Tết cận kề, Hà Viện tuân theo quy định khám sức khỏe định kỳ dành cho giáo viên nên đến bệnh viện một chuyến. Vừa bước lên cân, cô đã giật mình khi thấy cân nặng tăng lên ba bốn ký. Về đến quán, cô liền than vãn với Tôn Lập Côn, chỉ thấy anh khẽ cười nói một câu: “Tốt mà.”
Hà Viện có bệnh dạ dày, nên Tôn Lập Côn luôn nghĩ cách đổi món cho cô, ba bữa ăn đều đặn đúng giờ, không để cô bỏ sót một bữa nào.
Khoảng thời gian này, mỗi sáng sớm cô đều đến quán, cùng anh làm vài việc lặt vặt, theo anh học cách nấu nước dùng, phối nguyên liệu. Tuy kỹ thuật chưa thành thạo, nhưng thỉnh thoảng phụ giúp vẫn không đến nỗi.
Sáng sớm, trên phố chật kín người lớn bé chen chúc nhau, người xếp hàng mua rau, người rôm rả trò chuyện.
Hà Viện thu ánh mắt lại, lấy chìa khóa từ túi xách, khom người mở khóa, kéo cánh cửa kính ra, bên trong quán yên tĩnh hẳn.
Cô mỉm cười, chắc Tôn Lập Côn còn chưa dậy. Cô đi một vòng trong quán, lại đẩy mấy cái ghế chưa được xếp gọn vào bàn, sau đó mới đi giày cao gót bước lên lầu gọi anh.
Hà Viện ghé tai áp vào khe cửa, quả nhiên nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ, vặn tay nắm, rón rén đi đến cạnh giường.
Cô vừa cúi người xuống, Tôn Lập Côn gần như ngay lập tức mở mắt, mấy sợi tóc lòa xòa trên trán dựng cả lên, nhìn có chút ngơ ngác.
Hà Viện mím môi, cười khẽ.
Tôn Lập Côn dụi mắt, nhìn rõ người trước mặt, đưa tay kéo cô lại: “Hôm nay sao đến sớm vậy?”
Hà Viện không nói gì, cúi đầu dụi vào ngực anh.
Một lúc sau, giọng mềm mại: “Sáu giờ hơn rồi, sao anh còn chưa dậy?”
Tôn Lập Côn cười khẽ, xoa sau đầu cô: “Bình thường em tám giờ mới đến mà.”
“Chẳng phải nói hôm nay đi siêu thị sao?”
Tôn Lập Côn chợt nhớ ra đúng là có chuyện đó, hôm nay là ngày ông Công ông Táo, hôm qua quán đã nghỉ, cũng chưa chuẩn bị gì, họ đã hẹn cùng đi siêu thị sắm đồ đón Tết.
“Nhưng cũng đâu cần đi sớm vậy?”
Hà Viện ngẩng đầu, chớp mắt, giọng giả vờ nghiêm nghị: “Anh đâu có biết mấy bác trai bác gái đáng sợ cỡ nào, vừa vào là thấy họ toàn lấy rổ hốt rau thôi, chắc siêu thị giờ trống trơn rồi!”
Tôn Lập Côn không tin, nhìn môi cô khẽ nhếch, bật cười: “Thật đến mức đó sao?”
Hà Viện cũng cười, rồi lại dụi đầu vào cổ anh.
Hai người cứ yên lặng ở cạnh nhau như vậy, chẳng có hành động gì quá thân mật, chỉ đơn giản ôm lấy nhau.
Tôn Lập Côn thấy cô ngáp khẽ, hỏi nhỏ: “Buồn ngủ hả? Ngủ thêm tí nữa đi?”
Hà Viện sờ cằm anh, lắc đầu.
Có lúc hạnh phúc đơn giản chỉ là như vậy, vài câu nói vô thưởng vô phạt, cũng đủ khiến lòng người xao động.
Tôn Lập Côn vỗ nhẹ lưng cô, cười: “Em đè lên anh thế này, anh sao mà dậy được?”
Hà Viện chợt bật dậy, mặt đỏ ửng rõ rệt, may mà rèm kéo kín, ánh sáng không lọt vào nhiều.
Tôn Lập Côn vẫn chưa hết cười, ngồi dậy lấy áo trên ghế, khoác luôn bên ngoài áo trong.
Ngẩng đầu lên liền thấy Hà Viện nghiêng đầu cười tinh quái.
Tôn Lập Côn khó hiểu: “Sao vậy?”
Hà Viện cười: “Anh mặc nhiều vậy!”
Tôn Lập Côn ngẩn người, cúi xuống nhìn chân mình rồi từ từ nói: “Ừ, anh già rồi.”
Nụ cười trên mặt Hà Viện chợt khựng lại, cô chỉ đùa thôi, không ngờ lại chạm đến điều hai người vẫn tránh né. Cô không muốn Tôn Lập Côn trong mối quan hệ này lại trở nên tự ti như vậy.
Cô bước lên, ôm lấy anh.
Tôn Lập Côn mỉm cười, nắm lấy tay cô: “Anh phải đi đánh răng rửa mặt đã, không thì sao đi giành rau với em được?”
Hà Viện bật cười thành tiếng, chợt thấy, chỉ vậy thôi cũng đủ rồi.
Chỉ cần có thể ở bên nhau, sống bình dị như thế, là đủ.
Khi Tôn Lập Côn từ phòng vệ sinh bước ra, thấy Hà Viện ngẩn ngơ đứng nơi cầu thang, lúc nãy trong phòng tối chưa nhìn rõ, giờ anh mới chú ý tới cách cô ăn mặc: một chiếc áo khoác dài, để lộ đôi chân trắng ngần, dưới chân là đôi giày cao gót màu be.
Anh hiếm hoi nhớ đến một từ — rạng rỡ.
Hà Viện quay đầu lại, Tôn Lập Côn đã đứng sau lưng cô, trong mắt đầy ý cười, cô đưa tay ra: “Đi nào, xuống ăn sáng.”
Tôn Lập Côn gật đầu, một tay vịn lan can, một tay nắm lấy cô.
Anh đi chậm, Hà Viện cũng chậm theo, lâu dần đã quen với nhịp độ ấy.
Tôn Lập Côn nhìn xuống chân cô, hỏi nhỏ: “Sao hôm nay ăn mặc xinh vậy?”
Hà Viện giẫm nhẹ giày cao gót, mỉm cười: “Không ăn mặc đẹp thì phí dáng người à.”
Tôn Lập Côn lắc đầu cười. Rất hiếm khi nghe cô nói kiểu đó. Hà Viện có nhiều mặt: lúc thì trầm lắng, lúc lại lanh lợi, thông minh.
Bình thường cô ăn mặc giản dị, vì cô không cần tô điểm gì cả, cũng đã khiến anh cảm thấy trên đời này chẳng có ai đẹp hơn cô.
Bữa sáng, Tôn Lập Côn nấu hai tô mì trứng, hai người chen nhau ngồi ăn tại bàn xếp trong bếp, ăn xong ra ngoài đã hơn chín giờ.
Tới siêu thị, Hà Viện đẩy xe, lấy gì là ném cả vào bên trong, Tôn Lập Côn chỉ cười, không nói gì, lặng lẽ đẩy xe theo sau.
Điện thoại trong túi quần bỗng rung lên, anh lấy ra xem, là Lý Duy Đông gọi tới.
Hà Viện xua tay ra hiệu anh cứ nghe, còn mình nhận lấy xe đẩy từ tay anh.
Cuộc gọi kết nối nhưng đầu bên kia không ai lên tiếng, Tôn Lập Côn gọi: “Duy Đông?”
Một hồi nhiễu âm vang lên rồi biến mất, cuối cùng Lý Duy Đông cũng lên tiếng.
“Là tôi, tôi vừa xuống tàu cao tốc.”
Không xa, cô gái đang đứng bên giá hàng với gương mặt nặng nề, tay cầm bó rau rồi nhìn bảng giá, một lúc sau lại lặng lẽ đặt xuống.
Tôn Lập Côn hiểu ý, cười nói: “Về đến nhà rồi hả?”
“Ừ, chuyển xe buýt chiều là về tới, kịp ăn cơm tối.”
“Vậy nhắn giúp tôi gửi lời hỏi thăm chú thím nhé.”
Lý Duy Đông cười: “Vậy cậu phải tự đến mới được, nếu kết hôn rồi chẳng lẽ không mời ba mẹ tôi uống rượu mừng sao?”
Tôn Lập Côn nhìn cô gái vẫn đang chọn rau bên cạnh, trầm giọng: “Tạm thời chưa về, sau này nói sau.”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc.
Rồi anh ấy hỏi: “Sao vậy? Chuyện của hai người, nhà cậu không biết sao?”
Cách đây không lâu, Tôn Lập Côn từng gọi về nhà để nói rõ chuyện này, nhưng mẹ anh khi đó mắng chửi bóng gió qua điện thoại, chẳng khác nào nguyền rủa anh là thứ cầm thú, đến cả đứa em gái do mình nuôi lớn cũng xuống tay được, lời lẽ vừa chua cay vừa mỉa mai.
Tôn Lập Côn thì lại không mấy để tâm, vẫn là câu nói quen thuộc, anh không phải xin ý kiến ai, chỉ đơn giản là thông báo một tiếng.
“Biết rồi, không sao đâu.”
“Chỉ cần mình sống cho tốt là được.”
Tôn Lập Côn “ừ” một tiếng, hỏi anh ấy: “Rồi khi nào quay lại? Qua Tết hả?”
Lý Duy Đông cười cười, “Không quay lại nữa, sau Tết tôi ở lại Tây Ninh luôn.”
“Sao vậy?” Tôn Lập Côn cau mày, “Hôm trước đâu thấy nói gì?”
Hà Viện quay đầu lại, liền thấy sắc mặt Tôn Lập Côn có gì đó không đúng, cô bước lên vài bước, dùng khẩu hình hỏi anh “có chuyện gì vậy?”.
Tôn Lập Côn kéo lấy tay cô, gượng cười rồi khẽ lắc đầu.
Lý Duy Đông nói: “Không có gì đâu, chỉ là thấy nhớ nhà, ba mẹ cũng già rồi, quanh năm chẳng ai chăm nom, tôi không yên tâm.”
Tôn Lập Côn không nói gì. Anh biết đó chỉ là một phần lý do. Với Lý Duy Đông, ở Lư Thành đã chẳng còn động lực gì để cố gắng nữa, ở lại cũng chỉ là một cái xác rỗng.
Lý Duy Đông bỗng phá lên cười: “Không nói trực tiếp là sợ cậu ôm tôi khóc, lớn đầu rồi, chịu không nổi mấy màn sướt mướt đâu.”
“Lý Duy Đông!”
Có những lời, thật khó nói thành lời.
“Được rồi!” Lý Duy Đông nhìn dòng người đông nghẹt ngoài sân ga, nói: “Nhóm làm việc trước kia tôi giải tán rồi, bên này tôi đăng ký lại công ty mới, mấy hôm trước cũng nhờ người mua một căn hộ, trong tay vẫn còn kha khá, sau này làm lại, sống ở đây cũng không tệ hơn Lư Thành đâu.”
Câu nói hướng về Tôn Lập Côn, nhưng cũng như đang tự an ủi chính mình.
Tôn Lập Côn hỏi: “Những chuyện này cậu đã chuẩn bị hết rồi đúng không?”
“Ừ.” Lý Duy Đông cười, chuyển sang đề tài khác: “Thôi, mai mốt cậu cưới vợ, tôi lại đến uống rượu mừng.”
Tôn Lập Côn bật cười, hiếm khi không phản bác: “Được.”
“Vậy nhé, xe tôi tới rồi.”
“Ừ.”
Cúp máy, Hà Viện ngẩng đầu nhìn Tôn Lập Côn, hai người đứng gần nhau, những lời bên kia nói cô nghe được phần nào, cô khẽ bóp cánh tay anh.
Cô chợt nhớ lại lần đầu gặp Lý Duy Đông nhiều năm trước, là khi Tôn Lập Côn đón anh ấy ở ga tàu rồi dẫn về tiệm sửa xe. Khi đó, anh ấy tràn đầy sức sống, hừng hực khí thế. Nhưng lần gặp lại gần đây, đã thấy rõ sự từng trải in sâu nơi khóe mắt.
Có vẻ như những năm qua, ai cũng đã thay đổi rất nhiều.
Người đàn ông trước mắt cũng vậy.
Có lẽ đúng như câu nói ấy — năm tháng sẽ mài mòn những góc cạnh của con người.
“Không sao.” Anh nhìn vào xe đẩy: “Sao em mua ít vậy?”
Hà Viện bĩu môi, nói: “Đắt quá, vẫn thấy ngoài chợ rẻ hơn.”
Tôn Lập Côn bật cười nhìn vẻ nghiêm túc của cô: “Không sao, mua không nhiều đâu, đi lấy thêm đi.”
Hà Viện gật đầu, đi cùng anh.
Lúc lề mề bước ra khỏi siêu thị thì cũng gần trưa.
Bên ngoài trời âm u, mây đen nặng nề đè xuống.
Trong đầu Hà Viện nghĩ đến kế hoạch buổi chiều. Bình thường, Tôn Lập Côn quen với việc quanh quẩn trong tiệm lẩu nhỏ, chẳng mấy khi ra ngoài, kể cả mua rau hàng ngày cũng vì chân không tiện nên giao cho Lâm Bình với A Quyên.
Cô cân nhắc rất nhiều nơi, nhưng không chắc anh có thích không.
Tôn Lập Côn nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô lúc này ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, liền cười hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Hà Viện do dự, níu lấy tay anh, nhỏ giọng: “Anh… mình đi xem phim nhé?”
Tôn Lập Côn sững người, cúi đầu nhìn cô: “Em muốn xem phim hả?”
Hà Viện gật đầu. Đây là hoạt động cô thấy phù hợp nhất — vừa yên tĩnh, vừa không làm chân anh mệt, lại có thể giết thời gian.
Tôn Lập Côn cười dịu dàng: “Được, vậy ăn trưa xong rồi đi.”
Hà Viện nhoẻn miệng cười liên tục gật đầu, chẳng hỏi đi đâu, chỉ cần được đi cùng anh.
Bởi vì chỉ cần có anh, thì nơi nào cũng được.
Trước đây, cô từng rất khát khao một cuộc sống như vậy, bình yên như nước, nhưng có thể kề vai bên nhau.
Và điều khiến cô biết ơn, là ông trời thật sự đã cho cô cơ hội ấy, để cô được như nguyện.
…
Chiều tối.
Khi hai người về đến quán thì trời đổ mưa lớn, nhìn cơn mưa xối xả ngoài kia, cả hai không nhịn được mà nhìn nhau bật cười.
Hà Viện cầm lấy đồ trong tay anh, nói nhỏ: “Anh đi tắm đi.”
Trên đường về, trời bất chợt đổ mưa, mỗi lúc một lớn. May mà gần về đến quán, nhưng chân Tôn Lập Côn không thể chạy, Hà Viện bèn đi sát bên anh từng bước một, anh sợ cô ướt nên cởi áo khoác choàng lên người cô.
Hà Viện thấy anh đứng yên, lại giục: “Nhanh lên, chân anh dính nước rồi, mau ngâm cho ấm đi.”
Tôn Lập Côn bật cười, chợt nhớ dáng vẻ lúc nhỏ mình la mắng cô.
“Ừ.”
Đi cả ngày, giờ quả thật chân có hơi đau, anh xoa đầu cô rồi mới vịn lan can đi lên tầng.
Người ta nói ngày ông Công ông Táo thì nên ăn sủi cảo, Hà Viện nhớ không lầm thì Tôn Lập Côn từng gói một lần, nhưng giờ làm mới thì chắc không kịp nữa. Cô liền ra bếp tìm trong ngăn đông, quả thật còn một hộp nhỏ, cô lấy ra, đun nước rồi bỏ vào luộc.
Khi Tôn Lập Côn bước ra từ phòng tắm, liền thấy Hà Viện ngồi xổm bên bàn thấp, từng miếng từng miếng nhai sủi cảo.
“Chỉ ăn cái này thôi hả? Anh làm thêm món khác nhé?” Tôn Lập Côn xoa sau đầu cô.
“Đủ rồi đủ rồi.” Cô quay lại nói: “Anh mau ngồi đi.”
“Ừ.”
Màn đêm buông xuống, bao trùm dưới lớp mây đen.
Trên cửa sổ loáng thoáng những vệt mưa, gió cũng lồng lộng kéo tới, trong ngoài như hai thế giới tách biệt.
Tầng hai im ắng lạ thường.
Sofa nhỏ, hai người ngồi chen chúc, Hà Viện ngửi thấy mùi trên người mình liền đi tắm. Khi trở lại, cô cùng Tôn Lập Côn nằm trên giường, sợ đè vào chân anh, nên cứ nằm nghiêng không dám cử động.
Tôn Lập Côn cúi nhìn: “Buồn ngủ chưa?”
Cô nằm bên mép giường, Tôn Lập Côn sợ cô bị ngã nên kéo cô vào lòng mình, cánh tay siết lại ôm chặt hơn.
Hà Viện khẽ lắc đầu, dụi mặt vào mái tóc mềm mại của anh, khiến anh thấy nhột nhột.
Tiếng mưa ngoài trời dần ngớt đi.
Anh ngập ngừng giây lát, giơ tay vuốt nhẹ má cô, lặng lẽ lắng nghe tiếng nhỏ giọt bên ngoài.
Tôn Lập Côn lên tiếng: “Tối nay còn về không?”
Hà Viện ngẩng đầu nhìn anh, hồi lâu mới nói: “Chắc không về nữa.”
Hai thân thể sát lại gần nhau, một mềm mại, một căng cứng, càng nằm càng thấy nóng bừng lên.
Tôn Lập Côn vừa tắm xong, mùi xà phòng thơm tho trên áo len quyện với hương vị đàn ông của anh, khiến Hà Viện như bị mê hoặc.
Cô nhẹ nhàng chống tay, nhích người về phía trước, bỗng cười khẽ, rồi đặt môi lên lớp râu lún phún nơi cằm anh: “Chỗ này của anh chưa cạo sạch.”
Tôn Lập Côn mỉm cười, bóp nhẹ tay cô: “Sáng nay anh cạo rồi đấy.”
Hà Viện bật cười khe khẽ, cúi đầu cọ nhẹ, rồi lại vùi mặt vào cổ anh, đặt những nụ hôn li ti.
“Anh…”
Tôn Lập Côn đặt tay lên sau gáy cô, không để cô cử động, khàn giọng gọi: “Hà Viện.” Anh biết cô đang làm gì, và bản thân mình cũng rõ đang nghĩ gì.
Hà Viện gạt tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi mắt sâu thẳm ấy không chút ánh sáng, cô không muốn anh phải kìm nén, liền nghiêng người đặt môi lên môi anh.
Tôn Lập Côn khựng lại một chút, nâng mặt cô lên, cảm nhận nhiệt độ nơi bàn tay mình nhanh chóng tăng cao, lại khẽ gọi: “Hà Viện…”
Hà Viện không nói gì, cúi đầu cắn nhẹ lên yết hầu anh, sau đó đưa đầu lưỡi khẽ l**m.
Cơ thể Tôn Lập Côn bỗng run lên, anh nghe rõ tiếng tim mình đập loạn, hòa cùng những hơi thở nặng nề của cả hai.
Anh nuốt khan một cái, rồi đột ngột ngẩng đầu, hôn lên đôi môi Hà Viện.
……
Bên ngoài, mưa lại trút xuống dữ dội hơn, những hạt mưa to tướng rơi lộp độp lên bậu cửa sổ.
