Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 52



Đây là lần đầu tiên Tôn Lập Côn đến căn hộ của Hà Viện, không có thang máy, cô ở tầng năm.

Hành lang khá tối, ánh đèn mờ chẳng có tác dụng gì, hai người bước đi chậm rãi, Hà Viện đi trước anh, không quay đầu nhìn lại.

Tôn Lập Côn lên đến tầng ba thì cổ chân đã bắt đầu không chịu nổi, anh không muốn để Hà Viện thấy cảnh này, dứt khoát không bám tay vịn, bước từng bước chắc chắn đi lên.

Mỗi tầng có rất nhiều hộ gia đình, Hà Viện ở tận cùng bên trong, vừa ra khỏi lối cầu thang, cô liền giảm tốc độ, dừng lại chờ anh.

Tôn Lập Côn nói: “Không sao, cứ đi đi.”

Hà Viện nhìn xuống phía dưới, rồi mới tiếp tục bước vào cuối hành lang.

Căn phòng có bố cục điển hình của một căn hộ, diện tích không lớn, vuông vức gọn gàng, một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng vệ sinh. Phòng khách thông với bếp, giữa hai khu vực được ngăn bằng một lớp cửa kính, trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, trông vừa thoải mái vừa ấm cúng.

Tôn Lập Côn đứng ở cửa, nhất thời không biết nên đặt chân ở đâu.

Hà Viện thấy anh có vẻ ngại ngùng, không khỏi bật cười, “Không cần thay dép đâu, nhà không có dép nam.”

Tôn Lập Côn đang định cúi người, nghe cô nói vậy liền đứng thẳng dậy, cũng cười: “Ừ.”

Hà Viện cởi áo khoác, đặt lên ghế sofa, đi rửa tay trong bếp trước, sau đó mở tủ lạnh lấy hai quả trứng, nghĩ một lát, rồi lấy thêm cà chua ở ngăn dưới ra.

Tôn Lập Côn đi theo đến cửa bếp, đứng ở đó nhìn bóng dáng trước mắt một lúc.

Cô gầy hơn trước, tay áo len xắn lên để lộ cánh tay gầy guộc, vòng eo mảnh khảnh như nhánh liễu, hơi khom lưng xuống càng khiến người ta thấy cô mảnh mai.

“Em đi nghỉ chút đi, để anh làm cho.”

Giọng nói của Tôn Lập Côn từ sau lưng truyền tới, Hà Viện dừng tay, quay đầu nhìn anh.

“Em không sao, ngủ một giấc là khỏe rồi.”

Tôn Lập Côn không cho cô từ chối, giơ tay lấy trứng từ tay cô, nói lại lần nữa: “Xong rồi anh gọi em.”

Hà Viện không cãi lại được, đành gật đầu, quay về phòng ngủ.

Tôn Lập Côn nhìn trứng trong tay một lát, rồi như nhớ ra điều gì, lại đi nhìn quanh trong tủ lạnh, đầy ắp rau củ. Anh tùy tiện lấy ra một túi rau diếp héo, trên túi vẫn còn nhãn của siêu thị, nhìn hạn dùng thì đã là một tuần trước.

Tôn Lập Côn nhìn về phía phòng ngủ, không biết bình thường cô ăn uống thế nào, anh xắn tay áo dọn dẹp trong tủ lạnh, lấy ra những thứ còn ăn được, phần hư thì đem bỏ hết vào thùng rác.

Trong phòng ngủ, Hà Viện lấy điện thoại trong túi ra, có hai tin nhắn, đều là từ Tiết Ninh.

Tin đầu tiên hỏi cô đã tỉnh chưa, tin thứ hai nói cô ấy phải vội về thu dọn hành lý, đành nhờ Tôn Lập Côn chăm sóc cô, chẳng khác gì những gì đã nói ở bệnh viện.

Lúc này, cô nghe thấy âm thanh từ bếp vọng lại, tiếng máy hút mùi chạy vang lên, tựa như kéo cô trở về nhiều năm trước, khi đó anh cũng như vậy, cô ở trong phòng làm bài, còn anh thì ở căn bếp nhỏ chuẩn bị bữa ăn cho cô.

Hà Viện nhìn chằm chằm vào trang tin nhắn của Tiết Ninh, cho đến khi màn hình tối đi trong chốc lát, cô mới bật sáng lại.

Một lúc sau.

Cô tựa vào đầu giường, ngón tay từ tốn gõ hai chữ, bấm gửi đi: Cảm ơn.

Ánh mắt Hà Viện chuyển sang bên cạnh, tờ đơn đăng ký tình nguyện vẫn lặng lẽ nằm ở tủ đầu giường, cô nghĩ, hình như trong lòng  mình đã có đáp án.

Tôn Lập Côn trước tiên múc cháo kê trong nồi điện ra, để nguội một chút, rồi quay lại nấu một tô mì. Khi mọi thứ đã xong, bày ra bàn, anh mới cẩn thận quan sát căn hộ này, đúng là rất hợp với cô, trông ấm áp và yên bình.

Anh ngồi trên sofa một lúc, nhưng trong phòng ngủ vẫn chẳng có động tĩnh gì, trong lòng bắt đầu thấy lo.

Cửa phòng đóng kín, Tôn Lập Côn giơ tay, chậm rãi gõ hai cái, thấy không ai đáp lại, mới đưa tay nắm lấy tay cầm.

Cửa không khóa, Tôn Lập Côn vặn nhẹ, bước vào, rèm kéo kín khiến căn phòng mờ mịt, chỉ lờ mờ thấy hình dáng một cơ thể đang cuộn tròn dưới mền.

Tiến lại gần, Tôn Lập Côn cảm nhận được nhịp thở đều đặn trong mền, xen lẫn chút tiếng mũi, vẫn đang ngủ say.

“Hà Viện?” Anh nhẹ tay vỗ nhẹ, “Ăn chút cháo nhé?”

Nghe tiếng, người trong mền khẽ động vai, rồi chậm rãi quay người lại.

Hà Viện dụi mắt, không ngờ mình lại ngủ quên, ban đầu định cầm điện thoại xem một lúc, ai ngờ vừa đặt lưng đã chìm vào giấc ngủ.

Tôn Lập Côn hỏi cô: “Vẫn thấy không khỏe sao?”

Hà Viện lật mền xuống giường, vừa mặc áo khoác vừa nói, “Không sao, chỉ là buồn ngủ thôi.”

Tôn Lập Côn gật đầu, cúi người nhặt mền chạm dưới đất lên.

Trên bàn bày một tô cháo kê và mì trứng cà chua, tất cả đều đặt về một phía, Hà Viện dừng lại, đẩy tô mì về phía anh.

Chưa để anh mở miệng, Hà Viện đã nói trước: “Em muốn ăn nhẹ thôi, trưa nay cũng ăn mì rồi, anh ăn đi.”

Tôn Lập Côn vừa định lên tiếng thì chuông điện thoại trong túi vang lên.

Là A Quyên gọi, đầu dây bên kia rất ồn ào.

“Ông chủ?”

Tôn Lập Côn “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Quán có chuyện gì sao?”

“À, em chỉ hỏi bao giờ anh quay lại, tối nay đông khách lắm, giờ này còn hai bàn chưa xong nữa.”

Hà Viện nhìn người đối diện, anh bận rộn cả tối, không biết quán thế nào rồi.

Tôn Lập Côn im lặng một lúc, hỏi lại: “Xoay sở kịp chứ?”

A Quyên nghe ra chắc anh còn có chuyện bận, nhìn một vòng quanh quán, đáp: “Dạ ổn, vậy anh về thì tự khóa cửa luôn nhé?”

Tôn Lập Côn nhìn gương mặt Hà Viện, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu khách đi hết thì cứ đóng cửa luôn, không cần chờ tôi, tôi có chìa khóa.”

“Biết rồi, ông chủ, vậy bọn em xong việc sẽ về trước nhé!”

Tôn Lập Côn gật đầu, lại nghĩ cô ấy không thấy được nên mới đáp: “Ừ.”

Cúp máy, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Vẫn là Hà Viện mở lời trước, “Ăn đi, không lát nữa mì nở ra đó.”

Cô không khách sáo nữa, cũng chẳng nói những lời bảo anh về, bởi trong thâm tâm, cô vốn không hề muốn anh rời đi.

Tôn Lập Côn chưa vội động đũa, giọng hơi trầm, nói với cô: “Anh đã vứt hết đồ trong tủ lạnh rồi, đều không ăn được nữa.”

Hà Viện ngẩng đầu lên, nhớ lại điều gì đó, bình thản đáp một tiếng, “Dạ.”

Sau đó lại vang lên tiếng thở dài, dường như đây là lần thứ hai anh thở dài trong đêm nay.

“Bình thường em ăn uống thế nào?”

Hà Viện ăn một ngụm cháo, cô phần lớn ăn ở căng tin, một là tiết kiệm thời gian, hai là tiện lợi. Có lúc tiết cuối cùng buổi trưa tan học, về đến nhà nấu cơm thì hơi gấp gáp, chủ yếu là vì cô sống một mình, nên cũng chẳng quá câu nệ, ăn đại cho xong.

Tôn Lập Côn nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Buổi sáng đừng toàn ăn bánh mì nữa.”

Vừa nãy lúc dọn tủ lạnh, anh thấy trong đó có hai túi bánh mì lát, đều đã quá hạn hai ba ngày rồi, cũng không hiểu sao cô lại sống qua loa đến vậy.

“Được.” Cô không muốn bàn sâu chuyện này, chợt nói: “Mấy hôm trước, em gặp anh Duy Đông…”

Tôn Lập Côn khựng lại giữa chừng khi đang gắp mì.

Một bữa cơm lặng lẽ trôi qua, hai người chỉ trò chuyện vài câu không mấy quan trọng.

“Anh Duy Đông với bạn gái cưới chưa?”

Tôn Lập Côn đặt tô xuống, vẻ mặt hiện lên chút cảm xúc khó nói, nhưng vẫn tiếp lời cô.

“Hai người họ không hợp, đã chia tay rồi.”

Hà Viện khẽ gật đầu, cô nhớ đến cảnh nhiều năm trước, dưới chân cầu thang, người đàn ông ngồi trong xe mỉm cười cưng chiều nhìn người phụ nữ ngồi ghế lái.

Chớp mắt đã bao năm trôi qua.

Ngay khi Hà Viện nghĩ anh sẽ không nói gì thêm, Tôn Lập Côn lại khẽ cất lời, ánh mắt phảng phất nét u sầu.

Hai năm trước, Lý Duy Đông mở một công ty nhỏ về điện nước, quy mô không lớn, chỉ có sáu bảy người, chủ yếu nhận việc từ khách quen, dần dà mới có khởi sắc, ký hợp đồng định kỳ với vài khu chung cư và trung tâm thương mại, sự nghiệp dần vào guồng, hai người mới tính đến chuyện kết hôn.

Nhưng nhà của Tề Hiểu Nhuỵ làm bất động sản, tập đoàn chính ở Quảng Châu, chi nhánh lớn nhỏ khắp cả nước. Người lớn trong nhà không coi trọng Lý Duy Đông – một kẻ không tiền không thế, dù anh ấy có cố gắng đến đâu, trong mắt họ, tất cả nỗ lực ấy vẫn chẳng bằng tiền tài và địa vị.

Hiểu Nhuỵ là con một, sau này sự nghiệp gia đình sẽ giao cho cô ấy tiếp quản, ba mẹ không yên tâm, cũng không đồng ý cô ấy quen Lý Duy Đông. Cuối cùng sắp xếp cho cô ấy một cuộc hôn nhân khác. Hai người đã từng phản kháng, nhưng chẳng ích gì, thời gian đó cả hai đều chất chứa nhiều uất ức, cũng mệt mỏi, hiểu rõ chuyện này không thể thay đổi, nên sau một thời gian cố chấp, cuối cùng vẫn chia tay trong yên bình.

Hà Viện cúi đầu im lặng lắng nghe, tô cháo trước mặt cũng dần cạn.

Tình yêu giữa người trưởng thành đa phần là lý trí và tỉnh táo, nó sẽ không còn mãnh liệt như thuở thanh xuân, có thể vì yêu mà vứt bỏ tất cả. Sự nồng nhiệt thật đẹp, nhưng khi trở lại thực tế, tất cả chỉ còn là ảo ảnh.

“Trong nồi còn, anh múc thêm cho em một tô nhé?” Tôn Lập Côn đưa tay tới trước mặt cô.

Hà Viện ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản nhìn anh, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Không cần đâu, em no rồi.”

Tôn Lập Côn nhìn cô, chỉ im lặng, một lát sau mới cúi người dọn tô đũa đem vào bếp.

Khoảng cách hai người gần đến mức chỉ cần anh hơi cúi đầu, Hà Viện liền thấy được vài sợi tóc bạc xen giữa mái tóc đen, dưới ánh đèn vừa sáng vừa mờ.

Thì ra, anh thật sự đã không còn trẻ nữa rồi.

Đợi Hà Viện tắm xong đi ra, Tôn Lập Côn vẫn đang bận rộn trong bếp, cô chỉ nhìn, rồi quay người về phòng ngủ.

Tôn Lập Côn rửa hết đống xoong nồi chén đũa cô tích lại trong tủ bếp, thay luôn túi rác mới trong thùng, sắp xếp mọi thứ gọn gàng rồi mới đứng ở cửa khoác áo vào. Trước khi đi, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc chìa khóa đơn lẻ trên tủ giày, nhìn một lúc, rồi cầm lấy bước ra ngoài.

Bóng đêm phủ xuống phòng ngủ, yên ắng lạ thường.

Phía dưới vang vọng tiếng trẻ con thỉnh thoảng khúc khích cười vang.

Lúc Hà Viện mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, lờ mờ nghe thấy một giọng gọi quen thuộc.

“Hà Viện?”

Cô không dám mở mắt, sợ rằng tỉnh dậy rồi chỉ còn lại bóng tối mịt mùng.

“Hà Viện?” Tôn Lập Côn thấy lông mày cô khẽ nhíu, chắc là đang mơ, nhẹ nhàng nói: “Uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp?”

Hà Viện bỗng mở mắt, cửa phòng chỉ khép hờ, ánh đèn từ phòng khách hắt vào khiến cô nhìn rõ gương mặt nghiêng của người đàn ông, anh đang cúi người về phía cô, cô ngạc nhiên không dám tin, rõ ràng trước đó đã nghe thấy tiếng cửa ra vào đóng mở.

“Anh chưa đi?”

Tôn Lập Côn nghe cô hỏi, đặt ly nước ấm xuống bàn đầu giường, trả lời: “Chưa, vừa nãy về mới nhớ ra quên mua thuốc, nên anh lại ra ngoài một chuyến.”

Đôi mắt trong veo của Hà Viện lấp lánh ánh sáng, nhìn thẳng vào mắt anh.

Tôn Lập Côn tưởng cô vẫn chưa tỉnh hẳn, định đưa tay đỡ cô dậy, “Uống lúc còn ấm nhé, chỉ một ly nhỏ thôi.”

Hà Viện bỗng đặt tay lên cánh tay anh, tay còn lại vòng ra sau cổ anh, Tôn Lập Côn khựng người, rồi hơi ngửa đầu ra sau.

Cô lại kéo anh xuống, ngẩng nhẹ đầu, ánh mắt dừng trên đôi môi của người đàn ông.

Một giây… hai giây…

Căn đúng — hôn lên.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...