Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 8



Hà Viện mơ mơ màng màng nằm trên giường, phòng không cách âm nên cô luôn có cảm giác bên ngoài có tiếng động, giống như tiếng dịch chuyển bàn ghế.

Cô ngồi dậy, định ra xem thử, vừa mở cửa ra thì thấy Tôn Lập Côn hấp tấp đi ra ngoài.

Tôn Lập Côn nghe thấy tiếng bước chân, dừng lại, quay đầu nhìn.

“Anh, có chuyện gì vậy? Muộn vậy rồi mà còn ra ngoài?” Hà Viện bước tới.

Tôn Lập Côn thấy cô mặc đồ ngủ: “Anh đánh thức em hả?”

“Em mới chợp mắt một lúc thôi, nghe thấy tiếng động.” Cô lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tôn Lập Côn ngập ngừng, cảm thấy chuyện này không dễ nói, chỉ tóm tắt vài câu: “Anh Đông của em uống hơi nhiều, anh phải qua xem thế nào.”

Hà Viện không nói gì, rõ ràng là không tin, nếu chỉ là uống say, mặt anh đã không nghiêm trọng đến vậy.

Tôn Lập Côn cũng không có thời gian giải thích, nhìn cô từ trên xuống dưới, đêm nay trời hơi lạnh, chỉ nói: “Vào nhà đi.”

Anh lên xe máy, trong lúc nhìn qua thấy cô vẫn chưa vào, liền trầm giọng: “Anh không chắc khi nào sẽ về, em ra đây, khóa cửa lại, cả phòng ngủ cũng khóa.”

Hà Viện thấy anh có vẻ gấp gáp nên không hỏi thêm, gật đầu rồi đi khóa cửa.

Đường phố lúc rạng sáng cực kỳ yên tĩnh, bầu trời tối đen, ngoài vài tiếng chó sủa ven đường thì chỉ còn tiếng xe máy rền vang.

Tôn Lập Côn bị Hà Viện giữ chân một lúc, giờ phải tranh thủ vượt vài đèn vàng.

Trên đường đến ngân hàng rút tiền, anh nghĩ kỹ lại, chắc chỉ là bọn lừa đảo muốn kiếm chác.

Qua khỏi cây cầu, anh đã thấy bảng chỉ đường nền xanh của đại lộ Trừng Giang.

Anh không quá quen khu này, nơi mới quy hoạch, mùa đông năm ngoái có lần anh tới sửa xe cho khách ở gần đây.

Tôn Lập Côn tắt máy, nheo mắt nhìn quanh.

Cả con đường chỉ đoạn này là nhộn nhịp nhất, đối diện là sòng bài, quán nhậu, quán karaoke, anh không kìm được buông tiếng chửi.

Cốc cốc cốc!

“Ai đó?”

Giọng phụ nữ cảnh giác.

“Tôn Lập Côn.”

Vừa dứt lời, cửa đã mở ra ngay, giọng đúng là người gọi điện lúc trước.

Người phụ nữ nhìn khoảng ngoài ba mươi, tóc ngắn, mặc áo da quần đen, tay trái cầm một con dao găm.

Cô ta cười: “Mời vào.”

Nụ cười trái ngược hẳn với cách ăn mặc của cô ta, có phần kỳ quặc.

Tôn Lập Côn không trả lời, đi thẳng vào trong, nhìn qua phòng tắm, ghế sofa, giường ngủ.

Giường lộn xộn, chỉ thấy cô gái quấn mền quanh người, tựa đầu giường lau nước mắt, tiếng khóc nấc nghẹn, rấm rứt không ngừng.

Lý Duy Đông thì ăn mặc vẫn khá chỉnh tề, ít nhất là không có gì lộ liễu, hai tay bị trói sau lưng, tựa vào sofa.

Thấy anh bước vào, Đông Tử khép mắt lại, mặt mày toàn là bất lực.

Tôn Lập Côn nhức cả thái dương, l**m răng, trong lòng gần như đã đoán ra.

Một cái bẫy.

Người phụ nữ bước đến, mặt vẫn cười tươi: “Sao rồi? Anh Tôn, tôi đâu có nói sai nhỉ.” Hai tay cô ta dang ra, “Em gái tôi thật sự đáng thương.”

Tôn Lập Côn không biểu cảm gì, miệng nói là đáng thương, nhưng từ đầu đến cuối chẳng hề quan tâm tới cô gái được gọi là “em gái”, rõ ràng hai người họ cùng một phe.

“Tôi đưa tiền, cô đưa ảnh.”

“Đương nhiên, tôi thích làm việc với người thông minh, yên tâm, bản sao tôi cũng sẽ xóa sạch.”

Người phụ nữ đáp lời rất sảng khoái.

“Tháo trói cho cậu ấy trước, tôi có chuyện muốn hỏi.”

Người phụ nữ mỉm cười bước tới, đi vòng ra sau lưng Lý Duy Đông, một nhát dao đã cắt được dây trói, động tác thuần thục, có vẻ là người từng tập qua.

Đông Tử lập tức bật dậy, bước đến trước giường, chỉ tay vào cô gái đang nằm.

“Mẹ kiếp, cô lừa tôi, bỏ thuốc tôi đúng không?”

Cô gái từ từ ngẩng mặt lên, nước mắt đầm đìa, vẻ mặt đầy lo lắng, áy náy, tất cả đều có.

Nếu đây là diễn kịch, thì cũng quá mức nhập vai, chỉ nhìn biểu cảm thôi thì đúng là không đoán được cô ta đang nghĩ gì.

Lúc này Tôn Lập Côn mới nhìn rõ mặt cô ta, nhịn cười, trong lòng rủa thầm.

Con bé này trông nhiều nhất cũng chỉ tầm hai mươi, mặt mũi ngoan hiền, tuổi còn nhỏ mà lại ra tay được như vậy, đúng là…

Cô gái ngẩng lên, nhìn người phụ nữ đứng ở cửa, sau đó đối mặt với ánh mắt đen láy của Lý Duy Đông, rụt rè nói: “Em xin lỗi.”

Lý Duy Đông ban đầu không nói gì, đôi mắt khóa chặt lấy cô gái trên giường.

“Nguyễn Dao, cô đúng là ác, đến cả video cũng dám quay.”

Cô gái tên Nguyễn Dao cúi gằm đầu.

Lý Duy Đông ngửa cổ quay một vòng, nhìn sang Tôn Lập Côn, “Đưa tiền cho cô ta đi, tôi không mang đủ, chỉ có thể gọi cho cậu trước.” Anh ấy thở dài.

Tôn Lập Côn lắc đầu, tỏ ý không sao.

Anh móc tiền trong túi ra, đưa cho người phụ nữ đứng cạnh cửa.

Người phụ nữ vừa định đưa tay lấy thì Tôn Lập Côn lại rút về.

Cô ta nhướn mày, “Ý anh là sao?”

“Tám ngàn không ít đâu. Nghề của cô tôi từng thấy nhiều, cũng hiểu chút ít. Nhưng không còn cách nào khác, chuyện xảy ra rồi thì anh em tôi đành nhận. Nhưng phải đưa video đây. Mục đích của cô chỉ là tiền, những thứ gọi là chứng cứ đó, đối với các người chẳng là gì cả.”

Người phụ nữ bật cười, tên này đúng là thông minh.

Sau khi hai bên đạt được thỏa thuận, cô ta ra hiệu cho cô gái trên giường.

Nguyễn Dao không chút e dè, kéo mền ra, từng món từng món mặc lại quần áo.

Tôn Lập Côn ngẩn người vài giây, mặt lộ vẻ kinh ngạc, khẽ thở ra, xoay người quay lưng lại.

Nguyễn Dao xuống giường, nhìn ra cửa, bóng người phụ nữ đã không còn, cô ta quay lại nói với Lý Duy Đông: “Anh Đông, em xin lỗi, em cũng bất đắc dĩ, em buộc phải nghe lời họ, họ có thứ dùng để uy h**p em.”

Lý Duy Đông lại cười, lời này nghe có vẻ gượng gạo, nhưng ai cũng biết, một cây làm chẳng nên non.

“Thứ gì? Video cô lên giường với người khác? Hay vì nghề này chia phần nhiều hơn?”

Lý Duy Đông khoanh tay, ngồi vắt chân trên sofa, gương mặt lạnh băng, anh ấy chưa từng nói lời nào khó nghe với phụ nữ như vậy.

À không, người trước mặt có thể chỉ là một cô gái.

Nguyễn Dao nghẹn lời, cúi đầu không nói gì.

Tôn Lập Côn dựa vào tường cạnh cửa phòng tắm, nghe mà muốn bật cười, cái gọi là bất đắc dĩ, chẳng qua là lý do tự bịa ra mà thôi.

“Dù sao thì, cảm ơn anh trong thời gian qua. Em từng nghĩ mình vẫn có thể yêu như người bình thường, dù kết cục vẫn vậy. Em sống một mình từ năm mười sáu tuổi, sau này vô tình dấn thân vào nghề này, từng nghĩ sẽ từ bỏ.” Cô ta bất chợt cười khẽ, tiếp tục: “Nhưng cuối cùng vẫn không có bản lĩnh để rút ra.”

Lý Duy Đông không đáp, rít mạnh một hơi thuốc.

“Anh Đông, tạm biệt.” Cô ta bước tới một bước, định giơ tay ôm anh ấy, nhưng cuối cùng lại hạ tay xuống, lau nước mắt trên mặt, không quay đầu lại, rời khỏi phòng.

Tiếng cửa đóng lại, Lý Duy Đông tức tối: “Mẹ nó.”

Tôn Lập Côn không nhịn được nữa, giơ tay đấm vào vai anh ấy: “Cậu đúng là, chuyện thế này mà cũng để bị dính.”

Đông Tử mặt mày tối sầm, “Tôi cũng không ngờ.” Anh ấy đứng dậy từ sofa, “Ngày nào cô ta cũng tìm cách đi theo tôi về, trước thấy cô ta còn nhỏ nên tôi chưa đụng tới, cô ta nói hôm nay sinh nhật… không ngờ là bẫy.”

“Quen bao lâu rồi?”

Lý Duy Đông nhả một vòng khói: “Không lâu, mấy tháng thôi.”

Tôn Lập Côn trầm ngâm, rồi nói: “Thôi được rồi, tôi thấy con bé đó cũng không hoàn toàn tự nguyện, có lẽ cũng thật lòng với cậu, chỉ là…”

“Chỉ là tiền quan trọng hơn?”

Lý Duy Đông tiếp lời cho câu còn dang dở.

Tôn Lập Côn không đáp, có thể là hỏi anh, cũng có thể là đang hỏi chính cô gái kia.

“Đi thôi, khoản tiền đó tôi sẽ trả lại cậu sau, ai ra ngoài mà mang nhiều tiền mặt như vậy chứ.”

“Không vội, cứ để đó, tôi không cần dùng.”

Cửa phòng khép lại, hành lang vang lên những âm thanh mơ hồ, khó nghe.

Trong phòng vọng ra tiếng nam nữ ân ái, tiếng r*n r*.

Cũng không còn là thanh niên trẻ tuổi nữa, cả hai nghe thấy đều lặng lẽ nhìn nhau, lắc đầu cười rồi đi ra ngoài.

Lên xe quay về, Tôn Lập Côn nhận ra người phía sau im lặng khác thường, chủ động lên tiếng: “Cậu tìm đâu ra cái chỗ này xa vậy, gần chỗ cậu không đủ chơi hay sao?”

Lý Duy Đông thành thật: “Có một người bạn làm chung, lần trước say rượu đưa anh ta về nhà, thấy chỗ này mới khai trương nên ghé thử.” Anh ấy cười gượng hai tiếng, “Ai ngờ gặp cô ta, rồi thường xuyên đến luôn.”

Tôn Lập Côn nhớ lại gì đó, bật cười: “Cậu còn là người không? Con bé nhỏ thế kia, nhìn ra được hai mươi tuổi không?”

“Vừa tròn hai mươi.” Nên anh ấy mới đồng ý.

“Cậu cũng ra tay được thật.” Anh cười khẽ, “Còn nữa, sao để phụ nữ trói lại được?”

Đông Tử ho khẽ, ngập ngừng: “Tôi vừa mặc xong quần áo thì nghe tiếng gõ cửa, mở ra thấy là một người phụ nữ, tôi còn chưa kịp phản ứng thì cô ta đã cho tôi hai chiêu vào cổ, lúc tỉnh ra thì tay đã bị trói rồi.” Anh ấy ngừng một lúc, “Tôi còn lo cô ta làm gì Nguyễn Dao, ai ngờ cô gái đó chui tọt vào mền. Sau đó nghe hai người họ nói chuyện, tôi mới biết là chuyện gì.”

“Cô ta đúng là dân có nghề.”

Chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy, như Tôn Lập Côn nói, đành nhận xui.

Anh ấy nhắm mắt lại, coi như một bài học nhớ đời.

Xe dừng bên lề, tiếng “rù rù” cũng dần tan.

Tôn Lập Côn nói: “Tôi về nhé?”

Đông Tử gật đầu.

Tôn Lập Côn nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của anh ấy, vỗ vai: “Coi như của đi thay người đi.”

Đông Tử bật cười: “Cút nhanh đi, ở đây là ký túc xá, không tiện giữ cậu lại.”

Tôn Lập Côn nhếch mép cười, thu tay khỏi vai anh ấy.

Anh lên xe, quay người trở lại đường Kiến Thiết.

Có lẽ điều khiến Lý Duy Đông hôm nay buồn bực không phải là tám ngàn tệ, mà là cảm giác tồi tệ khi một người vừa nhen nhóm ý định bắt đầu, đã bị hiện thực tàn nhẫn dập tắt.

Chỉ có thể nói, so với mất tiền, điều sau tổn thương hơn nhiều.

Buổi sớm, ánh nắng len qua khe rèm, sáng rực và chói mắt.

Hà Viện thức dậy, việc đầu tiên là chạy đến trước cửa phòng Tôn Lập Côn, thấy cửa vẫn đóng, không biết anh đã về hay chưa.

Cô đành tự dọn dẹp một chút, rồi ra ngoài mua bữa sáng.

Trên đường về, đi ngang cửa hàng vật liệu bên cạnh, đúng lúc gặp chú Trương đang kéo cửa cuốn lên.

Toàn là người quen, dĩ nhiên phải chào hỏi.

Hà Viện mỉm cười, lên tiếng: “Chào chú Trương ạ.”

Bình thường hàng xóm láng giềng quan hệ rất tốt, có gì cũng giúp đỡ nhau, chào một câu là chuyện rất tự nhiên.

Chú Trương đẩy cửa cuốn lên, cười ha hả đáp lại: “Tiểu Viện à, đi mua đồ ăn sáng hả con?”

Cô bước thêm hai bước, giơ túi đồ ăn quen thuộc ra: “Dạ, vẫn là tiệm phía bắc, giờ vẫn chưa bán hết.”

Ngoài bánh bao và sữa đậu nành, còn có một chiếc bánh gạo nếp, lần đầu tiên là Tôn Lập Côn mua cho cô, cô nói ngon, từ đó bữa sáng ngày nào cũng có thêm bánh gạo nếp đường đỏ.

“Được, lát nữa chú cũng qua đó.”

Hà Viện vừa bước đi được mấy bước thì bị gọi giật lại từ phía sau.

Cô lập tức thấy đau đầu, là thím Trương.

Thím Trương là người tốt, tính tình nhiệt tình, rất dễ thân với mọi người, chuyện trong nhà ngoài ngõ không có gì mà bà ấy không biết.

Chỉ là cái miệng quá hoạt bát, gặp ai cũng nói vài câu, có khi chỉ nói hai câu đã may, không thì nói cả hai tiếng cũng không dừng.

“Tiểu Viện à, vừa hay gặp con, thím đang tính hôm nay qua nhà con ngồi chơi, tâm sự một chút.” Thím Trương nói lớn, gọi với theo cô đang đứng ngoài cửa.

Cô giật mình, qua nhà con ngồi? Ngồi gì? Nói gì?

Trong lòng Hà Viện thấy kỳ quặc, nhưng vẫn đáp lại: “Dạ thím, con về trước nhé.”

“Này này, Tiểu Viện, thím vẫn chưa nói hết mà.”

Thím Trương vừa nói vừa cười, bước xuống bậc thềm tiến lại gần.

“Còn chuyện gì nữa không thím?”

Thím Trương vỗ tay, nói: “Anh con có nhà không?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...