Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 37



Có lẽ là do buổi tối bị Trần Tiểu Như kích động, cũng có thể là trong lòng vẫn luôn có một ý nghĩ đang gào thét.

Hà Viện gửi một tin nhắn, không có lời chào, không đầu không đuôi.

“Đợi em về, muốn nói với anh một chuyện.”

Trong lòng Hà Viện đếm thời gian, không thấy anh trả lời, lại đứng dậy ra ghế sofa lấy túi đồ.

Cô lấy quần áo để thay ra trước, bỗng nhiên mấy tờ tiền đỏ rơi ra trên sàn.

Hà Viện khựng lại.

Rồi cúi người nhặt lên, cô nhìn vào trong túi, còn mấy tờ nữa cuộn lại với nhau.

Cô khẽ cười, chắc là Tôn Lập Côn đã lén nhét vào lúc cô vào nhà vệ sinh, lúc đó cô đã nói rõ là trên người còn nhiều tiền, không cần anh đưa, nhưng rõ ràng người đàn ông ấy không nghe.

Điện thoại đột ngột vang lên.

Tôn Lập Côn vừa vào cửa, tiện tay cởi áo thun, để trần nửa người đi thẳng vào phòng tắm.

Ra ngoài, điện thoại vừa rung lên một cái.

Anh rút khăn lau tóc, tay kia nhắn lại cho Hà Viện.

“Quan trọng lắm à? Giờ không thể nói sao?”

Trong lòng Hà Viện dâng lên một cảm giác ấm áp: “Quan trọng, nên mới muốn nói trực tiếp.”

Người đàn ông cười khẽ: “Vậy chắc chưa đến mức quan trọng lắm, không thì em cũng không nhịn được.” Sau đó lại thêm một câu: “Chuyện tốt hả?” 

Tay Hà Viện không động đậy, nụ cười trên môi cũng hơi đông cứng lại.

Chuyện tốt hay xấu? Cô nhất thời chưa thể lý trí mà trả lời được, vì đối với cô, không nghi ngờ gì là điều tốt nhất, nhưng còn với anh, sẽ nghĩ thế nào? Lúc này cô lại có chút hối hận vì đã gửi câu kia.

Tôn Lập Côn chờ một lúc, trên vai còn nhỏ xuống vài giọt nước, thấy cô không trả lời, lại gửi thêm một tin: “Cũng muộn rồi, ngủ đi.”

Hà Viện nhanh chóng bấm bàn phím, gõ ra một câu rồi lại xóa đi.

Tôn Lập Côn tưởng cô đã ngủ, đặt điện thoại xuống, xoay người vào nhà vệ sinh giặt quần áo, quăng hết vào máy giặt, ngập ngừng một chút, lại lấy q**n l*t và vớ ra, đây là Hà Viện đã dạy anh.

Hà Viện gửi xong câu cuối cùng, mới đứng dậy đi tắm.

Trên mặt gương phủ một lớp hơi nước mỏng, cô đưa tay lau một cái, lờ mờ hiện lên gương mặt mình bên trong, sau khi cởi bỏ quần áo, cúi đầu nhìn xuống, cũng không còn là dáng vẻ non nớt ngày xưa nữa rồi.

Câu cuối cùng Tôn Lập Côn thấy được là: “Em thấy tiền anh nhét trong túi rồi, nhiều quá, em sẽ đem hết đi gửi, cảm ơn anh, anh Côn.” Người đàn ông khẽ cười, không trả lời thêm.

Sáng sớm hôm sau.

Quảng Châu mưa lất phất, bên ngoài mù mịt, bầu trời tích tụ từng đám mây xám đen.

Tiểu Ngũ gửi một tin nhắn, nói là chiều xem thời tiết rồi tính tiếp.

Hà Viện cố nén cười, nhìn sang Trần Tiểu Như.

Trần Tiểu Như dậy từ sáng sớm, trang điểm kiểu mới vừa học, giờ chỉ còn thiếu thoa son nữa thôi, vừa thấy tin nhắn của Tiểu Ngũ thì như quả bóng xì hơi.

Cô ấy nằm vật ra giường, thở dài: “Làm công cốc rồi.”

Hà Viện vừa ăn bánh mì vừa đưa cô ấy một miếng: “Thôi cứ ở yên một chỗ đi, đành ăn tạm cái này vậy.”

Trần Tiểu Như lười biếng bò dậy, nhìn gương mặt mộc mạc của cô, ánh mắt lập tức sáng lên: “Dù sao cũng không ra ngoài được, để mình trang điểm cho cậu một lần nhé?”

Hà Viện kéo ghế lùi lại mấy bước, xua tay lia lịa: “Mình không làm chuột bạch cho cậu đâu, mau ăn sáng đi.”

Trần Tiểu Như lại cụt hứng, xé bao bánh rồi cắn một miếng rõ mạnh: “Chán chết!”

Hà Viện vốn chưa từng nghịch ngợm gì lên mặt, ngày thường nhiều nhất là khi da khô thì thoa chút kem dưỡng ẩm, da cô trắng, thỉnh thoảng ăn cay mới nổi vài cái mụn đỏ sưng tấy, nhưng cô mặc kệ, cứ để tự nó lặn đi.

Cơn mưa này kéo dài suốt cả buổi sáng, đến trưa thì ngớt một chút, chiều lại tiếp tục.

Mãi đến hơn ba giờ mới hoàn toàn tạnh hẳn.

Họ đi dạo qua vài điểm du lịch, lại ghé qua mấy trường đại học xung quanh, điểm đầu vào đều không thấp, Hà Viện đứng ngoài cổng nhìn vào, trong lòng hơi lo lắng.

Lần này trở về, không mấy ngày nữa là có điểm rồi, chỉ hy vọng có thể thuận lợi đăng ký được ngôi trường mơ ước, ở lại Quảng Châu.

Tối quay về, chủ nhà trọ tốt bụng nhắc một câu.

“Cô cậu gì đó, tôi thấy mấy người từ Lư Thành tới, còn định chơi bao lâu nữa vậy?” Tiểu Ngũ sững lại vài giây, không hiểu ý bà ấy lắm, quay đầu nhìn ba người đứng sau, rõ ràng ai cũng ngơ ngác.

Hà Viện lễ phép trả lời bà chủ: “Bọn con vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, cũng chưa mua vé về.”

Người phụ nữ trung niên mập mạp cười hiền hậu: “Dì thấy mấy đứa chắc còn chưa biết, vài hôm nữa lại có bão đấy, lần này có vẻ lớn, trên thời sự cũng đưa tin rồi, đừng để đến lúc đó muốn về cũng không về được.”

Mấy người quay đầu nhìn cái tivi cũ bên cạnh quầy lễ tân, quả nhiên đang phát tin như vậy.

Tiểu Ngũ càu nhàu: “Bảo sao mưa suốt mấy ngày nay.”

Bà chủ mặt đầy nhân hậu: “Đúng vậy đó, mấy đứa tranh thủ mà đi chơi, chứ kẻo sau này kẹt lại đây thì khổ.”

“Dạ, cảm ơn dì.” Hà Viện mím môi đáp lời.

Về lại phòng của Tiểu Ngũ, mấy người bàn bạc một lúc, đặt vé về cho ngày kia, tranh thủ ngày mai còn được đi thêm vài chỗ nữa.

Trừ buổi tối đầu tiên có nhắn tin đôi chút với Tôn Lập Côn, mấy ngày sau hai người gần như không liên lạc.

Ban ngày anh bận suốt, hầu như không có thời gian rảnh, đến tối lại đi làm việc ở nhà người khác, càng không tiện xem điện thoại.

Ngay cả ngày về cô cũng không nói với anh, định bụng tối đến khi anh mở cửa sẽ bất ngờ xuất hiện, cho anh một bất ngờ.

Xuống tàu, cả nhóm tách ra, ai về nhà nấy.

Có thể thật sự do ảnh hưởng của bão, trời lúc này vẫn chưa tối hẳn, Hà Viện cảm thấy có chút lành lạnh.

Chiều tối, Tôn Lập Côn dọn dẹp lại đống đồ nghề dưới tầng hầm, kéo cửa cuốn xuống, chìa khóa vừa tra được một nửa mới sực nhớ điện thoại không mang theo, lại quay vào lấy.

Mở tin nhắn lướt qua, đã mấy ngày rồi cô không gửi gì đến nữa.

Trong khu Bắc Uyển.

Trương Thích Lâm ở dưới lầu suốt cả buổi tối, không ngờ người phụ nữ này lại tuyệt tình đến vậy, lần này dứt khoát không thèm gặp mặt luôn.

Đèn trong cầu thang dần sáng lên.

Tiếng giày cao gót vang lên đều đặn từ trên bậc thang, từng bước từng bước đi xuống.

Trương Thích Lâm dập điếu thuốc trong tay, đến khi bóng dáng mơ hồ đứng rõ ràng trước mặt anh ta.

Anh ta nheo mắt nhìn cô ấy: “Nghĩ thông rồi?”

Quan Tư Mẫn lạnh lùng nói: “Sao còn chưa đi? Nếu bị mẹ anh phát hiện, cánh tay bà ấy cũng đủ dài để vươn tới tận Lư Thành đấy.”

Trương Thích Lâm vẻ mặt mệt mỏi, thở dài một tiếng: “Chuyện mẹ anh lần đó đúng là anh có lỗi với em, lần này theo anh về đi, anh đảm bảo sẽ giải quyết ổn thỏa với bà ấy.” Quan Tư Mẫn mặt không biểu cảm: “Tối nay em còn phải đi bàn chuyện hợp tác, không có thời gian tám nhảm với anh.”

Sắc mặt người đàn ông thoáng thay đổi, giọng lạnh đi không ít: “Tám nhảm? Không chịu sống yên ổn, nhất định phải bắt đầu lại từ đầu sao?”

“Nếu không phải mẹ anh ngáng chân em sau lưng, em đã không ra nông nỗi này.” Trương Thích Lâm không nói được gì, chuyện này đúng là anh ta có lỗi trước.

Hai người quen nhau không ít năm, cứ nghĩ đến tuổi rồi là tính chuyện cưới xin, nhưng mẹ Trương lại lấy lý do “môn đăng hộ đối” để phản đối. Trương Thích Lâm không nhượng bộ, tưởng thời gian trôi qua sẽ ổn thỏa, nhưng mẹ Trương lại dựa vào nền tảng gia đình, vận dụng quan hệ để chia rẽ hai người, làm khó Quan Tư Mẫn trong công việc. Cô ấy làm nghề đại lý dược phẩm, không có tài nguyên cũng đồng nghĩa với chẳng có gì cả.

Thời gian lâu dần, Quan Tư Mẫn bắt đầu không trụ nổi. Vốn dĩ mối quan hệ này đã không cân bằng, cô ấy không thể tiếp tục để người khác chèn ép. Với cô ấy, đàn ông quan trọng, nhưng bối cảnh phía sau anh ta cũng quan trọng. Trước kia Trương Thích Lâm âm thầm kéo cho cô ấy không ít tài nguyên đại lý, nhưng khi tất cả những thứ đó trở thành gánh nặng, cô ấy có thể quay lưng rời đi bất cứ lúc nào.

Không xa, một luồng ánh sáng xe máy chói lóa lóe lên.

Một nam một nữ đang chắn giữa con hẻm nhỏ, thêm chiếc xe nữa, anh hoàn toàn không thể đi qua.

Tôn Lập Côn bấm còi một tiếng, tấp xe vào lề.

Trong khu chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt, Tôn Lập Côn chống hông, nhìn người đối diện có vẻ quen quen.

Từ sau lần nói chuyện thẳng thắn, thi thoảng Tôn Lập Côn vẫn nhận được tin nhắn của Quan Tư Mẫn, nhưng anh vẫn như cũ, xem qua rồi thôi, không mặn không nhạt.

Giữa họ không có mâu thuẫn gì, cũng không cần vì một chuyện nhỏ mà trở mặt với nhau.

Anh không muốn lo chuyện bao đồng, nhìn Quan Tư Mẫn, giọng có chút xa cách: “Sao lại chắn ở đây?”

Quan Tư Mẫn khựng lại vài giây, nhìn Trương Thích Lâm, rồi quay đầu đối mặt với Tôn Lập Côn: “Không có gì đâu anh Côn, đây là bạn em, sắp đi ngay rồi.”

Trương Thích Lâm thấy cô ấy nói chuyện khá thân thiết với người đàn ông đối diện, lập tức cảm xúc bốc lên.

“Đi thôi, lên nhà trước nhé?”

Quan Tư Mẫn đảo mắt một vòng, trong đầu vụt qua một ý nghĩ, bước về phía xe Tôn Lập Côn, tay đặt lên cánh tay anh, siết nhẹ, ra hiệu nhờ giúp một tay: “Đây là bạn trai em…”

Tôn Lập Côn vô thức nhíu mày, không muốn cùng cô ấy làm loạn, vừa mới rút tay ra, phía sau đã có một bóng người xuất hiện.

Chân Hà Viện cứng lại, Tôn Lập Côn mới dừng lại không lâu, cô đã tới nơi, từ xa nhìn lại, cảnh tượng này thật sự có chút quen thuộc.

Nhưng cô không ngờ, người phụ nữ đó cũng quen biết với Tôn Lập Côn.

Trên mặt Hà Viện vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Anh Côn.”

Tôn Lập Côn sững lại một lúc, rồi mới phát hiện tay người phụ nữ vẫn còn đặt trên tay mình, anh trầm giọng gỡ ra, để lại cho cô ấy một chút thể diện: “Chuyện của mình tự mình giải quyết đi.”

Quan Tư Mẫn không nói gì, cô ấy hiểu ý Tôn Lập Côn, nhưng cũng thấy may vì anh không làm cô ấy mất mặt. Cô ấy quay sang nhìn cô gái trẻ đứng cạnh, rất trẻ, trên mặt có vài phần ngây thơ xen lẫn cảnh giác.

Hà Viện cũng quan sát cô ấy, ánh mắt không hề né tránh. Người phụ nữ chắc khoảng ba mươi tuổi, tóc hơi uốn nhẹ, mặc váy dài hai dây, phối cùng đôi giày cao gót màu đen, quyến rũ nhưng vẫn toát lên vẻ trưởng thành.

Tôn Lập Côn nghiêng đầu nhìn Hà Viện: “Không lên à?” Hà Viện quay người, mỉm cười: “Dạ.”

Chiếc mô tô “rù rù” nổ máy, quay đầu, đưa cô vòng lại dưới lầu theo con đường bên kia.

Chuyện phía sau, không còn liên quan gì đến họ.

Đặt chìa khóa xe xuống, tay lần tìm công tắc đèn, ánh sáng trong phòng khách từ bóng tối lặng lẽ bật lên.

Tôn Lập Côn cúi đầu thay giày, hỏi: “Về khi nào vậy?”

Hà Viện nhìn anh: “Mới về tới.”

Cô đi rót một ly nước, từ chiều đến giờ vẫn chưa kịp ăn gì, nhưng lúc này cũng chẳng có khẩu vị, chỉ đành uống vài ngụm nước cho đỡ đói.

Người đàn ông nhẹ giọng: “Sao không gọi anh ra đón?”

Tôn Lập Côn vẫn đứng ở cửa, nhìn bóng dáng cô đi qua đi lại.

Hà Viện dừng lại ở cửa phòng ngủ, môi hơi cong lên: “Không muốn làm phiền anh đang bận.” Sau đó, phòng khách trống trải chỉ còn lại tiếng cửa phòng khép lại.

Không khí có phần nặng nề.

Tôn Lập Côn đưa tay xoa cổ, cảnh vừa rồi, anh cũng không hề lường trước được.

Người đàn ông đối diện Quan Tư Mẫn, nếu anh nhớ không nhầm thì từng mang xe đến tiệm sửa.

Điều khiến anh ngạc nhiên hơn là Hà Viện, phản ứng của cô không giống như lần đầu tiên gặp Quan Tư Mẫn, tất cả đều bình thản như thể chẳng có gì.

Anh nhìn chăm chú rất lâu, rồi mới thu ánh mắt khỏi cánh cửa phòng cô.

Anh lấy hai quả trứng từ trong tủ lạnh, quay người bước vào bếp, đun một nồi nước sôi, nhìn chằm chằm vào làn nước sôi sùng sục trong nồi, thả một nắm mì vào.

Trong phòng ngủ cách mấy mét, hoàn toàn yên ắng.

Một lúc sau.

Anh lại thêm vào một nắm nữa.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...