Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 44



Cuối tháng mười hai, nhiệt độ ở Trùng Khánh liên tục giảm thấp.

Thứ bảy.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, Hà Viện rón rén bò dậy khỏi giường, rửa mặt, thay quần áo.

Cô gái nằm ở giường bên cạnh khẽ ló đầu ra, ngáp một cái: “Tiểu Viện, cậu dậy sớm vậy?”

Hà Viện đang cài khuy áo khoác, nghe tiếng liền quay người lại, “Xin lỗi nha Na Na, mình sẽ cố gắng đi nhẹ hơn.”

Hà Lệ Na cười cười, vén mền lên một chút, “Cậu nói gì vậy, chẳng liên quan gì đến cậu cả, là mình nằm mơ, mơ thấy bạn trai mình ngoại tình, làm mình sợ tỉnh cả giấc.”

Hà Viện đưa tay che miệng, cố nhịn không bật cười.

Ký túc xá có bốn người, hai cô gái kia là “cú đêm”, tối không ngủ, sáng không dậy, nên hai người họ nói chuyện cũng hạ thấp giọng, tránh đánh thức người khác.

Hà Lệ Na ngồi dậy, khoác thêm áo len, toàn thân run lên vì lạnh: “Lạnh thế này, hay là cậu nghỉ việc làm thêm đi, cực quá…”

Hà Viện mím môi: “Không sao đâu, mình đi trước nhé, nếu đến trễ thì ông chủ sẽ không xoay kịp.”

“Ừ, đi đường cẩn thận đấy.”

Hà Viện cười vẫy tay, nhẹ nhàng mở cửa rời đi.

Vừa đứng trước toà nhà ký túc xá, một cơn gió lạnh ập đến, cô siết chặt khăn choàng cổ, bước nhanh về phía cổng trường.

Hà Viện làm thêm ở một tiệm ăn sáng, đã được hơn hai tháng rồi. Ông chủ là người phương Bắc, cửa tiệm có tên là “Tiểu Long Bao Thiên Tân”.

Hồi đầu khai giảng, vì môn chuyên ngành khá bận nên cô chưa vội tìm việc làm thêm, mãi đến một lần tình cờ mới phát hiện ra cửa tiệm này.

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, cô và một cô bạn trong phòng đi ăn sáng, cô ấy tên là Tưởng Uyển Nghi, cái tên dịu dàng mà người lại rất thẳng thắn, là người Bắc Kinh, vì nhà xa nên ở lại cùng Hà Viện.

Tưởng Uyển Nghi thích ăn món bột mì, kéo cô vào quán này. Khi ông chủ mang hết các món ăn sáng lên, Hà Viện đã ngẩn người mất một lúc.

Sau đó, cô tranh thủ lúc ông chủ rảnh, hỏi chuyện xin làm thêm, ông chủ làm ăn khá tốt nên sẵn sàng nhận người làm giờ, thỏa thuận xong tiền công, từ hôm sau cô bắt đầu làm, cho đến tận bây giờ.

Sắp đến Tết Dương lịch, đồng nghĩa với một năm mới lại bắt đầu.

Từ tháng chín đến nay, cô không liên lạc gì với Tôn Lập Côn, vì trước khi rời đi, cô đã nói hết tất cả những điều cần nói.

Đó là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ ra – một cách không ra gì nhất.

Hà Viện thở ra một luồng hơi trắng, lấy điện thoại ra xem giờ, rồi bước nhanh hơn.

Lư Thành.

Sau khi bước ra từ công ty môi giới bất động sản, Tôn Lập Côn leo lên xe, chạy thẳng đến con đường Nghị Phủ Đại Lộ.

Đầu tháng, anh nhận một công việc sửa điện nước cuối cùng, rồi không làm nữa. Hôm đó, trên đường về, anh đi ngang qua một quán nướng đang sang nhượng, tiệm không lớn, có vài người đang chuyển bàn ghế ra vào.

Chân anh như không khống chế được, tự nhiên bước lại gần.

Trong quán bỏ trống khá nhiều, khi bước vào, thấy một người phụ nữ trung niên đang khiêng giá nướng từ bên trong ra.

Thấy giá nghiêng hẳn, Tôn Lập Côn vội bước đến đỡ.

Người phụ nữ sững người một lúc, rồi hỏi: “Anh là?”

Tôn Lập Côn thành thật nói rõ mục đích đến.

Bà chủ thở dài, nói với anh: “Chẳng qua là chồng tôi gặp vấn đề sức khỏe, cần tiền xoay xở, chứ không thì tôi cũng chẳng nỡ sang nhượng một quán tốt thế này.”

Tôn Lập Côn gật đầu, trò chuyện với chị ấy thêm một lát.

Cuối cùng.

Sau khi nắm rõ tình hình, anh mới yên tâm phần nào.

Bà chủ thấy anh đứng dậy, lại nói thêm: “Thôi, anh cứ suy nghĩ kỹ, phí sang nhượng vẫn là mức tôi vừa nói, thật sự không thể thấp hơn nữa đâu. Quán này anh từng ghé rồi, vị trí ở đây rất tốt.”

Tôn Lập Côn mỉm cười gật đầu, anh cũng nhắm đến vị trí địa lý.

“Nếu anh quyết định thì để lại số điện thoại cho tôi, càng nhanh càng tốt.” Người phụ nữ tiễn anh ra tận cửa, trước khi đi còn hỏi: “Anh định tiếp tục làm quán nướng hay có ý định gì khác? Nếu làm món này, tôi để lại hết giá nướng và bàn ghế cho anh.”

Tôn Lập Côn dừng bước, đưa mắt nhìn cả con phố.

Một lúc sau.

Anh cười đáp: “Là quán lẩu.”

Xe máy phóng nhanh trên con đường lớn, đón gió lạnh cắt da, lao đi vun vút.

Anh không có đủ tiền sang nhượng, đành giao bán căn nhà cũ cho công ty môi giới.

May mà bà chủ hiểu chuyện, cho anh trả trước một nửa, xác nhận chuyển nhượng, phần còn lại đợi bán nhà xong sẽ trả nốt, thủ tục chỉ còn bước cuối cùng.

Xe máy đỗ trước cửa tiệm, Tôn Lập Côn sang siêu thị đối diện mua một thùng nước khoáng, mang vào, chia cho nhóm công nhân đang sơn tường, lát gạch.

“Cực quá rồi, uống chút nước đi.” Anh lần lượt đưa từng chai.

Mấy công nhân cười với nhau, cũng không khách sáo, tháo găng tay nhận lấy.

“Việc này cũng sắp xong rồi, cùng lắm là hết tuần sau, khi đó để khô một thời gian là có thể làm bước tiếp theo.”

Tôn Lập Côn gật đầu, chỉ lên phía trên, cười nói: “Được, vất vả rồi, tôi lên tầng hai xem chút.”

“OK, trên đó đã hoàn thiện theo đúng yêu cầu của anh.”

Quán chia làm hai tầng, Tôn Lập Côn không định làm lớn, chỉ tính đi từng bước, nên cũng sửa sang tầng hai, làm chỗ nghỉ ngơi, đợi bán nhà xong, ít ra cũng có chỗ ở.

Tầng hai tiệm không rộng, nhưng anh vẫn nhờ thợ chia thành hai phòng ngủ. Dù nhỏ, nhưng cũng đầy đủ.

Anh phải chừa lại một chỗ cho Hà Viện.

Dù chẳng biết cô có còn quay lại nữa không.

Trùng Khánh.

Chín giờ sáng.

Hà Viện hai tay xách cháo và bánh bao về đến ký túc xá.

Vừa bước vào phòng, liền bị ba cô gái vây quanh, người đang đánh răng, người đang thay đồ, người mới từ nhà vệ sinh ra.

“Ái chà, hôm nay về sớm thế cơ à?” Tưởng Uyển Nghi kéo quần xong, cười tươi đón lấy đồ ăn sáng từ tay cô, rồi kéo cô lại gần.

Hà Viện thấy cô ấy luống cuống, cười nói: “Cậu làm quá rồi đấy, ít nhất mặc đồ tử tế rồi hãy ra chứ.”

Cô bạn đang đánh răng lèm bèm, miệng còn ngậm kem: “Từ lúc vừa mở mắt ra là cô ấy đã kêu đói chết rồi, chỉ chờ cậu về cứu mạng thôi đó!”

Tưởng Uyển Nghi lườm cô nàng một cái: “Chu Ngọc, không đâm chọc mình cậu chịu không nổi hả!”

Cô gái tên Chu Ngọc cười toe toét, quay vào nhà vệ sinh xúc miệng.

Hà Viện cởi áo khoác, ngồi xuống cùng mọi người ăn sáng.

Hà Lệ Na cắn một miếng bánh bao: “Hôm nay về sớm ghê ha?”

“Ông chủ nghỉ bán rồi, mai Tết Dương lịch, chuẩn bị cùng gia đình đi du lịch.”

Tưởng Uyển Nghi bĩu môi, thương cô: “Việc này cực quá rồi, phải dậy sớm như vậy, sao không đổi sang việc khác đi?”

Chu Ngọc từ nhà vệ sinh bước ra, vừa nghe thấy liền thở dài: “Mình đồng ý! Cậu là sinh viên ưu tú của Đại học Trùng Khánh đấy, tìm việc làm thêm nào mà chẳng được, hà tất phải đi bán bánh bao.”

Hà Viện khẽ cười, rũ mắt xuống, không trả lời.

Thật ra Hà Lệ Na cũng nghĩ như vậy, rõ ràng có rất nhiều công việc làm thêm, vậy mà Hà Viện lại cố chọn một việc cực nhọc nhất.

“Công việc lần trước mình giới thiệu ở bảo tàng, nếu có thời gian thì cân nhắc nhé.” Chu Ngọc dùng khuỷu tay chạm vào cô.

Hà Viện không từ chối nữa, gật đầu đồng ý.

Cô đúng là cần tiết kiệm thêm chút tiền, sau kỳ nghỉ đông là sang học kỳ mới, cô phải lên kế hoạch trước.

Tưởng Uyển Nghi đột nhiên nói, chớp chớp mắt với mấy người: “Tối nay mọi người đều rảnh phải không? Có muốn đi đón năm mới cùng nhau không?”

Hai người ngồi ở bàn không có ý kiến, nhưng thấy Hà Viện không phản ứng gì, cả nhóm liền đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô.

Hà Viện cảm nhận không khí đột nhiên lạnh đi một chút, ngẩng đầu lên, đối diện là một dãy ánh mắt nhìn thẳng, cô chợt bật cười.

“Hà Viện! Lại thất thần rồi!”

Hà Viện lí nhí: “Đi, đi, đi mà… lúc nãy không nghe thấy.”

Gió sông Gia Lăng thổi qua mặt, lạnh dần lên.

Chu Ngọc là người địa phương, nhất quyết muốn dẫn các cô bạn trong phòng đi ăn hết đặc sản Trùng Khánh.

Mấy người rẽ mấy con hẻm,

Cuối cùng dừng lại ở một góc khuất.

Là một quán lẩu, đứng trên sân hiên trước cửa quán có thể nhìn toàn cảnh bờ sông.

Sau khi các món ăn được dọn lên, Hà Viện gắp đũa thử trước một miếng, không thể không thừa nhận, đúng là khẩu vị khác hẳn Lư Thành.

Chu Ngọc thấy vẻ mặt cô, liền phấn khởi: “Thế nào! Đi theo tôi không bao giờ sai mà!”

Tưởng Uyển Nghi phì cười, đập tay lên vai cô ấy, vui vẻ nói: “Mai mốt theo tôi về Bắc Kinh, đảm bảo cho các cậu ăn sạch đặc sản Kinh thành.”

Cả nhóm phá lên cười vui vẻ.

Chu Ngọc ăn một viên bò viên, tiện miệng hỏi: “Lệ Na, Hà Viện, hai cậu quê ở đâu ấy nhỉ?”

Hà Lệ Na đang ngắm cảnh sông, quay đầu lại: “Cậu biết Vụ Nguyên không?”

Chu Ngọc còn chưa kịp nói, Tưởng Uyển Nghi đã chen vào: “Mình biết, mình biết, ở Giang Tây, mình từng đi du lịch ở đó.”

Hà Lệ Na cười: “Chính là chỗ đó, cũng được coi là danh lam thắng cảnh.”

Hà Viện cúi đầu im lặng, không biết nên nói là Quý Châu hay Lư Thành.

Trước mười tuổi, cô sống ở nông thôn, sau đó theo Hà Kiến Bình đến Lư Thành, nhưng hai người chỉ sống cùng nhau hơn một tháng.

Còn với Tôn Lập Côn, cô đã sống cùng suốt chín năm.

Dù không sống ở Lư Thành nhiều bằng Quý Châu, nhưng trong lòng Hà Viện, nơi đó mới là quê hương, nơi có Tôn Lập Côn, mới là nhà.

Một lúc sau, cô mới đáp lại ánh nhìn từ quanh bàn.

Ăn xong, mấy người không xuống dưới, mà đứng trên sân hiên nhìn xuống sông Gia Lăng.

Hà Lệ Na bỗng quay sang hỏi cô: “Cậu mua vé về nhà chưa?”

Hà Viện lắc đầu.

“Sao vậy, không về à?”

Hà Viện ngước mắt lên, ánh nhìn mơ hồ nhìn về xa xăm, lúc này cô mới thật sự nhận ra, “nhà” là nơi không thể quay về nữa, bởi vì đã chẳng thể quay lại như xưa.

Về, cũng chỉ là dằn vặt nhau.

Khổ sở không nói nên lời.

Cả nhóm chen chúc trong dòng người đông đúc trên sân hiên, chờ đợi màn đếm ngược bước sang năm mới.

Trên các toà nhà cao tầng, đồng hồ đếm ngược đang nhấp nháy, chuẩn bị chào đón năm mới bắt đầu.

Mười…

Chín…

Tám…

Ba…

Hai…

Một…

“Đoàng!” Những chùm pháo hoa rực rỡ bắn lên trời, thắp sáng cả bầu trời đêm đen kịt.

Xung quanh là những đôi nam nữ đối diện nhau cười, chẳng chút e ngại ôm lấy nhau, cúi đầu hôn nhau.

Trong đêm đông náo nhiệt ấy, chỉ còn lại nỗi cô đơn, lưu lại trong hai thành phố, và trong hai trái tim.

Hà Viện kéo chặt áo khoác, ngẩng mặt lên một chút, ngắm nhìn bầu trời đêm.

Cô khẽ nhắm mắt lại.

Chúc mừng năm mới.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...