Ngày tháng vẫn cứ trôi qua từng ngày.
Tôn Lập Côn vẫn như thường lệ, trước khi ra ngoài sẽ chuẩn bị bữa sáng, sau đó chừa lại một phần. Khi anh ở nhà, Hà Viện thường không muốn ra khỏi phòng, nên suốt tháng này, anh thường rời nhà từ sớm, mãi đến đêm khuya mới quay về.
Ban ngày, Tôn Lập Côn không có ở nhà, căn hộ trống trải chỉ còn lại một mình Hà Viện.
Hai người giống như những người xa lạ thân quen nhất, chỉ còn lại vài câu đáp lời đơn giản giữa nhau, ngoài ra chẳng còn gì để giao tiếp nữa.
Những ngày sau đó, Hà Viện đều đếm từng ngày mà sống.
Gần đến ngày nhập học, cô đã thu dọn xong hết hành lý, sau khi dọn dẹp gọn gàng, thực ra cũng chẳng có bao nhiêu.
Một vali hành lý, một ba lô, đó là tất cả những gì cô mang theo rời đi. Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc hộp thiếc mỏng nho nhỏ trên mặt bàn.
Tay nhẹ nhàng lướt qua những hoa văn bên trên, rồi mở nắp ra.
Bên trong hộp là bằng tốt nghiệp tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông của cô, cùng vài tờ giấy khen được gấp lại.
Đè ở đáy hộp là những bức ảnh chụp chung của cô với Tôn Lập Côn và Hà Kiến Bình, ảnh của Tôn Lập Côn, từ hai tấm đã thành ba tấm.
Cô nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt của người đàn ông trong ảnh.
Tấm đầu tiên là vào kỳ nghỉ hè trước khi cô lên cấp hai, giáo viên yêu cầu đầu năm mang ảnh mới đến lớp, nhưng vì cô không có nhiều ảnh, nên anh đã đưa cô đến tiệm chụp hình. Sau khi chụp ảnh thẻ xong, ông chủ hỏi: “Hai anh em có muốn chụp một tấm chung không?”, cô nhớ rõ lúc đó Tôn Lập Côn nhìn cô một cái, trong ánh mắt lộ ra sự xót xa, không chần chừ gì mà đồng ý. Khi ấy cô còn nhỏ xíu, Tôn Lập Côn đặt tay lên vai cô, vòng tay ôm trọn lấy cô trong lòng.
Tấm thứ hai thì đơn giản hơn nhiều, là do cô cố ý gọi Tôn Lập Côn đi cùng, nói rằng đã có ảnh tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp cấp hai cũng nên có để làm kỷ niệm. Cô còn nhớ rõ lúc ấy anh chỉ cười, không đồng ý cũng không phản đối, nhưng hôm sau lại chủ động đóng cửa tiệm sớm, tranh thủ trước khi tiệm chụp hình đóng cửa vào buổi tối, đưa cô đến đó. Tư thế… vẫn là vòng tay ôm vai.
Tấm thứ ba được chụp hơn hai tháng trước, ở một tiệm chụp hình trước cổng trường. Hôm đó cô đang chụp ảnh tốt nghiệp ở sân thể thao phía cổng chính, lúc ra ngoài thì thấy dáng người cao lớn của anh đứng dưới gốc hoè già. Hai người sóng vai đi, bất chợt, anh quay đầu nhìn sang tiệm chụp hình bên kia đường, rồi lại nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt cô. Hà Viện cười, kéo anh chạy sang, nhưng lần này, Tôn Lập Coon không còn đặt tay lên vai cô nữa, hai người chỉ đứng sát bên nhau, mỉm cười rạng rỡ nhìn về phía trước.
Ký ức không hề sai sót chút nào, những ngày tháng đã qua giữa cô và Tôn Lập Côn, là điều suốt đời không thể quên.
Cuối cùng, cô vẫn lấy cả bốn tấm ảnh ra, mở ngăn trong của balô, nhẹ nhàng cất vào.
Trước khi đi, Tôn Lập Côn mua vé đợi tàu, cùng cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng của phòng chờ.
Ban đầu Tôn Lập Côn đề nghị muốn tiễn cô đến Trùng Khánh, nhưng Hà Viện khẽ giọng từ chối, anh cũng chỉ gật đầu, không nói thêm gì.
Ánh mắt Tôn Lập Côn sâu thẳm, giọng trầm: “Đồ đạc đã thu xếp hết chưa?”
Hà Viện rũ mắt, nhìn hành lý trên sàn, không nhiều không ít, một mình cô có thể xoay xở được.
Cô đáp: “Dạ, đủ rồi.”
“Anh đã chuyển vào thẻ của em hai mươi ngàn tệ, đó là phần còn lại của cửa tiệm trước khi ba em mất, em cứ giữ lấy. Anh đã gửi cả học phí và sinh hoạt phí năm đầu tiên vào rồi, học cho tốt, đừng vì tiết kiệm mà đi làm thêm. Một mình ở nơi đó, ra ngoài phải chú ý an toàn.”
Đây là lần đầu tiên trong suốt một tháng qua, hai người ngồi xuống nói chuyện một cách bình thản.
Ở nhà, anh biết Hà Viện không muốn gặp anh, phần lớn thời gian anh đều tránh mặt.
Nói xong, chỉ còn lại âm thanh ồn ào của đám đông trong đại sảnh.
Hà Viện nhắm mắt lại, rồi chậm rãi mở ra, khó khăn cất lời: “Anh… lần này em đi, sẽ không quay lại trong thời gian ngắn… cũng đừng chuyển tiền cho em nữa, những gì nợ anh, em đều nhớ rõ.”
Chờ đến khi tốt nghiệp, đến lúc quay lại, khi đó anh có lẽ đã lập gia đình, cô cũng sẽ quên hết tất cả, những gì đã nợ, sẽ trả lại toàn bộ cho anh.
Tôn Lập Côn bỗng nghiêng đầu, “Ý em là gì?”
Hà Viện rất bình thản.
“Thời gian qua, anh cũng cảm nhận được rồi, chúng ta như vậy không giải quyết được vấn đề. Nhưng lời đã nói ra, thì không còn đường quay lại. Anh đừng trách em, em cũng không muốn như vậy…”
Có nhà không thể về, có người không thể gặp.
Mắt Tôn Lập Côn đỏ lên, hối hận, tự trách, tất cả cảm xúc tích tụ trong lòng.
“…Hà Viện.” Giọng anh nghẹn ngào: “Anh chưa bao giờ trách em, cũng không muốn thấy em như thế này.”
Ánh mắt Hà Viện mờ mịt, cay đắng cất tiếng: “Muốn cả hai đều dễ chịu, chỉ có chia xa, mới là cách tốt nhất.”
Ngón tay Tôn Lập Côn khẽ động, ánh mắt dừng lại trên đôi tay của cô gái bên cạnh, trong đầu hiện lên đôi tay nhỏ từng nắm lấy tay anh, dần dần lớn lên, nhưng khao khát muốn nắm lấy lần nữa, lại tan biến.
Ánh mắt anh dừng lại ở đám trẻ đang nô đùa trên hàng ghế trước, khàn giọng nói: “Thời gian qua, anh cứ nghĩ mãi, vấn đề giữa chúng ta là do em hay do anh… Em luôn nói những năm qua là anh ở bên em lớn lên, nhưng anh lại thấy là em luôn bên anh. Em nói chúng ta không có quan hệ máu mủ…”
Hà Viện không ngắt lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Tôn Lập Côn dừng một chút, đôi mắt đầy tơ máu, “Nhưng em có biết không, khi em còn nhỏ như thế này, là anh bắt đầu nuôi em, chăm sóc em lớn lên. Khi đó em mới lớp năm.” Anh đưa tay, chừng khoảng ngang ngực, lòng bàn tay đưa ra trước, ước lượng chiều cao, “Lớp năm…”
Hà Viện cụp mắt xuống, tim đau nhói.
“Đối với anh, em là người thân, là em gái của Tôn Lập Côn anh.” Anh nhắm mắt lại, giọng nhẹ dần: “Chúng ta không thể không để ý ánh mắt của người đời.”
Bởi vì chúng ta đều là những con người bình thường.
Nước mắt Hà Viện tuôn trào, từng lời nói đều chạm đúng vào sự thật.
Nói trắng ra là – anh không vượt qua được rào cản trong lòng mình.
Bề ngoài tưởng như phóng khoáng, thực chất là người trưởng thành nhẫn nhịn.
Tôn Lập Côn chính là kiểu người như vậy, cổ hủ, bảo thủ, và đầy mặc cảm.
Ở đằng xa, bảng điện tử màu đỏ treo cao cuối cùng cũng hiện lên chuyến tàu đầu tiên.
Dòng người chen chúc tại cửa soát vé, từng người một lần lượt tiến vào.
Hà Viện đặt tay lên cần kéo vali, bỏ qua cánh tay đang run rẩy, chậm rãi đứng dậy.
“Anh cũng hơn ba mươi rồi, sau này… hãy tìm một người tốt mà sống cùng, đừng ở một mình nữa.” Cô quay người đi, không nhìn lại, “Anh hay ho về đêm, ít hút thuốc lại, buổi tối nhớ đun nước nóng, đừng lười mà uống nước lạnh… còn nữa…”
Còn rất nhiều điều nữa, mong anh tìm được người phù hợp, sau này có bạn đời, cuộc sống sẽ không còn khổ như vậy.
Chỉ khi anh kết hôn, có lẽ cả hai mới thực sự vứt bỏ được tất cả.
Môi Tôn Lập Côn mím chặt, lời muốn giữ lại chẳng thể thốt nên lời, nghẹn lại nơi cổ họng.
Không dám nói, cũng không thể nói.
“…Em cũng vậy.”
Hà Viện quay lưng lại, gật đầu.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, mờ nhòe đôi mắt, cảnh vật trước mặt chỉ còn một màu xám xịt.
“Mỗi con đường trong cuộc đời em, mỗi ngã rẽ, đều là do anh dắt em đi. Anh đã chứng kiến mọi thời khắc quan trọng nhất trong đời em. Em rất khó để không nhớ tới. Yêu chỉ cần một giây, nhưng quên đi lại chẳng dễ dàng gì.”
Cô không quay đầu lại.
Dứt khoát rời đi, giữ lại chút thể diện cho cuộc chia ly.
Đi về phía trước, có thể sẽ là con đường mới để bắt đầu lại tất cả.
Tôn Lập Côn cứ thế ngồi đó, nhìn bóng dáng ấy dần dần đi xa, cho đến khi biến mất sau cửa soát vé.
Biến mất khỏi sân ga.
Một lúc lâu sau, âm thanh rầm rầm của đoàn tàu khởi hành vang lên.
Tôn Lập Côn đứng dậy, lặng lẽ đi về phía cổng ra, bước chân chậm rãi.
Ở khúc cua gần cổng ga, người đàn ông co ngón tay lại, khẽ lau nơi khoé mắt.
Đón mưa, hoà vào trong buổi chiều tối âm u.
—
Tiệm sửa xe.
Dạo gần đây, cửa tiệm yên ắng hẳn đi.
Công việc làm ăn vẫn ổn, đôi khi thiếu người làm không xuể, Tần Siêu lại tuyển thêm một người nữa, cũng khá siêng năng, đỡ cho Đại Bằng và Tôn Lập Côn được nhiều việc.
Đại Bằng để ý thấy tâm trạng anh không ổn, tuy bình thường anh vốn ít nói, nhưng chưa bao giờ im lặng đến thế trong suốt thời gian dài như vậy.
Hơn bảy giờ, sau khi làm xong công việc trong tay, mọi người mới cùng rời đi.
Đại Bằng bước nhanh vài bước, đứng trước mặt anh, hỏi: “Anh Côn, anh về nhà hay đi làm tiếp?”
Tôn Lập Côn nhìn anh ấy một cái, giọng điềm đạm: “Về nhà, sao vậy?”
Đại Bằng lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là thấy dạo này anh không ổn lắm, có chuyện gì à?”
Tôn Lập Côn cười cười, vỗ vai anh ấy, “Vẫn ổn, như mọi khi thôi.”
Đại Bằng gật đầu, kéo cửa cuốn xuống, thấy anh không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm nữa.
Tôn Lập Côn quay người lại, nhìn thấy người bên cạnh là cậu trai mới đến không lâu, đang dọn dụng cụ dưới gầm xe, anh cười nói: “Tiểu Thành, cái đó mai còn dùng, để đó đi, về nhà thôi.”
Chàng trai tên Tiểu Thành nở nụ cười ngượng nghịu, chất phác: “Dạ, vậy em đi đóng cửa bên hông.”
Tôn Lập Côn gật đầu, cũng nói với Đại Bằng một tiếng, rồi đi về trước.
Mở cửa ra, đập vào mắt là một màn đêm đen tối.
Căn nhà cũ trống rỗng, thật sự chỉ còn lại một mình anh.
Anh cởi giày, chợt nhớ đến tiếng cằn nhằn khi xưa vang bên tai, cúi người, đặt giày ngay ngắn.
Cánh cửa phòng ngủ màu đỏ sẫm ấy, từ sau khi Hà Viện rời đi, Tôn Lập Côn chưa từng mở lại.
Việc anh làm nhiều nhất, là ngồi yên trên ghế sofa, ánh mắt trống rỗng, lạc lõng giữa đêm tối.
Một tiếng gõ cửa vang lên.
Tôn Lập Côn giật mình, theo phản xạ đứng dậy đi về phía cửa.
“Lão Tôn, mở cửa!”
Chợt, anh dừng bước, mới sực nhớ ra, người đứng ngoài cửa không còn là người của ngày xưa nữa.
Tôn Lập Côn vặn tay nắm cửa từ bên trong, nghiêng người để Lý Duy Đông bước vào.
“Sao vậy hả, gọi điện hoài cũng không bắt máy, cậu còn bận hơn tổng thống à?”
Lý Duy Đông xách theo mấy món ăn mua từ quán, bước vào nhà đầy khí thế.
Tôn Lập Côn ngơ ngác khép cửa lại, xoay người, lại ngồi phịch xuống ghế sofa.
Lý Duy Đông nhìn anh một cái, buột miệng nói: “Cậu muốn chết hả? Tôi còn phải xách đồ phục vụ cậu nữa.”
Tôn Lập Côn lúc này mới có phản ứng, nhìn túi đồ ăn trong tay anh ấy, rồi nói: “Sao lại qua đây?”
“Xem cậu còn sống không. Điện thoại không xài thì vứt đi cho rồi.”
Tôn Lập Côn nhớ đến chiếc điện thoại trong túi quần, lấy ra xem, đã tắt máy vì hết pin.
“Ê, cái dĩa này sạch chứ?” Giọng Lý Duy Đông vọng ra từ bếp.
Người đàn ông đứng dậy, bước vào bếp.
Tôn Lập Côn nhìn, nói: “Sạch, để tôi làm, cậu ra ngoài ngồi đi.”
Lý Duy Đông thấy thùng rượu cạnh mép cửa, đá nhẹ một cái, cười: “May ghê, tôi không mang rượu, tối nay uống cái này luôn!”
Tôn Lập Côn quay đầu nhìn, nhếch môi cười: “Ừ, dưới bàn phòng khách còn một chai mới, lấy chai đó đi.”
Lý Duy Đông xua tay, lấy hai cái ly, “Rượu trắng thôi, anh em mình cần gì khách sáo!”
Tôn Lập Côn đã lâu không nấu cơm, chén đũa tự nhiên cũng không dùng, nên rửa sạch rồi mới cho đồ ăn vào.
Lý Duy Đông rót cho Tôn Lập Côn một ly rượu, bỗng thấy cánh cửa phòng đối diện, hỏi: “Hà Viện đâu, sao không ra?”
Tôn Lập Côn khựng lại một chút, sau đó lại giữ nét mặt bình thản, lắc đầu.
“…Đi rồi.”
“Đi rồi?” Lý Duy Đông lặp lại, chợt nhớ ra điều gì, mới sực tỉnh: “Cũng phải, nửa cuối tháng rồi, chắc khai giảng rồi ha?”
Tôn Lập Côn gật đầu.
Lý Duy Đông còn định nói gì đó, vừa mở miệng, Tôn Lập Côn đã hỏi trước.
“Sao đột nhiên lại đến?”
Lý Duy Đông gắp một miếng đồ nguội, sau đó cười tươi: “Đâu có chuyện gì đâu, gọi điện cho cậu mấy lần không ai bắt, tôi qua xem thử cậu sao rồi.”
Tôn Lập Côn nốc cạn ly rượu, cổ họng nóng rát.
Lý Duy Đông còn giống chủ nhà hơn cả anh, gõ vào dĩa: “Ăn tí đi, chẳng lẽ bình thường chỉ có Hà Viện ăn cơm với cậu, tôi tới là cậu hết thèm ăn thèm uống à?”
Lý Duy Đông chưa biết chuyện giữa hai người, chỉ nghĩ tâm trạng anh không tốt, nên cứ mở miệng là nhắc đến Hà Viện.
Vì vô hình trung, Hà Viện đã ngấm vào cuộc sống của anh.
“Ăn đi, nguội rồi đấy.”
Lý Duy Đông nâng ly cụng một cái, lơ đãng nói: “Cái điện thoại của cậu đó hả, rảnh rỗi thì dọn dẹp tí đi, ba mươi mấy tuổi mà sống như sáu mươi vậy…”
Anh ấy với tay lấy điện thoại đang sạc bên tủ.
Đã là ngày mười bảy rồi.
Kể từ ngày Hà Viện rời đi, giữa hai người hoàn toàn không còn liên lạc gì. Một lời hỏi thăm đơn giản nhất trong mục tin nhắn, đã lạnh lẽo nằm đó suốt một tháng trời.
Cuối cùng, vẫn không gửi đi.
Giống như cô đã nói, muốn quên thì phải cắt đứt hết thảy, từ bỏ mọi liên tưởng.
Để cô không phải hối hận sau này, anh chỉ có thể nhẫn tâm đi đến bước cuối cùng này.
Và cũng chỉ có như vậy.
Mới có thể coi là việc cuối cùng anh làm được cho cô.
