Tầng ba trung tâm thương mại.
Trong quán lẩu, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Quán đông khách, phải đợi khoảng mười lăm phút mới đến lượt hai người họ, nhân viên phục vụ bận rộn dọn món cho từng bàn, Hà Viện gọi một nồi lẩu uyên ương, đồ ăn vừa thả xuống, nửa phần nước dùng đỏ ớt sôi ùng ục.
Tôn Lập Côn mặt sầm sì, nhìn cô gái đối diện đang gắp thịt dê chấm liên tục, đôi môi nhỏ đỏ rực lên.
Hà Viện rút khăn giấy, lau miệng.
“Sao anh không ăn đi, còn nhiều mà.”
Tôn Lập Côn theo ánh mắt cô cúi đầu nhìn: “Anh no rồi, em cứ ăn từ từ, đừng lo cho anh.”
Hà Viện gật gật đầu, lại cầm đũa ăn tiếp, ăn đến mức mặt mày phấn khởi.
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, nhìn một vòng quanh rồi lại dừng lên cô gái đối diện.
Tôn Lập Côn nhấc tay, dùng muôi vớt thịt, cho cả vào chén của cô.
Anh hỏi một cách hờ hững: “Món này ngon đến vậy sao?”
Hà Viện miệng đầy đồ ăn, nói líu ríu: “Dạ, anh không thích lẩu sao?”
Đã quá giờ ăn, mấy bàn xung quanh cũng lần lượt rời đi, quán trở nên yên ắng hơn nhiều.
Anh không ngờ lại bị cô hỏi ngược: “Cũng bình thường thôi, ăn nhiều rồi thì cũng không còn mới mẻ gì nữa.”
Hà Viện dường như không nhận ra ý tứ của anh, ăn xong miếng cuối cùng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Em thấy anh nấu còn ngon hơn cả quán này, sau này mà anh mở quán thì chắc chắn sẽ đông khách lắm.”
Tôn Lập Côn bật cười thành tiếng, nhìn cô: “Từ sửa xe chuyển sang bán lẩu hả?”
“Thì sao chứ, miễn có tiền là được. Em cũng nghĩ rồi, chỉ cần tốt nghiệp đại học là ra đi làm luôn.”
Tôn Lập Côn ngẩng lên, nói: “Sao vậy? Em đâu cần phải vội kiếm tiền như vậy.”
Hà Viện đoán anh hiểu lầm, nhẹ giọng giải thích: “Không phải, em chỉ thấy đi học cũng là để sau này có việc làm ổn định mà. Nếu sau khi tốt nghiệp tìm được công việc phù hợp, sao phải học tiếp nữa?”
Tôn Lập Côn không nói gì, chặng đường phía sau là do cô tự bước đi, anh không thể mãi chen vào, miễn cô suy nghĩ rõ ràng là được.
Nồi lẩu uyên ương cạn dần, Hà Viện sờ bụng, mặt có chút ngượng ngùng.
“…Mình đi thôi anh.”
Tôn Lập Côn cười nhạt, đùa cô: “Nếu anh mở quán lẩu, chắc bị em ăn lỗ vốn luôn quá.”
Hà Viện bĩu môi, đáp lại: “Làm gì đến mức đó!”
“Được rồi, em nói gì cũng đúng.”
Đến giờ nghỉ trưa, hành lang trung tâm thương mại vắng lặng, ồn ào cũng giảm bớt.
Tôn Lập Côn dẫn cô xuống một tầng, cả tầng bán toàn quần áo nữ, Hà Viện nhận ra ý định của anh, liền kéo tay áo anh.
“Em có đồ rồi, không cần mua đâu.”
Tôn Lập Côn dừng lại, nghĩ một lúc rồi vẫn nói ra.
“Sắp vào thu rồi, thời tiết cũng lạnh dần, lại sắp khai giảng, mua thêm vài món đi.”
Hà Viện thấy anh giải thích tận tình như vậy, liền mỉm cười đáp: “Em lớn rồi mà, đâu còn là đứa con nít cứ nhập học là đòi đồ mới.”
Tôn Lập Côn bật cười, nhìn cô từ đầu đến chân.
Hà Viện là kiểu con gái trưởng thành sớm, không chỉ về chiều cao mà còn cả tính cách.
Cô gái có làn da trắng lạnh, khuôn mặt nhỏ, miệng cũng nhỏ, đôi mắt sáng long lanh, đôi lúc khó đoán được đang nghĩ gì.
Cuối cùng, cô vẫn không thuyết phục được Tôn Lập Côn, anh dẫn cô mua hai bộ đồ và một đôi giày, sau khi rời khỏi cửa hàng lại ghé tầng một vào cửa hàng điện thoại.
Tôn Lập Côn không cho cô cơ hội từ chối, nhìn cô nói: “Hà Viện, sau này anh không thể về nhà buổi trưa nữa, chỉ có buổi tối, mua cái điện thoại để có gì tiện liên lạc.”
Hà Viện do dự một lúc mới gật đầu.
Anh nói tiếp: “Khai giảng rồi, trưa em cứ ăn ở căng tin, tối về nhà.”
“Dạ.”
Tôn Lập Côn gọi nhân viên bán hàng, kêu Hà Viện chọn một mẫu mới trong tiệm.
Nhân viên thấy anh dứt khoát, liền cười niềm nở giới thiệu với cô gái bên cạnh, mỗi chiếc đều đảm bảo chất lượng, dùng bền, Hà Viện biết toàn lời quảng cáo, cuối cùng lưỡng lự chọn một cái.
Ra khỏi trung tâm thương mại, trời đã ngả chiều.
Người qua lại tấp nập, băng qua con phố sầm uất, cả hai như hòa vào dòng người đông đúc.
⸻
Trường Nhất Trung, được xem là một trường trung học có lịch sử khá lâu đời.
Bước qua cổng trường, leo lên cầu thang, tiếng cười nói vang khắp lớp học.
Hà Viện ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở bảng tên lớp, Lớp 10/9.
Trong lớp chỉ còn vài chỗ trống, nhìn qua một vòng, thấy trên bàn cuối có đặt một cái cặp, rõ ràng là có người giữ chỗ.
Hà Viện đi đến, mỉm cười tinh nghịch vỗ vai Trần Tiểu Như.
Trần Tiểu Như giật mình bật dậy, nhét vội sách vào ngăn bàn, gương mặt phức tạp: “Làm mình hết hồn, sao giờ cậu mới tới?”
“Không phải cậu nói sẽ đến sớm giữ chỗ sao? Mà sao trông cậu cứ lén lút vậy?”
Hà Viện nhìn quanh, không thấy ai quen thuộc.
Nhất Trung tuyển sinh từ khắp các trường cấp hai ở Lư Thành, có được một người bạn thân cùng lớp thật là may mắn.
Trần Tiểu Như nhìn trái nhìn phải, rồi mới lấy lại sách, vòng tay ôm cổ Hà Viện thì thầm: “Loại học sinh không được xem ấy, cậu hiểu mà.”
Hà Viện sững vài giây, rồi mới hiểu ra, chớp mắt: “Ban ngày ban mặt mà cậu đọc cái đó hả?”
Trần Tiểu Như nhìn cô, rồi nhìn cuốn sách, bất chợt bật cười: “Là cái này nè, sách nghiêm túc hẳn hoi, cậu đang nghĩ gì vậy hả?”
Cô ấy đẩy cuốn tiểu thuyết tình cảm về phía Hà Viện, nháy mắt, cố tình trêu chọc.
Mặt Hà Viện lập tức đỏ bừng, lén liếc cô ấy một cái, biết mình nghĩ sai nên không nói gì thêm.
Lên cấp ba, cũng đồng nghĩa với việc tiến gần hơn đến ngưỡng trưởng thành, trường học quản lý nghiêm ngặt, loại sách như thế nếu bị phát hiện sẽ bị coi là có dấu hiệu yêu sớm, đến lúc đó thì cãi thế nào cũng vô ích.
Chuông vang lên sau cánh cửa, trong tầm mắt có một nam một nữ đeo ba lô một bên vai hấp tấp chạy vào.
Tìm chỗ, cuối cùng họ ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên.
Hà Viện nghiêng đầu nhìn Trần Tiểu Như, trùng hợp Trần Tiểu Như cũng nhìn cô, ánh mắt cả hai đều thể hiện sự chắc chắn.
Trần Tiểu Như không nhịn được, kéo tay cô thì thầm: “Có phải là cậu bạn hôm bị chó cắn đưa cậu đến phòng y tế không?”
Hà Viện giả vờ nhìn đồng hồ, rồi nhìn trộm một cái.
“Hình như phải, nhưng mình không nhớ rõ mặt cậu con trai, chỉ nhớ cô gái kia thôi.”
Trần Tiểu Như che miệng, mắt sáng rỡ: “Trùng hợp ghê, hôm đó nếu không có họ đến đúng lúc, đâu dễ gì thoát được, hết tiết mình ra chào hỏi nhé, biết đâu lại kết bạn được?”
Hà Viện cười: “Được thôi.”
Trần Tiểu Như như phát hiện bí mật động trời, ghé sát tai cô: “Mình thấy cậu con trai đó đẹp trai lắm nha, hôm đó trời tối không nhìn rõ, hai người họ chắc không phải đang hẹn hò chứ?”
Hà Viện bất lực, hất tay cô ấy ra: “Đừng nhiều chuyện nữa, bớt lo cho thiên hạ đi, chẳng lẽ cậu phải lòng người ta rồi?”
Trần Tiểu Như nghẹn lời, lí nhí đáp: “Mình chỉ hỏi thôi mà, hết tiết đi cùng mình chào họ nhé?”
Lớp học đột nhiên im lặng.
Trên bục giảng là một thầy giáo đeo kính, dáng vẻ nho nhã, trông khá thân thiện.
Trần Tiểu Như kéo tay Hà Viện, cô mới nhỏ giọng đáp: “Rồi, biết rồi, đợi hết tiết nói sau.”
Một tiết học trôi qua, mới biết thầy giáo đứng lớp là giáo viên dạy tiếng Anh, kiêm giáo viên chủ nhiệm tạm thời, tính cách cũng giống vẻ ngoài – ôn tồn, nhã nhặn.
Cũng rất giỏi ăn nói, vừa dạy cách làm sao để nuôi dưỡng niềm yêu thích với môn tiếng Anh, vừa nói chuyện về định hướng tương lai, thoáng cái đã hết tiết.
Thầy giáo vừa bước ra khỏi lớp, Trần Tiểu Như “vèo” một cái đứng bật dậy, như thể đã không chờ nổi.
Hà Viện thở dài, đành đi cùng cô ấy.
—–
Ngã tư.
Tôn Lập Côn ngậm điếu thuốc, cởi đôi găng tay đầy dầu máy trên tay, đen đến nỗi không nhìn ra màu gốc.
Trước đó anh chui dưới gầm xe nghiên cứu phần gầm và hệ thống giảm xóc gần nửa ngày, Tần Siêu để anh tự tay thực hành, chỉ đứng bên quan sát, không hề chỉ dạy.
May mà Tôn Lập Côn thích ứng nhanh, không gặp sự cố gì, luyện thêm tuần nữa là có thể chính thức nhận việc.
Năm đầu tiên mới đến Lư Thành, anh làm đủ mọi nghề để sống, cũng từng làm thợ học việc trong xưởng ô tô, chỉ vì ông chủ bao ăn ở.
Mấy việc bẩn, nặng nhọc đều rơi vào đám học việc mới như anh, nhưng may là ông chủ tính tình dễ chịu, Tôn Lập Côn cũng học được không ít kỹ năng, sau đó… đổi chỗ làm, rồi cũng bỏ quên mấy ký ức đó.
Tần Siêu từ trong đi ra, ném cho anh chai nước: “Sao rồi, mấy hôm nay ổn chứ?”
Tôn Lập Côn dụi tàn thuốc xuống đất, dùng chân nghiền một cái, ngẩng đầu: “Cũng vậy cả thôi, đổi chỗ nhưng vẫn làm nghề cũ.”
Tần Siêu cười, nghe anh nói vậy thì yên tâm hẳn, dù sao từ làm chủ chuyển sang làm thuê, cũng lo anh không quen.
Tôn Lập Côn tựa vào chiếc Alphard bên cạnh, vỗ vỗ nắp capo: “Dạo này nhìn thấy không ít xe xịn, đều là khách quen sao?”
Tần Siêu cũng nhìn qua mấy chiếc xe, chỉ tay nói: “Cái Lexus kia là người quen giới thiệu, cái Chevrolet bên cạnh là của khách cũ.”
Tôn Lập Côn gật đầu: “Tốt đấy, vị trí bên này cũng đẹp, không lo thiếu khách.”
Tần Siêu khẽ gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Đúng vậy, năm kia mới mua được cái nhà, hồi mới quen Mạn Ni còn chẳng có nổi chỗ ở, không làm ăn nghiêm túc thì vợ chạy mất thì sao?”
Dù miệng nói vậy nhưng đuôi mắt lại lộ ra nụ cười không giấu nổi.
Tôn Lập Côn nhìn anh ấy một cái, không chịu nổi cái kiểu đàn ông ngồi đây cảm thán tình cảm, nghe mà ê cả răng.
Anh khịt mũi một tiếng, nói: “Người ta mà không muốn theo anh thì lúc anh còn lông bông đã chạy rồi, chứ đâu có ngày ngày bám theo hỏi anh đủ chuyện?”
Tần Siêu phá lên cười, như nhớ đến gì đó.
Hồi xưa mỗi lần sang Đông Nam Á, điện thoại đều bị Quách Quảng Hồng giữ, không được liên lạc với ai. Nhớ có lần về nước, anh ấy nằm viện cả tháng trời, không dám để Tôn Lập Côn kể cho cô ấy biết.
Sau cùng không giấu nổi, cô ấy gây ầm lên, mới để Tôn Lập Côn dẫn đến, vừa mở cửa thấy anh ấy là nước mắt chảy không ngừng, lao vào giường bệnh đánh anh ấy, lúc đó mặt mũi tay chân anh ấy đều quấn băng, muốn ôm cũng không dám.
May mà cuối cùng cũng vượt qua hết.
Tôn Lập Côn mở nắp chai nước uống một ngụm, nhìn anh ấy: “Anh cũng ngoài ba mươi rồi, không định có con sao?”
Tần Siêu nhe răng cười, nhìn về phía người phụ nữ vừa xuống xe: “Mấy năm trước điều kiện chưa có, không muốn để vợ con khổ, giờ cô ấy cũng muốn rồi, cứ để tự nhiên thôi.” Anh ấy đột nhiên cười, vòng tay ôm lấy Tôn Lập Côn: “Đến lúc đó cho cậu làm ba đỡ đầu.”
Tôn Lập Côn cười nhẹ, đáp: “Được, còn xem bao giờ anh làm được điều đó.”
Tần Siêu nhướng mày: “Kỹ năng của tôi mà cậu còn không nhìn ra sao?”
“Tôi nhìn ra mới lạ đó, chuyện kỹ năng kỹ thuật thì đi mà hỏi vợ anh.”
“Kỹ thuật gì vậy?”
Một giọng nữ vang lên sau lưng, hai người đồng thời quay lại.
Mạn Ni chỉ nghe thấy vài câu cuối, trên tay xách hai hộp giữ nhiệt cỡ lớn, đi đến trước mặt hai người, lại hỏi lại.
Tần Siêu cười gượng hai tiếng, tiến lên ôm lấy cô ấy: “Sao hôm nay em đến sớm vậy?”
“Hôm nay phụ huynh ở mẫu giáo đều đến đón con đúng giờ, em về sớm nấu cơm, nghĩ các anh chắc đói rồi nên mang đến.” Mạn Ni đặt cơm lên bàn gấp.
Tôn Lập Côn tự giác tránh làm bóng đèn, đi sang chỗ khác: “Được rồi, tôi đi gọi Đại Bằng.”
“Kêu cậu ấy nghỉ tay tí, qua ăn cơm đã.”
Tôn Lập Côn đáp: “Ừ.”
Lờ mờ còn nghe thấy tiếng Mạn Ni hỏi “vừa nãy nói kỹ thuật gì vậy”, Tần Siêu liền ôm lấy cô ấy, ghé tai nói gì đó, rồi là tiếng người phụ nữ ngượng ngùng mắng yêu, tiếng cười tinh quái của anh ấy.
Tôn Lập Côn cong môi, lắc đầu.
—
Trước cổng trường, vài nhóm học sinh như tên bắn lao ra ngoài.
“Vậy là hôm đó là do con chó ngửi thấy mùi thịt nướng trên người cậu rồi bám theo hả?”
Mạnh Hội cười sảng khoái, thấy cô bạn này thật thú vị.
Trần Tiểu Như chắc nịch: “Chắc chắn vậy rồi, không thì sao nó chỉ nhắm vào mỗi xiên nướng của mình?”
Cô ấy khoác tay Hà Viện, mắt như hỏi cô có phải vậy không.
Bốn người vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi cổng trường, băng qua đường, rẽ qua góc phố, hướng về trạm xe buýt.
“Hình như… là vậy.” Hà Viện vừa đi vừa lơ đãng trả lời.
Cậu con trai đứng ngoài cùng bên trái cuối cùng không nhịn được, bật cười nói: “Đó là chó hoang, cậu ăn gì nó cũng sẽ lại gần cả thôi.”
Mạnh Hội cười, nói tiếp lời cậu ấy: “Ngũ Nhi nói đúng, bọn mình ở gần đó, con chó đó bình thường hiền lắm, tại hai cậu chạy nên nó mới đuổi theo.”
Trần Tiểu Như ngượng ngùng nhìn hai người: “Hầy, lúc đó đầu óc rối hết cả lên, các cậu đừng cười nữa!”
Cả nhóm hiểu ý, chuyển sang đề tài khác.
Không xa, xe buýt chậm rãi vào trạm.
Mạnh Hội quay đầu nhìn phía sau, nói với Hà Viện: “Bọn mình đi trước nhé, xe sắp đến rồi, cậu cứ từ từ.”
Hà Viện không cùng đường với ba người họ, cô đi lối tắt là về đến nhà.
Tiết đầu tiên buổi sáng xong, Trần Tiểu Như kéo cô đi chào hỏi, nói là để kết bạn mới, sau vài tiết học cộng với lúc ăn trưa trong căng tin, bốn người xem như đã quen thân.
Hà Viện vẫy tay chào họ, băng qua trạm xe buýt, rẽ vào con đường nhỏ, chuẩn bị quay về khu Bắc Uyển.
Vừa bước qua cổng chưa bao lâu, đến gần tòa nhà số 3, ánh mắt cô bị một cặp nam nữ thu hút, bước chân khựng lại, vốn không có ý nghe, nhưng tiếng cãi vã giữa hai người họ càng lúc càng gay gắt, xe của người đàn ông còn chắn ở giữa đường.
