Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 7



Buổi chiều tà, ánh hoàng hôn dần dần bao phủ khắp nơi, tiếng ồn ào vang vọng khắp khuôn viên trường.

Vài thiếu niên khoác vai bá cổ nhau, vừa nói vừa cười đi ra cổng, có người bàn chuyện thi xong đi quán net cày xuyên đêm, có người thì rủ nhau sau khi tốt nghiệp sẽ đi du lịch ở đâu.

Hà Viện đứng chờ Trần Tiểu Như ở đầu cầu thang tầng hai, mọi người đi qua đi lại bên cạnh cô bé, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Như đâu.

Đang lúc Hà Viện nghĩ chắc bạn có việc gì đó nên đi trước rồi, chuẩn bị quay người xuống cầu thang thì nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc vang lên.

“Tiểu Viện, Tiểu Viện, mình ở đây này.”

Trần Tiểu Như thở hổn hển chạy tới, lao vào một cái ôm mềm mại.

Dù Hà Viện cao hơn Trần Tiểu Như nửa cái đầu, nhưng lại gầy, không chống nổi sự nhiệt tình ấy, bị xô lùi mấy bước.

“Sao hôm nay cậu đến muộn vậy, mình đã đợi hơn hai mươi phút rồi.” Hà Viện giữ thăng bằng, “Thôi thôi, phải xuống cầu thang rồi, đừng kéo mình nữa!”

Trần Tiểu Như thu tay lại, đi đứng đàng hoàng, giọng có chút oán trách: “Mình cũng chịu, lớp mình đúng là… Thầy chủ nhiệm cứ lải nhải mãi, giấy báo dự thi cũng không phát, kéo dài tới tận cuối cùng, cuối cùng lớp trưởng phải mặt dày đi giục mới phát ra.”

Hà Viện biết thầy chủ nhiệm lớp bạn, chắc khoảng năm mươi tuổi, dạy văn: “Mình biết, thầy đó nói nhiều cực kỳ, dạy văn đúng không?”

“Ừ, kiểm tra cái tên thôi mà cũng lặp đi lặp lại mấy chục lần.”

“Thôi, đừng than vãn nữa, thầy ấy trách nhiệm vậy còn gì, nhìn lớp mình đi, đúng kiểu nuôi thả.”

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi, những ngày ngày ngày làm đề thi, mình chẳng muốn trải qua lần nữa.”

Hà Viện dội một gáo nước lạnh: “Đừng mơ mộng, mình còn ba năm cấp ba nữa kia mà, cứ từ từ chịu đựng đi.”

Trần Tiểu Như cù vào eo cô bé, biết cô bé nhột: “Hà Tiểu Viện… cậu xấu tính rồi, giờ còn dám chọc quê mình nữa hả!”

Hà Viện bị chọc cười khúc khích: “Thôi buông ra đi, phải đi nhanh lên, muộn là lỡ chuyến xe buýt cuối đó.”

Trần Tiểu Như thả tay khỏi eo cô bé: “Mình chịu thật rồi, cái tuyến 11 này không thể tăng thêm vài chuyến được sao?”

Ra khỏi cổng trường, hai người đi về phía trạm xe buýt, Hà Viện xem giờ, chắc chắn chuyến cuối vẫn chưa qua trạm này.

Trần Tiểu Như nhìn thấy biển quảng cáo bên đường, có chút phấn khích nói: “À đúng rồi, ba mình nói hè này sẽ đưa mình đi Bắc Kinh xem Olympic.”

Trên mặt Hà Viện không có biểu cảm gì, chữ “ba” ấy đã lâu cô bé không nghe đến, cũng đã lâu rồi cô bé không gọi nữa.

Trần Tiểu Như cảm thấy mình lỡ lời, kéo nhẹ vạt đồng phục của Hà Viện: “À… ờ… mình phấn khích quá, nói không suy nghĩ.”

“Có gì đâu, không sao cả.” Hà Viện mím môi, lại hỏi: “Sao chỉ có cậu với ba cậu vậy, mẹ cậu không đi hả?”

“Bà ấy không muốn đi, chỉ nghĩ đến đám bạn chơi mạt chược thôi. Thật ra ba mình cũng chẳng muốn đi, ông ấy thấy xem trên tivi là đủ, nhưng mình cứ nằng nặc đòi, ông ấy không yên tâm, với lại chỉ có hai vé, vất vả lắm mới lấy được.”

Nhà Trần Tiểu Như làm kinh doanh, ba cô bé mở công ty thiết bị thể hình, cơ bản có thể tự sản xuất tự tiêu thụ.

Bình thường cũng có thị trường tiêu thụ ổn định, chủ yếu phục vụ khu vực Hoa Nam, nói chung việc làm ăn cũng rất tốt. Mẹ Trần không đi làm, mỗi tháng thu tiền cho thuê nhà, ngày nào cũng đánh mạt chược, hai vợ chồng chiều cô con gái này hết mức. May mà Trần Tiểu Như cũng có chí, mỗi lần thi đều làm ba mẹ nở mày nở mặt, hàng xóm láng giềng ai cũng khen, con bé vừa xinh vừa ngoan.

Lúc mới quen Trần Tiểu Như, Hà Viện thực sự từng rất ngưỡng mộ, cô bé từng khao khát có thể cùng cả nhà ngồi ăn một bữa cơm, cũng từng mong mỏi một sự ấm áp.

Những lúc như vậy, cô bé lại nhớ đến một người đàn ông, môi khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Bởi vì những điều từng ao ước ấy, Tôn Lập Côn đều đã cho cô bé cả rồi.

Trần Tiểu Như nghiêng đầu hỏi cô bé: “Nghĩ gì vậy, cười đến mức miệng không khép lại được kìa.”

Hà Viện vẫn cứ cười.

“Hay là cậu đi cùng mình nhé, dù sao ba mình cũng nói chỉ cần có hai người đi cùng nhau là được.”

Hà Viện nhìn vào ánh mắt lấp lánh của Trần Tiểu Như, nghĩ một lát rồi vẫn từ chối: “Thôi, cơ hội này hiếm có, đến lúc đó còn có thể để chú dẫn cậu đi chơi khắp Bắc Kinh nữa.”

Dù rằng xem trực tiếp thì không khí sẽ tốt hơn, nhưng cô bé lại muốn cùng Tôn Lập Côn rúc trong phòng mà xem hơn.

Trần Tiểu Như thấy bạn mình đã quyết thì cũng không khuyên thêm nữa.

[Từ đoạn này trở đi mình sẽ đổi cách gọi nữ chính từ cô bé thành cô nha. Tại nữ chính cũng 15 tuổi rồi á, lên cấp ba rồi.]

Ngày thi tốt nghiệp trung học cơ sở, Hà Viện dậy từ rất sớm, vừa mở cửa ra đã thấy Tôn Lập Côn mặc quần áo chỉnh tề ngồi đó đợi mình.

Anh đưa Hà Viện ra đầu phố bắt taxi, trước khi cô vào trường chỉ nói một câu: thi xong anh sẽ đợi ở cửa tiệm tạp hóa đối diện, không chúc may mắn, không lời động viên.

So với các phụ huynh khác đưa đón con thi cử, hai người vô cùng ăn ý, cũng đặc biệt yên lặng.

Ba ngày thi, Hà Viện phát huy bình thường, không gặp sự cố gì.

Đến khi bước ra sau môn cuối cùng, cô cảm thấy nhẹ nhõm cả người, đứng ngoài cổng trường, cúi đầu tìm bóng hình quen thuộc.

Ánh mắt sáng lên, cô chạy nhanh về phía Tôn Lập Côn.

Anh vẫn như mọi khi, tay kẹp điếu thuốc, dựa vào tường, nửa cười nửa không nhìn cô.

Trời đã tối, sao sáng lấp lánh trên cao.

Sau bữa tối, Tôn Lập Côn ngồi nhàn nhã trong sân, tay cầm tách trà kiểu cũ, nhấp từng ngụm nhỏ.

Hà Viện càng nhìn càng thấy anh giống ông cụ non.

Bất chợt, Tôn Lập Côn bật cười.

Tay Hà Viện đang cầm chổi dừng lại, không hiểu gì, quay đầu nhìn anh.

Người đàn ông giơ tay nói: “Chỗ này này, chỗ này quét chưa sạch.”

Hà Viện thấy hơi lạ, nhưng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn bước đến chỗ anh chỉ, quét lại hai cái.

“Bên kia nữa, còn đấy.”

Hà Viện nhìn theo hướng anh chỉ, chỉ là một chiếc lá rụng, quét xong còn quay một vòng kiểm tra lại, lần này đảm bảo không còn sót.

Tôn Lập Côn mím môi cười, vẫn chưa buông tha, “Cửa ra vào kìa…”

Lần này Hà Viện bước hẳn mấy bước về phía anh, cười hỏi: “Anh cố tình đúng không?”

Người đàn ông nghiêng đầu, cười khẽ: “Không thể để niềm hy vọng của nhà ta mệt được, nghỉ ngơi đi.”

Trong miệng Tôn Lập Côn, “niềm hy vọng” chính là học sinh giỏi, nhân tài tương lai, thường ngày anh vẫn hay nói đùa như vậy.

Hà Viện lại bước thêm một bước, giơ tay bịt miệng anh.

“Vừa thi xong mà nói vậy là xui…”

“Cũng mê tín ghê.” Tôn Lập Côn gỡ tay cô xuống, “Không đùa nữa, con gái lớn rồi, chú ý hình tượng.”

Hà Viện khựng lại, thu tay về, chu môi.

Yên lặng một lúc.

Người đàn ông ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn cô, quan sát từ trên xuống dưới.

Tôn Lập Côn hỏi: “Dạo này em lại cao thêm rồi đúng không?”

Hà Viện hơi ngẩn ra, ngốc nghếch sờ đầu…

“Không biết… lâu lắm không đo.” Cô cúi mắt xuống, hỏi: “Vậy anh đo giúp em nhé?”

Tôn Lập Côn gật đầu, dù sao cũng rảnh, đứng dậy vào nhà.

Cô nhớ lần đo gần nhất là nửa năm trước, cũng là do Tôn Lập Côn đo, khi đó anh còn cười nói nhìn cô cao lên từng chút một thấy rất có thành tựu.

Chẳng mấy chốc, Tôn Lập Côn cầm thước dây từ trong nhà ra, vẫy tay kêu cô lại gần.

“Đứng vững chưa?”

Hà Viện gật đầu: “Rồi.”

“Đừng lắc đầu.” Anh ấn đầu Hà Viện xuống.

Đầu bị cố định, Hà Viện chỉ có thể cố ngẩng mắt lên nhìn được chiếc cằm lún phún râu của anh.

“Cao thêm ba phân, một mét sáu bảy.” Đúng là thiếu nữ rồi.

“Em còn cao tiếp được không?”

Lúc này người đàn ông đứng thẳng, ánh mắt Hà Viện nhìn lên, thấy anh còn cao hơn mình một cái đầu.

“Khó nói, tạm thế đã.”

Hà Viện mỉm cười.

Tôn Lập Côn lại ngồi xuống ghế, thuận miệng hỏi: “Hè này có kế hoạch gì không?”

Hà Viện cũng ngồi xuống: “Sao vậy?”

“Muốn đăng ký lớp học thêm không? Lên cấp ba quan trọng lắm.”

“Làm sao anh biết?”

Tôn Lập Côn nheo mắt, đoán cô đang cố tình, ánh nhìn có chút nghiêm nghị.

Hà Viện mím môi, nín cười, trả lời lại: “Không cần, em tự học trước, nếu không theo kịp thì nghỉ hè nghỉ đông học bù sau.”

Tôn Lập Côn nghĩ một lát, cũng để cô tự quyết định.

“Không cần thì ra ngoài chơi với bạn, đừng ở nhà mãi.”

Nghe anh nhắc, Hà Viện nhớ lại lời Trần Tiểu Như nói dạo trước, đưa tay chọc vào tay anh.

“Nói đi.”

“Chọc anh một cái thôi, sao biết em muốn nói gì?”

“Anh không biết em nghĩ gì chắc?” Tôn Lập Côn đùa, lời này chỉ để hù dọa.

Cô chẳng tin, cười nói: “Anh này, cái tivi nhà mình bị rò điện, giờ sửa xong chưa?”

“Chỉ do mấy hôm trước mưa ẩm thôi, không vấn đề gì đâu.” Lại nghiêng đầu nhìn cô: “Hôm nay thì không được, muộn rồi.”

Hà Viện không định nói chuyện đó, cô giải thích: “Năm nay có Olympic mà.”

“Hả?” Tôn Lập Côn chưa hiểu ý.

Hà Viện nói thẳng: “Trước đây Tiểu Như còn rủ em đi Bắc Kinh xem Olympic cùng bạn ấy, ba bạn ấy kiếm được hai vé.”

Giờ anh mới hiểu: “Muốn đi xem trực tiếp hả?”

“Không phải.” Cô sợ anh hiểu lầm, “Em từ chối rồi.”

Tôn Lập Côn hơi nhíu mày: “Nếu em thấy không tiện, có thể mua lại từ bạn ấy, đừng lo giá cả.”

“Không phải vì chuyện đó, là vì em muốn xem cùng anh.”

Tôn Lập Côn nhìn cô: “Muộn rồi, chắc giờ mua vé không dễ đâu. Nếu em nói sớm, còn có thể tìm cách kiếm hai vé từ dân phe.”

Hà Viện bất lực: “Em chỉ muốn cùng anh xem ở nhà thôi, không phải đi Bắc Kinh, hơn nữa em vẫn thấy trong phòng dễ chịu hơn.”

Cô phát hiện, có lúc anh thật sự phản ứng chậm, hoặc với một số chuyện, nếu không nói rõ ra, anh hoàn toàn không hiểu được cô đang muốn nói gì.

Tôn Lập Côn chỉ cười, không nói gì thêm.

Một lúc sau, anh nói: “Vậy giờ về ngủ chứ?”

Hà Viện nhìn lên đồng hồ treo tường, sắp mười một giờ, đành ngoan ngoãn quay về phòng.

Sao trời thưa thớt, gió thổi xào xạc qua lá cây.

Người đàn ông vẫn ngồi thêm một lát, vừa chuẩn bị đứng dậy thì điện thoại trên bàn reo lên, là Lý Duy Đông gọi đến.

Bên kia lên tiếng trước.

“Alo? Xin hỏi là anh Tôn phải không?” Một giọng nữ vang lên.

Tôn Lập Côn nhấc điện thoại ra khỏi tai nhìn lại lần nữa, đúng là số của Lý Duy Đông, nhưng không phải giọng anh ấy.

“Là tôi, đây là điện thoại của Lý Duy Đông?”

Người phụ nữ hừ nhẹ một tiếng, nói thẳng: “Người đàn ông tên Lý Duy Đông này đã dụ dỗ em gái tôi, còn thực hiện hành vi cưỡng|h**p với nó. Nếu không muốn chuyện này đến đồn cảnh sát, mang tám ngàn tệ đến đây.”

Tôn Lập Côn nhíu mày, im lặng vài giây.

Lý Duy Đông tuy là người ham chơi, nhưng tuyệt đối không phải loại bừa bãi, anh không tin anh ấy làm chuyện này.

“Sao tôi biết cô nói thật?”

“Tôi để thằng đó nói chuyện với anh.” Người phụ nữ dường như đoán được anh sẽ không tin, đưa điện thoại sát vào miệng Lý Duy Đông.

“Đông Tử?”

“Là tôi.” Anh ấy ngừng vài giây, bất lực nói tiếp: “Là bẫy, mẹ kiếp, tôi bị hai chị em nó chơi một vố rồi.”

“Cậu có thực sự…”

Anh chưa nói hết câu, người phụ nữ đã cúp máy.

Chưa đầy một lúc, anh nhận được một tin nhắn, vẫn từ số của Lý Duy Đông.

Nội dung ghi: Chuyện có làm hay không, đến rồi sẽ biết, tất nhiên là có bằng chứng, tôi nghĩ… không cần tôi phải giải thích thêm chứ?

Tiếp theo là một tin nữa: Đại lộ Trừng Giang, khách sạn đối diện KTV Meili, phòng 407, mang tám ngàn tệ tiền mặt, trong vòng bốn mươi phút phải có mặt.

Tôn Lập Côn dĩ nhiên không dễ bị một người phụ nữ uy h**p, rất có thể đây là chiêu trò lừa đảo kiểu mới.

Anh đưa tay vuốt tóc, chợt nghĩ ra điều gì đó.

Anh quay người đi vào phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra, lấy tiền còn lại bên trong đếm.

Không đủ, trong nhà không để nhiều tiền mặt, phải ra ngân hàng một chuyến.

Tôn Lập Côn nhắm mắt tính toán, thời gian chắc là đủ, rồi đi tới bàn lấy chìa khóa xe, chuẩn bị ra ngoài.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...