Tôn Lập Côn lập tức trừng mắt, liếc cô, chẳng cần nghĩ gì liền đáp: “Đừng nói linh tinh, làm gì có chị dâu nào.”
Mà đúng là mua bừa thật, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là… anh trợn mắt, thầm nghĩ, đúng là đồ sói mắt trắng.
Hà Viện không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt anh sắc như dao, đang nhìn thẳng vào mình khiến cô hơi lạnh gáy.
Cô chớp mắt lia lịa, cười lấy lòng: “Em đùa thôi mà… anh ăn đi.”
Tôn Lập Côn hừ nhẹ một tiếng qua mũi, chẳng buồn để ý.
Hà Viện lại rụt tay về, lí nhí nói: “Anh này… vụ đó thật sự không có hy vọng gì sao?”
Tôn Lập Côn nhìn cô: “Nghe hết rồi còn hỏi gì nữa.”
“Em tưởng anh với anh Duy Đông chỉ đùa thôi chứ, sao chị ấy lại không thích anh?”
Tôn Lập Côn cũng từng nghĩ qua, thật ra điều kiện của người kia cũng không tệ, ngoài việc từng ly hôn. Nhưng anh biết, không phải vì chuyện đó, chủ yếu là anh chẳng có chút hứng thú nào.
Anh bông đùa: “Tay trắng, lại còn vướng theo một gánh nặng.”
Hà Viện cứng người, ngẩn ra vài giây.
Có một khoảnh khắc, không gian xung quanh lặng thinh.
“Ý anh là… em là gánh nặng sao?” Nụ cười của Hà Viện tắt lịm.
Cổ họng cô bỗng nghẹn lại, không ngờ anh lại nói như vậy.
Ánh mắt Tôn Lập Côn dừng lại trên mặt cô, tim khựng lại một nhịp: “Anh lỡ lời rồi, sao có thể chứ, anh chỉ đùa thôi.”
Hà Viện im lặng, cúi đầu.
Tôn Lập Côn vốn chỉ định đùa một câu, không ngờ lại khiến cô phản ứng mạnh đến vậy, anh hơi nghiêng người về phía trước.
Giọng anh trầm xuống một chút: “Giận hả? Anh biết anh sai rồi, anh nói bậy.”
Hà Viện quay mặt đi, cúi đầu như đang giận dỗi, vành mắt hơi nóng: “Đúng là vậy mà.”
Tôn Lập Côn thấy hết từng hành động của cô, trong lòng tự chửi mình là đồ khốn, không ngờ một câu nói đùa lại khiến cô buồn như vậy.
Anh rút chân lại, ngồi thẳng dậy, đưa tay kéo cô: “Em không thấy là anh đùa sao? Anh chưa từng nghĩ như vậy. Do anh không biết chừng mực, lần này là lỗi của anh.”
Hà Viện không chống lại được anh, đành phải quay người đối mặt, nhưng vẫn không nhìn vào mắt anh.
Một lúc sau, cô mới cất tiếng: “Biết rồi, em không giận.”
Toàn nói ngược, anh nghe hiểu.
Tôn Lập Côn nghe vậy, hít một hơi: “Vậy em nói xem, phải làm sao em mới nguôi giận?”
Hà Viện không muốn làm bộ làm tịch, cô biết anh không cố ý: “Tối nay làm cho em nồi lẩu, nhớ cho cả thịt dê.”
Tôn Lập Côn bật cười: “Thêm ít bò nữa nhé?”
Hà Viện ngẩng đầu nhìn anh, từ từ nở nụ cười, lắc đầu: “Không cần đâu, dinh dưỡng dư thừa rồi, để hôm khác.”
“Được, hôm nay em nói sao cũng được hết.” Tôn Lập Côn đứng dậy.
Anh nhìn chiếc xe ngoài sân, giờ này mở cửa cũng chẳng ích gì, chuẩn bị đi một vòng ra bếp.
“Sau này anh không được nói mấy lời đó nữa.” Hà Viện đột nhiên lên tiếng từ phía sau.
Tôn Lập Côn dừng bước, quay lại nhìn cô bé: “Ừ, anh nhớ rồi.”
Thực ra Hà Viện không hề giận, chỉ là không ngờ anh lại nói vậy. Có thể là cô phiền phức, nhưng cô chưa bao giờ tự cho mình là gánh nặng.
Lúc Tôn Lập Côn cúi đầu nhận sai, cô đã tin theo phản xạ.
Cô tin là anh không cố ý, anh rất giỏi đùa cợt thật giả lẫn lộn, nhiều lúc ngay cả Hà Viện cũng khó phân biệt, huống hồ lần này giọng điệu lại rất dứt khoát.
Chẳng lẽ những lời Tôn Lập Côn nói, cô lại không hiểu sao? Trong lòng cô rõ ràng lắm.
Sống cùng nhau bốn năm năm, sự chăm sóc và tốt bụng của anh, đã in sâu trong tim cô, là dấu ấn vĩnh viễn không thể phai.
Khi Tôn Lập Côn quay lại, thấy cô vẫn ngồi đơ ở đó: “Anh ra tiệm đối diện mua ít đồ, còn muốn ăn gì nữa không?”
“Vậy em cũng…” Cô vỗ nhẹ hai tay, đứng lên.
“Em đi nổi không?” Tôn Lập Côn liếc nhìn.
Hà Viện cúi đầu nhìn chân mình, rồi chịu thua.
Tôn Lập Côn nhẹ giọng: “Anh chỉ qua tiệm bên kia đường, không cần đi xe.”
Hà Viện gật đầu: “Dạ, em ở nhà chờ.”
Tôn Lập Côn “ừ” một tiếng, đến tủ lấy ít tiền lẻ.
Hà Viện lại ngồi xuống yên lặng, không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh.
Nhưng phần lớn thời gian, người đàn ông ấy đều ngồi xổm bên xe, tấm lưng căng lên theo động tác cánh tay, đầy sự tập trung.
Đến tận lúc ăn tối, Hà Viện vẫn chưa được ăn nồi lẩu thịt dê tự tay Tôn Lập Côn nấu.
Bởi vì tất cả… đều vào bụng Trần Tiểu Như rồi.
Tôn Lập Côn vừa rời khỏi không bao lâu, Trần Tiểu Như đã tới.
Trần Tiểu Như luôn cảm thấy áy náy vì chuyện của Hà Viện, suy cho cùng vẫn là do đầu óc cô ấy bị cửa kẹp.
Quan trọng nhất là bản thân mình vẫn khỏe mạnh tung tăng, còn Hà Viện thì phải nằm nhà, nếu không đến thể hiện chút gì, cô ấy cảm thấy mình quá tệ.
Trần Tiểu Như thấy cửa không khép chặt, có một khe nhỏ, gọi vài tiếng không thấy trả lời, liền đẩy cửa bước vào.
“Cũng thư thả ghê ha, mình còn tưởng cậu phải nằm trên giường chứ.” Vừa vào cửa, Trần Tiểu Như thấy Hà Viện đang tựa vào ghế ăn đồ ăn vặt, khóe miệng như còn cong lên.
Nghe tiếng, Hà Viện ngẩng đầu nhìn ra cửa, ngạc nhiên: “Sao cậu lại đến? Không phải nói hôm nay đi Bắc Kinh sao?”
Trần Tiểu Như nhào tới ôm chầm lấy Hà Viện, hôn đánh “chụt” một cái vào má bạn mình, cười lớn: “Đúng là hôm nay đi, nhưng mình muốn đợi xem tình hình của cậu đã, thấy cậu ổn rồi mình mới yên tâm đi được.”
Hà Viện đã quen với tính cách của cô nàng, chậm rãi lau mặt: “Toàn là nước miếng.”
“Con nhỏ này, còn chê mình.” Cô ấy nói rồi xoay một vòng: “Chỉ có mình cậu thôi hả? Anh cậu không ở nhà sao?”
“Anh mình vừa ra ngoài mua đồ ăn, đi chưa được bao lâu thì cậu đến rồi.”
Trần Tiểu Như vỗ ngực: “May quá, mình còn chuẩn bị tâm lý, may là không gặp.”
Hà Viện nhìn cô ấy, cười: “Cậu làm gì mà nghiêm trọng vậy? Sao lại sợ anh mình? Anh mình có dữ đâu.”
Không những không dữ, thỉnh thoảng còn rất tâm lý.
Trần Tiểu Như kéo ghế ngồi xuống: “Mặt anh cậu lúc nào cũng nghiêm, mình hiếm khi thấy anh cậu cười.”
“Cậu gặp anh mình được mấy lần mà nói vậy.” Hà Viện đẩy ly nước về phía bạn.
Trần Tiểu Như cười khan vài tiếng, đúng thật, bình thường cô ấy không hay sang nhà Hà Viện, có chuyện gì thì nói ở trường luôn.
“Được rồi được rồi, trong mắt cậu thì anh cậu hoàn hảo, mình không nói nữa.”
Hà Viện chỉ cười không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Cô đổi chủ đề: “Cậu đi với ba cậu hả, mẹ cậu không đi sao?” Cô nhớ trước đây Trần Tiểu Như nói ba mình chỉ có hai vé.
Trần Tiểu Như đặt ly nước xuống: “Ban đầu hai vé là cho hai đứa mình, nhưng vì cậu không chịu đi…” Cô bé trừng Hà Viện một cái, rồi nói tiếp: “Sau đó ba mình xin thêm được một vé nữa, nên cả nhà mình cùng đi luôn.”
Hà Viện gật đầu, xé gói đồ ăn vặt cho Trần Tiểu Như, cười nịnh nọt: “Lỗi tại mình, cả nhà cậu cùng đi là tốt rồi, vừa có ba mẹ đi cùng, vừa có thể tranh thủ đi chơi Bắc Kinh.”
“Chính vì vậy nên mới đi sớm, mà thấy cậu không sao thì mình yên tâm rồi.”
Hà Viện trấn an cô ấy: “Mình thực sự không sao, chỉ bị chó cắn, trầy da một chút thôi, có gì ghê gớm đâu. Chỉ là hôm qua đầu óc hai đứa mình lú lẫn, thể dục mà chạy được nửa tốc độ như vậy thì đã không bị trừ nhiều điểm vậy rồi.”
Trần Tiểu Như bị cô chọc cười khúc khích: “Hiếm khi cậu nói ra được mấy lời như vậy, trưởng thành rồi đó.”
Hà Viện đang dọn bàn, gom vụn đồ ăn bỏ vào thùng rác, tính toán chắc Tôn Lập Côn sắp về.
“Tối nay về dọn đồ đi, mai cậu đừng tới nữa, yên tâm mà đi chơi.”
Trần Tiểu Như lại vòng tay ôm Hà Viện, lấy tóc cọ vào cổ cô, khiến cô vừa nhột vừa tránh, hai người đùa giỡn một hồi.
Trời ngoài sân lại đổi sắc, âm u một mảnh.
Mưa đổ xuống trong yên lặng.
Cành cây bị gió thổi kêu “xào xạc”, tiếng sấm rền vang, rồi từng giọt mưa nặng hạt trút xuống rào rào.
Hà Viện nghe tiếng động, quay đầu nhìn ra sân, trời không có dấu hiệu dừng mưa, ngược lại càng lúc càng nặng hạt.
“Chết thật, sao tự nhiên mưa lớn vậy, mình về kiểu gì đây!” Trần Tiểu Như đứng bên bậc cửa đầu tiên than thở.
Hà Viện đột nhiên nghĩ tới Tôn Lập Côn không mang theo dù, liền từ từ bước ra cửa, định mở ra xem anh đã về tới chưa.
Trần Tiểu Như thấy vậy, vội kéo tay cô: “Cậu định đi đâu vậy, không cảm nhận được mưa hả, mau đứng lại đi.”
Hà Viện ngẩng đầu nhìn trời, mưa này chắc chưa dừng ngay được.
Ánh mắt cô dời sang cái giá bên dưới mái hiên, quay sang Trần Tiểu Như nói: “Quần áo đang phơi kìa, có dù, cậu che cho mình, mình đi thu quần áo.”
Trần Tiểu Như phản ứng hơi chậm, “à” hai tiếng rồi lấy dù từ trên tủ xuống.
“Trời ơi, gió cũng lớn nữa, cậu nhanh lên.”
Chân Hà Viện không tiện, đi lại khó khăn, trước tiên lấy đồ của Tôn Lập Côn, rồi mới thu đồ của mình.
May mà mùa hè ít quần áo, loay hoay vài phút là xong, “Xong rồi, vào nhà thôi.”
Trần Tiểu Như nhìn xuống chân Hà Viện: “Chân cậu ổn không, đừng để nước dính vào.”
Hà Viện cũng cúi đầu: “Không sao, chưa bị ướt.”
Cô lại sờ vào áo phông của Tôn Lập Côn, phần vạt áo hơi ẩm, liền phân loại quần áo hai người, mang vào phòng anh đặt lên giường.
Không biết Trần Tiểu Như lại nghĩ ra chuyện gì buồn cười, môi khẽ nhếch, Hà Viện cũng cười theo.
Bước chân Tôn Lập Côn chững lại, đứng ngoài sân đã nghe thấy tiếng cười đùa, anh chưa đoán được người kia là ai.
Cửa “két” một tiếng mở ra, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Hà Viện theo phản xạ định bước ra sân, nhưng bị ánh mắt của Tôn Lập Côn làm cho giật mình lui lại.
Tôn Lập Côn xách theo túi đồ ăn, nghiêng người dùng khuỷu tay đóng cửa.
Tay kia cầm một hộp dụng cụ màu xanh lá, sải bước lớn đi vào nhà.
Khi đến gần, Hà Viện mới đưa tay ra: “Anh, để em cầm cho.”
Tôn Lập Côn đưa túi đồ ăn bên tay phải cho cô, rồi nhìn sang Trần Tiểu Như: “Hai đứa đứng chắn cửa làm gì, vào đi.”
Vai áo phông xám của anh bị nước mưa làm ướt một mảng lớn, dính sát vào ngực, mồ hôi trên trán cũng chảy dài xuống thái dương.
Trần Tiểu Như nhìn thấy anh, mồ hôi túa ra, nói năng lắp bắp: “Không, không có gì, em chỉ qua nói chuyện với Hà Viện chút thôi, đợi mưa nhỏ sẽ về.”
Hà Viện đứng bên nín cười, bình thường thấy Trần Tiểu Như hùng hổ quen rồi, hiếm khi thấy cô nàng sợ ai.
Tôn Lập Côn nhìn ra ngoài: “Chắc chưa tạnh ngay đâu.”
Trần Tiểu Như há miệng, định nói gì đó nhưng không lên tiếng, chỉ biết ngửa đầu nhìn trời.
Tôn Lập Côn cũng cảm nhận được, từ lúc anh bước vào, không khí như lạnh đi một nửa, anh cũng chẳng có kiên nhẫn đùa với con nít, liền ra hiệu cho Hà Viện dẫn bạn vào phòng chơi.
Sau khi Trần Tiểu Như đi vào, Hà Viện lại vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt đưa cho anh: “Anh, lau đi đã.”
Anh khẽ đáp, nghiêng đầu vẩy nước trên tóc: “Em không ăn cay được, anh làm lẩu nước trong nhé?”
Hà Viện không kén chọn: “Anh làm gì em ăn đó!”
Tôn Lập Côn vắt khăn lên vai, quay đầu bật cười.
Anh chợt nhớ ra điều gì đó, liền gọi Hà Viện lại: “À đúng rồi, em nói với bạn em xem con bé có muốn ở lại ăn cơm không, mưa chắc còn lâu mới tạnh, dù sao người ta cũng đến thăm em.”
Hà Viện nghĩ một lúc thấy đúng, bản thân lại không để ý đến chuyện này, tuy quan hệ thân thiết nhưng ít nhất cũng phải làm tròn vai trò chủ nhà, “Dạ, lát nữa em nói với cậu ấy, anh có cần em giúp gì không?”
“Không cần, em vào phòng chơi đi.” Sắc mặt anh hơi nghiêm lại, nhắc nhở: “Hà Viện, em phải học cách ăn nói và cư xử, đừng ngờ nghệch như vậy. Anh không nói em ngốc, nhưng biết cách đối nhân xử thế rất quan trọng, hiểu không?”
Hà Viện hiểu, nói trắng ra là bản thân cô không nghĩ sâu xa đến vậy, cảm thấy không sao cả.
Thật ra Tôn Lập Côn cũng chỉ là nhắc nhở cô một chút, cô rất thông minh, làm việc cũng rất chín chắn, nhưng nghĩ đến vụ “chạy đua với chó” hôm nọ, lại thấy cô vẫn còn như đứa trẻ, thỉnh thoảng vẫn cần được chỉ dẫn.
Cửa mở ra, chỉ thấy Trần Tiểu Như từ trên giường bật dậy, “Mình định về đây, lúc nào từ Bắc Kinh về sẽ lại tìm cậu, cho mình mượn cây dù nha.”
Hà Viện kéo cô ấy ngồi xuống lại: “Về gì mà về, tối nay ở lại ăn cơm đi, anh mình nấu lẩu đó.”
Trần Tiểu Như theo phản xạ xua tay, vùng vẫy: “Thôi thôi, ăn với anh cậu thì nghẹt thở chết, còn chẳng dám nói gì.”
Hà Viện bật cười: “Yên tâm đi, chính anh mình kêu cậu ở lại đó.”
Trần Tiểu Như nghĩ một chút, không từ chối nữa, đồng ý ở lại.
Nhưng chẳng mấy chốc, Trần Tiểu Như đã ném mấy lời đó ra sau đầu, bởi vì lẩu Tôn Lập Côn nấu… thật sự rất ngon.
Anh không thấy đói, cũng chẳng động đũa mấy.
Anh chỉ dời ghế sang bên cạnh một chút, nhìn hai cô gái ăn đến mồ hôi nhễ nhại, rồi để quạt thổi thẳng vào chỗ họ cho mát.
Trần Tiểu Như thấy Hà Viện gắp miếng thịt dê, tiện miệng nói: “Cậu ăn thịt này ít thôi.”
Vừa dứt lời, hai anh em đồng thời khựng lại, đều ngẩn người.
Trần Tiểu Như cảm giác như bị ánh mắt chiếu thẳng vào mặt, ngẩng lên nói: “Cậu không biết hả? Mẹ mình nói thịt dê là đồ dễ gây viêm, mấy ngày này tốt nhất đừng ăn.”
Hà Viện phồng má, quay sang nhìn Tôn Lập Côn, không biết có nên nuốt hay không.
Hiển nhiên là anh cũng không biết, khịt khịt mũi rồi đưa chén lại: “Ăn một miếng đó thôi, còn lại trong chén thì đừng ăn.”
Cô đành nuốt miếng trong miệng, miếng đang gắp thì gắp sang chén của Tôn Lập Côn.
Từ đó về sau, để kiêng cữ, cô không dám ăn linh tinh nữa, chỉ gắp ít rau.
Một lát sau, Tôn Lập Côn nghe thấy tiếng điện thoại rung.
Anh cầm lên rồi đứng dậy, cúi đầu nhìn: “Hai đứa ăn nốt đi, anh vào trong đây.”
Cửa khép lại, bóng dáng anh cũng biến mất theo.
“Không ngờ anh cậu biết nấu ăn đấy nhé! Còn nấu ngon nữa, hơn cả mẹ mình.” Trần Tiểu Như vừa gắp đồ ăn vừa nói.
Hà Viện khẽ cười, nhớ lại quãng thời gian lúc mới bắt đầu sống cùng anh: “Hồi trước anh mình không biết nấu cơm đâu, toàn mua sẵn gói lẩu về nấu tạm, trưa ăn không hết thì để tối ăn tiếp. Sau chẳng biết vì lý do gì, dần dần học nấu rồi thành quen.”
Cô thấy Trần Tiểu Như chỉ lo ăn, định gắp thêm vào nồi.
Trần Tiểu Như giơ tay cản, miệng lúng búng: “No lắm rồi, ăn hết chỗ này là mình đi đây.”
Hà Viện nhìn ra ngoài, thấy mưa gần tạnh rồi, hỏi: “Cậu về kiểu gì?”
“Mình gọi ba mình đến đầu ngõ đón là được.”
…
Tôn Lập Côn đóng cửa lại, d*ng ch*n nằm xuống giường, ngay lập tức cảm thấy tai được yên tĩnh hẳn.
Anh cầm điện thoại lên xem, thấy một số lạ gọi nhỡ, không nghĩ nhiều liền bấm gọi lại.
“A lô, ai vậy?”
