Hà Viện đặt chiếc dù lên giá đứng, chậm rãi ngẩng đầu, quan sát kỹ quán lẩu do anh mở.
Có lẽ vì trước đó đầu óc lơ đãng, lúc này cô lại nhìn rất tỉ mỉ, diện tích quán có phần chật hẹp, là một cửa tiệm nhỏ, cả gian phòng được trang trí chủ yếu bằng tông đỏ, tường gạch màu đỏ sậm, bàn ghế gỗ màu nâu sẫm, vài chiếc đèn treo màu vàng tối khiến cho vẻ ngoài trông gọn gàng mà yên tĩnh.
Tôn Lập Côn kéo cửa cuốn xuống rồi từ phía trong đóng cửa kính lại, trong quán chỉ còn lại hai người.
Bên trong rất yên ắng, Hà Viện bước lên vài bước, phát hiện phía sau bức tường quầy thu ngân có một cầu thang, cô quay lại nhìn Tôn Lập Côn.
Tôn Lập Côn nói: “Còn có tầng hai, bình thường anh ở trên đó.”
Hà Viện gật đầu, mím môi cười nhẹ.
Tôn Lập Côn thấy cô vẫn còn mặc áo phao, quay vào bếp rót một ly nước nóng, nghĩ rằng cô vẫn sợ lạnh như hồi nhỏ.
“Anh đã bật điều hòa rồi, uống chút nước nóng đi, lát nữa sẽ thấy ấm hơn.”
Hà Viện nhìn chăm chú vào chiếc ly đang bốc hơi một lúc lâu, mãi sau mới đưa tay nhận lấy.
Trên mặt cô nở một nụ cười, đáp lại: “Không sao đâu, em không lạnh.”
Lặng im một lúc, cả hai không ai lên tiếng, chỉ còn lại âm thanh Hà Viện thổi nhẹ từng ngụm nước nóng.
Tôn Lập Côn có phần không chịu nổi bầu không khí im lặng như vậy, muốn tìm chuyện gì đó để nói với cô, vừa định mở miệng thì bên tai đã vang lên giọng của Hà Viện.
“Vì sao anh lại làm việc này?”
Một câu chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Tôn Lập Côn vẫn hiểu được.
Anh điềm tĩnh nói: “Chỉ là muốn làm thì làm thôi.”
Hà Viện cúi đầu cười khẽ, nghĩ đến bữa tối đã ăn, trên áo len vẫn còn vương mùi lẩu.
“Vẫn như trước kia, ăn rất ngon.”
Tôn Lập Côn lùi lại một bước, dựa vào mặt bàn dài của quầy thu ngân, khẽ cong khóe miệng.
Cả hai đều không nhắc gì đến cuộc sống suốt năm năm qua, một người không chủ động hỏi, một người không tự mở lời, vẫn như trước đây, phần lớn là im lặng.
“Về lâu chưa?”
Hà Viện ngẩng lên: “Nửa năm rồi.”
Tôn Lập Côn gật đầu, nửa năm, tức là vừa tốt nghiệp đã quay về.
“Quán chỉ có hai người các anh thôi sao?” Hà Viện nhớ đến cô gái trẻ mang tiết vịt ra tối nay.
Tôn Lập Côn suy nghĩ rồi đáp: “Cô gái đó là lễ tân, còn có một đầu bếp và một nhân viên phục vụ nữa. Hôm nay trời mưa ít khách, anh cho đầu bếp về trước rồi, người phục vụ kia chuyên dọn dẹp, hôm nay có việc xin nghỉ.”
Tôn Lập Côn nhẹ nhàng kể lại tình hình trong quán, mô tả cũng rõ ràng chi tiết.
Hà Viện ngồi trên ghế, cúi đầu mím nhẹ môi chạm vào miệng ly, thì thầm: “Cũng tốt…”
Tôn Lập Côn lại muốn hút điếu thuốc, nhưng tối nay anh đã hút gần hết nửa bao.
Cuối cùng, anh lại rút tay ra.
“Còn em thì sao, đi làm rồi chứ? Anh nghe người đàn ông đứng cạnh em tối nay gọi em là cô giáo?”
Hà Viện ngập ngừng, nghĩ một lúc mới nhớ ra người đàn ông mà anh nói đến chắc là Từ Hạ Bân.
“Dạ, em làm giáo viên, dạy Lịch sử lớp 10 ở trường trung học Bình Hồ.”
“Giáo viên à…” Tôn Lập Côn lặp lại khẽ khàng, sau đó ngẩng lên nhìn cô, “Cũng tốt, rất hợp với em.”
Hà Viện “Dạ” một tiếng.
Quá lâu rồi.
Lâu đến mức gặp lại, cả hai chẳng biết nói gì.
Có rất nhiều điều muốn nói, cũng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại sợ chỉ cần mở miệng, sẽ xé toạc vết thương vừa kịp lành lại.
Tôn Lập Côn hỏi: “Giờ em đang ở đâu?”
Hà Viện cong nhẹ hàng lông mày, “Trường có ký túc xá cho giáo viên độc thân, ở đối diện trường.”
Lời vừa dứt.
Ngoài trời vang lên một tiếng “ầm”, tiếng sấm vừa qua, mưa liền trút xuống như thác.
Trên kính cửa sổ trượt xuống những giọt nước to như hạt đậu, phản chiếu mờ ảo ánh đèn đường lập lòe.
Sự im lặng giữa hai người còn nhiều hơn cả những lời đã thốt ra.
Ly nước trên tay Hà Viện dần nguội, rất lâu sau cô mới lấy túi xách, đứng dậy.
“Em… em về trước đây.”
Tôn Lập Côn khựng lại, bàn tay trong túi quần khẽ siết chặt.
Anh rút tay ra, nắm lấy cánh tay cô, gọi khẽ: “…Khuya rồi, giờ vẫn còn mưa, về không an toàn đâu.”
Hà Viện nghiêng đầu nhìn anh một cái, “Không sao, gần lắm.”
Động tác của Tôn Lập Côn khựng lại trong giây lát, rồi từ từ buông tay cô ra.
Hà Viện mỉm cười bình thản, đi đến cửa lấy dù, động tác dứt khoát rõ ràng, không có chút ý định nán lại.
Bất ngờ, Tôn Lập Côn bước lên một bước, lại nắm chặt lấy cô.
Tôn Lập Côn nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Trên gác có phòng, ở lại đi…” Thấy cô không động đậy, anh nói nhỏ, “Khuya lắm rồi, gọi xe anh cũng không yên tâm.”
Sống mũi Hà Viện cay cay, bước chân như bị đổ chì, không tài nào bước ra khỏi ngưỡng cửa, cô không dám quay đầu lại, không dám đối diện với ánh mắt của anh.
Vì cô sợ có những khao khát sẽ bắt đầu lại một lần nữa.
Tôn Lập Côn cảm nhận được cánh tay cứng đờ của cô dần thả lỏng, anh liền siết nhẹ hơn một chút, kéo cô quay người lại.
“Đi thôi, anh đưa em lên.”
Hà Viện im lặng một lúc, rồi mới quay lại theo anh đi về phía sau.
Càng nhìn, cô càng thấy có gì đó không đúng, dáng đi của anh hơi khác lạ, chân trái hơi lê trên mặt đất, so với chân phải thì dường như không nhấc lên nổi.
Tôn Lập Côn không nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Hà Viện đứng yên bất động nhìn chằm chằm vào chân anh, ánh mắt thẳng thắn, không chút che giấu.
Tôn Lập Côn dừng bước, chân trái hơi kéo về sau, nói: “Lên lầu ở phía này.” Anh chỉ tay lên trên.
Hà Viện thu ánh mắt về, gương mặt bình thản, đi theo anh.
Tôn Lập Côn vẫn nghiêng người sang một bên, “Em lên trước đi, anh đi khóa cửa.”
Hà Viện không vạch trần anh, chỉ gật đầu, tự mình bước lên trước.
Tầng hai không cao bằng tầng một, trần nhà thấp, mang lại cảm giác hơi ngột ngạt. Cô nhấn công tắc ở đầu cầu thang, đèn sáng lên, chiếu rọi căn phòng mờ mờ trước mắt.
Tôn Lập Côn không nói dối, cửa kính chỉ khép lại, chưa khóa. Đợi khi thu dọn xong hết, anh đứng ở đầu cầu thang, khẽ xoa chân.
Đây mới là lý do anh bảo cô lên trước, bây giờ anh không còn cần nạng nữa, nhưng đôi lúc leo cầu thang vẫn phải nhờ đến tay vịn.
Anh nắm lấy lan can bên trái cầu thang — thứ trước đây khi sửa sang không có, chỉ sau khi bị tật ở chân, dùng nạng bất tiện, anh mới gọi thợ đến lắp thêm.
Hà Viện nhìn quanh căn phòng một cách lơ đãng, cô biết Tôn Lập Côn không muốn mình thấy dáng đi lên lầu của anh, nên cô không vạch trần, chỉ yên lặng chờ đợi.
Khi Tôn Lập Côn bước lên bậc thang cuối cùng thì thấy Hà Viện đang đứng bên cửa sổ trong phòng khách, ôm tay, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Anh bước lên, đứng ở cửa phòng đầu tiên, nói: “Tạm thời nghỉ tạm một đêm vậy, trong tủ có ga giường và mền mới.”
Hà Viện quay lại, bước đến phía anh, đẩy cửa ra, trước mắt là một chiếc giường đơn, bên phải là bàn học và tủ đồ, cô bước vào, chạm tay vào, cảm thấy có gì đó quen thuộc.
“Mấy thứ này là của em…”
Chính là những đồ nội thất trong căn phòng của cô khi còn sống ở khu dân cư Bắc Viên.
Tôn Lập Côn vẫn đứng ở cửa, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô, nhìn cô chạm tay từng chút vào giường.
Rất sạch sẽ, trên giường chỉ có một lớp đệm dày, mặt bàn trống trải cũng không vương chút bụi nào, trong lòng Hà Viện dấy lên một ý nghĩ, nhưng cô không dám thừa nhận.
Tôn Lập Côn đang đợi cô.
“Để anh trải giường cho em nhé, trong tủ có mền anh đã phơi trước đó, lấy ra là dùng được.” Anh nói.
Cô đặt tay lên tay Tôn Lập Côn đang đặt trên tủ, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh có phải vẫn luôn…”
Hà Viện thấy anh không chịu quay đầu nhìn mình, khẽ lắc đầu, đổi câu khác: “Em tự làm được, anh đi nghỉ trước đi.”
Tôn Lập Côn cụp mắt xuống.
Một lúc sau, anh mới đáp: “Ừ.”
Tiếng cửa mở rồi khép lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Hà Viện.
Cô tiện tay trải nệm lên giường, rồi ôm mền ra ngoài, sau khi sắp xếp xong giường, cô quay lại nhìn chiếc bàn học kia.
Đó là cái bàn cô từng dùng khi còn ở khu Bắc Viên, trên mặt bàn còn những dấu vết nhỏ cô từng khắc nguệch ngoạc khi ngẩn ngơ, chán nản. Cô đưa tay sờ thử, quen thuộc pha chút xa lạ, ngay cả những quyển sách không dùng đến trong ngăn kéo, anh cũng mang hết qua đây.
Vậy mà đã lâu như vậy rồi.
Cô không có đồ dùng cá nhân, cũng không mang theo quần áo thay, liền thay đôi dép lê dưới gầm bàn, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, đối diện là một người đàn ông đang đứng.
Hà Viện lặng người nhìn anh.
Tôn Lập Côn bị ánh mắt của cô nhìn đến bối rối, cuối cùng mới nhớ ra mục đích của mình.
Anh đưa tay ra đưa đồ cho cô, “Anh để bàn chải và khăn mặt mới trong phòng tắm rồi, để trên giá.” Anh cúi xuống nhìn, nói: “Đây là quần áo anh, em tắm xong thì thay nhé.”
Hà Viện nhìn chằm chằm vào chiếc áo len đen trong tay anh, vẫn là màu quen thuộc trước kia.
Tôn Lập Côn thấy cô không nói gì, vội vàng giải thích: “Đây là đồ mới, anh chưa mặc lần nào.”
Lồng ngực Hà Viện như bị thứ gì đè ép, sống mũi cay cay. Anh chưa từng cẩn trọng đến vậy, chưa từng lúng túng như thế.
Nhưng có lẽ tất cả những điều ấy… đều do cô mang đến cho anh.
“Dạ, em đi tắm trước.”
Tôn Lập Côn gật đầu, nghiêng người nhường đường cho cô.
Hà Viện bật nước nóng, ánh đèn trong phòng tắm lập tức sáng lên nhiều, cô ngẩng đầu, nước nóng chảy xuống từ gò má, cổ, lướt qua đường cong trước ngực xuống bụng dưới, chậm rãi tuôn theo thân thể.
Sau lớp kính mờ trắng đục, bóng dáng người con gái hai tay che mặt, vai khẽ co lại, ẩn hiện chút run rẩy.
Trong phòng khách tối om, Tôn Lập Côn thu lại ánh mắt, lưng anh vô thức cúi xuống.
Chỉ còn lại một tiếng cửa đóng khẽ vang lên.
Sau khi tắm xong, Hà Viện không dừng lại, lập tức quay về phòng ngủ, vừa mở cửa, một luồng hơi ấm phả xuống.
Cô nhìn điều khiển điều hòa trên bàn, khẽ mỉm cười.
Ngoài cửa sổ, là màn đêm bất tận.
Có lẽ vì nơi ở mới, Hà Viện trằn trọc không ngủ được, cô ngồi dậy, khoác chiếc áo phao lên chiếc áo sơ mi đen, đi dép bông, rồi từ từ mở cửa ra.
Lúc này cô mới nhìn kỹ tầng hai của căn nhà, không có bếp, lên hết cầu thang là phòng ngủ của cô, kế bên là phòng Tôn Lập Côn, vẫn như trước kia sát vách nhau, đối diện là phòng tắm, bố cục phòng chắc hẳn đã được anh sửa lại.
Cô kéo chặt áo phao, ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, chính xác thì không thể gọi là phòng khách, chỉ vài mét vuông trống trải, không có tivi, chỉ có một chiếc sofa và chiếc bàn nhỏ.
Hà Viện không biết mấy năm nay anh sống thế nào, giống như cảnh tượng cô nhìn thấy ở quầy lễ tân ban nãy, cả người anh đều toát ra vẻ kiềm chế, u uất, và có chút cô độc, ít nói.
Thời gian lặng lẽ trôi, đã qua mười hai giờ đêm.
Tôn Lập Côn đẩy cửa bước ra, liền thấy một người đang ngồi quay lưng trên ghế sofa, mái tóc đen nhánh của cô gái xõa xuống vai, đầu hơi cúi, bất động.
Bóng lưng tỏa ra vẻ yên tĩnh.
Tôn Lập Côn bước thêm vài bước, nhẹ giọng gọi: “Hà Viện?”
Cô gái khẽ ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn anh, dưới ánh trăng lọt qua cửa sổ phòng khách, ánh lên đôi mắt của người đàn ông.
Từ tối đến giờ, đây là lần đầu tiên Tôn Lập Côn gọi tên cô.
Hà Viện mỉm cười với anh, “Anh…”
Tôn Lập Côn lại tiến thêm vài bước, hỏi cô: “Sao chưa ngủ? Không quen à?”
Hà Viện không trả lời câu hỏi ấy, chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt anh, cuối cùng khẽ cất lời.
“Ngồi một chút đi, lâu rồi chúng ta không nói chuyện.”
Không gian rơi vào tĩnh lặng.
Tôn Lập Côn nhấc chân, chậm rãi ngồi bên cạnh cô.
Hà Viện vẫn nhìn chằm chằm vào chân anh, thực ra nếu không để ý kỹ thì khó mà nhận ra điều gì, chỉ là hơi khập khiễng.
Cô nói thẳng: “Chân trái anh làm sao vậy, là chân hay cổ chân?”
Tôn Lập Côn cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt bình thản, giải thích đơn giản với cô.
“Anh từng gặp tai nạn, cổ chân để lại di chứng.”
Hà Viện nghiêng người, “Tai nạn?”
Tôn Lập Côn không có biểu cảm gì, “Không sao, qua rồi.”
“Xảy ra khi nào vậy?”
Anh đặt tay lên đầu gối, xoa xoa, tính toán thời gian, cũng đã khá lâu rồi.
Anh nói: “Chắc khoảng một năm, tầm thời gian này năm ngoái.”
Sắc mặt Hà Viện trầm xuống, ánh mắt vẫn dừng trên chân trái của anh, chậm rãi nhìn xuống đến cổ chân.
Tôn Lập Côn vô thức lùi lại một chút, may mà trong phòng khách không bật đèn, cô không nhìn thấy gì rõ ràng.
Năm 2015, lúc đó cô đang theo đội khảo cổ ở Ninh Hạ…
Khóe mắt Hà Viện ươn ướt, cô khẽ nghiêng mặt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
