Có một câu hát.
"Yêu người giống như giết người, không phải cầu một cái sảng khoái? Càng đơn giản, càng ... tồi can đoạn trường...."
Triệu Thu Hàn yêu rất đơn giản, nàng yêu ta, thuần khiết không một tia tạp chất, nàng không cầu hồi báo, cũng không nghĩ tới kết quả, chỉ rất đơn giản theo sát bên người ta, giống như đó là thỏa mãn lớn nhất.
Một phần tình yêu đơn giản như vậy, ta cảm động, động tâm.
Nhưng mà...
Rất tự nhiên, ta nhẹ ôm nàng vào lòng, thưởng thức mùi thơm ngát từ nàng tỏa ra, hai mắt nhắm lại.
Người Triệu Thu Hàn trong nháy mắt cứng lại, lập tức liền trầm tĩnh, nâng hai tay lên, tựa hồ do dự một chút, sau đó ôm lấy ta, ôm thật chặt, đầu tựa lên vai ta.
"Cám ơn nàng... Xin lỗi..." Ta khẽ thì thầm bên tai nàng.
Lần này đi, liền không biết có quay về được hay không, cho nên, ngay cả khi đã rõ tâm ý của bản thân, thế nhưng ta cũng không có khả năng cho nữ hài đáng thương này một hứa hẹn nào cả.
Ta không biết Triệu Thu Hàn có hiểu được ý của ta nói hay không, nhưng ta cảm giác được, người nàng run lên một chút, nhưng ôm ta lại căng hơn.
Ta khẽ thở dài, mở mắt, nói: "Nếu như... có một ngày, ta trở nên làm cho nàng cảm giác xa lạ mà khủng bố, nhất định phải vận dụng tất cả lực lượng trong tay nàng, dùng hết mọi biện pháp... giết ta, coi như là dùng vũ khí hạt nhân, cũng không cần phải tiếc, nàng... nhớ kỹ rồi chứ?"
Nói xong, ta chầm chậm đẩy Triệu Thu Hàn ra, lại phát hiện nàng đã lệ rơi đầy mặt.
Ta chưa bao giờ thấy Triệu Thu Hàn rơi lệ, dù là Triệu Vô Cực biến thành ngu ngốc, dù là Triệu Cương bất ngờ bỏ mình, nàng cũng chưa từng lộ ra tâm tình ưu thương, thế nhưng giờ đây, nàng đã rơi lệ, hơn nữa còn khóc nhiều như vậy.
Nước mắt của nàng, là rơi xuống vì ta. Nàng không hỏi vì sao, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn gương mặt đầy lệ, trong lòng ta luôn khó chịu không hiểu. Hiện tại ta biết, không biết bắt đầu từ bao giờ, ta yêu thích nữ hài này... Đổi lại bất cứ một nam nhân nào, cũng không thể không để ý tới cảm tình của nữ hài thuần khiết cực điểm này, cũng sẽ không có ai không động tâm với dạng nữ hài như vậy. Chỉ là, bên Thủy Hương Vân tạm không nói, trong lòng ta còn có muội muội Dương Lan.
Hơn nữa... Ta rất có khả năng sẽ rời khỏi Địa Cầu, năm đó muội muội vì tìm ta mà rời khỏi Địa Cầu, hiện tại, ta lại vì tìm nàng mà cũng phải rời Địa Cầu. Nàng là người ta yêu, cũng là thân nhân duy nhất của ta, dù cho nàng ở nơi nào, dù cho vũ trụ lớn bao nhiêu, dù cho cơ hội có bao nhiêu xa vời, ta cũng vẫn sẽ tìm nàng. Ta không thể chịu đựng được nàng một mình cô độc phiêu lưu trong vũ trụ. Cho nên, cho tới nay, cảm tình đối với ta mà nói, chỉ có thể là một loại gánh nặng, bởi ta đã mất đi khả năng hứa hẹn với người yêu ta. Ta cũng không thể ích kỷ như thế, vì nguyện vọng của mình mà buộc các nàng vứt bỏ sinh hoạt hiện tại, theo ta rời khỏi Địa Cầu.
Ý niệm rời Địa Cầu tìm kiếm muội muội nảy ra trong đầu ta, từ lúc bắt đầu bước vào Lâm Phượng các, khi Dương Thu Thủy cho ta biết muội muội đã rời khỏi Địa Cầu đã mơ hồ xuất hiện. Theo thời gian trôi qua, ý niệm đó càng ngày càng mạnh. Tới giờ, ta đã vì rời Địa Cầu mà làm đủ chuẩn bị. Cho nên, ta mới tận sức đưa Triệu Thu Hàn ngồi vào vị trí Minh thủ, cũng không phải ta nhất thời tâm huyết sôi trào, mà là ở ban đầu tính kế Triệu Vô Cực đã có ý niệm như vậy. Ta vốn không chuẩn bị giết Triệu Cương nhanh như thế, chỉ là Triệu Cương tự mình muốn chết, bức ta xuất thủ, ta đây chỉ có thể thành toàn cho hắn. Hôm nay Triệu Thu Hàn đã trở thành Minh thủ Liên bang, đối với Lâm Phượng các mà nói, lại tăng thêm một phần đảm bảo. Như vậy, ta đã có thể an tâm rời Địa Cầu.
Thế nhưng, trước đó ta cần diệt trừ tai họa ngầm khủng bố Hoàng này đi, sau đó thu thập chí bảo lục tộc còn lại, lấy ra phiến kim loại trong chí bảo... Đã xác nhận chí bảo lục tộc là do muội muội phóng xuống từ ngoài không gian, như vậy 6 phiến kim loại trung tâm chắc chắn có tin tức khác. Ta tin tưởng muội muội sẽ không đơn giản chỉ ghi lại bí mật thần giai bên trong như vậy, có thể từ trong đó sẽ tìm được tung tích muội muội. Hoàn thành 2 sự kiện này, ta có thể an tâm rời Địa Cầu.
Ta lau đi nước mắt trên mặt Triệu Thu Hàn, mỉm cười nói: "Được rồi, ta có việc đi ra ngoài một chút, chờ lát nữa ta trở lại."
"Ngươi đã nói sẽ không bỏ ta lại mà." Triệu Thu Hàn kiên định ta, "Vô luận ngươi đi tới đâu, ta đều sẽ theo bên cạnh ngươi."
Nhìn nữ hài quật cường này, trong lòng ta chỉ than nhẹ một tiếng, rồi lại có chút ấm áp cảm động, mỉm cười nói: "Được rồi."
Mang theo Triệu Thu Hàn ra khỏi không gian liệt phùng, chúng ta đã tới Kim gia.
Thần niệm đảo qua, ta liền tìm được Kim Tiểu Uyển.
Lúc này Kim Tiểu Uyển đang luyện công trên một võ trường rộng rãi, theo nàng tập luyện, là hơn 10 tên đại hán vạm vỡ, mỗi người đều là thượng hạ phẩm địa giai. Lúc đánh nhau, bóng người chớp động, tiếng nổ không ngừng vang lên, hò hét không ngừng, chiến đấu rất kịch liệt.
Tiểu Uyển tuy rằng được xưng thiếu nữ thiên tài, sau khi trở thành Kim gia chủ, trải qua nhiều chuyện liền có đề thăng, tuổi nhỏ đã đạt trình độ địa giai trung phẩm. Nhưng lấy thực hiện tại, muốn một lần đánh ngã hơn 10 tên đại hán kinh nghiệm chiến đấu phong phú này, cũng hơi miễn cưỡng một chút, chỉ chốc lát đã thở hồng hộc, trên người nhiều chỗ xanh tím.
Lại một lần nữa, Kim Tiểu Uyển bị một cước đánh trúng ngực, bay ngược ra ngoài, rơi mạnh xuống đất, khóe miệng tràn ra tơ máu.
"Gia chủ! Ngài không sao chứ!" Gã đại hán đánh trúng nàng lo lắng hỏi, không ít người chĩa ánh mắt trách cứ về hắn. Hắn chỉ phải cười khổ, gia chủ hạ tử lệnh, không được hạ thủ lưu tình, khẳng định khó tránh khỏi thụ thương, nào có thể trách hắn được chứ?
Trên gương mặt Kim Tiểu Uyển hiện vẻ đau đớn, nhướng mày, lau đi vết máu trên khóe miệng, cắn răng nói: "Tiếp tục!"
Nói rồi, liền đứng dậy, dậm chân một cái, lần thứ hai nhảy vào đoàn người.
Kim Thượng Vũ râu tóc bạc trắng ở xa xa luyện võ trường, nhìn Kim Tiểu Uyển dùng phương pháp đề thăng thực lực nhanh chóng không cần mạng này, không khỏi thở dài một tiếng, nghĩ thầm, Tiểu Uyển, con cần gì phải tội như vậy, dù là con luyện cả đời, cũng tuyệt đối không thể là đối thủ của hắn được...
Ta dùng thần niệm biết rõ tình huống ở luyện võ trường, nhịn không được nhíu mày. Triệu Thu Hàn thấy thần sắc ta khác thường, thần niệm buông ra, lập tức cũng rõ chuyện ở luyện võ trường.
Chỉ là thần niệm của nàng không thể so với thần niệm của ta, vừa rồi nàng còn có ta che giấu khí tức, có thể khiến đám cao thủ Kim Thượng Vũ cũng không phát hiện được chúng ta, mà hiện giờ nàng vừa phóng ra thần niệm, tự nhiên lập tức bị nhận ra.
"Người nào?!" Kim Thượng Vũ sắc mặt hơi đổi, quát khẽ.
Giọng hắn không lớn, nhưng truyền khắp toàn Kim gia. Tất cả người trên luyện võ trường đều ngừng lại, hơn 10 tên đại hán lập tức vây lấy bảo vệ Kim Tiểu Uyển.
Ta liếc sang Triệu Thu Hàn, nàng tự biết mình đã gây họa liền nhè lưỡi, khiến ta chợt ngẩn ngơ, lập tức liền mỉm cười, nhẹ gõ lên trán nàng một cái. Cử động vô cùng thân thiết giữa chúng ta như vậy mới xuất hiện lần đầu tiên, trong ánh mắt Triệu Thu Hàn chợt giật mình đồng thời ngượng ngùng, trên mặt hơi hồng nhuận nhìn ta.
Đối với hành động gõ nhẹ đầu nàng, ta cũng hơi kinh hãi, động tác vừa rồi, tựa hồ như tùy tâm mà động, rất là tự nhiên, giống như từ sau cái ôm đó, cự ly giữa ta và Triệu Thu Hàn như kéo lại gần hơn nhiều.
Triệu Thu Hàn tựa hồ cũng ý thức được điểm này, sắc mặt tuy rằng bình tĩnh, cũng không nhịn được len lén liếc nhìn ta, sau đó nhanh chóng lướt đi, truyền âm nói: "Chúng ta có phải xuống không?"
Ta phản ứng trở lại, mỉm cười với nàng, mang theo nàng bay xuống dưới.
Trong nháy mắt, ở luyện võ trường lại thêm hai bóng người.
"Dương Đào!" Kim Tiểu Uyển thấy rõ là ta, sắc mặt hơi đổi, lại liếc sang Triệu Thu Hàn bên người ta, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó hiểu.
"Dương tông chủ?" Kim Thượng Vũ có vẻ rất là bất ngờ, không rõ vì sao ta lại xuất hiện ở Kim gia.
Mà 10 tên đại hán kia, phát hiện người đến là ta, đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kim Tiểu Uyển cắn răng nhìn ta, lạnh giọng nói: "Dương Đào, ngươi tới làm gì?"
Trên mặt ta lộ vẻ cười khổ, nói: "Ta có lời muốn nói riêng với cô."
Kim Thượng Vũ hiểu ý, đánh một ánh mắt, cùng hơn 10 gã đại hán kia nhanh chóng rời khỏi luyện võ trường, biến đi thật xa. Trong luyện võ trường chỉ còn lại ta, Triệu Thu Hàn cùng Kim Tiểu Uyển ba người.
Hắc điện chân khí từ trong cơ thể phóng ra, nháy mắt bao phủ toàn luyện võ trường bên trong, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy một cảnh tượng tối đen chớp động điện mang, hoàn toàn không rõ tình cảnh trong luyện võ trường.
"Có gì cần thì nói đi!" Kim Tiểu Uyển lãnh đạm nói, lập tức lộ ra vẻ châm chọc, "Không lẽ ngươi muốn giết ta chứ?"
Ta nhìn Kim Tiểu Uyển cả người đầy vết thương, giữa ta và nàng, vốn không phải có cừu hận không thể hóa giải, thẳng đến khi Kim Thành chết trong tay ta, Kim Đao dùng độc tự sát, mới khiến chúng ta vào thế đối lập. Nhưng nàng trước đó vẫn gọi phi phi nhắc nhở ta cẩn trọng, lại khiến ta cảm thấy quan hệ giữa hai bên kỳ thật cũng không xấu như ta nghĩ.
"Cô rất hận ta?" Ta hỏi.
"Nói thừa!" Kim Tiểu Uyển không chút do dự.
Ta than nhẹ một tiếng, nói: "Cô cần gì phải... Cô cũng rõ ràng, cô không có khả năng thắng được ta, càng không cần nói giết ta..."
Kim Tiểu Uyển cắn răng không nói, sắc mặt lại trở nên tái nhợt.
Một cổ hắc điện chân khí từ trong cơ thể ta phóng ra, nhắm thẳng vào Kim Tiểu Uyển.
Kim Tiểu Uyển trừng mắt nhìn luồng chân khí mang theo điện mang đen kịt kia đập tới, cũng không có khả năng tránh né, trong lòng tràn ngập kinh khủng: lẽ nào hắn thật sự muốn giết ta, hôm nay ta sẽ chết nơi này? Lập tức tuyệt vọng liền nhạt xuống, trái lại có một loại cảm giác sinh ra: như vậy kết thúc, chết trong tay hắn cũng tốt...
Ý niệm vừa sinh ra, Kim Tiểu Uyển liền buông tha phản kháng.
dansinh
03-07-2010, 10:14 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Cực Phẩm Chiến Thần
Chương 220: ân oán
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương