Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 38



Tôn Lập Côn nhìn tô mì trên bàn, rồi giơ tay gõ cửa phòng Hà Viện.

“Ăn cơm chưa?”

Khi bước ra, Hà Viện đã thay một bộ đồ khác, bộ trước đó trên tàu bị một đứa trẻ lỡ tay làm đổ nước ngọt, dính dấp khó chịu.

“Anh nấu hai tô mì.”

Hà Viện mỉm cười “Ừm” một tiếng, đi ngang qua Tôn Lập Côn vào bếp rửa tay.

Trên bàn có phần nặng nề, cả hai đều im lặng.

Tôn Lập Côn cụp mắt, cúi đầu gắp mì, cứ cảm thấy Hà Viện lần này trở về có gì đó khác lạ.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, định nói gì đó, nhưng lại phát hiện giữa hai người chẳng có mấy chuyện để nói.

Anh ăn rất nhanh, tô mì đã gần cạn.

Còn Hà Viện thì gần như chưa động đũa.

Tôn Lập Côn nhìn, rồi hỏi cô: “Không ngon hả?”

Vẫn giống như mọi khi thôi, chỉ là lúc này cô đã qua cơn đói.

“Không phải, tại em không đói.”

Tôn Lập Côn gật đầu: “Không muốn ăn thì đừng ép mình.”

Tay Hà Viện không động, cô nhìn chằm chằm vào quả trứng ốp la anh làm.

“Để đó đi, tối đói anh ăn.” Tôn Lập Côn thấy cô mệt mỏi, cũng không nói gì thêm.

Hà Viện ngẩng đầu nhìn, hỏi anh: “Anh có bạn gái rồi sao?”

Tôn Lập Côn nhíu mày, suy nghĩ nguyên nhân.

Hà Viện nhắc nhở anh: “Người phụ nữ tối nay…”

Bên ngoài nổi gió lớn, luồn qua khe cửa thổi vào.

“Không có.” Anh bình thản đáp, “Chỉ là bạn bình thường.”

Tôn Lập Côn hồi tưởng những chuyện với Quan Tư Mẫn, đúng là chẳng thân thiết gì cho cam.

“Chị ấy thích anh.”

Hà Viện không giấu giếm, nói thẳng ra.

Tôn Lập Côn không lên tiếng, câu trả lời cũng chỉ có hai loại, có hoặc không, anh đều không muốn đáp.

Thấy anh im lặng, trong lòng Hà Viện như rơi xuống đáy, cô không nhìn ra cảm xúc của Tôn Lập Côn, cũng không biết liệu anh có chấp nhận hay không.

TV đang phát thông tin về đường đi của cơn bão, nhưng không ai quan tâm.

Giọng cô nhẹ nhàng, nói với Tôn Lập Côn: “Em từng gặp chị ấy, từ rất lâu rồi, cũng giống hôm nay, thật trùng hợp.”

“Hai người quen nhau?” Tôn Lập Côn nhìn cô.

“Không quen, chỉ gặp một lần.”

Tôn Lập Côn gật đầu, đổi đề tài: “Mấy hôm trước định nói với anh chuyện gì?”

Hà Viện giả vờ không hiểu.

Tôn Lập Côn cười nhạt: “Không phải em nói rất quan trọng à, sao lại quên rồi?”

Hà Viện nhìn anh một lúc.

“Chỉ là sắp có kết quả thôi.” Cô tùy tiện bịa ra một lý do.

Tôn Lập Côn nhướng mày, không ngờ là chuyện đó, “Không sao, đợi có rồi tính, giờ nghĩ đến cũng vô ích.”

Anh chưa từng yêu cầu quá nhiều ở cô, chỉ cần cố gắng là đủ.

Hà Viện cúi đầu, bưng tô mì ăn hết trong vài ba miếng.

Lau miệng xong, cô đứng dậy đem tô và đũa của mình và Tôn Lập Côn xếp lại với nhau, mang vào bếp.

“Để anh.” Tôn Lập Côn mặt không biểu cảm, nắm lấy tay cô.

Hà Viện cười, nói với anh: “Em đâu có gì làm, anh đi tắm trước đi.”

Anh buông tay, không tranh nữa.

Trở về phòng, Hà Viện lấy quần áo từ trong túi ra, gấp từng cái một.

Lúc ăn cơm tối, từ giọng điệu của Tôn Lập Côn có thể cảm nhận được anh không có ý gì với người phụ nữ kia, những lời muốn nói đến miệng rồi lại nuốt vào trong.

Cô không chắc trong lòng mình rốt cuộc muốn điều gì, nhưng chắc chắn không phải lúc này để thẳng thắn nói ra tất cả.

Nằm ngửa trên giường, hai mắt cô đờ đẫn nhìn lên bức tường.

Không nghĩ nữa.

“Rầm” một tiếng, sấm vang lên không ngớt.

Bầu trời bên ngoài u ám dữ dội, từng tia chớp xé qua, lóe lên ánh sáng trắng ngắn ngủi.

Đại Bằng đứng chắn ở cửa, nhìn ra ngoài rồi quay lại nhìn Tôn Lập Côn: “Hay là về sớm đi? Sắp mưa lớn nữa rồi.”

Trận mưa này đã kéo dài suốt cả ngày.

Khi Tôn Lập Côn ra ngoài buổi sáng, trời vẫn chưa tệ như bây giờ.

Anh nói: “Ừ, cậu về trước đi, tôi khóa cửa.”

Đại Bằng gật đầu, đến góc rẽ lấy một cái dù, vừa đứng ở cửa, còn chưa mở ra thì mặt dù đã bị gió lật ngược lên.

“Má nó! Thế này sao mà đi được?” Đại Bằng nhăn mày quay lại nhìn Tôn Lập Côn.

Tôn Lập Côn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vỗ vai anh ấy: “Đừng nói nữa, đi nhanh đi, có che dù cũng bị ướt hết thôi.”

“Được rồi, nếu mai vẫn vậy thì nói với anh Tần, nghỉ mấy ngày đã.”

Tôn Lập Côn gật đầu, xoay người đi tìm chìa khóa.

Năm ngoái, Tần Siêu mở thêm một tiệm sửa xe ở khu phát triển mới, mặt bằng không lớn nhưng cũng tạm ổn. Cửa tiệm bên Thuận Phủ Lộ này gần nhà Đại Bằng và Tôn Lập Côn nên giao cho họ trông coi, còn anh ấy thì lo cửa tiệm bên kia.

Tôn Lập Côn móc điện thoại ra, nhấn nút nghe: “Sao vậy?”

Hà Viện đứng bên khung cửa, thử nhấn công tắc đèn, vội vàng nói: “Anh, nhà mình mất điện rồi.”

Tôn Lập Côn khẽ nhíu mày: “Mất điện hay hỏng?”

Hà Viện mở cửa sổ, nhìn qua tòa nhà thấp đối diện, có nhà sáng có nhà tối, chắc là chỉ nhà mình có vấn đề.

“Không chắc, em vừa thử phòng khách, cũng không có phản ứng.”

“Vậy nước thì sao?”

Vừa nói, Hà Viện vừa vào bếp mở vòi nước, “Nước vẫn có, chỉ là mất điện thôi.”

“Chắc là cầu dao nhảy hoặc có vấn đề đường điện, không sao đâu, để anh về xem.”

Giọng Hà Viện nhẹ nhàng: “Anh đi cẩn thận nhé.”

“Ừ.”

Tôn Lập Côn đứng trong tiệm nhìn ra cơn mưa như trút nước ngoài kia, không hề có dấu hiệu giảm bớt.

Chiều nay cũng chẳng có khách, ai cũng biết trời xấu nên không muốn ra đường, anh nghĩ đến lời Đại Bằng, liền nhắn tin cho Tần Siêu.

Bên kia nhanh chóng trả lời: “Được, tôi cũng đang định vậy. Cậu về bằng gì?”

“Đi xe máy, bên đường lớn bị ngập rồi, tôi đi vòng qua cây cầu.”

“Được, bên tôi cũng đóng cửa rồi, đợi vài ngày nữa rồi tính.”

Tôn Lập Côn cất điện thoại, nhìn chiếc xe máy, rồi nhìn chiếc áo thun xám trên người, quay vào bên trong giá đồ lục lọi, tìm ra một chiếc áo khoác làm việc sạch sẽ.

Tiếng động cơ vang lên giữa phố xá vắng lặng.

Một đoạn đường đi qua, bên ngoài chỉ còn vài cửa hàng mở. Anh rẽ tay lái, đổi hướng lái đi.

Từ xa nhìn lại, con phố ăn vặt vốn sầm uất giờ cũng đóng cửa im ỉm.

Tôn Lập Côn tiếp tục chạy chậm dọc theo con đường, cuối cùng đến một góc rẽ thì thấy một quán cơm nhỏ vẫn còn mở, bên trong không có nhiều người.

Chủ quán thấy người đàn ông toàn thân ướt sũng, vội vàng mời vào.

Tôn Lập Côn miệng cảm ơn, xem qua thực đơn, cuối cùng gọi hai phần cơm sườn.

Bà chủ dặn người đàn ông trong bếp, rồi mở ngăn kéo lấy ra một cuộn giấy, cười nói: “Ngồi đây đợi chút nhé, lau tạm qua đi.”

Tôn Lập Côn thấy bà chủ chỉ trán mình, cũng không khách sáo mà nhận lấy.

Có lẽ cả ngày không có khách, giờ thấy có người đến, bà chủ tỏ ra thân thiện hết mực, vừa cười vừa nói: “Mưa lớn thế này mà còn ra ngoài mua cơm à?”

Tôn Lập Côn cười cười: “Ở nhà không còn gì, quên mua trước.”

“Đúng rồi, không ngờ cơn bão lần này mạnh hơn mọi năm, làm hôm nay chẳng buôn bán gì được.”

Bà chủ có vẻ là người dễ bắt chuyện, lại trò chuyện vài câu với Tôn Lập Côn.

Anh cũng chẳng có việc gì, thuận miệng hỏi: “Tôi thấy không có ai, sao chị còn mở muộn vậy?”

Bà chủ cười ha ha: “Tôi với ông xã sống trên lầu, khỏi lo nắng mưa gì cả.”

Tôn Lập Côn gật gật đầu, nhìn vào sau tấm ngăn.

“Tôi vào xem một chút, cậu đợi nhé.”

Không lâu sau, bà chủ xách hai phần cơm sườn đi ra.

Tôn Lập Côn ngoái đầu nhìn ra ngoài, lại nói: “Phiền chị bọc thêm mấy lớp túi.” Anh chỉ về chiếc xe máy ngoài kia.

“Được, chuyện nhỏ.” Bà chủ hiểu ý anh.

Cuối cùng, Tôn Lập Côn đứng ở cửa, sờ tay lên túi cơm còn nóng, nghĩ một lát, anh treo túi cơm lên tay lái bên trái, rồi cởi áo khoác, phủ lên trên đó, hai tay siết chặt, rồi vội vàng chạy xe về nhà.

Gần đến cầu thang, Tôn Lập Côn vừa đi vừa  nghĩ, vẫn là bốn bánh sướng hơn.

Mở cửa ra, trong nhà tối om.

Hà Viện đặt hai cây nến trên bàn, lúc này mới thấy bóng dáng người đàn ông bước vào nhà.

Tôn Lập Côn không động đậy, cất tiếng bảo cô: “Ngăn kéo đầu tiên ở tủ đầu giường phòng anh có một cái đèn pin, mang qua đây.”

Hà Viện gật đầu.

Dưới ánh sáng đèn pin, dưới chân người đàn ông có một vũng nước.

Cô theo phản xạ đặt tay lên cánh tay anh, toàn thân đều là nước, lập tức lại sờ lên phần áo trên người anh, cũng ướt đẫm.

Giọng Hà Viện đầy lo lắng: “Anh về bằng gì vậy?”

Tôn Lập Côn hít một hơi, đẩy tay cô đang để ở bụng anh, lui lại một bước.

“Đi xe máy, có mặc áo mưa cũng không cản nổi.” Anh giải thích đơn giản.

Lời còn chưa dứt, đã thấy cô chạy về phía ban công, đèn pin cũng không để lại, khóe miệng anh không kìm được cong lên, cúi đầu nhìn một cái, đổi đôi dép, đặt cơm lên bàn.

Chẳng bao lâu sau, Hà Viện lấy một chiếc khăn khô, vội vã chạy tới, để anh cầm đèn pin, rồi từ cánh tay lau cho anh.

“Để anh tự làm.” Anh nói với cô.

Hà Viện không chịu, lật mặt khăn lại, lau cánh tay bên kia cho anh.

Trong nhà tối mờ và yên tĩnh.

Ánh nến vàng nhạt hắt ra từ mặt bàn phủ lên khuôn mặt cô gái một lớp sáng ấm dịu dàng, hai má cũng hơi ửng đỏ.

Cổ họng Tôn Lập Côn khẽ động, cảm thấy bàn tay đặt trên ngực mình qua lớp khăn đang dần đi lên, đến gần cổ thì anh nắm lấy cổ tay Hà Viện, giọng trầm thấp: “Áo ướt rồi, phải thay đồ trước.”

Hơi thở nhẹ nhàng của người đàn ông rơi xuống, tay Hà Viện khựng lại một chút, cúi đầu nhìn khoảng cách giữa hai người, rồi từ từ buông tay.

“Ừm.”

Hà Viện nhìn túi nhựa trắng trên bàn, vẫn còn bốc hơi nóng, sống mũi bỗng cay cay.

Cô gỡ từng lớp túi, thật ra hộp nhựa được đóng rất chặt, bình thường sẽ không bị nước vào, một người đàn ông vốn bất cẩn lại có lúc cẩn thận đến vậy, thật không ngờ đến.

Một lúc sau.

Trong phòng vang lên tiếng “tít” không rõ từ đâu, sau đó đèn phòng khách bật sáng.

Tôn Lập Côn cầm đèn pin trong một tay, tay kia sửa đường dây điện, Hà Viện luôn chăm chú nhìn anh, bận rộn một hồi, anh lại đi rửa tay, cuối cùng mới ngồi xuống.

Tôn Lập Côn thay chiếc áo thun trắng và quần short đen, quần áo của anh lúc nào cũng chỉ có mấy màu đó, không đen thì trắng, hoặc xám.

“Sao còn chưa ăn?”

Hà Viện mỉm cười: “Đợi ăn cùng anh.”

Tôn Lập Côn khựng lại một chút, rồi nói: “Ừ, ăn đi.”

Cơm sườn vẫn còn nóng, cô rửa tay xong thì cầm tay bốc ăn luôn, miệng cô nhỏ, ăn từng miếng từng miếng.

Nhưng Tôn Lập Côn thì khác, bưng cả phần lên ăn nhanh như nuốt chửng.

Hà Viện ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Anh, mai anh còn đến tiệm không?”

“Chưa, đợi mưa tạnh rồi tính.”

Ánh mắt Hà Viện có chút mong chờ: “Vậy mai đi siêu thị với em được không?”

Tôn Lập Côn hỏi: “Đi siêu thị làm gì?”

Hà Viện bĩu môi: “Mua đồ ăn chứ làm gì, chắc chợ không mở, chỉ còn cách ra siêu thị thôi.”

Tôn Lập Côn gật đầu, không có gì lớn, “Ừ.”

Anh bỗng nhớ đến chuyện đăng ký nguyện vọng, trước giờ anh cũng không để tâm lắm đến việc học của cô, nhân lúc có dịp thì hỏi chuyện thêm một chút.

“Em đăng ký nguyện vọng chưa?”

Hà Viện nhìn anh: “Hôm qua rồi, đến trường làm.”

“Ừ, đăng ký ở đâu?”

Hà Viện nghĩ một lúc rồi đáp: “Hai nguyện vọng đầu đều ở Quảng Châu, gần nhà một chút, mấy cái còn lại thì ở tỉnh khác.”

Tôn Lập Côn không hỏi cụ thể là trường nào, anh cũng không hiểu mấy chuyện đó, chỉ cần cô tự sắp xếp tốt tương lai của mình, chịu trách nhiệm với bản thân, những chuyện khác không quan trọng.

“Ừ, em tự quyết là được.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...