Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 14



Người phụ nữ uống một ngụm nước trái cây, chậm rãi mở lời: “Là chủ tiệm tạp hóa hiện tại của tôi, bà chủ cũ ấy. Hôm đó bà ấy và dì Trương đang tán gẫu, tôi tình cờ đứng gần đó nên nghe được.” Cô ấy giải thích.

“Là em gái tôi, sắp vào lớp 10.”

Người phụ nữ mỉm cười lịch sự, gật đầu: “…Em gái ngoan, hiểu chuyện.”

Tôn Lập Côn chợt nhớ đến Hà Viện, ngoan như con mèo, chưa từng cãi nhau hay xích mích với ai, nghĩ đến đây thì khẽ cười.

“Ừ, rất nghe lời, chưa bao giờ khiến tôi lo lắng.” Anh đẩy dĩa thức ăn về phía cô ấy, “Gắp đồ đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Tưởng Á không khách sáo, cảm nhận được nụ cười thoáng qua của người đàn ông đối diện, rõ ràng là nói trúng chủ đề rồi, lại hỏi: “Nghe nói anh là người miền Bắc, đến đây từ khi nào vậy?”

Cả hai không phải kiểu người quá gò bó, cuộc trò chuyện bắt đầu rôm rả hơn.

“Ừ, quê ở một nơi nhỏ thuộc Thanh Hải.” Anh ngừng đũa, trong đầu lướt qua dòng thời gian, “Chắc cũng hơn mười năm rồi.”

Tưởng Á hơi sững người, ngạc nhiên vì khoảng thời gian dài đến vậy: “Lâu vậy sao, luôn ở thành phố này sao?”

“Ừ, giữa chừng có chuyện xảy ra.” Anh nhớ tới việc cô ấy từng nói cần sự thẳng thắn, nên chủ động nói: “Tôi từng có tiền án, chuyện này cô biết rồi chứ?”

Tưởng Á gật đầu: “Chỉ nghe người giới thiệu nhắc qua.”

Tôn Lập Côn nhếch môi: “Vậy mà cô vẫn dám đến? Gan cũng lớn đó.”

Cô ấy lờ đi câu hỏi của anh, tò mò hỏi: “Vậy… có thể hỏi là vì sao không?”

Tôn Lập Côn nhìn cô ấy với vẻ nửa cười nửa không: “Nếu tôi nói là ngộ sát, cô tin không?”

Tay Tưởng Á khựng lại, không nói được gì.

Dường như đến lúc này cô ấy mới thật sự nhìn rõ người đàn ông đối diện, có vẻ bất cần và mang chút nguy hiểm.

Tôn Lập Côn tưởng đã dọa cô ấy sợ, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Ừm? Cô sợ vậy sao vẫn dám tới?”

“Không phải tôi sợ, chỉ là tò mò thôi, xem như đánh cược vận may.”

“Vận may gì?”

“Vì dì Trương nói anh là người tốt, chắc chắn có ẩn tình gì đó.”

Khóe miệng Tôn Lập Côn giật nhẹ, cũng không định giấu: “Bốn năm giảm còn ba, không dài cũng chẳng ngắn.”

Tưởng Á gật đầu, hiểu rằng anh đang nói về thời gian thụ án.

Cô ấy còn muốn hỏi thêm vài chi tiết, nhưng thấy sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi, liền dừng lại.

Cả hai không tiếp tục chủ đề đó nữa, Tôn Lập Côn cầm chén lên múc canh.

Tưởng Á do dự một lúc mới nói: “Còn anh, không có gì muốn hỏi tôi sao?”

Từ nãy đến giờ toàn là cô ấy hỏi, Tôn Lập Côn trả lời, cô ấy cũng muốn biết anh sẽ hỏi gì.

Tôn Lập Côn ngẩng đầu, có vẻ suy nghĩ rồi hỏi: “Cô đến đây một mình sao?”

Anh vốn định hỏi: có phải sau ly hôn mới một mình đến đây không? Nhưng thấy nói vậy không hay, nên đổi câu hỏi.

“Ừ, tôi ly hôn rồi, muốn thay đổi chỗ sống.” Cô ấy trả lời không chút do dự.

Tôn Lập Côn nói: “À. Chỗ này cũng ổn, sống lâu rồi sẽ thấy rõ.”

Tưởng Á nhìn ra ngoài cửa sổ, tiện miệng nói: “Nhìn ra được, không thì anh cũng chẳng ở lại nơi này lâu như vậy.”

Tôn Lập Côn chỉ khẽ cười, không đáp, đây không phải chuyện có thể nói hết trong vài câu.

Chẳng bao lâu sau, cô ấy lại khơi chuyện mới, hai người tán gẫu vài chuyện vụn vặt trong cuộc sống thường ngày.

Không khí không đến mức nặng nề, Tôn Lập Côn rõ ràng cảm thấy người phụ nữ trước mặt càng lúc càng cởi mở, đúng như cô ấy nói – chỉ là đánh cược vận may.

Bữa ăn diễn ra bình lặng.

Ăn xong, Tôn Lập Côn đến quầy thanh toán, rồi hai người cùng rời khỏi trung tâm thương mại.

“Cô đi gì đến?” Anh hỏi.

“Tôi đi taxi, còn anh?”

Tôn Lập Côn quay đầu, chỉ vào chiếc mô tô dưới mái che.

Tưởng Á nghiêng đầu nhìn, cười: “Anh cũng phong trần ghê.”

Tôn Lập Côn không cho là gì, anh chẳng cảm thấy có gì đặc biệt, nếu có tiền, ai mà không muốn ngồi bốn bánh chứ.

Anh rút điếu thuốc, nhìn cô ấy: “Tôi đưa cô ra đầu đường bắt xe.”

Cô ấy do dự một lát, rời mắt khỏi chiếc mô tô: “Cũng được.”

Trung tâm thành phố, xe cộ khá đông, Tôn Lập Côn vẫy tay, một chiếc taxi màu xanh từ bên kia đường quay đầu dừng lại trước mặt.

Tưởng Á mở cửa ghế sau bước lên, mỉm cười nhìn anh: “Lúc nào rảnh mình lại liên lạc nhé.”

Tôn Lập Côn móc ra một tờ năm mươi tệ đưa cho tài xế: “Tiền thừa trả cô ấy.” Rồi nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Ừ.”

Taxi từ từ rời đi, Tưởng Á quay đầu lại nhìn ra cửa sổ phía sau, thấy người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ hút thuốc, cô ấy mỉm cười rồi quay lại ngồi ngay ngắn.

Đứng thêm một lúc, điếu thuốc cháy đến tận cùng. Tôn Lập Côn vứt đầu lọc đi, dùng chân giẫm lên, rồi quay người trở lại trung tâm thương mại.

Lúc xuống tầng, anh thấy ở góc tầng một có cửa hàng đồ ăn vặt mới khai trương đang khuyến mãi, vì ngại làm phiền đối phương nên đợi tiễn cô ấy xong mới quay lại.

Đây là lần đầu tiên Tôn Lập Côn ghé vào loại cửa hàng này, xung quanh phần lớn là trẻ con hoặc có người lớn đi cùng, khiến anh cảm thấy mình đặc biệt lạc lõng.

Anh vừa quan sát vừa tiến đến kệ hàng.

Anh hiếm khi thấy Hà Viện ăn mấy món này, nên không biết nên mua gì. Thấy bên cạnh có một cậu bé đang đứng, cậu bé cầm món gì, Tôn Lập Côn cũng cầm theo món đó.

Cậu bé thấy có người nhìn mình, nhìn lên, phát hiện một người đàn ông cao lớn đứng ngay bên cạnh, có vẻ kỳ lạ, liền cố ý tránh xa một chút.

Mặt Tôn Lập Côn sầm lại ngay tức thì.

“Này, nhóc có ý gì hả?”

Cậu bé ôm chặt món đồ trên tay, ưỡn cổ nói: “Chú lớn tuổi rồi mà còn ăn đồ ăn vặt hả?”

Tôn Lập Côn thấy thằng nhóc này nhỏ mà láo, liền bật cười hỏi lại: “Vậy nhóc bao nhiêu tuổi?”

“Tám tuổi, thì sao hả chú?”

Tôn Lập Côn bật cười: “Chú không bắt cóc trẻ con, chỉ muốn xem nhóc lấy gì thôi.”

Cậu bé lẩm bẩm: “Con có nói chú bắt cóc đâu, chỉ thắc mắc là người lớn mà cũng ăn vặt sao? Mẹ con nói mấy cái này chỉ có con nít ăn.”

“Chú không được ăn? Không được tiêu tiền chắc?” Anh phản ứng lại theo bản năng.

Nói xong lại cảm thấy mình thật vô vị, tranh cãi với trẻ con làm gì không biết.

Cậu bé trừng mắt nhìn anh.

Tôn Lập Côn dịu giọng lại: “Không trêu nhóc nữa, mau giới thiệu vài món đi, chú mua cho em gái.”

Cậu bé lập tức bật cười lớn: “Chú đến món em gái mình thích cũng không biết hả?” Rồi nói thêm: “Con biết em con thích gì đó.”

Tôn Lập Côn nhức đầu, không thèm đôi co nữa, nghĩ lại thấy mình đúng là rảnh quá mới nói chuyện với nó, định quay người đi.

Cậu bé gọi: “Anh đẹp trai ơi, em đâu có nói không chỉ anh, là mấy món này nè.” Cậu bé chỉ lên kệ phía trên.

Tôn Lập Côn quay lại, nhướn mày: “Sao giờ lại gọi là anh?”

“Đùa tí thôi, thật ra anh rất đẹp trai mà. Em gái anh bao nhiêu tuổi vậy?”

Tôn Lập Côn bật cười: “Nhóc nói chuyện thật dẻo miệng. Nói đi, không nói là chú đi đó.”

Cậu bé vội chỉ: “Cái đó ngon lắm, anh lấy hai cái đi, em không với tới. Còn cái này nữa.”

Tôn Lập Côn vừa lấy xuống, vừa nói về câu hỏi trước: “Gọi là chú, đừng loạn vai vế.”

Cậu bé vui mừng phấn khích, chú nói sao cũng được.

Chẳng mấy chốc giỏ đã đầy, Tôn Lập Côn thấy tạm ổn, chuẩn bị ra thanh toán.

“Con ơi nhanh lên, mẹ tính tiền xong hết rồi, sao con lại lấy thêm nhiều vậy?” Từ xa có một người phụ nữ dắt theo bé gái tầm ba bốn tuổi gọi cậu bé.

Cậu bé ngẩng đầu nói với Tôn Lập Côn: “Chú ơi, con đi nha, cảm ơn chú đã lấy đồ giúp con.”

Tôn Lập Côn mỉm cười, không nói gì.

Quay đầu lại, thấy ba nhóm người cười nói rôm rả trong cửa hàng, cảm giác náo nhiệt này đã lâu rồi anh không gặp được, không khỏi cảm khái, có lẽ đây chính là cuộc sống.

Về đến sân nhà thì đã chiều.

Lý Duy Đông vẫn chưa đi, nghe thấy tiếng mô tô từ xa bèn đứng dậy ra mở cửa.

“Sao giờ mới về, thành công rồi hả?” Đông Tử cố tình trêu.

Tôn Lập Côn dựng xe bên tường: “Bớt lắm lời, cầm đồ vào.”

Đông Tử nhận lấy, ước lượng: “Cậu mua gì vậy, sao nhiều đồ ăn vậy? Hai người còn đi mua sắm nữa hả?”

Trong nhà có tiếng động, Hà Viện vẫn cái dáng đi kỳ cục ấy, chống tường bước ra.

“Em gái, sao lại ra đây nữa, mau ngồi nghỉ đi.” Đông Tử đưa bịch đồ ăn vặt cho cô, “Cầm ăn nè.”

Hà Viện còn chưa kịp lên tiếng, Tôn Lập Côn đã liếc anh ấy: “Biết làm người tốt ghê.”

“Tôi đâu có nhận công, biết là cậu mua mà.” Đông Tử tiện miệng nói: “Hết đau chưa em gái, tất cả là lỗi của anh.”

Hà Viện ngửi thấy mùi nguy hiểm: “Không sao không sao, anh đừng nói vậy mà.”

Tôn Lập Côn không hiểu hai người họ đang úp úp mở mở cái gì.

“Sao vậy, chuyện gì?”

Hai người nhìn nhau, không ai nói.

Tôn Lập Côn uống ngụm nước, lại hỏi: “Có phải cậu lại làm chuyện gì thất đức không?”

Lý Duy Đông hiếm khi nghiêm túc, không phản bác: “Là tôi đi lấy nước trong bếp, không để ý làm đổ đầy sàn, định đi lấy cây lau, rồi có điện thoại gọi tới, vậy là quên béng luôn. Sau đó Hà Viện vào bếp… trượt ngã.”

Tôn Lập Côn không nói gì, chỉ nhíu mày: “Lại ngã? Không việc gì đi vào bếp làm gì?”

Hà Viện đang lục túi chợt khựng lại, ngẩng đầu cãi lý: “Em… em cũng phải uống nước chứ.”

Lý lẽ có vẻ mạnh nhưng giọng thì yếu.

Lý Duy Đông vội xua tay, cười ngượng: “Lỗi của anh, không phải tại em.”

Tôn Lập Côn không nói gì, dùng chân đá nhẹ vào chân anh ấy.

“Chưa hỏi cậu đấy, vụ kia có kết quả gì không?” Đông Tử hỏi.

Tôn Lập Côn đưa tay gãi lông mày, nghĩ cách nói: “Cũng bình thường, chắc không có kết quả đâu.”

Chủ yếu là không có cảm giác gì, người phụ nữ kia nói năng và hành xử đều có cái gì đó khó tả, kiểu như luôn giữ khoảng cách, khó nắm bắt.

“Là cậu chê người ta hay người ta chê cậu?”

Tôn Lập Côn đúng lúc quay đầu, thấy Hà Viện đang nhai bánh, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Hà Viện đang ăn bánh dứa, lặng lẽ nghe hai người trò chuyện, không chen vào.

“Nói đi, tôi đang quan tâm chuyện chính của cậu đó, cũng nên nghiêm túc chút.” Lý Duy Đông hối thúc.

Tôn Lập Côn lười biếng đáp: “Người ta chê tôi.” Rồi đùa: “Cậu đừng có thái giám sốt ruột thay hoàng thượng.”

Lý Duy Đông hiếm khi không cãi lại, chỉ cười nói: “Vậy hoàng thượng này sống cũng thanh tu quả dục ghê.”

Tôn Lập Côn liếc anh ấy một cái.

Đông Tử lúc này mới thấy không nên nói tiếp, quay sang cười gượng với Hà Viện.

Hà Viện vờ như không hiểu, chen vào một câu: “Anh Duy Đông chẳng phải còn có việc sao, anh em về rồi, anh mau đi lo đi.”

Đông Tử chợt nhớ ra, vội đứng lên.

“Không ăn cơm tối luôn hả, gì mà gấp vậy?” Tôn Lập Côn hỏi.

Lý Duy Đông vào nhà lấy chìa khóa, rồi quay lại: “Quên mất, có người gọi sửa điện ở nhà, quen biết cả, phải làm xong trước khi trời tối.”

“Được, mau đi đi, hôm khác tôi mời cậu một bữa.” Tôn Lập Côn chống tay vào hông, cười.

Đông Tử biết anh đang nói chuyện trưa lo cho Hà Viện, vừa cười vừa mắng nhỏ một câu, rồi nói: “Tôi đi đây.”

Bên ngoài, tiếng xe tải nhỏ dần xa, xen lẫn vài tiếng còi xe rồi lẫn vào phố xá.

Trong nhà, Tôn Lập Côn bật quạt ở mức cao nhất, ngồi dang chân trên ghế xếp để giảm nhiệt.

Vô tình, anh thấy Hà Viện đưa tay ra sau lưng xoa nhẹ.

“Đau chỗ nào?” Tôn Lập Côn nhướn mày.

Tay Hà Viện khựng lại, vòng ra trước: “Tốt hơn hôm qua nhiều rồi, không đau lắm nữa.”

“Không đau mà tay vòng ra sau làm gì?”

Hà Viện ngồi thẳng dậy, ấp a ấp úng mãi: “Ờ thì… đau mông.”

Giọng tuy nhỏ nhưng Tôn Lập Côn nghe rõ mồn một.

“Sao vậy? Là do trượt ngã trong bếp hôm nay hả?”

“Dạ, là ngã đập mông xuống đất.”

Tôn Lập Côn bật cười khẽ, nheo mắt lại, cảm thấy cô đúng là thảm thật: “Dạo này có phải em làm chuyện xấu gì không mà xui dữ vậy?”

Hà Viện ngẩng đầu lên: “Em ở ngay dưới mí mắt anh thì có thể làm gì chứ…”

Tôn Lập Côn cụp mắt xuống, nghiêm túc nói: “Tự chú ý vào, con gái mà chân tay để lại sẹo thì không đẹp đâu.”

Hà Viện hơi há miệng, hiếm khi nghe anh nói mà không đâm chọt gì, khẽ mỉm cười, khóe miệng hiện ra lúm đồng tiền.

Tôn Lập Côn: “Câm luôn rồi hả? Việc của mình thì tự mà quan tâm.”

Hà Viện gật đầu với anh, rồi nhìn túi đồ ăn vặt bên cạnh: “Anh, sao anh biết em thích ăn bánh dứa vậy?”

Ánh mắt Tôn Lập Côn rời khỏi cô, nhìn chỗ khác, không nói gì.

Hà Viện nhìn anh như vậy là hiểu ngay.

Không nói gì nghĩa là… không biết.

Cô bĩu môi, cố ý nói: “Chắc là anh cũng không biết thật, bánh này là chị dâu tương lai mua cho em chứ gì?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...