đi nước bước tôi cũng rành, nhận việc riêng tuy không ổn định nhưng ít ra tiền vào hết túi mình.”
Tôn Lập Côn nghe xong cũng thấy là ý hay.
“Dù sao cậu cũng thạo nghề, tự lo được thì cứ làm, làm lâu cũng có khách quen.”
Lý Duy Đông gật đầu liên tục, đấm nhẹ vào vai anh: “Cậu hiểu tôi thật, chính là ý đó.”
Tôn Lập Côn nghiêng người né, mắng nhẹ một câu.
“Dạo này cậu sao rồi?” Đông Tử nhìn mấy chiếc xe điện đỗ hai bên.
“Tạm được, khá hơn trước chút.” Anh nhảy xuống từ xe máy.
Lý Duy Đông lại hỏi: “Chừng này năm rồi, có để dành được nhiều không? Vẫn còn gửi tiền cho Lập Sơn chữa bệnh sao?”
Giữa hai người không có gì là cấm kỵ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, rõ tình hình gia đình của nhau.
Tôn Lập Côn khựng lại, suy nghĩ rồi nói: “Có một ít, nhưng không nhiều.” Anh không để câu chuyện trở nên nặng nề, cười nói: “Muốn mua nhà thì vẫn phải cố gắng thêm.”
Lý Duy Đông nghe vậy cũng không hỏi nữa: “Cậu còn tính đến chuyện mua nhà nữa hả?”
Tôn Lập Côn không có biểu cảm gì nhiều: “Ừ, chẳng lẽ cứ thuê nhà mãi?”
Anh quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, ước lượng thời gian chắc cũng vừa rồi, định quay vào thay đồ.
Tuy không coi trọng vụ xem mắt này lắm, nhưng dù gì cũng là gặp mặt con gái nhà người ta, lễ nghi tối thiểu vẫn nên giữ. Anh cúi đầu nhìn bộ dạng mình, không thể cứ mặc áo ba lỗ với quần short mà đi được.
Anh nghiêng đầu nói với Lý Duy Đông: “Ờ, tự cậu chơi đi, tôi ra ngoài chút.”
“Làm gì, trưa nắng lại còn định đi đâu ăn chơi?”
Tôn Lập Côn cười khẩy, nói thẳng: “Bà thím hàng xóm giới thiệu đi xem mắt, làng xóm láng giềng cũng không tiện từ chối.”
Chưa nói xong, Lý Duy Đông đã phá lên cười, anh thì chẳng có tâm trạng đùa giỡn, quay người vào nhà thay quần áo.
“Cậu mà cũng phải xem mắt nữa hả? Học tôi đi, tự do yêu đương, đừng có đi…” Tiếng Đông Tử vẫn vang lên sau lưng.
Tôn Lập Côn chẳng buồn trả lời, hai tay giơ lên cởi áo ba lỗ, bỗng nhớ tới Hà Viện, liền dặn: “Trưa lo cho con bé ăn gì đó.”
Biểu cảm Lý Duy Đông thay đổi nhanh chóng.
Anh hiểu rõ, lại giải thích: “Biết cậu không biết nấu, đi mua về.”
Lý Duy Đông vỗ đùi, sảng khoái đồng ý.
Gió ấm thổi qua, cuốn bụi bay lên, sân nhỏ yên bình tĩnh lặng.
Hà Viện nép sau cửa sổ, lắng nghe cho đến khi tiếng xe máy hoàn toàn biến mất.
⸻
Người đàn ông đã ngồi im hơn ba mươi phút, mỗi lần nhân viên phục vụ đi ngang đều hỏi một câu: “Anh ơi, giờ mình dùng bữa chưa ạ?”
Anh kiên nhẫn giải thích từng lần một.
Ban đầu anh nói đối phương chọn chỗ, nhưng người phụ nữ lịch sự từ chối, nói là cứ theo khẩu vị của anh.
Tôn Lập Côn không để tâm lắm, vì phép lịch sự, anh chọn một quán ăn địa phương nằm trên tầng ba trung tâm thương mại, gửi địa chỉ trước cho cô ấy.
Thế nhưng ngồi đợi nửa tiếng, vẫn không thấy ai tới, anh cố kìm nén bực bội, nghiến răng dưới, muốn hút thuốc, nhưng vừa chạm túi liền khựng lại.
Không tiện nơi công cộng, lại từ từ nhét vào túi.
Ngẩng đầu lên, khóe mắt anh thấy một người phụ nữ nhẹ nhàng tiến đến, “Chào anh, anh là Tôn Lập Côn phải không?”
Anh đứng lên, ra hiệu chào: “Chào cô, là tôi.”
Người phụ nữ nở nụ cười tươi: “Chào anh, tôi tên là Tưởng Á.” Cô ấy áy náy nói: “Nửa tháng trước tôi mới đến đây, mua lại một tiệm tạp hóa, mấy hôm nay dọn dẹp nhiều việc quá nên hẹn hơi trễ.” Cô ấy tiện tay đặt túi bên cạnh chỗ ngồi.
Tôn Lập Côn quan sát người phụ nữ này, mặt tròn trịa, tuổi tác có vẻ ngang ngửa anh, cử chỉ tự nhiên không gò bó, mặc áo sơ mi trắng viền bèo, nhìn rất đẫy đà, phía dưới… chưa kịp nhìn.
Anh gãi mũi: “Không sao đâu.”
Người phụ nữ không nói nhiều, có thể người giới thiệu chưa nói rõ tình hình hai bên.
Sau vài câu xã giao, Tưởng Á chủ động hỏi: “Tôi muốn hỏi… anh có kỳ vọng gì ở người bạn đời tương lai không?” Cô ấy vuốt tóc, mỉm cười: “Ý tôi là… đã gọi là xem mắt thì nên thẳng thắn.”
Tôn Lập Côn bất ngờ, cô ấy còn nhập vai nhanh hơn cả anh, đúng là đi xem mắt.
“Dĩ nhiên rồi.”
Mà chính anh trong khoảnh khắc ấy lại thất thần, liền ho nhẹ che giấu sự lúng túng: “Nói thật thì tôi chưa nghĩ nhiều, nếu phải nói thì điều đầu tiên là chân thành.”
Gương mặt cô ấy thoáng thay đổi, nhưng vẫn giữ nụ cười: “Đúng rồi, anh có để ý chuyện đã từng ly hôn không?”
Tôn Lập Côn hơi sững lại, thật sự không ngờ.
“Tất nhiên không, đó là chuyện của quá khứ, tôi quan tâm là sau này.”
Người phụ nữ hơi cúi đầu, môi mấp máy: “Nhiều người cũng nói vậy, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả tốt.” Rồi cô ấy bật cười trong trẻo: “Vậy… mình gọi món trước nhé, vừa ăn vừa nói chuyện?”
Tôn Lập Côn gật đầu, rót nước cho cô ấy, gọi phục vụ đến gọi món.
Không khí trở nên thoải mái hơn nhiều, ngay từ lúc bước vào Tưởng Á đã thấy người đàn ông trước mặt rất thu hút, tuy đang ngồi nhưng vẫn thấy vóc dáng anh cao ráo rắn rỏi.
Cô ấy gắp một miếng đồ ăn bỏ vào chén, hỏi anh: “Tôi năm nay 28, anh Tôn, còn anh thì sao?”
Tôn Lập Côn ngẩn ra một chút, dừng đũa ngẩng đầu lên: “Hai mươi chín, cứ gọi tôi là Tôn Lập Côn đi.”
Tưởng Á gật đầu đồng ý, “Chủ tiệm trước đây là bạn cũ của dì Trương, nghe dì nói anh còn có một em gái, bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôn Lập Côn nhíu mày, nghi hoặc: “Chủ tiệm nào?”
