Hai mươi phút sau, xe dừng trước trạm y tế, Tôn Lập Côn đỡ Hà Viện xuống xe.
Anh vén rèm cửa để cô đi vào trước, bên trong người đông như nêm.
Hà Viện nhìn thấy hai chỗ trống, liền kéo Tôn Lập Côn lại đó. Anh ngập ngừng một chút, đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của cô, đành phải thỏa hiệp.
Ban đầu anh định đứng chờ, nhưng nhìn cảnh tượng ghế ngồi xung quanh càng khiến người ta nhức đầu.
Kim tiêm đâm vào da thịt, trẻ con khóc thét, người lớn dỗ dành, không ai rảnh rỗi.
“Ngồi vào trong.” Tôn Lập Côn đứng dậy đổi chỗ với cô.
Mấy đứa trẻ tầm năm sáu tuổi nghịch ngợm, thân hình lắc lư không yên, anh sợ chúng đụng vào chân Hà Viện nên để cô ngồi sát tường.
Hà Viện hiểu ý anh, khẽ cong môi nhìn anh: “Vậy anh ngồi sát vào em chút đi.” Cô đưa mắt nhìn mấy đứa trẻ xung quanh.
Tôn Lập Côn chẳng để tâm, xoay cổ một cái, khô khan đáp: “Không sao, trẻ con mà, em ngồi yên đi.”
“Em đâu phải trẻ con nữa.” Hà Viện vô thức đáp lại.
Tôn Lập Côn nhếch môi, vốn chẳng có tâm trạng gì, nhưng thấy cô phản ứng như vậy, lại phản bác nghiêm túc, thực sự khiến anh bật cười.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, còn tiện thể đánh giá một lượt: “Được, em nói sao thì là vậy.”
Hà Viện thấy anh hờ hững như vậy, lại càng muốn chứng minh cho ra trò, “Em sắp 16 tuổi rồi đó.”
“Rồi sao, 16 thì lớn lắm hả?”
“16 tuổi là hoàn toàn có thể gánh vác được rồi đấy nhé?” Cô nói mà thiếu tự tin dần, giọng càng lúc càng nhỏ: “Dù là chưa chính thức trưởng thành…”
Tôn Lập Côn liếc cô một cái: “Cũng biết hả.” Anh ngừng một lúc, có vẻ hơi cảm khái: “Nhưng anh của em 16 tuổi đã ra đời rồi, chỉ là bây giờ không giống lúc đó nữa.”
Hà Viện chớp mắt, bị cuốn vào câu chuyện của anh, hỏi tiếp: “Vậy là lúc đó anh đến Lư Thành luôn hả, cảm giác thế nào?”
“Cảm giác gì chứ, không phải hạng đi học đàng hoàng thì cứ lêu lổng sống qua ngày thôi.”
Giọng anh rất bình thản, như thể chỉ đang nhớ lại quá khứ.
Nhưng Hà Viện vẫn bắt được một tia bâng khuâng trong ánh mắt anh, một nỗi cô quạnh, dù chỉ thoáng qua.
“Em thấy cũng không tệ, ít nhất lúc đó anh dám dấn thân, bây giờ nhiều người còn chẳng có được dũng khí ấy!”
Tôn Lập Côn hình như cũng bị ý nghĩ đơn thuần của cô làm ảnh hưởng, không khỏi nói thêm vài câu: “Dũng khí thì có ích gì, không nhìn rõ hiện thực thì chỉ là ngu ngốc.” Anh quay đầu, liếc nhìn cô đầy cảnh cáo, “Em đừng có mơ mộng vớ vẩn, học hành cho tử tế mới là con đường đúng đắn.”
Hà Viện mỉm cười: “Không đâu, em chỉ nghĩ, lúc đó anh thực sự rất đáng nể, nếu là em, chắc chẳng dám làm vậy.”
“Chỉ có chưa bị xã hội dạy cho một trận mới chọn con đường đó, em phải học cho tốt.” Giọng anh lạnh nhạt.
“Ý anh là… anh từng bị dạy rồi?” Bị xã hội “dạy cho một trận” á hả?
Tôn Lập Côn im lặng một lúc, không đáp.
Anh quay đầu nhìn đám người còn đang xếp hàng.
Những lời này nói ra không tránh khỏi mang chút hối hận, nhưng hối hận là thứ vô dụng nhất.
Như Hà Viện nói, nếu cho làm lại, anh vẫn sẽ không do dự chọn con đường đó — con người không có mắt sau lưng để nhìn cả trước lẫn sau.
Nếu ngày ấy không có Hà Kiến Bình kịp thời xuất hiện, có lẽ anh đã lại bước lên con đường đó, có mạng thì báo thù, không có thì cũng đành nhận mệnh.
May mà, Hà Kiến Bình đã dẫn anh bước qua được bước đầu tiên.
Hà Viện thấy anh cứ im lặng không trả lời, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng lúc này, cô dường như lại nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông tối qua tựa vào đầu giường phì phèo khói thuốc – cùng một sự tàn tạ như nhau.
“Còn bao lâu nữa?” Tôn Lập Côn nghiêng đầu hỏi cô.
Hà Viện: “Không biết, chắc còn phải đợi thêm chút.”
Tôn Lập Côn vuốt mặt, rồi đưa tay xuống túi quần, muốn hút thuốc, “Anh ra ngoài đứng chút.”
Chưa dứt lời đã đứng dậy.
Hà Viện đoán được anh định làm gì, chỉ nói: “Vậy anh đi nhanh nhé, em đợi anh.”
Dù còn lâu mới tới lượt, cô nói vậy chỉ để thúc anh quay lại sớm hơn, nếu không nhắc, có khi anh lại hút mấy điếu liền.
Tôn Lập Côn không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay.
Hà Viện khẽ mỉm cười, hành động ấy chứng tỏ anh đã hiểu.
Trạm y tế nhỏ, nhân lực không đủ, cư dân quanh mấy ngõ phố lân cận cũng đông, hai người đợi quả thật khá lâu.
Lúc ra ngoài lại thì mặt trời đã l*n đ*nh đầu, Tôn Lập Côn tăng tốc quay về.
Giờ này cũng chẳng muốn mua đồ nấu ăn nữa, đến ngã tư thì dừng xe lại mua hai suất cơm hộp, Hà Viện cũng xuống xe theo.
Lúc Tôn Lập Côn cúi đầu móc tiền, vô tình nhìn thấy mặt cô, hai má bị nắng hun đỏ rực như mông khỉ, không nhịn được cười.
Hà Viện bị anh nhìn đến mức không tự nhiên, giơ tay che mặt: “Nhìn gì chứ, trời vốn đã rất nóng rồi mà.”
Tôn Lập Côn gật đầu, quay sang nói với chủ quán: “Chủ quán, làm nhanh chút nhé, em gái tôi đói lắm rồi.”
Đôi mắt sáng như sao của cô lóe lên, cười khẽ.
Người đàn ông trung niên đang lấy cơm tăng tốc độ tay, còn gọi vợ bên cạnh: “Tìm được chưa? Ở trong cái thùng dưới đấy ấy!”
“Có chuyện gì vậy?” Tôn Lập Côn hỏi.
Người đàn ông cười ngại: “Xin lỗi nhé, đang tìm túi ni lông, tôi nhớ là có để một bịch mà!”
Tôn Lập Côn quay đầu nhìn Hà Viện, thấy mặt cô đỏ bừng, nên lại quay sang nói với ông chủ: “Không sao, đổ bớt canh đi, đậy kỹ lại, tôi cầm cũng được.”
“Được được, xin lỗi nhiều nhé.” Ông chủ vội vàng xin lỗi.
Hà Viện bước lên một bước, xua tay nói với anh: “Không sao đâu, gần mà, đưa em cầm cho.”
Tôn Lập Côn phải lái xe, cơm này đành để cô cầm, cô cẩn thận nâng hộp cơm, sợ đổ vào người anh.
“Cầm chắc không? Có nóng không?”
Hà Viện ngồi thẳng người: “Không nóng, giờ này cơm chỉ âm ấm thôi, anh đi chậm là được.”
Chưa đến hai phút họ đã về tới tiệm sửa xe.
Từ xa Tôn Lập Côn đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hà Viện tất nhiên cũng thấy, liền đứng sát vào anh, thì thầm: “Anh, chắc tìm anh đó, chắc là vì chuyện kia.”
Tôn Lập Côn vừa thấy thím Trương là đã thấy chẳng lành, thái dương giật giật.
“Ôi trời, hai anh em giờ này đi đâu vậy? Thím vừa định đến gõ cửa thì thấy khoá ngoài.”
Thím Trương bước tới, còn vỗ tay bạch bạch.
Thấy Tôn Lập Côn im lặng, Hà Viện liền chủ động nói: “Thím ơi, anh con đưa con đi tiêm, mới về còn chưa kịp ăn cơm nữa.”
Cô nghĩ lời này ám chỉ rõ lắm rồi, có việc gì thì ăn xong hãy nói, chắc thím Trương hiểu được.
Thím Trương mở to miệng, giọng cao hơn: “Sao vậy, chân cẳng sao mà nặng vậy?Không được để viêm, không được để lại sẹo đâu, con gái con đứa!”
Hà Viện có chút xấu hổ: “Cảm ơn thím, con biết rồi ạ.”
Thím Trương còn định nói tiếp, Tôn Lập Côn quay đầu nhìn cô: “Ngoài trời nóng, em vào ăn trước đi, không cần đợi anh.”
Hà Viện đành gật đầu, chào thím ấy một tiếng rồi vào nhà.
Thím Trương thấy người đã đi rồi thì không nói tiếp chuyện trước nữa, quay sang Tôn Lập Côn: “Tiểu Tôn à, con gặp người ta rồi chứ? Nói chuyện sao rồi?”
Anh cũng đoán là chuyện này: “Gặp rồi, cũng ổn thím.”
Thím Trương cười cười, trong lời có phần dò xét: “Vậy tình hình của người ta con cũng rõ rồi nhỉ?”
“Dạ, điều kiện tốt, sau ly hôn mới đến đây, tự mở một cửa hàng đấy thôi?”
Thím ấy có phần ngượng: “Tiểu Tôn à, thím không nói trước với con chuyện cô ấy từng qua một đời chồng không phải cố ý giấu đâu, thím sợ nói ra thì con lại không muốn gặp, nên mới để con đi gặp trước.”
Tôn Lập Côn ngập ngừng, không ngờ còn có chuyện đó, nhưng thật ra anh cũng chẳng để tâm, không hiểu sao thím ấy lại nhắc đến.
Anh cười nhạt: “Không có chuyện gì đâu, người cũng tốt, con không để ý.”
Thím Trương thở phào, trời nóng, thím ấy đứng nép vào bóng râm: “Vậy thì tốt, thím cứ tưởng con trách thím giới thiệu người từng qua một đời chồng, người ta hỏi thím ý con thế nào, có phải chê bai nên không liên lạc với người ta không!”
Anh nói thật lòng: “Không phải đâu thím, có lẽ vì không hợp tính thôi, không liên quan gì khác, thím đừng nghĩ nhiều.”
Nét cười trên mặt thím Trương hơi cứng lại: “Không hợp tính thì từ từ hoà hợp mà! Tiểu Tôn à, con cũng biết tình cảnh của mình, đừng kén chọn quá! Người ta không chê quá khứ của con là đã tốt rồi, phải nắm lấy cơ hội chứ.”
Tôn Lập Côn thấy buồn cười, không để ý quá khứ thì là người tốt? Còn phải nắm lấy cơ hội?
Anh vốn chẳng hiểu đối phương, cũng không phản bác thím Trương.
Tuy nhiên, anh cũng nghe ra được phần nào ẩn ý trong đó, không muốn nói thêm gì nữa.
Thím Trương thấy anh im lặng, tưởng anh đang suy nghĩ, một lát sau lại cười hớn hở: “Thôi con cứ nghĩ thêm đi. Em gái con nói con còn chưa ăn cơm mà, mau vào ăn cơm đi!”
Tôn Lập Côn gật đầu, không nói gì thêm, đợi thím Trương đi rồi mới quay người vào trong.
Anh cúi đầu tìm ghế: “Sao chưa ăn? Không phải anh nói không cần đợi sao?”
Hà Viện kéo ghế lại bên chân anh, mím môi: “Có mấy phút thôi, ăn cùng đi.”
Tôn Lập Côn chắc đói lắm rồi, cầm chén cơm lên là ăn liền, cô không nhìn ra tâm trạng của anh, càng không đoán được anh có để tâm mấy lời của thím Trương hay không.
Hà Viện không động đũa, vốn dĩ cô không định nghe những lời đó, chỉ là giọng thím Trương quá lớn, khiến cô vô thức bước ra thêm hai bước, ngẩn người đứng ở ngưỡng cửa.
Thực ra cô biết thím Trương là có ý tốt, nhưng dù tốt đến đâu thì cũng không tránh khỏi để tâm đến tiền án của Tôn Lập Côn. Điều đó không sai, nhưng điều khiến Hà Viện khó chịu chính là việc họ cho rằng Tôn Lập Côn chỉ xứng đáng với người đã qua một đời chồng, như thể anh không còn lựa chọn nào khác.
Hà Viện nhìn Tôn Lập Côn cúi đầu ăn cơm không ngừng, lại cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.
Cô không phân rõ được là anh thực sự không bận tâm hay chỉ đang tỏ ra như vậy.
Tôn Lập Côn nhận ra Hà Viện ngẩn người, cũng chưa ăn, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Sao vậy, không ngon hả?”
Hà Viện không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Tay cầm đũa của Tôn Lập Côn khựng lại một chút, cúi đầu nhìn hộp cơm: “Ăn chút đi, tối anh nấu món ngon cho em.”
Lúc này cô mới sực tỉnh, lắc đầu, cố nở một nụ cười gượng gạo: “Không phải, chỉ là em không thấy đói lắm.”
Cô đưa tay gắp đồ ăn, trong lòng nghèn nghẹn, cảm thấy không đáng cho Tôn Lập Côn.
Những năm qua, hễ hàng xóm có chuyện gì là tìm đến anh giúp đỡ, bề ngoài ai nấy cũng thân thiện với anh, nhưng Hà Viện biết, đó chỉ là vẻ bề ngoài, sâu thẳm bên trong, họ vẫn coi thường anh.
Thấy Tôn Lập Côn dường như không bị ảnh hưởng gì mấy, cô đành tự trấn an mình, không nghĩ thêm nữa.
⸻
Hoàng hôn dần buông, đèn trong thành phố từ từ bật sáng.
Tại ngã tư đường, tiếng còi xe nối nhau vang lên chát chúa.
“Anh Tần, tối nay mình đến chỗ anh Côn nhé?”
Bùi Dương vừa nhận điện thoại đã từ xưởng chạy tới chỗ Tần Siêu, trong điện thoại nói tối nay sẽ đến chỗ Tôn Lập Côn.
Tần Siêu đứng dậy: “Cậu nghỉ chút đi, đợi chị dâu cậu đến rồi cùng đi.” Anh ấy kéo một cánh cửa cuốn xuống, ra vòi nước rửa mặt.
Bùi Dương xuống xe, tiến lại gần anh ấy: “Được thôi, còn Đại Bằng?”
“Đại Bằng cũng đi, tôi kêu nó lái xe đi đón chị dâu cậu rồi, tôi ở đây đợi cậu.”
Bùi Dương tìm một cái ghế ngồi xuống, đưa cho anh ấy một điếu thuốc: “Anh Côn sao vậy, tự dưng lại đồng ý gặp mặt thế này?”
Tần Siêu lau tay bằng khăn, nói: “Mấy hôm trước tôi gọi cho cậu ấy, thằng nhóc này giờ khép kín hoàn toàn, chắc chắn không muốn dính dáng gì đến quá khứ nữa rồi.”
Bùi Dương gật đầu hiểu, giọng có phần uất ức: “Tôi hiểu, nhưng cũng đâu thể không liên lạc với anh em được, huống hồ giờ ai trong bọn mình chẳng sống đàng hoàng rồi!”
Tần Siêu bất ngờ quay lại, vỗ vào sau đầu anh ấy một cái: “Nói gì vậy cái thằng này! Ý là trước giờ chúng ta làm chuyện không ra gì hả?”
Bùi Dương cười hì hì: “Thật ra cũng đúng, lúc đó cách làm người còn xa lắm.”
Tần Siêu hừ nhẹ một tiếng, cảm khái: “Nhưng giờ chúng ta sửa sai rồi! Mấy chuyện đánh đấm tôi bỏ hết!”
Bùi Dương cười toe toét, gật đầu liên tục: “Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, giờ chúng ta là người có việc làm đàng hoàng rồi.” Nói chung là cuộc sống đang dần khởi sắc.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng còi xe.
Một giọng nam vang lên: “Anh, chị dâu tới rồi, lên xe đi!”
“Đi nào đi nào, Đại Bằng tới rồi.” Tần Siêu kéo cánh cửa cuốn còn lại xuống, khóa lại.
Đại Bằng từ ghế lái bước xuống đổi chỗ cho Tần Siêu, bốn người cùng nhau lên xe Santana.
