Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 4



Hà Viện đợi đến lạnh cả người, tìm mãi cũng không thấy Tôn Lập Côn đâu.

“Lên xe trước đi, em gái.”

Nghe tiếng gọi, Hà Viện vội quay lại, trước mắt cô bé là Lý Duy Đông.

Lý Duy Đông thấy cô bé cứ nhìn mình chằm chằm, bèn nói: “Anh Côn của em đã đến bệnh viện rồi, cậu ấy nhờ anh tới đón em, mau lên xe đi.”

Hà Viện cuống quýt hỏi: “Anh Đông, ba em sao rồi anh?”

Lý Duy Đông nghiêng đầu nhìn cô bé, thành thật đáp: “Trong điện thoại chỉ nói là gặp tai nạn, cụ thể thế nào thì chưa rõ, đừng vội, đến bệnh viện rồi hỏi sau.”

Hà Viện gật đầu, hai tay đan chặt vào nhau đặt trên đùi.

Bên ngoài trời tối đen, mưa vẫn không ngừng rơi.

Cô bé trống rỗng nhìn ra cửa sổ, ngắm những chiếc xe lao vút qua hai bên đường, trong lòng mơ hồ dấy lên một nỗi bất an.

Đến bệnh viện, hai người vội vã chạy về phía phòng phẫu thuật.

Từ xa, Hà Viện đã thấy một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang nói chuyện với Tôn Lập Côn, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên đứng ngồi không yên, liên tục xoa tay, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tôn Lập Côn là người đầu tiên nhìn thấy Hà Viện. Mặt mày cô bé tái nhợt, ngập ngừng một lát, anh vẫn vẫy tay ra hiệu cô bé đi lại.

“Đừng lo, đợi xem bác sĩ nói sao đã.”

Hà Viện ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.

Tôn Lập Côn xoa đầu cô bé, quay sang cảnh sát: “Đây là con gái của ông ấy.”

Viên cảnh sát cúi đầu nhìn cô bé, ngập ngừng chốc lát rồi mới lên tiếng theo quy trình.

“Chuyện là thế này, theo hình ảnh giám sát ở ngã tư, ba con do đánh rơi đồ — chính là thứ này.”

Một cảnh sát đưa cho Hà Viện hồ sơ bệnh án của Hà Kiến Bình, rồi tiếp tục nói:

“Ông ấy không chú ý đến xe cộ đang lưu thông, cúi xuống nhặt bệnh án nên bị xe tải nhỏ đâm phải. Xe không kịp phanh gấp…” Viên cảnh sát dừng lại mấy giây rồi nói tiếp, giọng nghiêm nghị: “Nhưng tài xế xe tải không vượt đèn đỏ, họ đi đúng luật. Ba con đã vượt đèn đỏ để nhặt đồ nên mới xảy ra tai nạn.”

“Con có thể xem video giám sát không ạ?”

Hà Viện ngẩng đầu nhìn Tôn Lập Côn, rồi lại chuyển ánh mắt sang cảnh sát và tài xế xe tải.

Cảnh sát nghĩ cô bé không tin nên nói ngay: “Tất nhiên là được.”

Tôn Lập Côn rõ ràng không ngờ Hà Viện lại hỏi vậy, nhẹ giọng đáp: “Đợi bác sĩ ra đã, lát nữa anh dẫn em qua xem.”

Lý Duy Đông nhìn Tôn Lập Côn, đứng dậy vỗ nhẹ vào cánh tay anh.

Tôn Lập Côn nhận ra ngay: “Không sao, tôi ở lại trông, cậu cứ về trước đi.”

Lý Duy Đông không khách sáo, gật đầu: “Được, có chuyện gì nhớ báo tôi. Tôi đi trả xe cho đốc công Trần đã.”

Tôn Lập Côn gật đầu đáp lại, cũng vỗ vai anh ấy một cái.

Đèn trước phòng phẫu thuật vẫn sáng, hành lang dần trở nên tĩnh lặng.

Anh đưa mắt nhìn chiếc ghế đối diện, Hà Viện mặc đồng phục rộng thùng thình ngồi đó với ánh mắt đờ đẫn, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, rõ ràng là đang rất sợ hãi.

Tôn Lập Côn ngồi thẳng dậy, đưa tay xoa nhẹ sau gáy.

Lúc này, cánh cửa đối diện từ từ mở ra, một bác sĩ nam bước ra ngoài.

Hà Viện lập tức đứng bật dậy, ngẩng đầu hỏi: “Chào bác sĩ, ba con sao rồi ạ?”

Bác sĩ không trả lời ngay mà quay mắt nhìn sang Tôn Lập Côn.

Tôn Lập Côn nhìn Hà Viện, rồi gật đầu với bác sĩ: “Không sao đâu, có gì bác sĩ cứ nói thẳng.”

Bác sĩ gật đầu, chậm rãi nói: “Tình hình không tốt lắm, bệnh nhân từng lọc máu, thể trạng vốn đã yếu, giờ cần phải theo dõi thêm.”

Hà Viện đứng im không nhúc nhích, mắt đỏ hoe.

“Lần này bị thương chủ yếu ở vùng đầu, nhưng người nhà yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức.”

Tôn Lập Côn khàn giọng cảm ơn: “Vâng, cảm ơn bác sĩ, bác sĩ vất vả rồi.”

Bác sĩ bình thản nói: “Không có gì, trước mắt sẽ theo dõi ở phòng hồi sức, gia đình cũng nên chuẩn bị tinh thần.”

Sau khi bác sĩ rời đi, hành lang rơi vào im lặng.

Hà Viện cảm giác mắt mình nóng lên, cô bé chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày như thế này.

Tôn Lập Côn không giỏi an ủi, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, thấp giọng nói: “Anh về lấy ít đồ rồi quay lại ngay.”

Hà Viện cúi đầu, cả người như tê dại.

Anh lại khẽ nhắc: “Không sao đâu.”

“Dạ.” Nước mắt rơi lã chã trên mặt cô bé.

Màn đêm buông xuống, bóng tối dần bao trùm khắp nơi.

Tôn Lập Côn ngồi dựa vào xe máy, chậm rãi châm điếu thuốc nhưng cũng chẳng hút mấy hơi.

Cuối cùng anh dụi tắt, lên xe phóng thẳng về phố Kiến Thiết.

Đường phố vắng vẻ, mưa rơi lất phất khiến không khí thêm lạnh lẽo.

Anh thu dọn vài bộ quần áo, lấy bàn chải, kem đánh răng, chuẩn bị quay lại bệnh viện thì nhận được điện thoại của Đông Tử.

“Sao vậy, bên cậu xong việc rồi hả?” Anh mở miệng trước.

Bên kia hơi ồn ào, vài giây sau mới yên tĩnh lại: “Vừa mới xong, chú Hà sao rồi?”

Tôn Lập Côn dùng hai tay lau mặt, châm thêm điếu thuốc: “Chắc không ổn lắm.”

“Bác sĩ nói sao?”

Tôn Lập Côn cứ vậy mà kể: “Lúc được đưa tới tôi tận mắt thấy, toàn thân ông ấy đầy máu…”

Khi nhận được cuộc gọi đó, Hà Kiến Bình còn nằm ở hiện trường tai nạn, người đi đường đã gọi cấp cứu và báo cho anh. Anh vội vàng đóng cửa tiệm rồi lao đến bệnh viện, vừa hay gặp lúc Hà Kiến Bình được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Khuôn mặt ông bê bết máu, mơ hồ chẳng nhìn rõ, ngay khoảnh khắc đó Tôn Lập Côn đã đoán được kết cục.

Lý Duy Đông im lặng vài giây, giọng trầm hẳn xuống: “Chuyện như vậy ai mà ngờ được, cứ lo cho tốt đi, có gì cần giúp thì cứ gọi cho anh em.”

Ánh đèn ngoài phố lập lòe sáng tối.

Trong sân yên ắng, người đàn ông cắn chặt điếu thuốc, hít sâu một hơi, làn khói lượn lờ bay lên.

Khoảng thời gian đó, anh vừa ra tù, cầm chút tiền còn sót lại đi tìm chỗ ở, định sống một cuộc đời mới.

Đêm đó, sau khi tan ca ở quán lẩu, trên đường về nhà chẳng hiểu sao lại bị bọn của Thao Tử nhắm vào. Lúc đi đến con hẻm, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn tiếp tục đi, vừa mở cửa đã bị một bóng người lao ra đấm thẳng vào mặt.

Cú đấm đó mạnh, nhanh và dứt khoát.

Tôn Lập Côn lắc đầu cho tỉnh táo lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc — Thao Tử.

Hắn ngồi trên giường gỗ, hai gã đàn ông khác đứng cạnh, thân hình vạm vỡ, xa lạ, anh chưa từng gặp.

“Lâu rồi không gặp, bạn cũ. Ra tù mà cũng chỉ thế này thôi hả?” Thao Tử vừa nói vừa lục lọi đồ đạc, tiện tay đập phá, căn phòng hai mươi mét vuông nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

Tôn Lập Côn không muốn gây chuyện, quá khứ ngán ngẩm đủ rồi, anh nhặt ghế lên, cười gượng: “Anh Thao, sao lại đến đây vậy?”

Thao Tử nhếch mép: “Anh em đến thăm mày thôi, ngồi tù ba năm dễ dàng quá nhỉ? Nghe nói mày ra tù rồi, không tới thăm thì nào phải anh em.”

Tôn Lập Côn hiểu ngay ý đồ, chắc chắn là đến gây chuyện.

Thao Tử không vòng vo, trực tiếp ra lệnh: “Không cần giết, nhưng phải phế tay phế chân.”

Tên cao to đá bay ghế, cầm gậy lao tới. Tôn Lập Côn tránh được cú đầu tiên, nhưng hai tên cùng lúc áp sát, anh chỉ còn cách tung cú đấm, hai cú đầu đánh trúng mặt tên cao to.

Chỉ là anh không kịp xoay người, tên phía sau dùng ống thép đập mạnh vào sau đầu anh.

Tôn Lập Côn rên lên, loạng choạng, đưa tay lên sờ thì thấy máu.

“Đánh lén thì có gì hay ho? Có ngon thì từng thằng một lên!”

Tên cơ bắp không nói gì, quay sang nhìn Thao Tử.

Thao Tử híp mắt, cười khẩy: “Tao đâu có đến để tỷ thí, tới để phế mày kia mà.”

Hắn vừa nói xong Tôn Lập Côn đã lấy chân đạp mạnh vào ngực tên trước mặt, Thao Tử chửi một tiếng, cả đám lao vào, gậy đập thẳng vào lưng, một tên khác đấm liên tiếp vào đùi anh, ba người vây đánh không ngừng.

Tôn Lập Côn nhiều năm không rèn luyện, thể lực kém, bị đánh đến điên đảo, Thao Tử thừa cơ lại phang thêm hai gậy vào chân trái anh. Lần này anh không chịu nổi nữa, thân thể đổ sang một bên rồi ngã xuống.

Thao Tử nhướng mày cười, tay vẫn không ngừng: “Lo chuyện bao đồng hả? Nghĩ ngồi tù vài năm là có thể rửa sạch tội lỗi sao?” Vừa nói vừa vung gậy đập mạnh lên chân anh.

Tôn Lập Côn quả thật sơ suất, không chống nổi nữa, ngã xuống đất, miệng liên tục phun máu, cuộn người lại ôm lấy đùi, khẽ cười khổ, dáng vẻ vẫn không chịu nhận thua.

Thao Tử tức giận chửi tục, ghét nhất cái kiểu cố chấp này của anh, vừa định tiếp tục đánh thì ngoài cửa vang lên tiếng động.

Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng ở cửa, giọng run run: “Tôi gọi cảnh sát rồi, họ sắp đến, các người mau dừng tay đi.”

Thao Tử chửi thề vài câu: “Mẹ kiếp, ông xen vào làm gì?” Hắn định kéo người đàn ông vào phòng.

Nhưng một gã lùn khác nhanh trí kéo tay Thao Tử lại, nói nhỏ: “Anh Thao, thôi đi, đánh vậy là đủ rồi, cảnh sát mà tới thì phiền phức lắm.”

Thao Tử trầm ngâm mấy giây, liếc nhìn Tôn Lập Côn nằm sõng soài trên đất, cuối cùng cũng không muốn làm lớn chuyện. Hắn vò đầu, đá vào người Tôn Lập Côn một cú, lấy gậy chọc vào đùi anh đầy máu, thấy đã đủ, cả bọn chửi đổng rồi bỏ đi.

Thấy bọn chúng đi rồi, Hà Kiến Bình vội vàng chạy vào, đỡ Tôn Lập Côn dậy: “Này, cậu trai, cậu sao rồi?”

Thấy anh không phản ứng, Hà Kiến Bình vỗ vỗ mặt anh: “Gắng lên nhé, tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, sắp đến nơi rồi.”

Tôn Lập Côn lim dim mắt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người, nhưng không mở mắt nổi nữa, cuối cùng ngất đi.

Không biết đã ngủ bao lâu, đến khi tỉnh lại, người đầu tiên anh thấy là một người đàn ông trung niên đang rót nước bên giường.

Tôn Lập Côn cố nặn ra nụ cười, khàn giọng nói: “Cảm ơn chú.”

Cô y tá đứng cạnh nhìn người đàn ông trẻ tuổi với thương tích đầy mình, tuy khuôn mặt bầm dập, râu ria lởm chởm, nhưng ngũ quan rõ nét, chân mày đậm, không khỏi cười dịu dàng nói thêm: “May mà đưa đến kịp thời, giữ được chân đấy, chỉ cần dưỡng thương cẩn thận là không sao.”

Tôn Lập Côn ngước nhìn cô ấy, toàn thân đau nhức, cố gắng cười đáp: “Cảm ơn.”

Đó chính là khởi đầu quen biết giữa anh và Hà Kiến Bình — một ân huệ cứu mạng từ sự cố ngoài ý muốn.

Ở bệnh viện một thời gian, Tôn Lập Côn kiên quyết không ở lại nữa. Một phần vì ngại phiền người khác phải chăm sóc mình, phần khác vì viện phí quá đắt đỏ.

Trong thời gian nằm viện, hai người nói chuyện rất nhiều, Hà Kiến Bình cũng biết ít nhiều về hoàn cảnh của anh, quyết định đưa anh về tiệm sửa xe.

Thật ra, Tôn Lập Côn chưa từng hỏi tại sao Hà Kiến Bình lại ở con hẻm xa khu Kiến Thiết như vậy vào đêm hôm đó. Mãi sau này anh mới hiểu ra, qua lời Hà Viện kể thì ông đi tìm người vợ đã lâu không gặp.

Nhưng tình cờ lại cứu anh.

Mưa lại rơi lách tách, điếu thuốc trên tay anh đã cháy tới ngón tay.

Tôn Lập Côn dụi tắt thuốc, phủi bụi trên quần, lên xe chạy về bệnh viện.

Hà Viện nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần ngoài hành lang, cô bé đứng dậy, nhìn vào túi đồ trong tay anh: “Anh Côn, bác sĩ vừa nói tạm thời không được thăm bệnh, nên mấy thứ này cũng không cần nữa đâu.” Nói rồi chỉ vào chiếc túi anh mang theo.

Tôn Lập Côn khựng lại, đi gấp nên chưa kịp hỏi rõ ràng: “Ừ, anh qua phòng trực ban hỏi chút, em ở đây chờ anh.”

Hà Viện đón lấy túi đồ.

Khi Tôn Lập Côn quay lại, hai người đến quầy thu phí. Hà Viện lặng lẽ đứng cạnh anh, thầm nghĩ nếu không có anh giúp đỡ, cô bé chẳng biết phải xoay sở thế nào.

Rời bệnh viện, Hà Viện mới nhận ra xe đang chạy về phía đồn cảnh sát.

Suốt một tuần sau đó, Tôn Lập Côn vẫn mở cửa tiệm như thường lệ, ngày nào cũng vậy, tiền vẫn phải kiếm. Đang ngồi xổm vặn ốc thì thấy bóng một cô bé lấp ló ngoài cửa. Anh ngẩng đầu nhìn, không giống khách sửa xe.

“Tìm ai vậy?” Anh hỏi.

Cô bé đeo cặp, thò đầu vào nhìn quanh, nghĩ ngợi một lúc rồi mới đáp.

“Chào anh, em là Trần Tiểu Như.”

Tôn Lập Côn không có ấn tượng gì, nhưng tên này nghe cũng hơi quen.

“Ừ, có chuyện gì sao?”

“Em là bạn cùng bàn với Hà Viện. Em tìm bạn ấy có chút việc, sao mấy hôm nay bạn ấy không đến lớp?”

Tôn Lập Côn lau mồ hôi trên trán, đứng dậy.

Anh không biết phải giải thích sao, đành nói: “Bạn ấy ở trong nhà, đi vào là phòng đầu tiên, em cứ vào tìm.”

“Dạ, cảm ơn anh.” Trần Tiểu Như lễ phép đáp.

Cô bé vừa gõ cửa một cái, cửa đã mở. Nơi này vốn nhỏ, bên ngoài nói gì bên trong cũng nghe rõ.

Phòng không bật đèn, Trần Tiểu Như không biết chuyện gì nên vẫn vô tư: “Trời ơi, anh cậu hơi dữ nha, mặt cứ đăm đăm.” Cô bé quay lại nhìn Hà Viện, thấy bạn mình có vẻ khác thường, liền nhẹ giọng hỏi: “Mắt cậu đỏ vậy, cậu bệnh hả?”

Hà Viện bị chọc cười: “Cậu hỏi một lúc nhiều vậy, để mình trả lời từng cái đã.”

“Cậu bệnh hả? Sao không đến trường?” Là bạn bè, việc đầu tiên vẫn nên quan tâm.

Hà Viện bặm môi, bình tĩnh nói: “Mình tạm thời nghỉ học, ba mình đang nằm viện, để sau hãy tính.”

“Nguy hiểm lắm sao?” Trần Tiểu Như kéo nhẹ tay Hà Viện.

Hà Viện khẽ cười: “Không sao đâu.”

Trần Tiểu Như dường như hiểu ra điều gì, không hỏi nữa mà chuyển sang đề tài khác.

Hà Viện im lặng, cảm nhận được sự quan tâm của cô bạn. Dù sao hai người cũng là bạn cùng bàn, và cũng là người bạn đầu tiên cô bé có từ khi đến Lư Thành.

Nhớ lại hai tuần đầu tiên khi mới nhập học, Hà Viện là học sinh chuyển trường, rất khó để hòa nhập vào tập thể. Hôm đó trong giờ thể dục, giáo viên yêu cầu tự chia đội chơi trò chơi, cô bé không bất ngờ khi bị mọi người gạt ra ngoài. Sau đó, Trần Tiểu Như thấy cô bé đơn độc, muốn kéo cô bé về đội mình, nhưng các bạn cũng từ chối. Cuối cùng, Trần Tiểu Như đành rời đội cũ để chơi cùng Hà Viện.

Bọn trẻ chỉ tầm mười tuổi, nói có ý xấu thì hơi nặng, cũng không thể ép buộc ai phải chấp nhận mình. Mỗi người đều có nhóm bạn riêng, không thể đòi hỏi người khác thay đổi thì chỉ có thể tự mình thích nghi.

Sau đó, Hà Viện từng hỏi Trần Tiểu Như: “Cậu chơi với mình rồi, nhỡ bọn họ ghét luôn cả cậu thì sao?” Trần Tiểu Như chỉ hừ nhẹ, đáp lại một câu rất chững chạc: “Như vậy thật trẻ con.”

Thực ra cô bé này nhìn vậy thôi nhưng rất hiểu chuyện, đằng sau vẻ ngoài tươi cười ngốc nghếch là một trái tim khá chín chắn.

Trần Tiểu Như không ở lâu, cô bé đứng dậy chuẩn bị về: “Mình đi đây, mẹ mình đang đợi ăn trưa.”

Hà Viện gật đầu, không níu giữ.

Trần Tiểu Như quay người lại, đùa một câu: “Anh cậu trông dữ quá, nhìn thôi cũng thấy lạnh người.” Nói xong còn giả vờ rùng mình.

Hà Viện không nhịn được bật cười.

Thấy vậy, Trần Tiểu Như mới thở phào, vẫy tay chào tạm biệt: “Hy vọng tuần sau gặp lại cậu.”

Lúc ra khỏi cửa, Hà Viện không thấy ai ngoài sân, chỉ còn vài chiếc xe điện đậu giữa đường đi. Cô bé quay vào nhà tìm, nhưng cũng không thấy bóng dáng ai.

Hà Viện ngồi xổm bên xe, nhặt mấy món đồ nghề sửa xe dưới đất cất vào hộp, dọn dẹp đơn giản một chút.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô bé quay đầu lại.

Tôn Lập Côn đẩy cửa bước vào, trên xe treo một túi đồ ăn, nhìn thấy cô bé đang ngồi dưới đất thì vẫy tay: “Rửa đồ đi, lát nữa anh nấu cơm.”

Hà Viện khựng lại, dè dặt hỏi: “Anh Côn, anh biết nấu cơm hả?”

Tôn Lập Côn dựng xe, nghiêng đầu nhìn cô bé: “Không biết.”

Hà Viện sững sờ, mấy ngày nay hai người toàn ăn mì hoặc mì gói, cô bé vốn đã mặc định là anh không biết nấu ăn.

Tôn Lập Côn bật cười, lần này mới nghiêm túc: “Lẩu đi, anh mua sẵn gia vị rồi.”

Hà Viện gật đầu, xách đồ vào bếp.

Tôn Lập Côn lấy thẻ ra, lúc mua đồ anh tiện thể ghé ngân hàng. Số tiền còn lại sau khi trả viện phí và phí chăm sóc đặc biệt của Hà Kiến Bình còn khoảng mười hai ngàn, anh rút ra năm ngàn để chuẩn bị chi tiêu. Anh nhớ Hà Kiến Bình từng nói, nếu có chuyện gì phải để lại chút tiền cho con gái. Anh không tin ông không nhìn thấy đèn đỏ mà liều mạng đi nhặt giấy tờ, vậy nên khi Hà Viện muốn xem camera giám sát, anh cũng không phản đối.

Nhưng đoạn ghi hình đúng thật cho thấy xe tải đi đúng luật. Vậy mà sao ông lại không nhìn thấy đèn đỏ ngay trước mắt? Tôn Lập Côn vò đầu, không hiểu nổi.

Anh vào bếp, lấy nồi ra, bỏ gia vị vào. Nước sôi, anh cho thịt và rau vào, thực ra cũng không biết nấu thế nào, lúc mới ra tù anh từng làm ở quán lẩu mấy ngày, sau đó thì… thất nghiệp.

Tầm khoảng khi thịt chín, Tôn Lập Côn gắp thử một miếng, thấy cũng ổn. Anh nhìn cô gái đang ngẩn ngơ nhìn nồi lẩu, liền gõ chén.

“Nếm thử đi, cũng tạm được.”

Thế là hai người ngồi ăn bên chiếc bàn gấp trong bếp.

Không lâu sau, điện thoại trong túi anh đột ngột đổ chuông.

Tôn Lập Côn đặt chén xuống, nhìn chằm chằm vào số điện thoại, hồi lâu mới chậm rãi bắt máy.

“Alo, tôi là Tôn Lập Côn.”

Nghe vậy, Hà Viện ngẩng đầu, thấy nét mặt anh dần cứng đờ. Đầu dây bên kia nói rất lâu.

Cuối cùng anh chỉ nói một từ: “Được.”

“Sao vậy?” Hà Viện đặt chén xuống.

Tôn Lập Côn không biết phải nói sao với đứa trẻ mới mười tuổi, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Hà Viện… ba em mất rồi.”

Hà Viện im lặng vài giây, kết quả này nằm trong dự đoán của cô bé. Dạo gần đây, hình ảnh ba nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt đã khiến cô bé chuẩn bị tâm lý.

Nhưng khi chính thức nghe tin, cô bé vẫn thấy không thể chấp nhận nổi. Dù sao, ông vẫn là ba cô bé, là người đã hứa sẽ không bỏ rơi cô bé.

Hà Viện hít hít mũi, nước mắt rưng rưng: “Hôm qua bác sĩ còn nói theo dõi thêm mà…”

Tôn Lập Côn cũng rất khó chịu, anh đứng dậy, cầm chìa khóa xe, xoa đầu cô bé: “Cứ khóc đi.”

Một lúc lâu sau.

Anh nhẹ giọng nói: “Bác sĩ nói bị nhiễm trùng não, còn gì nữa thì anh cũng nghe không rõ, mình qua đó xem đi.”

Một câu đơn giản, đã khép lại cả một kiếp người.

Tôn Lập Côn chở Hà Viện đến bệnh viện, bao nhiêu lần đi qua con đường này không đếm xuể. Nhưng lần này, cô bé thật sự ghét nơi này.

Bác sĩ nói gì đó với Tôn Lập Côn, nhưng Hà Viện chẳng nghe thấy gì cả.

Cô bé kéo tấm vải trắng xuống vai Hà Kiến Bình, chạm tay lên mặt rồi lên cánh tay ông, ông nhắm mắt, trông cứ như đang ngủ vậy, chỉ là rất lạnh, lạnh vô cùng.

Trong lòng Hà Viện, dù ông có ở ngoài suốt bao năm, dù có ít về nhà đến đâu, cũng chưa từng khiến cô bé ghét bỏ. Nhưng lúc này, cô bé thật sự căm hận. Họ đã hứa sẽ sống cùng nhau, bù đắp những năm tháng đã mất, vậy mà giờ đây người thân duy nhất của cô bé đã không còn nữa rồi.

Hà Viện lau nước mắt, chậm rãi đứng dậy, kéo tấm vải phủ kín lên đầu ông.

Tôn Lập Côn kéo tay cô bé, lòng đầy cay đắng. Người đàn ông hiền hậu ấy, cuối cùng ra đi mà không để lại một lời trăng trối.

Có lẽ đời là vậy. Có những chuyện, những người, một khi đã xảy ra thì không thể cứu vãn, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...