Trời chạng vạng, mặt trời đỏ rực nghiêng về phía tây cuối cùng cũng lặn xuống.
Từ xa thổi tới một cơn gió loáng thoáng mang theo hương vị mùa thu.
Tôn Lập Côn ngậm điếu thuốc, tựa vào xe máy nghịch bật lửa. Tiếng chuông vang lên, anh mới ngẩng đầu.
Từng tốp học sinh ào ào chạy ra khỏi cổng trường. Mãi một lúc sau, mới thấy cô bé chầm chậm bước ra.
Anh dập thuốc, vẫy tay gọi, cô bé chạy lại phía anh.
Hà Viện ngẩn người một lúc, ngây ngốc gọi: “Anh Côn.”
Tôn Lập Côn cười cười, gật đầu với cô bé, đưa tay lấy cặp sách từ sau lưng rồi treo lên xe máy.
Cô bé gầy guộc, nghe nói vừa tròn mười một tuổi, nhưng trông không giống lắm, da vàng vọt gầy còm, nói tám chín tuổi cũng chẳng sai.
Hà Viện im lặng suốt dọc đường, không phải vì sợ, mà là không biết nên nói gì. Thời gian tiếp xúc giữa hai người không lâu, có chút xa lạ là điều dễ hiểu.
Tôn Lập Côn không chạy nhanh, trước kia khi thầy bận, anh cũng từng đón cô bé vài lần, lần nào cũng vậy, cô bé nắm chặt vạt áo anh, không dám lên tiếng, cả người căng thẳng có chút buồn cười.
“Hà Viện, muốn ăn gì? Hôm nay có việc, anh với ba em chắc phải ăn muộn một chút.”
“Dạ gì cũng được.”
“Hả?” Tôn Lập Côn nghiêng tai, tiếng trẻ con nhỏ nhẹ bị gió lướt qua tai cuốn mất, thật sự anh nghe không rõ.
“Nghe anh Côn thôi, ăn gì cũng được hết.”
Tôn Lập Côn bật cười: “Vậy thì về đường Kiến Thiết ăn tạm chút gì đó đi.”
Hai người không nói nhiều, chỉ còn lại tiếng gió nóng bức thổi qua bên tai.
Tôn Lập Côn dừng xe, đỡ cô bé xuống rồi cùng nhau bước vào một quán ăn nhỏ của Sa Huyện. Anh chào dì chủ quán, gọi hai tô hoành thánh một lớn một nhỏ.
Anh cúi đầu nhìn Hà Viện, sau đó lại đưa mắt nhìn về nồi đồ nguội, nói thêm: “Thêm cái đùi vịt nữa.”
Hà Viện chỉ lặng lẽ đứng cạnh, Tôn Lập Côn gọi gì cô bé ăn nấy, hoàn toàn không kén chọn.
Đúng giờ tan học tan làm, quán đông người, hai người phải đợi mãi mới có chỗ ngồi.
Lư Thành nằm ở phía nam, quanh năm ẩm ướt mưa nhiều. Dù đã vào thu, bên trong quán vẫn oi bức như cũ.
Tôn Lập Côn xắn tay áo ngắn lên tận vai, bưng tô hoành thánh lên ăn mấy miếng đã hết sạch, khiến Hà Viện nhìn mà sững người.
Tôn Lập Côn ngẩng đầu, vừa hay chạm vào ánh mắt cô bé, cười khẽ: “Ăn từ từ thôi, trong quán nóng, anh ra ngoài đợi em.”
Hà Viện dù còn nhỏ nhưng tinh ý, rất biết quan sát cảm xúc người khác.
Cô bé ngại để anh chờ nên đành tăng tốc, cúi đầu, từng miếng từng miếng nuốt vội vào.
Ăn xong, Tôn Lập Côn lại chở cô bé về đường Kiến Thiết.
Đường Kiến Thiết là con phố nhỏ bán buôn, tuy không lớn nhưng rất náo nhiệt, có đủ loại cửa tiệm cùng khu dân cư cũ kỹ.
Chẳng mấy chốc, xe dừng trước cửa một tiệm sửa xe.
Tôn Lập Côn bước vào, thấy một người đàn ông trung niên đang cúi người sửa bánh răng.
“Con đã nói thầy đừng sửa xe rồi, chỉ cần nhớ xe nào của khách nào là được.” Tôn Lập Côn vừa nói vừa giật lấy tua vít trong tay ông, mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay ông.
Hà Kiến Bình giấu tay ra sau lưng, nói: “Không sao, sửa chút xe đạp thôi mà.”
Người đàn ông trung niên mặc áo thợ cũ kỹ chậm rãi đứng thẳng dậy.
Hà Viện mỉm cười gọi một tiếng: “Ba.”
“Tiểu Viện về rồi hả con?” Hà Kiến Bình nhìn ra sau lưng Tôn Lập Côn, cười tươi rói, “Hôm nay ba bận sửa xe cho khách đi chợ. Có khách, nên ba nhờ anh Côn đón con.”
Hà Viện không để ý lắm, lắc đầu: “Không sao, con vào phòng làm bài tập đây.”
“Không vội, để ba nấu cơm đã.” Hà Kiến Bình gọi cô bé lại.
“Anh Côn đưa con đi ăn rồi.” Hà Viện chợt nhớ ra, khẽ cười: “Mai là thứ bảy, con đi bệnh viện lọc máu với ba nhé.”
Hà Kiến Bình vội gật đầu, “Được.”
Hà Viện không nấn ná nữa, xoay người đi vào phòng sau.
Ba người cùng sống trong tiệm sửa xe nhỏ này, chỉ có hai phòng ngủ, phía trước là sân để sửa xe, đi vài bước vào là chỗ ăn ở.
Phòng của Hà Viện vốn là của Tôn Lập Côn, nhỏ, chỉ sáu bảy mét vuông. Kể từ một tháng trước khi Hà Viện từ Quý Châu đến Lư Thành, anh đã nhường phòng cho cô, còn mình thì dọn sang ở chung phòng với Hà Kiến Bình, kê thêm một giường tầng đơn giản.
Hà Viện tháo cặp, nằm ngửa trên giường ngẩn người, nghĩ liệu có phải mình đã xa cách ba quá không. Nhưng rồi lại nhớ từ nhỏ đến giờ số lần gặp ba chỉ đếm trên đầu ngón tay, nghĩ vậy lại thấy cũng bình thường. Từ sau khi bà mất, người thân duy nhất của cô chỉ còn lại Hà Kiến Bình, nên gạt bỏ những điều đã qua, hình như cũng chẳng có gì to tát.
Bên ngoài, Hà Kiến Bình vẫy tay gọi Tôn Lập Côn đang sửa xe: “Hôm nay Tiểu Viện thế nào? Có nói gì về chuyện ở trường không?”
Tôn Lập Côn cười tươi: “Con bé nói gì với con được chứ. Nó có vẻ sợ con, chắc chẳng muốn trò chuyện đâu.”
“Sao lại sợ? Cậu mắng con bé hả?”
“Ê, đừng đổ oan cho con. Ngoài việc thầy kêu con đi đón, bình thường có nói được mấy câu đâu.”
Hà Kiến Bình thở dài: “Con bé trước giờ ở quê, giờ mới chuyển về, tôi sợ nó không quen, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Năm sau lên lớp sáu rồi, không biết có theo kịp chương trình ở đây không.”
Tôn Lập Côn hiểu sơ qua chuyện nhà Hà Viện, nhà nào chẳng có nỗi khổ riêng.
Anh thuận miệng an ủi: “Đừng lo quá, để lúc nào con hỏi thử con bé. Thầy cứ lo dưỡng bệnh cho tốt, mai con đưa thầy đi khám lại, bệnh này chắc chắn sẽ khỏi thôi.”
“Được rồi, có gì cứ nói với tôi.” Hà Kiến Bình lắc đầu, biết thằng nhóc này chỉ đang an ủi mình.
Ông vừa quay đi vài bước lại ngoái lại nói tiếp: “Còn cậu nữa, hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi rồi, đừng lúc nào cũng cười hề hề. Ra ngoài cũng nửa năm rồi, học lấy cái nghề đàng hoàng đi, còn hơn là cứ lông bông mãi.”
Tôn Lập Côn cười gật đầu.
Chờ bóng ông khuất sau cánh cửa, anh mới khẽ buông lỏng khóe miệng.
Anh hiểu tấm lòng của Hà Kiến Bình, cũng biết ơn ông đã cưu mang mình nửa năm trước.
Nhìn đồng hồ, không nghĩ nhiều nữa, anh tháo găng tay leo lên xe máy chạy thẳng đến bến xe.
Đến nơi, vừa thấy một người đàn ông gầy cao đang ngậm thuốc lá, đeo balô đứng dưới biển chờ, Tôn Lập Côn liền vẫy tay gọi: “Đông Tử, bên này!”
Lý Duy Đông nghe tiếng quay lại, lập tức nở nụ cười.
Anh ấy dập thuốc, chạy nhanh đến, giơ nắm đấm đấm vào ngực Tôn Lập Côn: “Cao hơn, ốm đi rồi.”
Tôn Lập Côn nhướn mày, không phản bác.
Hai người bảy tám năm không gặp, so với hồi còn trẻ, giờ đều chững chạc hơn nhiều.
Lý Duy Đông vác balô ném thẳng cho anh, Tôn Lập Côn không đỡ nổi, lùi lại hai bước.
Anh ấy cười khẽ, nhìn mặt Tôn Lập Côn, cố ý nói: “Sao trông già dặn thế này, đầy vẻ phong sương luôn!”
Hai người bao năm không gặp, vậy mà tái ngộ vẫn thân thiết như xưa.
“Biến đi.”
Lý Duy Đông cười lớn, đi theo sau anh.
Tôn Lập Côn quay đầu nhìn anh ấy, thờ ơ nói: “Sao mặc nhiều vậy, cởi cái áo khoác ra đi, chỗ này nóng muốn chết.”
“Thanh Hải lạnh hơn chỗ này nhiều, cậu sống lâu ở đây nên ngu người rồi hả.” Lý Duy Đông nói thẳng tuột, chẳng hề nghĩ ngợi.
Bến xe người đông như kiến, lúc chen ra được đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Lý Duy Đông lúc này mới ý thức ra điều gì đó, vội chuyển đề tài: “Hừ, đón gió cho tôi mà chỉ có cái xe này thôi á? Ít nhất cũng phải đi bốn bánh chứ!”
“Bốn bánh không có, chỉ có hai bánh, không muốn ngồi thì chạy theo phía sau.” Tôn Lập Côn đáp lại khá nhanh.
Tiếng cười lại vang lên, lẫn cả tiếng gió thổi.
Đèn đường mờ ảo, con đường này đông người, Tôn Lập Côn nới lỏng tay phải, giảm bớt tốc độ.
Một lúc lâu sau, Lý Duy Đông mới lên tiếng: “Bác trai bác gái vẫn chưa biết cậu ra ngoài hả?”
Không nói rõ nhưng cả hai đều hiểu ý.
Tôn Lập Côn ở phía trước khẽ lắc đầu: “Chưa biết, tôi chưa nói. Đợi thêm một thời gian nữa đi.”
“Vậy cũng tốt, đỡ để lộ. Trước khi đi tôi có ghé thăm họ, bác gái vừa mở miệng đã hỏi cậu ra ngoài chưa, tôi không nói gì nhiều, chỉ trò chuyện đôi câu rồi đi luôn.”
“Ừ.”
Lý Duy Đông còn chưa nói tiếp thì nghe Tôn Lập Côn hỏi: “Cậu có gặp Lập Sơn không?”
“Gặp rồi, lúc đó đang làm diều ngoài cổng.”
Tôn Lập Côn cười nhẹ: “Nó vẫn ít nói như hồi nhỏ sao?”
Đông Tử cười: “Cao lên không ít, nhưng vẫn chẳng nói năng gì, gặp ai cũng không để ý.” Anh ấy ngừng một chút rồi hỏi tiếp: “Tiền học ở trường đặc biệt của Lập Sơn trước đây đều do cậu chi hả?”
Tôn Lập Côn ở phía trước gật đầu.
Đông Tử nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Gió đêm nóng bức ùa thẳng vào đầu, như muốn thiêu đốt.
Tôn Lập Côn là người Thanh Hải, nhưng từ năm mười sáu tuổi đã đến thành phố này.
Khi đó nghe người trong huyện nói vùng duyên hải đang phát triển mạnh, có cơ hội kiếm tiền lớn, đối với những thanh thiếu niên đang bồng bột như họ, anh và Lý Duy Đông chính là ví dụ tiêu biểu. Hai người bằng tuổi nhau, anh lớn hơn Đông Tử vài tháng, ngày đó nghịch ngợm phá phách chẳng kém ai: leo cây lấy tổ chim, xúi giục bọn trẻ làng bên trộm dưa, tối đến còn kéo nhau đến nhà bà góa nghe lén ngoài tường, cố tình gây tiếng động hù người trong đó sợ không dám hó hé. Ở trường thì càng là đôi bạn cùng tiến, thành tích kém, giáo viên cũng chán ngán. Nghe nói kiếm tiền dễ, họ chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức muốn về nhà bàn bạc với ba mẹ.
“Mẹ à, con không muốn học nữa, chẳng có ý nghĩa gì. Con đi kiếm tiền, sau này đón mẹ và ba sang, đỡ khổ.”
Dù gia đình kiên quyết phản đối, anh vẫn quyết chí ra đi.
Nhưng khi đó chẳng ai nói với họ, người thế nào mới có thể kiếm ra tiền. Có học hay không, may mắn hay không, chẳng ai quan tâm, chỉ biết một mực muốn rời khỏi nơi nghèo khó đó. Cuối cùng gia đình cãi vã ầm ĩ hai tháng trời, mẹ anh làm người hòa giải, ba anh – Tôn Chính Hùng mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng Lý Duy Đông thì không may mắn như vậy. Ba anh ấy lúc trẻ làm công trường, bị tai nạn gãy chân phải cưa cụt, mẹ anh ấy vừa nuôi con vừa chăm chồng. Khi nghe con muốn đi xa, bà ấy khóc lóc níu kéo. Đông Tử đành phải từ bỏ. Trước ngày Tôn Lập Côn đi, hai người hẹn nhau ở bến xe, Đông Tử nói rõ mọi chuyện. Anh cũng hiểu.
Đông Tử lúc ấy cười nói: “Cậu cứ đi trước đi, đợi tôi hai năm, chắc lúc đó mẹ tôi cũng xuôi rồi. Dù sao tôi cũng chẳng đỗ đại học nổi, sau này tới tìm cậu.”
Vậy là hai người tạm biệt nhau. Tôn Lập Côn bắt đầu hành trình theo đuổi giấc mơ, tưởng tượng về tương lai đầy hy vọng. Nhưng không ai biết rằng, giấc mơ thuở thiếu thời luôn vừa ngây thơ vừa bốc đồng.
Thế là bảy tám năm trôi qua, Đông Tử sau này cũng được mẹ cho phép đi. Nhưng từ lời ba mẹ Tôn Lập Côn kể lại, thằng con bất hiếu ấy chẳng những thất bại mà còn vào tù. Tôn Chính Hùng tức đến mắng chửi không ngừng. Đông Tử nghe vậy cũng buồn lòng, nghĩ về người bạn thuở nhỏ lận đận, chẳng biết tìm ai. Đợi mãi, đến tận khi Tôn Lập Côn ra tù, hai người mới gặp lại.
…
Xe máy băng qua con đường lớn.
Hai năm đầu khi mới đến Lư Thành, Tôn Lập Côn vẫn hay gọi điện về nhà. Dù tan ca mệt rã rời, nằm vật ra giường cứng, anh vẫn nghĩ đến lời hứa khi rời quê: kiếm tiền đón ba mẹ và Lập Sơn đến đây, vậy là lại đầy khí thế.
Nhưng từ sau khi ra tù, anh chưa từng liên lạc lại với họ.
Xe dừng trước tiệm sửa xe, hai người vừa vào đã thấy Hà Kiến Bình cùng con gái đang dọn dẹp bàn ăn. Tôn Lập Côn khẽ vỗ lưng Đông Tử ra hiệu.
Anh ấy khá lanh lợi, lập tức cười chào: “Chú Hà, con là Lý Duy Đông, gọi con là Đông Tử hay Duy Đông đều được.” Nói rồi đưa tay ra.
Hà Kiến Bình vui vẻ gật đầu, mấy người trò chuyện đôi câu rồi ngồi xuống.
“Đi đường vất vả lắm không?”
“Dạ cũng ổn, không có tàu thẳng, con đi xe khách rồi từ Tây Ninh vòng qua đây.” Đông Tử vừa nói vừa ngẩng đầu, chạm ngay ánh mắt Hà Viện đang mang đồ ăn lên, cười hỏi: “Đây là em gái phải không, ngồi xuống ăn chung đi.”
Hà Viện đặt dĩa xuống, nhìn Tôn Lập Côn, cười: “Anh Đông Tử, em ăn rồi, giờ phải về làm bài tập.”
Tôn Lập Côn đang rót rượu cho Đông Tử, nhàn nhạt nói: “Chúng ta ăn muộn, trẻ con đói bụng nên cho ăn trước rồi.” Sau đó quay sang Hà Kiến Bình: “Thầy, con không rót cho thầy đâu, bác sĩ dặn cấm bia rượu rồi.”
Hà Kiến Bình xua tay, cùng hai thanh niên tiếp tục trò chuyện.
Tôn Lập Côn hỏi: “Cậu tính làm gì ở đây?”
Đông Tử vừa gắp thức ăn vừa nói: “Trước ở quê có theo cậu hai tôi học sửa điện nước, tôi nghĩ tiếp tục làm cái đó cũng được, dễ thích nghi. Hơn nữa chỗ này đông người, sau này có cơ hội sẽ tìm việc khác ổn định hơn.”
Hà Kiến Bình gật đầu, mỉm cười hài lòng: “Thanh niên có chí là tốt rồi, làm nghề gì cũng vậy, chỉ cần chịu khó thì cuộc sống sẽ ngày càng khấm khá hơn.” Nói rồi ông quay sang vỗ vai Tôn Lập Côn, “Cậu đó hả, chuyện cũ qua rồi thì cho qua đi, giờ đã ra ngoài rồi thì phải sống cho đàng hoàng.”
Anh không nói gì, chỉ nghe ông nói tiếp: “Sao không nghĩ thử làm chung với Duy Đông?”
Tôn Lập Côn khẽ nhướn mày, lắc đầu: “Con ở đây là được rồi.”
“Được cái gì mà được, chẳng lẽ muốn ở mãi cái tiệm nhỏ này sửa xe cả đời?”
Hà Kiến Bình có phần bực bội, nhưng rồi lại im lặng. Ông hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tôn Lập Côn. Không chỉ vì mình bệnh nên cậu ấy không thể rời đi, mà còn vì đứa nhỏ này vốn đã không còn muốn tiến về phía trước nữa, chẳng còn chí tiến thủ.
“Tôi không cần cậu nuôi dưỡng tôi, tôi còn có con gái.” Ông lại nói.
Tôn Lập Côn khẽ cười mà không đáp.
Đông Tử nhìn hai người, lập tức chen vào phá vỡ bầu không khí: “Ăn đi, ăn đi, ăn xong đã. Tối nay con tìm đại cái nhà nghỉ ở tạm, mai còn chờ Lão Tôn dẫn đi xem phòng nữa.”
Vậy là mấy người vừa ăn vừa trò chuyện đến hơn mười giờ.
Ăn uống xong, Tôn Lập Côn lại nói chuyện thêm với Hà Kiến Bình, hẹn giờ đưa ông đi bệnh viện.
Hà Kiến Bình liên tục từ chối, mặt mày tươi cười, giọng nói đầy vui vẻ: “Tiểu Viện nói mai sẽ đi cùng tôi rồi, cậu cứ dẫn Đông Tử đi xem nhà đi, tranh thủ coi mấy chỗ xem nơi nào hợp.”
Tôn Lập Côn khựng lại một chút, vì từ trước đến giờ mỗi lần Hà Kiến Bình đi lọc máu đều là anh đưa đi. Hà Viện thỉnh thoảng mới đi cùng, nhưng chủ động như lần này thì là lần đầu tiên, khiến anh có phần bất ngờ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, con gái quan tâm ba như vậy suy cho cùng cũng là chuyện tốt.
