Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 18



Tần Siêu thắt dây an toàn, đạp ga, tay phải chuyển số tăng tốc tiến lên.

“Anh lái xe anh đi rồi, vậy xe tôi thì sao?” Bùi Dương ở ghế sau la lên.

Tần Siêu nhìn anh ấy qua kính chiếu hậu: “Cậu uống rồi còn lái được cái gì? Ngồi chung một xe đi, tối nay để chị dâu cậu lái cho tiện.”

Bùi Dương há miệng, còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Mạn Ni ngồi bên cạnh đã giơ tay cấu Tần Siêu một cái.

“Ý anh là gì hả, em đến là để phục vụ mấy người hả?” Cô ấy chu môi nói.

Tần Siêu nghe vậy thì cười ha hả, dỗ dành: “Sao lại thế được vợ ơi, đang ở ngoài mà, để anh giữ thể diện chút chứ!” Anh ấy đưa tay xoa nhẹ bàn tay cô ấy.

Hai người phía sau bĩu môi đầy chua chát, nhìn nhau cười, cũng quen rồi.

Trong sân, tiếng leng keng vang lên không ngớt.

“Hà Viện, bật đèn đi!”

Tôn Lập Côn đứng trong sân gọi vào trong nhà, anh dời xe sang một bên, dọn dẹp lại sân, chừa ra một khoảng rộng lớn ở giữa.

Hà Viện cầm chổi chạy ra ngoài, tới gần ngưỡng cửa thì nhấn công tắc: “Em bật đây!”

“Chạy làm gì, đi từ từ thôi.” Tôn Lập Côn nhìn cô.

Hà Viện cười nhẹ, cúi đầu nhìn chân mình: “Không sao, gần như khỏi rồi.”

Thấy tay cô không ngơi nghỉ, anh lại cúi đầu nhìn sân, quét khá sạch, dọn được kha khá không gian, nhìn vào cũng gọn gàng đâu ra đấy.

“Vui đến vậy hả?”

“Cũng vui chứ, bạn anh đến mà, dọn cho sạch sẽ chút vẫn là cần thiết.” Hà Viện nói rất nghiêm túc.

“Không sao, toàn là mấy tên đàn ông thô kệch thôi, ai mà quan tâm mấy cái này.”

Gần tới chiều tối, Tôn Lập Côn mới nói sơ qua với cô một câu.

Ngày thường ngoài Lý Duy Đông ra, Hà Viện chưa từng thấy bạn bè nào khác đến tìm anh, nên cô thật sự thấy tò mò. Cô cất chổi lại rồi lôi mấy cái ghế đặt dưới bàn.

Tôn Lập Côn kéo áo lên lau mồ hôi trên mặt, nhìn cô một cái: “Em lấy ít tiền ở trên bàn, qua bên kia đường gọi mấy món ở lò bánh.”

Cô đang rửa tay bên bồn nước, ngoảnh lại nhìn anh: “Chẳng phải anh nói là muốn tự nấu sao?”

Hà Viện cố tình trêu chọc anh, vốn định đi ăn ngoài thì khỏi phải bày vẽ. Không biết hôm nay tâm trạng anh thế nào mà lại muốn khoe tay nghề nấu nướng.

Cô nhìn anh, chẳng rõ anh lại đang tính bày trò gì.

Tôn Lập Côn nâng giọng, liếc cô một cái: “Anh thấy nóng không chịu nổi, đi tắm cái đã.”

Anh chẳng thèm để ý Hà Viện có đáp lại không, quay người cởi áo thun rồi bước vào phòng tắm.

Hà Viện bĩu môi, thở dài một tiếng, xoay người đến bàn lấy ít tiền lẻ.

Đợi Tôn Lập Côn ra khỏi phòng tắm, anh mới vào bếp làm vài món đơn giản.

Anh đưa tay xoa sống mũi, lời Hà Viện nói không sai chút nào. Ban đầu đúng là anh định tự tay nấu một bữa, nhưng sau khi dọn dẹp xong sân thì mồ hôi nhễ nhại, người đầy mùi, lại sợ không kịp thời gian, đành để cô đi mua vài món trước.

Không xa, chiếc Santana dừng lại bên lề đường.

“Anh Tần, để xe đây là được rồi, bên trong khó quay đầu lắm.” Bùi Dương từng đến vài lần, đại khái còn nhớ rõ.

Mạn Ni hạ kính xe, thò đầu ra nhìn quanh rồi tò mò hỏi: “Anh Côn làm ăn gì mà lại chọn con phố nhỏ này vậy?”

“Xuống xe rồi nói tiếp.” Tần Siêu lấy từ cốp xe ra hai chai rượu, mấy người đàn ông khoác vai nhau đi về phía tiệm sửa xe.

“Lần trước cậu ấy có nói với anh rồi, là tiếp quản từ thầy cậu ấy.”

Đại Bằng giơ tay chỉ: “Là cái cửa kia hả?”

“Còn phải hỏi, kia chẳng có chữ ‘tiệm sửa xe’ to đùng đấy thôi!” Bùi Dương huých cùi chỏ vào người anh ấy.

Đại Bằng gạt tay Bùi Dương ra: “Ê, kia có cô gái đang xách đồ vào kìa, nhìn còn trẻ phết?” Nói rồi cười cười, không biết đang nghĩ cái gì.

Tần Siêu trừng mắt nhìn anh ấy: “Đó là em gái người ta đó, lúc nữa ngậm mồm vào cho tôi.”

Đại Bằng cười khì khì gật đầu: “Hú hồn, may mà tôi nghĩ sai.”

Bùi Dương vừa đi vừa châm chọc: “Não cậu nghĩ được chuyện gì tốt chứ, toàn mấy chuyện không đứng đắn.”

“Cha ông nhà cậu!” Đại Bằng giơ chân đá.

Bùi Dương và Đại Bằng bằng tuổi nhau, nhỏ hơn Tôn Lập Côn hai tuổi, nhỏ hơn Tần Siêu năm tuổi, hai người suốt ngày chí chóe đấm đá nhau quen rồi.

Tần Siêu vòng tay kéo Mạn Ni vào sát người: “Hai đứa tránh ra, đừng có giẫm vào chân vợ tôi.”

Còn mấy bước nữa là đến nơi, hai người mới chịu yên.

Tôn Lập Côn khiêng bàn ra sân, kêu Hà Viện đổ thức ăn ra dĩa: “Anh ra ngoài xem một chút.”

Anh còn chưa kịp với tay mở cửa thì mấy người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.

Đi đầu là Bùi Dương, vừa gặp liền ôm chầm lấy Tôn Lập Côn một cái, làm anh phải lui lại hai bước mới trụ được.

Mạn Ni mở cửa rộng hơn cho hai người phía sau vào, còn cười khúc khích.

“Anh yếu rồi đấy, anh Côn, sao mềm oặt vậy.” Bùi Dương trêu chọc.

Mấy người tíu tít chào hỏi nhau.

Tần Siêu kéo anh ấy xuống, giơ tay vỗ vào vai Tôn Lập Côn: “Chú em à, cái sân này được đó, đặc biệt dọn để đón chúng tôi phải không?”

Tôn Lập Côn đỡ cái vỗ đó, không khách sáo: “Tôi là chủ nhà, sao để khách không hài lòng được.”

Tuy bao năm không gặp, nhưng tình nghĩa vẫn còn. Bùi Dương và Mạn Ni đều là bạn cũ, Tần Siêu không cần giới thiệu thêm. Anh ấy vỗ vai Đại Bằng nói với Tôn Lập Côn.

“Đây là Triệu Bằng, anh em làm ăn với tôi, cậu gọi là Đại Bằng cũng được!”

“Được, Đại Bằng, đứng mãi làm gì, ngồi xuống ăn thôi.”

Tính cách ai cũng thân thiện, chẳng ai câu nệ, mấy người kéo ghế ngồi xuống.

Tôn Lập Côn quay đầu vào nhà, không thấy người đâu, mông còn chưa ngồi ấm đã đứng dậy đi tìm.

“Ê, Côn Tử, đi đâu vậy?” Tần Siêu gọi.

“Tôi đi xem Hà Viện, mọi người ăn trước đi.”

Bùi Dương tiện tay bốc một hạt đậu bỏ vào miệng: “À đúng rồi, nhớ là còn một cô em gái mà!”

Nghe tiếng bước chân, Hà Viện ngoảnh đầu lại, thấy Tôn Lập Côn đứng ở cửa bếp mỉm cười nhìn mình, cô cũng cười nhẹ: “Anh, xong ngay thôi, đợi em chút.”

Anh bước lên vỗ nhẹ sau đầu cô, nói nhỏ: “Em ra ngoài ngồi ăn trước đi, để anh làm.”

Cô nhìn mấy dĩa đồ ăn trước mặt, nói với anh: “Còn mỗi món nguội này, hay anh mang mấy món kia ra trước đi.”

Tôn Lập Côn gật đầu: “Ừ, đợi em cùng ăn.”

Cô nhanh tay hơn một chút, bày món ra dĩa.

Một lát sau, hai người bưng mấy món ra ngoài.

Có lẽ trong nhóm toàn đàn ông, sự xuất hiện của một người phụ nữ trở nên đặc biệt dễ chịu. Tuy Hà Viện vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng Mạn Ni vừa nhìn đã thấy cô em này ngoan ngoãn, nhẹ nhàng, cao ráo xinh xắn, ai nhìn cũng quý.

“Nào, nghỉ tay chút, ngồi ăn đi em gái.” Mạn Ni chừa cho cô một chỗ bên trái.

Sáu người quây quanh bàn, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, chủ đề xoay quanh Tôn Lập Côn là chính.

Một lúc sau, Tần Siêu nhếch miệng cười, đùa giỡn.

“Em gái, anh của em đúng là không ra gì, toàn bắt em làm hết việc đúng không?”

Hà Viện đang gắp đồ ăn, không ngờ đề tài lại chuyển sang mình, cô nghiêng đầu nhìn sang Tôn Lập Côn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh, anh dựa vào ghế cười nhạt, cũng đang chờ cô trả lời.

“Đừng nhìn anh của em, nói thật đi, tụi anh làm chủ cho em!” Bùi Dương thấy vui liền cổ vũ.

Cô nuốt miếng đồ ăn, mím môi cười, giải thích: “Không có đâu ạ, chỉ là đi mua đồ ăn thôi, anh của em bình thường tốt lắm.”

Mấy người thấy cô trả lời nghiêm túc quá, cảm thấy đáng yêu vô cùng, đều bật cười.

Mạn Ni lau miệng, huých vào chân Tần Siêu, nhắc: “Mấy người đừng dọa con bé!” Rồi quay sang Hà Viện: “Họ là vậy đó, em đừng để tâm.”

Hà Viện cũng hiểu là họ chỉ đùa vui, câu trả lời kia là phản ứng theo bản năng, cũng là điều cô thật sự nghĩ.

“Ăn đi, không ai cản nổi miệng mấy người.” Tôn Lập Côn nói.

Anh lại gắp cho Hà Viện miếng đậu hũ, chắc thấy cô ngồi xa, ngại với tay, ánh mắt cô đã nhìn món đó mấy lần rồi.

Hà Viện dùng chén đón lấy, lại muốn ăn thêm: “Món này anh nấu ngon, em với không tới.”

Tôn Lập Côn nhìn cô, vẫn là trẻ con, ăn có một chút mà đã vui vẻ vậy rồi.

“Anh Côn, tiệm này anh mở được bao nhiêu năm rồi?” Mạn Ni thấy anh không nghe, lặp lại lần nữa.

Mạn Ni không rõ lắm về chuyện của họ, quay sang nhìn tiệm sửa xe, tiện miệng hỏi.

Tôn Lập Côn nâng ly uống một ngụm rượu: “Hồi trước là chú Hà làm, cụ thể bao nhiêu năm tôi không nhớ rõ, chắc tôi làm được khoảng năm năm rồi.”

Nói xong anh cúi đầu nhìn Hà Viện, hai người rất ít khi nhắc đến Hà Kiến Bình.

Ban đầu là cố tình tránh, dần dà trong lòng hiểu ý nhau, cũng thành thói quen. Anh nhìn sang bằng khóe mắt, thấy cô đang gắp đậu hũ Tứ Xuyên, nét mặt không để lộ điều gì.

“Bên trong nhìn ổn thật, nhỏ mà đủ cả đấy!”

Anh không đáp lại câu này, chỉ cười rồi đổi sang câu hỏi khác: “Cô với anh Tần kết hôn khi nào vậy?”

Nhắc đến chuyện này, Tần Siêu liền ho hai tiếng, mặt cười rạng rỡ: “Tháng sau là tròn năm năm rồi.”

Mạn Ni cười rạng rỡ, hơi ngượng ngùng vén tóc. Cô ấy và Tần Siêu là đồng hương, lớn lên cùng nhau, nhỏ hơn anh ấy bốn tuổi. Khi đó cô ấy mới đến Lư Thành học trung cấp sư phạm mầm non, mỗi kỳ nghỉ là Tần Siêu lại đến đón cô ấy đi tụ tập với đám bạn. Gặp gỡ nhiều lần rồi dần dần thân quen.

Hà Viện ngẩng đầu, vô tình bắt gặp nụ cười trên gương mặt cô ấy, một nụ cười tràn đầy hạnh phúc không thể che giấu.

Bùi Dương bắt đầu ngà ngà say, liền phá vỡ không khí tình tứ: “Ha ha ha, hai người già đầu rồi mà còn quấn nhau dữ vậy!”

Tần Siêu liền giơ tay vỗ sau đầu anh ấy một cái, trợn mắt: “Có anh Côn cậu ở đây, tôi chừa mặt mũi cho cậu đấy, về nhà tôi xử cậu sau!”

Tôn Lập Côn nhếch môi cười, gương mặt thư giãn không hề che giấu.

Hà Viện hiếm khi thấy anh như vậy, cô cảm thấy, đây mới đúng là dáng vẻ vốn có của anh.

Mấy người vừa uống vừa trò chuyện, thời gian trôi qua nhanh. Gió nổi lên, cuốn theo cái oi bức.

Mạn Ni uống nhiều nước trái cây quá, muốn đi vệ sinh, liền quay đầu nhìn quanh.

Hà Viện thấy vậy liền áp sát lại gần hỏi: “Chị Mạn Ni, chị đang tìm gì vậy?”

“Chị muốn đi vệ sinh, uống nhiều quá rồi.” Cô ấy vừa cười vừa chỉ vào ly nước.

“Trong nhà ấy, để em dẫn chị đi.”

Mạn Ni xua tay, nói không sao, ngại làm phiền một cô bé.

Hà Viện đặt đũa xuống, nói: “Hơi tối, chị không biết chỗ công tắc đâu, mà em cũng ăn no rồi.” Cô chào mọi người trên bàn rồi cùng Mạn Ni đi vào.

Đám đàn ông còn mải uống rượu nói chuyện, bữa ăn vì thế mà kéo dài hơn.

Khi Mạn Ni đi ra, cũng không định quay lại bàn ăn nữa, kéo Hà Viện muốn trò chuyện, Hà Viện cũng đang có ý đó nên dẫn cô ấy vào phòng mình.

Mạn Ni là người cởi mở, nhưng đề tài chung giữa hai người chủ yếu xoay quanh Tôn Lập Côn, thế là cô ấy thao thao bất tuyệt kể đủ chuyện xấu hổ ngày trước, khiến Hà Viện cười khúc khích.

Cô hỏi tiếp: “Chị Mạn Ni, chị quen anh em bao lâu rồi?”

Mạn Ni ngồi thẳng dậy, nghiêm túc tính toán: “Chị đến đây học năm 19 tuổi, quen anh ấy là do quen anh Tần, chắc cũng tám chín năm rồi!”

“Lâu vậy rồi sao…”

Cô hơi ngạc nhiên, biết Tôn Lập Côn sống ở đây nhiều năm, nhưng hiểu biết của cô về anh chỉ dừng lại từ sau khi ba cô mất. Về quá khứ của anh, Hà Kiến Bình hiếm khi nhắc đến, cô thật sự không biết nhiều.

Nhắc đến chuyện cũ, Mạn Ni có chút cảm khái: “Lâu thật rồi, nhưng từ lúc anh Côn xảy ra chuyện thì không gặp lại nữa.” Nói xong mới sực nhớ, sợ mình lỡ lời, dè dặt hỏi: “Em… em biết chuyện của anh ấy không?”

Hà Viện khẽ cười: “Không sao đâu chị Mạn Ni, em biết.” Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên: “Nhưng em không biết rõ nguyên nhân.”

Thật ra Mạn Ni cũng không biết nhiều, chỉ nghe Tần Siêu kể lại sau này.

Cô ấy coi Hà Viện là người một nhà nên không nghĩ nhiều, im lặng vài giây rồi kể: “Thật ra là một lần tình cờ thôi. Hôm đó anh Côn uống say, ra khỏi phòng hát thì thấy có người gây chuyện, đối phương định giở trò với một cô gái, quần áo cô ấy đã bị xé rách rồi. Anh ấy không nghĩ gì nhiều, liền xông vào ngăn cản. Nhưng tên kia lại là một thằng du côn, là em trai chủ quán karaoke, thế là hai người cãi nhau.” Cô ấy ngừng lại, rồi tiếp: “Lúc đó hai người đứng ngay gần cầu thang, anh Côn say nên không cẩn thận, đạp tên kia ngã xuống cầu thang chết luôn.”

Hà Viện im lặng.

Cãi nhau? Một cuộc tranh cãi thế nào lại dẫn đến xô xát? Nghe sơ qua thì đúng là tai nạn, nhưng cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như lời kể.

“Vậy… chị gái đó thì sao? Người đó không ra làm chứng sao?” Hà Viện siết chặt ngón tay.

“Có ra chứ, lúc đó cô gái ấy mới 18 tuổi, hình như họ Quan, nhưng lời khai cũng chẳng có tác dụng gì, vì người chết rồi.” Mạn Ni nhớ lại, nói thêm: “Nhưng người chết là em trai ông chủ, anh ta chẳng cần biết đúng sai, chỉ đòi mạng. Sau đó… anh Côn tự ra đầu thú, nhận hết trách nhiệm.”

Hà Viện gật đầu, cười chua chát: “Anh ấy thật là…”

Mạn Ni im lặng một lúc, không muốn để không khí nặng nề, liền đổi sang chuyện khác.

Bên kia bức tường, tiếng cười sảng khoái của mấy người đàn ông vọng vào, phóng khoáng và tự do.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...