Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 53



Nụ hôn nhẹ nhàng ấy phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Tôn Lập Côn cứng đờ người, không dám nhúc nhích. Đến khi kịp phản ứng, anh theo bản năng đưa tay nắm lấy cánh tay cô. Nhưng đôi tay mềm mại, linh hoạt kia đã trượt lên sau gáy, ép chặt lấy đầu anh, không hề buông lơi.

So với nụ hôn đầu tiên giữa hai người nhiều năm trước, lần này vẫn chẳng thể gọi là hoàn hảo. Hà Viện hôn còn ngập ngừng, chỉ nhẹ nhàng lướt quanh khóe môi anh.

Ánh đèn vàng dịu dàng chiếu qua khe cửa, hắt lên hai khuôn mặt nghiêng.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một chút xíu, lúc này nhìn nhau càng rõ ràng, càng thấu đáo.

Khoảnh khắc ấy, Tôn Lập Côn chợt không còn nghĩ đến những rào cản, những định kiến xã hội nữa. Người trước mặt anh không còn là “em gái”, không còn là cô gái anh nuôi lớn — mà đơn giản chỉ là Hà Viện.

Một lúc lâu sau, cô cảm thấy đôi tay to lớn trên cánh tay mình từ từ buông lỏng, không còn căng cứng, cũng không còn phản kháng.

Hà Viện chậm rãi rời khỏi anh, nhẹ nhàng gọi: “Anh…”

Tôn Lập Côn không đáp, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào bờ môi khẽ khép của cô.

Đôi mắt Hà Viện ánh lên ánh sao, không một chút do dự, cô lại hôn lên môi anh.

Lúc đầu Tôn Lập Côn còn bị động, sau đó cơ thể dần thả lỏng, đôi môi không còn căng cứng, hơi hé mở, đón nhận nụ hôn dịu dàng của cô.

Hà Viện cảm nhận được sự chủ động của anh, bàn tay trượt nhẹ từ sau đầu xuống gáy, rồi tới tấm lưng rộng lớn, khẽ v**t v*.

Tôn Lập Côn chủ động đáp lại, ôm lấy khuôn mặt cô, hôn lên đôi môi mềm mại ấy.

Ánh trăng lặng lẽ len vào phòng, soi rõ đôi mắt nhìn nhau.

Cuộc đời, nếu có thể sớm buông bỏ, liệu có còn khổ đau đến thế?

May mắn thay, lúc anh bừng tỉnh, em vẫn đang ở nguyên chốn cũ.

Mây đen lại che trăng, yên bình lặng lẽ.

Tôn Lập Côn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi tránh né: “Nước nguội rồi, em uống thuốc đi.”

Cô dời ánh nhìn sang bàn đầu giường, miệng ly vẫn còn vương chút hơi nóng, cô mỉm cười nhẹ, bưng lên uống cạn.

Một lúc sau, cả hai đều không ai nói gì, Tôn Lập Côn chỉ lặng lẽ nhìn cô.

“Trễ rồi, anh ở lại đi.” Hà Viện đưa tay kéo tay anh.

Tôn Lập Côn khựng chân, một lúc sau mới đáp: “Không về nữa, em ngủ trước đi.”

Hà Viện xuống giường, lục lọi trong tủ một hồi, lấy ra một bộ mền gối, cúi người trải lên phía còn lại: “Đừng ngủ ghế sofa, chật lắm, sẽ không thoải mái đâu.”

Căn hộ vốn không lớn, cũng không có chỗ đặt ghế sofa, anh thì cao to, nếu thực sự nằm ở đó, đừng nói đến chuyện chân có chịu được hay không, sợ là duỗi cũng chẳng nổi.

Tôn Lập Côn nhìn về phía giường cô, bật cười khẽ, rồi nói: “Ừ.”

Sáng sớm, Hà Viện bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

Cô bật dậy, quay đầu nhìn sang bên cạnh, vết nhăn trên ga giường vẫn còn, cùng với bộ mền gấp gọn của người đàn ông.

Hà Viện vừa mặc áo khoác vừa đi ra, nhìn quanh nhà, đã không còn dấu vết của anh.

Ngoài cửa vẫn còn có tiếng động, nhưng cô chắc chắn không phải Tôn Lập Côn.

“Hà Viện!” Trần Tiểu Như gọi đến khô cả cổ, “Mở cửa đi!”

Tay nắm cửa vừa vặn xoay mở, đối diện là một cô gái ăn mặc sành điệu, Hà Viện tròn mắt ngạc nhiên không nói nên lời.

“Nhìn gì mà nhìn, nửa năm không gặp không nhận ra mình rồi hả?”

Hà Viện kéo tay cô ấy chỉnh lại áo khoác, “Cậu mặc ít vậy? Không sợ lạnh hả?”

Trần Tiểu Như mang giày cao gót đen, để trần đôi chân, phía trên chỉ mặc áo len và áo vest. Cô thật sự không hiểu nổi.

“Hiểu gì chứ, chị đây mà không ăn mặc thế này thì uổng cái dáng mất!”

Hà Viện bĩu môi, lại hỏi: “Sao về sớm vậy, không phải còn mấy ngày nữa sao?”

“Trời ạ, không mời mình vào hả?” Trần Tiểu Như nheo mắt nhìn quanh, “Không phải trong nhà giấu đàn ông chứ?”

Hà Viện bật cười, mở cửa to hơn, giúp cô ấy kéo vali vào.

Trần Tiểu Như vừa đi vừa nhìn quanh, nói: “Căn hộ này cũng được phết nha, phúc lợi của giáo viên khiến mình cũng muốn đổi nghề rồi.”

“Sao cậu đến giờ này?” Hà Viện cười hỏi.

Cô nhìn đồng hồ treo tường, mới hơn bảy giờ, không rõ Tôn Lập Côn rời đi lúc nào, đêm qua anh cứ bận bịu trong bếp, không biết phải làm bao nhiêu việc.

Nếu không phải sáng nay thấy dấu tích trên giường, cô thật sự nghi anh chưa từng ngủ.

Trần Tiểu Như nằm dài ra sofa, thở phào: “Ba giờ sáng tới Quảng Châu, không muốn chờ ở sân bay nên mình gọi xe về luôn.”

“Xa xỉ thật!”

Cô ấy liếc mắt: “Mình đâu phải làm gương cho học sinh.”

Hà Viện bật cười, hỏi: “Ba mẹ cậu biết cậu về chưa?”

“Nói rồi, nhưng không may, ba mình đi công tác, mẹ mình cũng theo luôn.”

Hà Viện gật đầu, vào bếp rót nước cho cô ấy, quay người lại thì thấy nồi cơm điện vẫn đang giữ ấm, cô vô thức mở nắp, trong nồi là cháo gạo lứt, bên cạnh còn hai quả trứng chiên.

Cô ngây người nhìn một lúc, khoé môi dần nở nụ cười.

Trần Tiểu Như thò đầu từ sau lưng cô ra, nói nhỏ: “Có phần mình không?”

Hà Viện giật mình quay lại: “Sao đi không phát tiếng vậy hả?”

“Trời ơi chị gái, mới sáng sớm mà thần hồn chị đã đi đâu rồi hả, tôi đi một bước phải thông báo một bước sao?”

Hà Viện cười gượng, lấy thêm hai quả trứng trong tủ lạnh. Cô nhìn quanh, tủ lạnh trống trơn, đồ ăn hỏng và bánh mì đều bị Tôn Lập Côn dọn đi.

“Ăn thanh đạm thế này hả?” Trần Tiểu Như lấy tô múc cháo, quay sang: “Đừng bận rộn nữa, mình ăn chút là được, lát nữa còn ngủ bù.”

“Ừ.”

Ăn xong, Trần Tiểu Như đi dạo quanh nhà, đến phòng ngủ thì phát hiện điều gì đó không đúng.

“Gì thế này? Tối qua có người ngủ ở đây hả?”

Hà Viện lau tay, từ bếp bước ra, theo ánh nhìn của Trần Tiểu Như mà nhìn sang.

Cô nghiêng đầu: “Anh mình… tối qua ngủ ở đây.”

Trần Tiểu Như trợn tròn mắt, mặt hơi đơ ra.

Hà Viện cười, xếp mền Tôn Lập Côn đã dùng vào tủ, rồi lấy ra bộ ga trải giường mới, nhờ Trần Tiểu Như giúp thay.

“Anh ấy ngủ bên kia, tối qua muộn quá, mình bảo anh ấy ở lại. Căn nhà này chỉ có một giường, không đành để anh ấy nằm sofa.”

Trần Tiểu Như hoàn toàn không để tâm tới ý trong lời của Hà Viện, chỉ mải hỏi: “Hai người gặp nhau khi nào vậy?”

Hà Viện mỉm cười: “Cũng được một thời gian rồi.”

Trần Tiểu Như cởi áo khoác, vắt lên ghế, hỏi tiếp: “Bây giờ anh ấy làm gì rồi? Vẫn giống trước kia à?”

Hà Viện ngồi ở mép giường, cúi đầu, vô thức sờ lên tấm ga giường mới thay, lại nghĩ đến người đàn ông vừa gặp không lâu, giữa họ hình như đã có gì đó thay đổi.

“Anh ấy mở một quán lẩu.”

“Á?” Mặt Trần Tiểu Như đầy ngỡ ngàng.

Hà Viện bật cười: “Biểu cảm gì vậy hả?”

Trần Tiểu Như bỗng nhớ lại hồi còn đi học, cô gái trước mặt này mê lẩu nhất.

“Khi nào rảnh dẫn mình đi ăn thử nhé?”

Hà Viện nghĩ một lát, rồi mỉm cười dịu dàng: “Được, tối nay đưa cậu đi.”

Hai cô gái chuyện trò không dứt, từ chuyện trên trời đến chuyện dưới đất.

Rèm cửa kéo một nửa, ánh nắng chiếu rọi một bên, căn phòng yên bình và ấm áp.

Quay lại quán, Tôn Lập Côn lên tầng hai chợp mắt một lúc.

Cả đêm qua anh gần như không ngủ, Hà Viện ở bên cạnh, lòng anh chẳng thể nào yên được.

Lúc quay về giường, cô gái bên cạnh đã ngủ say, anh nhớ lại nụ hôn buông thả ấy, không rõ là đúng hay sai, nhưng nếu có thể quay lại, chắc anh vẫn sẽ làm như vậy.

Vì nhẫn nhịn quá khó khăn, như Hà Viện từng nói, giữa họ vốn không có quan hệ máu mủ, chỉ có gông xiềng của mười bốn năm chằng chịt.

Tới chiều, Tôn Lập Côn đang ninh nước dùng trong bếp, đến khi xong xuôi định ra ngoài hút điếu thuốc, mới vén rèm bước ra.

Anh ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp nụ cười ánh lên nơi khóe mắt cô gái đứng ngoài cửa kính.

Anh mỉm cười, bước vài bước lên mở cửa, nhìn Hà Viện: “Sao không vào luôn?”

Hà Viện thấy anh thay đồ, tuy vẫn là áo len quần jean, nhưng đổi màu sắc, không còn đơn điệu như trước.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía bên kia đường, nơi Trần Tiểu Như đang đi tới, trả lời: “Tiểu Như cũng tới, mới ghé siêu thị.”

Tôn Lập Côn nhìn theo ánh mắt cô, thấy một gương mặt quen quen.

Trần Tiểu Như mang đôi cao gót, chạy lúp xúp về phía quán lẩu nhỏ. Nhìn từ bên ngoài, quán không lớn, biển hiệu cũng đơn sơ, chỉ có hai chữ “quán lẩu”, chẳng trang trí gì cả.

“Chào anh Tôn!”

Chớp mắt một cái, cô gái năm xưa đã trở thành người lớn.

Tôn Lập Côn mỉm cười, gật đầu: “Vào trong ngồi đi, giờ này vắng khách.”

Dứt lời, anh quay người trở lại. Trần Tiểu Như thấy dáng đi của anh hơi lạ, nhìn vài lần, như nghĩ ra gì đó, quay sang nhìn Hà Viện.

Hà Viện biết cô ấy muốn hỏi gì, chỉ cười kéo tay cô ấy: “Đi thôi.”

Giờ này khách chưa đông, hai người chọn ngồi chỗ khuất trong cùng cho yên tĩnh.

Tôn Lập Côn quay sang Hà Viện: “Em không ăn được cay, ăn lẩu nấm hay lẩu uyên ương nhé?”

Hà Viện nghĩ một chút, rồi nhìn sang Trần Tiểu Như hỏi ý.

Trần Tiểu Như không nói nhiều, cười tươi đáp: “Vậy lấy lẩu uyên ương đi, mình ăn cay, cậu ăn thanh đạm.”

Tôn Lập Côn nhìn Hà Viện, rồi quay sang Trần Tiểu Như: “Vậy lấy món đó nhé.”

Chờ anh đi khỏi, Trần Tiểu Như mới thấp giọng hỏi với chút nghi hoặc: “Anh cậu… chân bị làm sao vậy?”

Hà Viện nhìn theo bóng lưng Tôn Lập Côn cho đến khi anh khuất sau tấm rèm, mới chậm rãi quay sang Trần Tiểu Như.

“Ừ, chân trái hơi tập tễnh, không sao đâu.”

Trần Tiểu Như cau mày: “Tập tễnh? Có chuyện gì xảy ra hả?”

Hà Viện lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, đơn giản đáp: “Trước đây từng gặp tai nạn xe.”

Trần Tiểu Như trầm ngâm, nhìn về phía sau bếp, chỉ thấy tấm rèm đen mỏng lắc lư theo gió.

Không lâu sau, A Quyên bê một nồi lẩu ra.

Cô ấy nhận ra người quen đang ngồi, ánh mắt đảo một vòng rồi mới nhớ ra là ai.

Giọng A Quyên mừng rỡ: “Chị là em gái ông chủ đúng không?”

Hà Viện nghe vậy ngẩng lên, cũng nhận ra cô ấy, nhoẻn miệng cười: “Chào em.”

A Quyên cười tươi, chỉ vào nồi lẩu: “Chân ông chủ không tiện, nên em mang ra thay.”

“Không sao đâu, ai mang cũng vậy.”

A Quyên cười, xua tay rồi quay vào trong.

Trần Tiểu Như quan sát cô một lúc, nghiêm túc nói: “Có vẻ nặng đấy nhỉ?”

Hà Viện cũng không rõ là nặng hay nhẹ, bởi với cô, Tôn Lập Côn dù thành ra sao, cô cũng có thể chấp nhận, huống hồ, anh đâu có tàn phế, chỉ là dáng đi hơi khó coi thôi.

“Ừ, làm việc nặng thì vất vả chút, đi lại bình thường thì không sao.”

Trần Tiểu Như khẽ hỏi: “Vậy sau này… khó khỏi hẳn đúng không?”

Hà Viện ngập ngừng, rồi gật đầu.

Cô đáp: “Cứ như vậy thôi.”

Trần Tiểu Như không nói gì, bỗng nhớ lại hình ảnh người đàn ông năm xưa — vững vàng, kiêu hãnh. Còn bây giờ, khi đứng bên cạnh Hà Viện, anh lại có phần cô tịch.

“Anh cậu… thay đổi nhiều thật đó.”

Hà Viện nghe vậy, ngẩn người trong chốc lát, rồi nửa đùa nửa thật: “Già rồi, phải không?”

Vì cô cũng nhận ra, Tôn Lập Côn ngày trước sẽ không lặng lẽ, ít lời như bây giờ.

Cả hai im lặng một hồi, không tiếp tục chủ đề đó nữa.

Hà Viện ngẩng đầu hỏi: “Tối nay cậu về nhà không?”

Trần Tiểu Như vừa nhúng miếng thịt bò, vừa cay đến đỏ mặt: “Chút nữa thôi ba mẹ sẽ đi ngang qua đây, đến nơi họ sẽ gọi mình lên xe.”

“Ừ.” Hà Viện cười, “Đừng vội, không ai giành với cậu đâu, ăn từ từ.”

“Mùi vị ngon thật đó.” Cô ấy nhìn quán lẩu không lớn cũng chẳng nhỏ này, hỏi: “Anh cậu không định mở rộng sao?”

“Không rõ nữa, mình chưa hỏi.”

Trần Tiểu Như cau mày, đầy thắc mắc: “Hai người cứ vậy mãi sao?”

Hà Viện lại lắc đầu, vẫn chỉ trả lời ba chữ đó:

“Cứ như vậy.”

Trần Tiểu Như thở dài một tiếng, những chuyện này không phải cô ấy có thể giải quyết, chủ yếu vẫn phải dựa vào chính bản thân họ.

Hà Viện cứ nhìn về phía sau bếp, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông đâu.

Điện thoại trên bàn rung lên, Trần Tiểu Như nhận cuộc gọi, sau đó nhìn Hà Viện, xách túi lên: “Mình đi trước nhé, sau Tết lại đến thăm cậu.”

Hà Viện thấy cô ấy vội vàng lau miệng, còn tô lại son môi.

“Để mình tiễn cậu?”

Trần Tiểu Như bước chậm lại, không biết nghĩ gì, quay đầu nhìn xung quanh: “Đi thôi.”

Phố xá tấp nập.

Hai người cùng đi ra đầu đường, Hà Viện đứng cùng cô ấy chờ xe.

Cô thấy Trần Tiểu Như im lặng bất thường, bèn dùng khuỷu tay chọc cô ấy: “Có chuyện gì sao? Cậu làm sao vậy?”

Trần Tiểu Như nhìn chăm chăm vào một điểm nào đó, chẳng đầu chẳng đuôi nói: “Mình không khuyên cậu điều gì, bởi mình cũng chẳng có kinh nghiệm gì hay ho. Đến giờ mình vẫn đang trên đường theo đuổi.” Cô ấy dừng một chút, rồi tiếp: “Nhưng cậu và mình không giống nhau, thật sự rất khác. Mình cảm nhận được cảm giác định mệnh giữa cậu và anh ấy. Anh ấy rất yêu cậu, chỉ là cách yêu quá dè dặt. Nhưng mấy chuyện đó không quan trọng, cậu đã đợi chừng ấy năm rồi, đâu vội gì lúc này. Cho anh ấy thêm chút thời gian, anh ấy nhất định sẽ bước về phía cậu.”

Hà Viện bỗng thấy sống mũi cay cay, còn chưa kịp nói gì, một chiếc xe đen phía đối diện đã bấm còi mấy tiếng.

Trần Tiểu Như vỗ nhẹ vai cô, như an ủi, cũng như tạm biệt: “Mình đi đây, ba mình tới rồi.”

Hà Viện khẽ gật đầu: “Ừ, về đến nhà thì nhắn tin nhé.”

Hai người không nói thêm gì. Lúc Trần Tiểu Như gần đến bên kia đường, cô ấy bỗng quay lại: “Có câu này mình chưa nói, giờ mới nhớ ra.”

Hà Viện nhìn cô ấy, chờ câu tiếp theo.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, cô gái ấy cười rạng rỡ, Hà Viện chỉ nghe thấy một câu:

“Mình chỉ nghĩ rằng! Những người yêu nhau thì nhất định phải ở bên nhau.”

Hà Viện đứng rất lâu, đến khi cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua, cô mới xoay người quay lại.

Cô lặng lẽ ngồi ở bàn ăn, mãi đến khi khách lần lượt kéo vào quán, không còn chỗ trống, cô mới đứng dậy nhường chỗ.

Bất chợt, cô không biết nên đi đâu, Tôn Lập Côn vẫn chưa ra, mà cô lại không muốn rời đi khi chưa gặp được anh, nên chỉ đành đứng chờ thêm ở cửa.

Trên phố, cứ vài mét lại treo một chiếc lồng đèn mừng năm mới, người qua lại tấp nập trên con đường nhỏ.

Tôn Lập Côn đẩy cửa kính ra, tay còn lại cầm chiếc áo khoác đen, chậm rãi bước ra.

Cô gái trước mắt ôm tay, lặng lẽ nhìn dòng xe cộ phía đối diện, đứng ngơ ngẩn nơi đó.

Anh mở áo khoác, nhẹ nhàng choàng lên lưng cô, bàn tay to lớn kéo nhẹ lại từ phía sau.

“Đứng ngoài làm gì vậy? Sao không lên trên?”

Hà Viện khựng lại, quay đầu nhìn anh: “Em không lạnh đâu, anh cứ…”

Tôn Lập Côn giữ lấy tay cô, đổi lời: “Tối nay quán đông, đầu bếp bận không xuể, nên mới chậm một chút.”

Hà Viện mỉm cười, cô đâu có việc gì gấp, chờ một lát cũng chẳng sao.

“Không sao, anh vào trong đi, em về trước nhé?”

Tôn Lập Côn quay đầu nhìn vào trong quán, rồi lại nhìn cô, ánh mắt sâu lắng: “Để anh đưa em về.”

Hà Viện cười: “Không cần đâu, giờ này đường đông lắm.”

Tôn Lập Côn muốn giữ cô lại, nhưng lời đến miệng lại không nói ra được. Không xa vang lên mấy tiếng còi xe điện, anh kéo nhẹ cô về phía mình.

“Đi thôi, anh đưa em.”

Hà Viện không từ chối nữa, cúi đầu nhìn chân trái anh một lát: “Vậy mình bắt taxi nhé.”

Tôn Lập Côn im lặng một lúc, cúi xuống nhìn chân: “Ừ.”

Chiếc taxi lên đường trên cao, quãng đường ngắn, chưa tới vài phút đã dừng trước cổng chung cư.

Hai người sóng bước, chẳng nói gì nhiều. Khi sắp đến lối cầu thang, Hà Viện mới cởi áo khoác trên người đưa cho anh.

Tôn Lập Côn nhìn cô, đưa tay đón lấy.

“Em lên trước nhé?”

Tôn Lập Côn gật đầu, khẽ “ừ”.

Hà Viện mỉm cười, quay lưng bước đi, càng lúc bước chân càng chậm, rõ ràng cầu thang đã ngay trước mắt mà cô cứ bước mãi không nổi.

Cô chầm chậm quay người lại, thấy Tôn Lập Côn vẫn đứng dưới tán cây, ngược sáng, lặng lẽ nhìn cô.

Bóng hình quen thuộc ấy, cô mãi mãi không thể quên.

Hà Viện bất chợt chạy nhanh vài bước, lao thẳng vào lòng anh, ôm chặt lấy vòng eo anh.

Tôn Lập Côn bị ôm lùi mấy bước, không đứng vững, vội vàng đỡ lấy cánh tay cô.

Hà Viện bật cười khẽ, tay chạm vào eo anh qua lớp áo, nơi đó lập tức cứng lại, nhưng không hề phản kháng.

“Hà Viện?”

Tôn Lập Côn phản ứng chậm một nhịp, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng.

Một lúc lâu sau.

Anh nhắm mắt, rồi từ từ ôm lấy cô.

Hà Viện dụi mặt vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim lạ thường trong lồng ngực anh: “Dạ…”

Cả hai chỉ lặng im.

Đêm khuya tĩnh mịch, gió lạnh lướt qua thân thể, nhưng không ai thấy lạnh.

Tôn Lập Côn áp tay lên lưng cô, kéo lại gần hơn: “Sắp Tết rồi.”

Hà Viện hít lấy mùi hương quen thuộc từ anh, giọng như nghẹn lại: “Năm nay… em ở lại cùng anh.”

Năm thứ năm sau khi họ chia xa.

Cuối cùng cô cũng có thể không do dự mà ở bên anh với một thân phận khác.

Không còn nhẫn nhịn, không còn thỏa hiệp.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...