Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 47



Nếu một ngày nào đó, hai người từng thân quen nhất gặp lại nhau, câu đầu tiên họ sẽ nói là gì?

Nhiều người sẽ nói: Lâu rồi không gặp.

Cũng có người sẽ hỏi: Dạo này sống tốt không?

Nhưng Hà Viện chẳng nói được lời nào, bởi vì người đàn ông đứng trước mặt cô đã cho cô biết câu trả lời.

“Ông chủ?”

Từ Hạ Bân thấy ông chủ đờ đẫn, liền đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh.

“Ông chủ, chúng tôi muốn gọi món?”

Tôn Lập Côn khẽ giãn người, ánh mắt nhìn qua người đàn ông đang đứng bên cạnh cô gái, chậm rãi nói: “Xin chào, hai người muốn gọi gì?”

Từ Hạ Bân nhìn thực đơn một lượt, khựng lại giây lát, rồi nghiêng đầu nhìn sang Hà Viện.

“Cô Hà, cô xem muốn chọn loại nước lẩu nào trước?”

Thấy cô không phản ứng, Từ Hạ Bân đưa tay vỗ nhẹ vai cô, “Cô Hà? Cô xem thử muốn loại nước lẩu nào?”

Hà Viện khẽ ngẩng đầu lên, “À” một tiếng.

Cô cúi xuống, nhìn chằm chằm vào thực đơn một cách trống rỗng, Hà Viện có thể cảm nhận được có một thứ gì đó sâu thẳm bao trùm l*n đ*nh đầu, kiềm chế, kiên cường, cũng thật phức tạp.

“Cô Hà? Cô thích vị nào, hay để chủ quán giới thiệu một chút nhé?”

Hà Viện bất ngờ quay đầu lại, “Không cần.”

Từ Hạ Bân sững người, há miệng muốn nói, đưa mắt nhìn Tôn Lập Côn, người đàn ông từ đầu đến giờ vẫn im lặng.

Hà Viện cảm thấy mình phản ứng có phần gay gắt, miễn cưỡng nở một nụ cười với Từ Hạ Bân, “Không cần đâu, không phiền chủ quán, chọn loại nước lẩu nấm trên này đi.”

“Được, còn đồ ăn thì gọi trước một phần combo nhé, ăn rồi gọi thêm sau.” Người đàn ông cười nhẹ nhìn Hà Viện.

Hà Viện quay đầu đi, muốn rút lui.

Gương mặt thanh tú của Từ Hạ Bân nở nụ cười: “Vậy thì chủ quán lên món luôn nhé.”

Tôn Lập Côn nói: “Được.”

“Chúng ta qua bên kia ngồi đợi đi, hôm nay không đông khách, chắc cũng nhanh tới lượt.”

Từ Hạ Bân liên tục nói bên tai Hà Viện, giới thiệu hết nước lẩu lại đến nước chấm, đều là do chủ quán tự tay pha chế.

Hà Viện ngồi xuống trong trạng thái ngơ ngẩn, không quay đầu nhìn lại lần nào.

Người đàn ông phía sau quầy thu ngân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng phía trước, trùng khớp với hình ảnh cô gái trong ký ức, dường như đã thay đổi, lại như chưa từng thay đổi.

Anh đứng đó rất lâu, cho đến khi chân không còn vững, bắt đầu đau nhức.

Cô gái mặc chiếc áo phao mỏng màu vàng nhạt, cổ áo hơi mở ra, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, nét ngây ngô ngày nào đã không còn, thay vào đó là vẻ mặn mà trưởng thành.

Từ lúc ngồi xuống đến giờ, Hà Viện vẫn như người mất hồn, chỉ cúi đầu, liên tục đưa thức ăn vào miệng.

Tiết Ninh chấm chút nước chấm, miệng cay đỏ ửng, thấy sắc mặt Hà Viện không ổn, liền khẽ hỏi: “Sao vậy, không ổn sao?”

Hà Viện đặt đũa xuống, quay đầu nhìn cô ấy, cười một tiếng: “Không đâu, ngon lắm mà.”

Tiết Ninh tươi cười rạng rỡ, nhìn về phía hai người đối diện, đùa một câu: “Cô Hà ăn quá nhập tâm, hôm nào tôi phải hỏi bí kíp của chủ quán mới được.”

Đinh Lỗi chê nước nấm nhạt nhẽo, tự pha một chén đầy nước chấm cay, ăn đến mồ hôi đầm đìa.

“Ha, bí kíp đó mà dễ nói ra thế à?”

Tiết Ninh nhếch miệng cười, cố ý nói cho anh ấy nghe: “Theo tôi thì đàn ông cũng phải vào bếp được như ra sảnh, đừng có như ai đó, ngoài cái thân hình cơ bắp chẳng được tích sự gì.”

Nếu là trước đây, Hà Viện còn có tâm trạng nghe họ đùa giỡn, nhưng bây giờ, đầu óc cô rối như tơ vò.

Sao có thể gặp lại anh ở đây, lại còn là chủ một quán lẩu?

Cô không biết những năm qua anh đã trải qua những gì, trong ánh mắt anh mang theo nét cô đơn, cả người toát lên vẻ từng trải, lặng lẽ.

Đinh Lỗi nghe xong lời đó thì bùng nổ, “Thân hình tôi mà bị cô nói thành vô dụng? Chỗ nào không bằng cái ông già què kia?”

Tiết Ninh lườm anh ấy, “Thầy là giáo viên đấy, sao lại khinh người tàn tật vậy hả?”

Hà Viện đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Người tàn tật nào?”

Đinh Lỗi biết mình lỡ lời, cười gượng hai tiếng, nhìn sang chỗ phía trước, hạ giọng nói: “Không không, tôi nói sai thôi…”

Từ Hạ Bân đặt đũa xuống, vỗ vai anh ấy, cười nói: “Thầy không nhận ra cô Tiết đang đùa với thầy à? Cần gì phải kích động thế.”

Tiết Ninh thở dài, đúng là người đàn ông cứng nhắc, hết thuốc chữa.

Ba người nói cười rôm rả, nhưng Hà Viện vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, cô quay người tìm bóng dáng Tôn Lập Côn.

Đảo mắt một vòng trong vội vàng, nhưng chẳng thấy đâu cả.

Từ Hạ Bân nhìn Hà Viện, thấy cô từ lúc bước vào đến giờ luôn có vẻ lơ đãng, bây giờ lại không biết đang tìm ai.

“Cô Hà, sao vậy? Cô muốn gọi thêm gì à?”

Hà Viện quay đầu lại, cười nhẹ: “Không sao, chỉ nhìn linh tinh thôi.”

Từ Hạ Bán gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Trên phố người qua lại thưa thớt, Tôn Lập Côn vén rèm, nửa người dựa vào bức tường gạch cạnh cửa kính, lắc nhẹ hộp thuốc, đứng dưới mái hiên lặng lẽ hút thuốc.

Anh cúi đầu, lưng hơi còng, giơ tay lau mặt, anh cảm nhận rõ trái tim mình đang đập bất thường, dường như bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên nó đập mạnh mẽ đến vậy.

Cuối cùng, A Quyên gọi một tiếng từ trong quán, thấy không có động tĩnh, liền đẩy cửa kính bước ra.

“Ông chủ, bàn số ba có một…”

Chưa nói hết, A Quyên bỗng khựng lại.

Tôn Lập Côn vội quay lưng lại, giọng trầm khàn: “Sao vậy?”

A Quyên không chắc mình có nhìn nhầm không, hay là ánh đèn đường mờ mờ khiến cô ấy thấy vậy, mắt ông chủ hình như hơi đỏ.

Cô ấy tiếp tục nói: “Ông chủ, combo bàn số ba thiếu một phần tiết vịt, em thay bằng gan heo rồi, được chứ ạ?”

Tôn Lập Côn gật đầu, phất tay.

A Quyên hiểu ý, vừa định quay vào thì bị anh gọi lại.

Bàn số ba.

Tôn Lập Côn xoay người, ánh mắt đã không còn sắc đỏ, khôi phục vẻ thường ngày, “Là bàn hai nam hai nữ phải không?”

“Hả?” A Quyên ngẩn người, rồi nói: “Dạ đúng rồi, ông chủ.”

Ngoài trời mưa lất phất.

Sự im lặng kéo dài, trái ngược hẳn với tiếng cười rôm rả bên trong, như hai thế giới khác biệt.

“Khách có biết không?”

A Quyên nói: “Biết ạ, là một trong hai người đàn ông hỏi, em vừa kiểm tra lại, đúng là hết thật.”

Tôn Lập Côn bất ngờ hỏi: “Cửa hàng thực phẩm tươi phía trước còn mở không?”

“Chắc còn ạ, mới hơn tám giờ thôi.”

“Được rồi.” Anh bước tới, “Tôi đi một chuyến, em trông quán hộ tôi nhé.”

A Quyên muốn gọi anh lại, nhưng lại sợ mình lỡ lời, cô ấy đoán được chắc là anh định tự đi mua, nhưng trước giờ cũng từng có tình huống như vậy, đều là thương lượng với khách rồi đổi món khác, đây là lần đầu tiên thấy ông chủ vì chuyện nhỏ mà đích thân đi.

Khi cô ấy hoàn hồn lại, Tôn Lập Côn đã bước ra ngoài.

A Quyên nhìn về phía góc quầy, lấy cây dù lên rồi gọi: “Ông chủ, đi đường cẩn thận, đừng quên mang dù!”

Hà Viện bất chợt quay đầu, theo tiếng nhìn sang, chỉ còn lại bóng lưng người đàn ông ngoài cửa kính đang quay đi.

Tiết Ninh rót một ly bia, hỏi Hà Viện: “Khi nào cậu về?”

“Hả?”

“Về nhà ấy, cậu không về ăn Tết sao?”

Tay Hà Viện khựng lại, thuận miệng đáp: “Chưa biết nữa, để tính sau.”

Tiết Ninh chớp mắt, cười nói: “Vậy à, mình thi xong đợt giám thị tuần sau là về luôn, tạm thời không làm hàng xóm với cậu được rồi!”

Hà Viện mỉm cười, dịu dàng đáp: “Có phải không gặp nữa đâu, ăn Tết xong cũng về lại mà.”

Từ Hạ Bân cười nhẹ, nhìn Hà Viện: “Cô Hà, tôi thấy cô luôn ở lại căn hộ, cả kỳ nghỉ cũng không về nhà, nhà cô xa lắm sao?”

Hà Viện ngẩn người, vẻ mặt trở nên hơi không được tự nhiên, có những điều có nên nói hay không, cô vẫn hiểu rõ trong lòng.

“Cũng tạm thôi, bình thường tôi quen ở một mình rồi.”

Đinh Lỗi nghển cổ, theo lời người đối diện chen vào: “Không thể nói thế được đâu cô Hà, cô nói vậy khiến chúng tôi, đấng mày râu đây, biết sống sao!”

Hà Viện mím môi, cười khẽ.

Chốc lát sau.

A Quyên bưng một dĩa tiết vịt đặt lên bàn của họ.

Tiết Ninh nghi hoặc nhìn Hà Viện, rồi quay sang hỏi nhân viên phục vụ: “Cô gái, lúc nãy nói là hết tiết vịt rồi mà, giờ là sao vậy?” Tiết Ninh chỉ vào dĩa thức ăn.

“Xin lỗi ạ, hôm nay trời mưa, quán không chuẩn bị nhiều nguyên liệu, nhưng vì các vị là khách quen, nên ông chủ đích thân đi mua về đấy, gửi lời xin lỗi đến mọi người ạ.”

Tiết Ninh há miệng, có phần kinh ngạc: “A… cảm ơn, nhưng mà đổi rồi mà, thật ra cũng không cần thiết vậy đâu.” Thực ra họ cũng mới đến đây hai lần.

A Quyên vẫn tươi cười, nói vài câu khách sáo rồi lui xuống.

Cả bữa ăn, mọi người đều ăn trong vô thức.

Trong quán chỉ còn lại một hai bàn khách, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng người đàn ông đâu.

Kết thúc bữa ăn, Từ Hạ Bân chủ động đề nghị thanh toán, Hà Viện do dự một chút rồi không đi theo, đứng ngoài cửa đợi cùng Tiết Ninh.

Trong không khí, lẫn vào mùi hương tỏa ra từ nồi lẩu.

Mưa, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Hà Viện không kìm được chân, muốn quay đầu lại nhìn một cái, chỉ một cái thôi, nhưng trong lúc giằng co do dự, cô đã đứng trước cửa khu căn hộ.

Trong quán lẩu.

Người đàn ông kéo xuống một nửa cửa cuốn, chỉ để lại một đèn trần sáng mờ, lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế ở góc tường.

Đợi đến khi những vị khách cuối cùng rời đi, A Quyên dọn dẹp sơ bàn ghế, Tôn Lập Côn liền bảo cô ấy về trước, chén đũa chưa rửa cũng để ngày mai tính tiếp.

Ba mươi phút…

Năm mươi phút…

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.

Tôn Lập Côn vẫn ngồi ngẩn ngơ, không đứng dậy, cũng chẳng có động tác gì, chỉ nhìn đăm đăm vào góc tường dưới chân.

Lâu thật lâu.

Anh mới cử động đôi chân đã tê cứng, chống người đứng lên, từng bước một đi về phía cửa cuốn.

Tôn Lập Côn đưa tay lên, vừa định kéo cửa xuống thì bỗng thấy một bóng người màu vàng nhạt lọt vào tầm mắt.

Một gương mặt hiện lên trong đầu anh.

Bất chợt, anh vội vã đẩy cửa lên, thò người ra ngoài.

Nghe tiếng động, Hà Viện lập tức quay lại.

Người đàn ông trước mắt đứng thẳng lưng, trên người là chiếc áo len đen, quần bò xanh đậm đã bạc màu vì giặt nhiều, chân đi đôi giày thể thao đen cũ kỹ, cả bộ đồ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, vậy mà khi mặc trên người anh, lại khiến Hà Viện đắm chìm trong hồi ức.

Tôn Lập Côn nắm chặt tay nắm cửa, bước lên một bước, vẫn đứng trên bậc thềm đầu tiên trước cửa.

Hà Viện nâng cao tay cầm dù, ánh sáng chiếu sau lưng người đàn ông khiến cô muốn nhìn rõ hơn một chút.

Vẫn là người quen thuộc nhất khi xưa.

Bất giác, cô bật cười, thốt lên một câu vô nghĩa nhất.

“Lâu rồi không gặp, anh…”

Tôn Lập Côn vẫn chăm chú nhìn cô gái trước mắt, cổ họng nghẹn lại, hồi lâu mới đáp: “Lâu rồi không gặp…”

Gió lạnh lùa qua tai, mang theo những giọt mưa nhỏ li ti.

Bàn tay không cầm dù của Hà Viện nhét vào túi áo, hơi rụt cằm xuống cổ áo phao, cọ cọ một chút, lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

Tôn Lập Côn nghiêng người, lùi về một bên, vươn tay ra với cô.

“Bên ngoài lạnh lắm, vào trong ngồi một lát đi.”

“Được.”

Hà Viện ngẩng đầu, mỉm cười bước đến gần người đàn ông, khi đã đứng dưới mái hiên mới từ từ thu dù lại.

Tôn Lập Côn chăm chú nhìn cô gái bước ngang qua, mang theo một làn hương dịu nhẹ.

Khoảnh khắc ấy, anh mới dám thừa nhận rằng – cô thực sự đã trở về.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...