Con phố dưới ánh đèn neon thấm đẫm đời sống về đêm hiện diện khắp nơi, kéo theo cả những cuộc đời muôn màu.
Bên kia đường, những người phụ nữ đứng đường, váy hai dây không che nổi thân hình đầy đặn, không ngừng vẫy tay cười mời chào đám đàn ông qua lại.
Tôn Lập Côn nhìn một chút, thản nhiên cất tiếng: “Bao nhiêu năm rồi mà chỗ này vẫn chưa dẹp sao?”
Lý Duy Đông cũng nhìn qua, giọng mang chút châm chọc: “Không phải cậu đến trước tôi hả, cậu còn không biết thì sao tôi biết được?”
Tôn Lập Côn cười khẩy: “Thôi đi, đừng lắm lời nữa.”
“Vậy thì nói tôi nghe đi, cô ấy là người thế nào?”
Tôn Lập Côn cũng không dập tắt sự hứng thú của anh ấy, ung dung trả lời: “Cũng không quen thân, hồi trước tôi làm liên lạc ở cảng có gặp qua vài lần. Thỉnh thoảng bạn bè tụ tập trong phòng bao uống rượu, cũng từng ngồi chung. Mấy người đó tới lui toàn là gương mặt quen, nên cũng dần quen biết cả thôi.”
“Vậy là khách quen rồi còn gì!” Anh ấy đưa mắt nhìn về cửa quán bar phía sau.
Lý Duy Đông tự động bỏ qua cái gọi là “liên lạc” mà Tôn Lập Côn nhắc đến, chuyện cũ của anh, anh ấy cũng biết ít nhiều.
Nhưng giờ không rảnh để hỏi kỹ, đàn ông một khi bị k*ch th*ch thì càng dễ nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn.
Tôn Lập Côn biết anh ấy muốn nói gì, lắc đầu: “Cũng bình thường, dù sao mấy năm nay không gặp, cũng chẳng rõ cô ấy giờ thế nào. Chỉ nói chuyện trước kia thì, cô gái đó chắc là kiểu người thích náo nhiệt, thích chơi bời, thẳng thắn, không có tâm cơ gì.” Câu cuối anh nhìn anh ấy, cười nói: “Dù sao cũng không phải dạng người sống bừa bãi.”
Lý Duy Đông buông lời chửi, rồi ngượng ngùng nói: “Tôi chẳng phải chỉ có một lần đó thôi sao, mà cậu cứ nhớ mãi!” Sợ anh không tin, lại giải thích: “Thật sự chỉ có một lần đó, mà còn bị chơi một vố nữa chứ.”
Tôn Lập Côn không nói gì thêm, anh tin Đông Tử không phải loại lăng nhăng, huống hồ, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, lý lẽ đó anh ấy chắc chắn hiểu rõ.
Cả hai từ từ băng qua đường, Lý Duy Đông thấy một tiệm tạp hóa, gọi anh dừng lại.
“Đợi tôi chút, vào mua bao thuốc.”
“Ừ.”
Tôn Lập Côn hơi co chân lại, đế giày cọ nhẹ lên mặt đá dưới đất, không bao lâu thì thấy trong tầm mắt có một người phụ nữ đi giày cao gót đỏ, mặc tất lưới đen, anh ngẩng đầu lên nhìn.
Người phụ nữ có gương mặt trái xoan, lông mày cong vút, cười chuẩn chỉnh, còn nháy mắt với anh.
Tôn Lập Côn ngậm điếu thuốc, chợt bật cười, không ngờ mình cũng bị xem là khách.
Người phụ nữ tưởng anh không hiểu, bước lên thêm một chút, đưa tay đặt lên vai anh: “Chào anh đẹp trai.”
Lúc này Tôn Lập Côn mới nhìn rõ, người này thân hình đẫy đà, trang điểm hơi cầu kỳ một chút, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy là người còn khá trẻ.
Tôn Lập Côn khẽ lùi một bước, nhẹ nhàng cầm cổ tay cô ta rồi hạ xuống, mỉm cười nói: “Tôi có gia đình rồi, không tiện cho lắm.”
Cô gái sững người vài giây, nhưng khuôn mặt nhanh chóng trở lại bình thường: “Vậy thì xin lỗi nhé!”
Tôn Lập Côn gật đầu, thành phố này từ lâu đã bị dán mác dịch vụ đêm, nhưng thật ra không đến nỗi tăm tối như người ta nghĩ, anh quay người nhìn về phía cửa tiệm.
Tiệm tạp hóa cách đó khoảng mười mét.
Đối diện Lý Duy Đông là một người phụ nữ, cũng đang quan sát tình hình bên ngoài.
Tưởng Nhã vô tình nhìn thấy Tôn Lập Côn, khu vực này thường có vài cô gái đứng đường mời khách, người bình thường có thể không nhận ra, nhưng ai từng có chút kinh nghiệm hay sống lâu ở đây thì đều biết.
Từ lần gặp đó, Tưởng Nhã có linh cảm rằng, người đàn ông này và mình sẽ không có gì thêm, vì hai người không đi chung một con đường.
Người đàn ông phía xa cao lớn, một tay đút túi quần, tay còn lại kẹp điếu thuốc.
Cô ấy nhìn thấy cô gái đứng đường bên kia bắt đầu đưa tay chạm vào anh, anh đầu tiên là lùi lại một bước, sau đó liền nắm lấy cổ tay cô ta, miệng như đang nói gì đó.
Khoảng cách hơi xa, Tưởng Nhã không nghe rõ, ban đầu cô ấy còn tưởng Tôn Lập Côn đang chơi trò “mèo vờn chuột”, sau đó thấy cô gái đối diện cười gượng rồi xoay người tìm người khác.
Lý Duy Đông thấy bà chủ thất thần, tiếng trẻ con khóc cũng không ngừng, liền nhìn theo ánh mắt cô ấy ra ngoài, dường như cũng đang nhìn Tôn Lập Côn.
Anh ấy lên tiếng: “Cô chủ, tính tiền trước đi, con cô khóc kìa.”
Tưởng Nhã khựng lại, sực tỉnh, cười áy náy: “À à, xin lỗi nhé.”
Lý Duy Đông tò mò, lại hỏi: “Cô quen bạn tôi sao?”
Tưởng Nhã: “…Hả?”
“Cái người đứng trước cửa đó, bạn tôi, cô quen hả?” Lý Duy Đông nghiêng đầu chỉ ra bên ngoài.
Tưởng Nhã nhận tiền, chỉ cười, không nói là quen hay không quen.
Lý Duy Đông cũng không hỏi thêm, một đứa trẻ lảo đảo bước ra, vừa khóc vừa gọi mẹ.
Tưởng Nhã vội vàng bế lấy nó, theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa.
“Đông Tử, xong chưa?”
Bất chợt, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tôn Lập Côn không biểu lộ gì, sau đó cười nhẹ, đứng ở cửa mà không bước vào trong.
“Xong rồi đây.”
Lý Duy Đông không nhận ra điều gì đặc biệt, cầm lấy bao thuốc, lại nói với Tưởng Nhã: “Chủ tiệm à, con còn nhỏ vậy không nên để nó một mình trong phòng đâu.”
Tưởng Nhã không nói gì, chỉ ôm con đứng tại chỗ, chăm chú nhìn Tôn Lập Côn, rồi lại nhìn bóng lưng anh quay đi.
Sau khi hai người rời khỏi, Tôn Lập Côn nhớ lại dáng vẻ do dự của người phụ nữ vừa rồi, chắc chắn là có điều gì muốn nói.
Anh quay đầu nhìn lại, Tưởng Nhã vẫn đứng ở cửa, dõi theo anh.
Đây rõ ràng là một cơ hội, dù sao cũng từng xem mắt, ít nhất nên nói rõ ràng một lần, anh hạ quyết tâm, quay sang người bên cạnh: “Đông Tử, cậu về trước đi, lát nữa tôi tự về.”
“Sao vậy?”
“Tôi có chút việc, về trước đi, hôm khác nói.”
Đông Tử nhìn ra sau một chút, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu: “Được, cậu đi đi, nói chuyện sau.”
Tưởng Nhã lấy đồ chơi ra, để con lên giường tự chơi.
Khi quay lại, Tôn Lập Côn quan sát cửa tiệm không lớn không nhỏ này, một người phụ nữ tự kinh doanh, chắc chắn sẽ có lúc không xoay sở kịp.
Anh không lên tiếng, biết cô ấy có chuyện muốn nói, chỉ mỉm cười đợi.
Tưởng Nhã hơi ngượng ngùng lên tiếng: “Đó là con trai tôi, thật ra hôm đó tôi muốn nói thật với anh, nhưng… cuối cùng cảm thấy anh không có hứng thú với tôi nên không chủ động nhắc tới, không phải cố tình giấu giếm.”
Tôn Lập Côn cũng đoán ra cô ấy muốn nói chuyện này, thật lòng mà nói, anh không giận, chỉ là có chút khó hiểu với cách làm đó.
“Đừng để trong lòng, tôi không để ý.”
“Thật ra tôi đúng là có nói dối. Hôm đó tôi không muốn đi xem mắt, nghe dì Trương nói anh từng có tiền án, tôi liền theo phản xạ từ chối. Nhưng bà chủ nhà tôi là họ hàng xa, khuyên tôi đừng kén chọn, nói tôi cũng chẳng có gì hơn ai, còn anh cũng không quá xuất sắc gì, nói hai bên tạm chấp nhận nhau là được.”
Tôn Lập Côn không chen vào, đợi cô ấy nói tiếp.
Tưởng Nhã cười khẽ, nói: “Anh đừng giận, họ hay nói thẳng như vậy, nhưng mà thực tế đúng là vậy. Tôi nghĩ, một mình nuôi con cũng mệt, có người cùng đi tiếp cũng tốt, nên suy nghĩ mãi mới hẹn anh.”
Nhưng sau đó cô ấy lại muốn tiếp xúc thêm với Tôn Lập Côn, là vì trước giờ chưa từng gặp được người như anh, không phải kiểu thô lỗ hoang dã như mình tưởng, trái lại là một người điềm đạm chững chạc, rất đàn ông.
Chỉ tiếc là, Tôn Lập Côn lại không muốn tiếp tục.
Người lớn là vậy, không cần nói nhiều, chỉ một hành động cũng đủ hiểu lòng nhau.
Nên Tưởng Nhã đã từ bỏ, không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại.
Tôn Lập Côn cúi đầu cười khẽ: “Cô hiểu nhầm rồi, tôi chỉ là một người lao động bình thường, mà đời thì dài lắm, tôi cũng không định sống tạm bợ, cô tính sai rồi.”
Người phụ nữ cúi đầu nhìn con đang chơi trên giường.
Tôn Lập Côn thấy không còn gì đáng nói, liền nói thẳng: “Cô không cần giải thích, tôi biết, trong mắt họ tôi là một kẻ từng cải tạo, không xứng để chọn lựa gì, mà cô thì là một phụ nữ tái hôn lại còn có con, chúng ta đến với nhau, cô không chê tôi, tôi không chê cô, cứ vậy mà sống qua ngày đoạn tháng.”
Tưởng Nhã sững người, không ngờ anh lại nói thẳng thắn như vậy, những suy nghĩ trong lòng mình bị vạch trần.
Anh nói tiếp: “Tôi không thấy có gì to tát, tuy sau khi ra tù thì cuộc sống không giống như xưa, nhưng tôi cũng không thấy xấu hổ. Thật ra chắc cô cũng không có cảm tình gì sâu đậm với tôi, sau này cứ sống tốt cuộc sống của mình, đừng nghe lời người khác, không gặp được thì thôi, đừng ép mình.”
Tưởng Nhã bật cười, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tôn Lập Côn lại nhìn cửa tiệm lần nữa, nhìn cô ấy: “Đời dài lắm, cứ thong thả mà đi.”
Tưởng Nhã nghe xong, ngẩng đầu lên thì chỉ còn lại bóng lưng người đàn ông, cô ấy mỉm cười, anh đúng là người phóng khoáng, chỉ tiếc là hữu duyên vô phận.
Gió từ xa thổi đến, phảng phất chút hương vị mùa thu.
Tôn Lập Côn đón một chiếc taxi ở ngã tư, không vòng lại lấy xe máy mà đi thẳng về tiệm sửa xe.
Trong sân nhá nhem tối.
Tôn Lập Côn cẩn thận từng bước, lấy quần áo đi tắm.
…
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, trong phòng sáng nhẹ như có ánh sao.
Hà Viện dụi mặt, lật mền ngồi dậy, vuốt tóc rồi lần theo âm thanh bên ngoài mở cửa.
Người đàn ông đang khom lưng, kéo khóa túi hành lý.
Hà Viện nhìn thì thấy mấy túi lớn túi nhỏ đủ loại, còn có thêm hai thùng giấy lớn.
“Anh, sao dậy sớm vậy?”
Tôn Lập Côn không ngẩng đầu, tay vẫn đang ấn mớ quần áo không nhét nổi: “Giờ này còn sớm gì nữa, thu dọn cho xong.”
Hà Viện bật cười.
Tôn Lập Côn vẫn còn đồ chưa đóng gói, vốn định hôm qua sau khi ký hợp đồng thì dọn luôn, không ngờ lại có hẹn với Lý Duy Đông, về muộn quá sợ làm phiền cô nên mới để hôm nay.
Hà Viện thấy anh vất vả, bước lại ngồi xuống giúp anh đè hành lý để kéo khóa.
Anh hỏi: “Em mang theo mấy túi?”
“Một túi hành lý, một cái vali nữa là hết.”
“Có vậy thôi?”
Hà Viện: “Dạ, còn cái ba lô…”
Cô chẳng có nhiều quần áo, ở trường thì toàn mặc đồng phục, cũng không hay trau chuốt, những đồ linh tinh khác cũng không nhiều.
Tôn Lập Côn đứng dậy, chỉ vào bàn: “Đi ăn sáng đi, gần xong rồi, anh ra trả chìa khóa cho chủ nhà.”
Hà Viện gật đầu.
Đợi cô rửa mặt xong, đem cả đồ dùng trong nhà tắm gói lại, kéo hành lý ra ngoài để cùng chỗ với anh.
Khoảng mười lăm phút sau, Tôn Lập Côn mới quay lại.
Anh cúi đầu nhìn một cái, nói với cô: “Anh gọi xe rồi, còn phải đợi một lúc nữa, em chờ một chút.”
“Không sao, em vào xem còn sót gì không.”
Hà Viện quay lại phòng mình, nhìn qua một lượt, không thấy hành lý nào bỏ quên, sau đó mới xoay người bước vào phòng Tôn Lập Côn.
Nơi này không chỉ có Tôn Lập Côn từng ở, mà còn có Hà Kiến Bình, hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Cô đưa tay chạm vào giường, yên lặng một lúc rồi mới bước ra.
Tôn Lập Côn nhìn cô, không nói gì.
Hà Viện quan sát sân nhà, nghiêng đầu: “Anh, anh nói xem… sau này mình sẽ sống tốt hơn chứ?”
Tôn Lập Côn nhìn cô: “Em nói gì?”
Hà Viện ngập ngừng, rồi cười nói: “Tất nhiên là nói cuộc sống rồi.”
Một khoảng lặng bao trùm.
Anh chậm rãi lên tiếng: “Chắc là vậy.”
Tốt hay không, chỉ có đi rồi mới biết.
…
Chiếc xe tải nhỏ dần giảm tốc, dừng trước cổng khu Bắc Uyển.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu hỏi: “Anh bạn, đến khu này phải không?”
Tôn Lập Côn ngồi thẳng dậy, nhìn về phía trước: “Có thể vào trong không? Đồ đạc nhiều quá, xách không tiện.”
Tài xế quay lại, nhe răng cười: “Vào thì vào được, nhưng tôi không phụ khiêng đồ đâu nhé, tôi chỉ chở hàng thôi.”
Hà Viện nhìn Tôn Lập Côn, rồi nói với tài xế: “Không sao, chú giúp để đồ ở tầng trệt là được.”
Tài xế lại khởi động xe, cười vui vẻ: “Tôi đoán hai người là anh em phải không?”
Hà Viện không ngờ tài xế lại bắt chuyện, nhưng cô không nói gì nhiều, chỉ gật đầu xác nhận.
Có lẽ thấy im lặng quá, tài xế tiếp tục: “Ha ha, mà anh em nhìn không giống nhau lắm nhỉ, chắc một người giống ba một người giống mẹ…”
Nói hơi nhiều, Hà Viện không biết đáp sao, đành chỉ cười.
Tôn Lập Côn mặt bình thản, nhìn chăm chăm về phía trước: “Tới chưa?”
“Tới rồi tới rồi, là tòa số sáu đúng không?”
Anh hạ cửa kính xe, thò đầu ra ngoài nhìn một chút: “Dừng ở đây đi, mở cốp sau, tôi lấy hành lý xuống.”
Tài xế mở cốp, xuống phụ giúp một tay, khi dỡ xong món cuối cùng thì cười nói: “Ha ha, xin lỗi anh bạn, tôi còn phải chạy chuyến khác, không giúp được nhiều.”
Tôn Lập Côn đóng cốp xe lại, gật đầu: “Không sao, hiểu mà.”
Chiếc xe đi rồi, để lại một làn bụi mù mịt.
Hà Viện đeo ba lô lên, đưa tay định giúp anh khiêng thùng.
Tôn Lập Côn bất ngờ kéo tay cô lại: “Không cần, em đứng đây trông đồ, anh tự làm được.”
Hà Viện không muốn, hành lý nhiều, cô không muốn để anh một mình gánh hết, ngẩng đầu nhìn anh, bướng bỉnh không buông tay.
Gần trưa, mặt trời đã lên cao.
Tôn Lập Côn kéo cô vào bóng râm, khẽ nói: “Nghe lời, trời nắng lắm, phải leo lên tầng ba, em đứng dưới bóng cây trông hành lý đi.”
“Dạ…”
Anh lên xuống bốn, năm lượt, lần cuối Hà Viện theo sau anh, bước chân lên cầu thang, cô cảm thấy mình đang dẫm lên sự vững chắc.
Lần thứ hai bước vào đây, rõ ràng sạch sẽ hơn hẳn lần trước, chắc chắn là hôm qua Tôn Lập Côn đã dọn dẹp.
Cô quan sát căn hộ không lớn không nhỏ này, hai phòng ngủ một phòng khách, phòng cô và Tôn Lập Côn vẫn cách nhau một bức tường, giống như trước.
Phòng khách đối diện bếp, bên trái là nhà vệ sinh, rộng hơn trước một chút, đồ đạc cũng nhiều hơn, hai phòng ngủ đều có điều hòa, tủ quần áo lớn gấp đôi.
Tôn Lập Côn ngồi trên sofa uống nước, nhìn cô đảo mắt liên tục, trông như lãnh đạo đi thị sát.
“Thế nào, hài lòng chứ?”
Hà Viện thấy anh mỉm cười, ngượng ngùng trả lời: “Em chỉ nhìn lại cho quen, lần trước đến cũng mới nhìn sơ qua thôi…”
Tôn Lập Côn bật cười, “Ừ” một tiếng, rồi nói tiếp: “Sắp xếp đồ đi, dọn xong rồi ra ăn, chiều anh dẫn em ra trung tâm thương mại dạo một vòng.”
“Đi làm gì, anh không nghỉ một chút sao?”
Tôn Lập Côn ngả lưng lên sofa, ngửa đầu đáp: “Không phải ngày kia em khai giảng sao? Dẫn em đi mua ít đồ, mai anh đến xưởng xe của anh Tần, không còn thời gian nữa.”
Hà Viện lấy khăn giấy, lau mồ hôi trên trán anh.
Tôn Lập Côn lau đại vài cái, rồi nói tiếp: “Nóng thì bật điều hòa đi, hôm qua anh thử cả hai phòng rồi, vẫn chạy tốt.”
Hà Viện chỉ gật đầu, không nói bật hay không, đàn ông dễ nóng, thấy nóng là bình thường, còn cô thì chẳng thấy gì.
Quay về phòng ngủ nhỏ, cô treo quần áo vào tủ, trải giường, còn dọn luôn phòng Tôn Lập Côn.
Đến khi sắp xếp xong hết, đã hơn mười hai giờ trưa.
Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng ngáy khẽ của Tôn Lập Côn.
Hà Viện đi nhẹ nhàng, định tiến lại gần thì anh đã mở mắt.
Anh bật dậy, cầm lấy chìa khóa:
“Đi thôi.”
