Sáng hôm sau, Hà Viện nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, thời tiết cũng tạm ổn.
Trước khi ra cửa, Tôn Lập Côn dặn dò mấy câu quen thuộc, vẫn là những điều cũ kỹ, nói Hà Kiến Bình đừng tự ý giảm liều thuốc, bác sĩ kê thuốc gì thì uống thuốc đó.
Hà Viện không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh ghi nhớ.
Hà Kiến Bình quay lại nhìn anh, ậm ừ nói: “Không sao đâu, tôi tự biết chừng mực.”
Tôn Lập Côn gật đầu.
“Cậu nhớ đi cùng Duy Đông xem nhà, phải chọn kỹ vào, có mấy chỗ thấy khách thuê từ ngoài tới là chém giá cao lắm đấy.”
Tôn Lập Côn hơi gật đầu: “Dạ.”
Đây là lần thứ hai Hà Viện đi cùng Hà Kiến Bình đến bệnh viện, nằm ở khu vực nội thành, phải đi xe buýt.
Cô bé nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, vừa thấy có một người phụ nữ phía chéo bên phải định xuống xe, ngay khi người ta vừa rời ghế, cô bé đã nhanh chóng chiếm chỗ.
“Ba, ba ngồi đi!”
Hà Kiến Bình ngẩn người, trong lòng chợt ấm áp. Nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Hà Viện, có lẽ đây là khoảnh khắc thân thiết nhất giữa hai cha con họ trong suốt một tháng qua.
Đồng thời, ông cũng cảm thấy có chút áy náy. Áy náy vì những năm qua mình ít về nhà, áy náy vì Hà Viện không có một tuổi thơ trọn vẹn bên vòng tay ba mẹ.
Hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài bệnh nhân mặc đồ sọc bệnh viện chầm chậm đi ngang qua.
Hà Viện ngồi không yên, liền đứng dậy đi dọc theo hành lang, nhìn vào các phòng bệnh hai bên.
Bên trong đều là những bệnh nhân suy thận đang điều trị, trên tay, bụng hoặc cổ họ đều cắm đầy ống.
Cô bé dừng bước, ánh mắt vô thức dừng lại ở một chiếc máy lọc máu. Máy móc phức tạp, máu trong ống liên tục lưu chuyển, rút ra rồi lại bơm về. Người nằm trên giường trông rất đau đớn. Hà Viện không dám nhìn thêm, cuối cùng đành quay về ngồi xuống ghế ngoài hành lang.
Bệnh tật vốn dĩ là chuyện chẳng ai mong muốn.
Trong phòng bác sĩ, Hà Kiến Bình ngồi nghe bác sĩ Trương phân tích bệnh tình. Thật ra ông chẳng hiểu mấy, bởi chưa từng nghĩ mình sẽ mắc căn bệnh này.
Bác sĩ Trương cố gắng nói cho dễ hiểu: “Anh vẫn phải tiếp tục lọc máu, anh biết rõ hậu quả nếu ngừng lại rồi đó, đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa.”
Hà Kiến Bình xoa mặt, chậm rãi ngẩng đầu: “Bác sĩ, vậy tôi phải đến ba lần mỗi tuần sao?”
Bác sĩ có lẽ đã quen với những cảnh thế này nên vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Chuyện đó rất bình thường. Đã đến giai đoạn này rồi thì hai ba lần mỗi tuần là chuyện không tránh khỏi. Tôi vẫn câu nói đó, nếu có cơ hội cấy ghép tôi sẽ thông báo cho anh.”
Hà Kiến Bình im lặng một lúc, trên mặt đầy mệt mỏi: “Nếu… nếu có thể ghép thận, tôi còn sống được bao lâu nữa?”
Bác sĩ Trương lắc đầu, nói thẳng: “Cái này không nói trước được. Còn phải xem tình hình cụ thể và thể trạng bản thân anh nữa. Có người chỉ sống thêm được khoảng năm năm, có người mười năm hoặc hai mươi năm. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải kiên trì điều trị, không có biến chứng gì mới được.” Ông ấy dừng lại một chút: “Nhưng tôi nhớ anh bị cao huyết áp, vẫn phải chú ý thêm.”
Hà Kiến Bình nghĩ ngợi, nếu mình đủ may mắn sống thêm được mười năm nữa thì lúc đó Hà Viện đã trưởng thành, như vậy cũng không còn gì phải lo lắng. Nhưng chi phí lọc máu mỗi tháng cũng đã ngốn cả đống tiền, quả thật là một gánh nặng lớn.
Bác sĩ Trương dường như đoán được ông đang nghĩ gì, bèn nói thật lòng: “Tôi biết bệnh này tốn kém lắm, nhưng so với mất mạng thì vẫn còn tốt hơn, đúng không?”
Hà Kiến Bình cười nhẹ, như được an ủi: “Được rồi, thứ ba tôi sẽ tới, cảm ơn bác sĩ Trương.”
Tôn Lập Côn phóng xe chở Lý Duy Đông thẳng tới Bắc Nhai. Anh không định tìm phòng ở khu phố Kiến Thiết, một là vì nơi đó chẳng còn phòng tốt nào, xung quanh đều là tiệm tạp hoá và dân bản địa.
Hai là vì dân bản địa ở đây khá “đen”, chuyên chém giá dân nhập cư, một căn phòng tồi tàn cũng hét tới bốn trăm tệ.
Con phố Kiến Thiết trước kia chia thành Bắc Nhai Cảng và Nam Nhai Cảng, thật ra chẳng phải bến cảng gì, chỉ là khu buôn bán nhỏ. Bắc Nhai có nhiều khu dân cư hơn nên giá thuê rẻ hơn chút. Người địa phương lại thích thêm chữ “Cảng” vào, khiến Tôn Lập Côn phải bật cười, hừ, cứ như thêm chữ Cảng là biến thành Hồng Kông vậy. Anh lắc đầu, tăng ga chạy tiếp.
“Mẹ nó, cậu cười cái gì vậy, lái xe cho đàng hoàng đi, lắc lư cả lên.”
Tôn Lập Côn không để ý tới anh ấy, hai người cứ vậy vừa đi vừa trò chuyện cho đến khi tới Bắc Nhai.
Anh gọi điện cho người quen dẫn đi xem vài căn phòng, cuối cùng chốt một căn hộ cũ ở tầng hai, một phòng ngủ, ở một mình là vừa vặn.
“Cũng ổn đó, dọn dẹp chút là hôm nay ở được rồi.”
Lý Duy Đông không bắt vào câu đó, đi quanh một vòng rồi mới ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu thật không định đi theo tôi làm điện nước sao? Tuy công việc không ổn định, nhưng từ từ rồi cũng tạm được.”
Tôn Lập Côn mặt không biểu cảm, liếc anh ấy một cái: “Biết chút ít thôi, hồi đó theo ba tôi học mót, giờ đâu còn theo kịp nữa.”
Lý Duy Đông dùng khuỷu tay huých nhẹ anh, cười gian: “Vậy cậu cứ ở đó sửa xe đạp mãi sao, kiếm đủ ăn không?”
Tôn Lập Côn lấy đế giày cà nhẹ xuống đất, im lặng một lúc lâu rồi mới quay đầu lại.
Anh nghiêm túc nói: “Thật ra tôi thấy cũng được, mỗi ngày đều có việc, tuy kiếm không nhiều nhưng cũng không tệ như cậu nghĩ đâu. Quan trọng là yên ổn, thoải mái.”
Lý Duy Đông bĩu môi: “Không tích góp gì nữa hả? Không cưới vợ sao?”
Tôn Lập Côn nheo mắt đáp: “Tầm thường quá.”
“Hơ, vậy nói xem phụ nữ chỗ này thế nào?”
Hai người cứ thế nói qua nói lại, giống như quay về mấy năm trước.
Anh ngậm điếu thuốc, lười nhác trả lời: “Biến đi, mau cuốn xéo.”
Vừa nói vừa cười, hai người cùng xuống cầu thang. Tôn Lập Côn chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Trưa còn đến chỗ tôi nữa không?”
Đông Tử nghĩ một lúc, trả lời: “Thôi, vài hôm nữa đi, tới lui hoài cũng bất tiện, tôi còn phải về nhà nghỉ dọn dẹp.”
Trời đang lúc nắng gắt nhất, không khí nóng hầm hập.
Tôn Lập Côn tăng tốc xe, tiễn Đông Tử xong lại quay về tiệm sửa xe, gọi vài tiếng mà chẳng ai trả lời, đoán chắc họ chưa về.
Hà Viện quay đầu lại, chăm chú nhìn Hà Kiến Bình, không rõ ông đang nghĩ gì, nhưng đại khái cũng đoán ra có liên quan đến bệnh tật. Nghĩ đến lúc ở hành lang bệnh viện, chứng kiến những bệnh nhân đau đớn khi điều trị, trong lòng cô bé cũng thấy chua xót.
Nhưng thực ra, cho đến giờ cô bé vẫn chưa thật sự hiểu căn bệnh này nghĩa là gì.
Hà Kiến Bình thì cứ mãi nghĩ về lời bác sĩ. Bác sĩ Trương bảo ông cân nhắc chuyện thay thận, vì cấy ghép có thể giúp duy trì trạng thái sinh lý tốt nhất. Tuy có nguy cơ và khả năng bị thải ghép, nhưng nếu tìm được nguồn thận phù hợp, đây chắc chắn là phương án điều trị tốt nhất.
Nhưng Hà Kiến Bình đã từ chối. Ông thật sự không có khả năng chi trả cho ca phẫu thuật ấy, nhỡ đâu thất bại thì coi như mất trắng. Ông đồng ý tiếp tục lọc máu cũng là vì Hà Viện. Ông không thể để con gái mình bơ vơ trên đời.
Hà Kiến Bình xoa mặt, tính toán lại chi phí điều trị, cuối cùng vẫn quyết tâm tiếp tục lọc máu.
Hai người đi vào phố Kiến Thiết, tiến về phía tiệm sửa xe. Hà Kiến Bình cười xoa đầu Hà Viện: “Trưa nay con muốn ăn gì?”
Hà Viện chớp mắt, nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nói: “Đậu hũ ma bà với chân gà đi ba.”
Nét u sầu trên mặt Hà Kiến Bình lập tức biến mất, ông cười vui vẻ: “Được, mua thêm con cá thu nữa, anh Côn con thích món đó.”
Hà Viện khẽ cười, bất giác nhớ đến người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng kia.
Tiệm sửa xe.
Hà Viện vừa vào cửa đã thấy Tôn Lập Côn đang thay phụ tùng xe máy cho khách, cô bé chủ động chào hỏi.
Hà Viện ngẩng đầu nhìn Hà Kiến Bình: “Ba, để con đi rửa rau, ba ngồi nghỉ chút đi.”
Hà Kiến Bình thấy Tôn Lập Côn bận không xuể, bèn đưa đống đồ trên tay cho Hà Viện: “Được, ba làm nốt chút việc.”
Tôn Lập Côn đứng dậy, nói với khách: “Anh cứ chạy thử đi, phụ tùng đã thay xong hết rồi, có hơi cũ thôi chứ không vấn đề gì đâu.”
Người đàn ông móc ví, cười tươi: “Biết thừa tay nghề cậu, tôi đi đây.”
“Ừ, có gì cứ quay lại.”
Tôn Lập Côn nhìn ra ý của Hà Kiến Bình, vội kéo ông lại: “Thôi thầy, mấy xe này không gấp, mai khách mới lấy.”
Hà Kiến Bình ngẩn người, một lúc sau mới gật đầu đồng ý.
Tiếng xe máy dần khuất xa.
Đoán trưa nay không có khách, Tôn Lập Côn dọn dẹp đồ nghề, rửa tay rồi khóa cổng sân.
Anh vào phòng khách, cầm quả lê trên bàn vừa ăn vừa hỏi Hà Kiến Bình: “Sao rồi thầy, bác sĩ nói gì?”
Hà Kiến Bình nhìn anh: “Lê đó rửa chưa đó?”
“Không sạch cũng chẳng sao, ăn vào chẳng chết đâu.” Tôn Lập Côn vừa cười vừa mang nửa quả lê còn lại đi rửa qua loa, rồi quay lại hỏi: “Bác sĩ nói sao?”
“Không có gì, chỉ bảo tôi kiên trì lọc máu thôi.” Nói rồi như sực nhớ ra chuyện gì: “Lập Côn à, dạo này tiệm thế nào?”
Tôn Lập Côn mỉm cười, biết ông muốn hỏi điều gì: “Ổn mà, gần đây sửa xe cũng khá, thu nhập không tệ đâu, thầy đừng lo.”
Hà Kiến Bình gật đầu, thở dài: “Dạo này làm phiền cậu nhiều rồi, con bé Tiểu Viện học hành còn phải nhờ cậu đưa đón. Đợi nó quen đường rồi thì để nó tự đi xe buýt.”
Tôn Lập Côn gật đầu, không nói gì thêm.
“Cậu nghỉ chút đi, tôi vào nấu cơm.”
Tôn Lập Côn nhếch miệng cười, nhớ tới dáng vẻ rụt rè của Hà Viện mỗi lần gặp mình mà thấy buồn cười.
Anh nhìn bóng dáng hơi còng xuống của Hà Kiến Bình, lại lặng lẽ thu lại nụ cười.
Theo tình hình hiện tại, sau khi trừ tiền lương của anh, thu nhập còn lại cũng chỉ đủ cho Hà Kiến Bình tiêu vặt hằng ngày. Giờ lại thêm chi phí bệnh viện và học hành của Hà Viện, đúng là rất chật vật.
…
Bên ngoài mờ mịt, trời như sắp mưa.
Hà Viện đoán vậy, nên rửa mặt đánh răng nhanh gấp đôi thường ngày để khỏi để Tôn Lập Côn phải đợi.
Mở cửa ra, cô bé đã thấy Tôn Lập Côn ngồi nghênh ngang trên ghế đợi sẵn.
Tôn Lập Côn nhìn cô bé, chỉ tay về phía bàn: “Ăn đi, sáng nay đi sớm chút, trời có thể mưa đấy.”
Hà Viện gãi mặt, bước vài bước đến, nhìn bàn, mọi thứ vẫn như cũ.
Anh thật sự rất thích ăn bánh bao và các món từ bột mì.
Chẳng bao lâu sau, Hà Kiến Bình cũng từ trong nhà đi ra, nhìn ra ngoài một chút rồi quay vào tìm áo mưa và một chiếc dù.
“Lập Côn, cầm áo mưa đi, trời mưa thì mặc vào.”
Tôn Lập Côn cười khẽ, đứng dậy cầm chìa khóa xe: “Thôi khỏi, mặc vào đi xe máy bất tiện lắm.”
Hà Kiến Bình trừng mắt: “Bất tiện cái gì, chẳng lẽ để mưa ướt người còn tốt hơn sao?”
“Được rồi, được rồi, con cầm, đừng giận mà.”
Tôn Lập Côn đã rời nhà nhiều năm, gần như quên mất cảm giác được người thân quan tâm là thế nào, nhưng nửa năm nay, Hà Kiến Bình không chỉ cho anh một công việc ổn định mà còn mang đến cho anh cảm giác về một mái nhà.
“Tiểu Viện, đây là của con.” Hà Kiến Bình nhét chiếc dù vào cặp sách của cô bé.
“Ba, chẳng phải ba đi bệnh viện sao? Để anh Côn đưa ba đi đi, con có thể đi xe buýt về với Trần Tiểu Như mà.” Cô bé vừa cắn bánh bao vừa nói.
Hà Kiến Bình vỗ vỗ cánh tay Tôn Lập Côn, trầm ngâm: “Không cần đâu, chỗ đó cách bệnh viện xa, cửa hàng cũng không thể đóng hoài được.”
Hà Viện gật đầu, đeo cặp đứng ở cửa chờ Tôn Lập Côn dắt xe ra.
Quả nhiên, hai người vẫn không căn kịp thời gian, đi được nửa đường thì trời đổ mưa.
Tôn Lập Côn không để cô bé giương dù, gió thổi mạnh, cầm dù cũng không vững, anh lấy áo mưa từ túi trước đưa cho cô bé, giúp cô bé mặc vào.
Người đàn ông chạy xe rất nhanh, đội mưa lao thẳng về phía trước.
Chẳng bao lâu, xe dừng ngay trước cổng trường.
Áo mưa rộng thùng thình, vành nón trước che khuất gần hết mặt Hà Viện, cả người cô bé hoàn toàn không bị ướt.
Anh bế cô bé xuống xe, bảo cô bé giơ tay thẳng ra, rồi cởi áo mưa giúp cô bé.
Khi lớp áo mưa được tháo xuống, tầm mắt trở nên rõ ràng.
Hà Viện bất giác bật cười, tóc mái trước trán của anh đã ướt sũng, nước nhỏ từng giọt xuống, trông có chút nhếch nhác.
“Sao vậy?”
Hà Viện không hiểu sao lại thốt lên: “Anh Côn, mặt anh toàn nước kìa…”
Tôn Lập Côn nhướn mày, hiển nhiên không ngờ cô bé lại đùa mình, anh mở dù, đưa cho cô bé: “Đi nhanh đi, trước khi anh nổi giận.”
Hà Viện cười khúc khích, ánh mắt rời khỏi người anh, vẫy tay rồi chạy nhanh vào trường.
Vừa cất cặp vào ngăn bàn, Trần Tiểu Như đã ngồi xuống bên cạnh: “Tiểu Viện, hôm nay lại là anh cậu đưa cậu đến hả?”
Hà Viện đưa bài tập cho bạn ngồi trước, cười gật đầu: “Đúng vậy, ba mình dạo này không đến được, sau này mình có thể đi xe buýt về với cậu.”
Trần Tiểu Như chu môi: “Hầy, có anh trai thật tốt, anh cậu trông lớn hơn cậu nhiều ha.”
Hà Viện: “…”
Buổi học buổi sáng trôi qua thật lâu, đến tiết Toán cô bé cứ ngáp liên tục, vừa ngẩng đầu lên đã thấy giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa ra hiệu cho giáo viên Toán, cô bé lập tức tỉnh táo hẳn.
Hà Viện không biết cô giáo chủ nhiệm nói gì, chỉ thấy giáo viên Toán nghiêng đầu, nhìn về phía cô bé qua cửa sổ.
Chốc lát sau, giáo viên Toán đi tới trước bàn cô bé.
“Hà Viện, em… Cô Lý ngoài cửa muốn nói chuyện với em, em ra ngoài một lát đi.” Cả lớp lập tức đổ dồn sự chú ý về phía này.
Hà Viện chẳng hiểu gì nhưng vẫn đứng dậy ra ngoài.
Cô Lý đi tới đi lui, thường ngày vốn điềm tĩnh là thế, hôm nay lại lộ vẻ hoảng hốt, khiến Hà Viện cũng cảm thấy căng thẳng.
“Em chào cô Lý ạ.” Hà Viện rụt rè chào.
Cô Lý quay đầu lại, cúi xuống nhìn cô bé.
Một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói ra.
“Hà Viện à, ba em gặp chuyện rồi, đang ở bệnh viện. Anh trai em đang chờ ở cổng, em thu dọn đồ đạc rồi qua đó nhé.”
Người ta vẫn nghĩ đời người rất dài, dài đến mức tưởng rằng mọi việc đều có thể chuẩn bị trước. Nhưng cuộc sống lại thường cho ta một cú đánh bất ngờ, không kịp trở tay.
